Chap 32: Tình bạn rạn nứt
Bảo Khánh đờ người ra như thể chưa kịp tiếp thu những gì cậu vừa mới nói. Chuyện này quá đột ngột, anh nhất thời không thể phản ứng kịp. Cậu thấy vậy, liền nhăn mặt đánh tay anh một cái:
- Mày cứ ngồi đực ra thế à? Tao bảo tao thích mày đấy. Mày chí ít cũng có phản ứng gì đi chứ. Mày muốn để tao xấu hổ ngồi đây thế này à?
- Không, không có. - Anh bỗng trở nên lúng túng rồi đan tay mình vào tay cậu. - Tao cũng thích mày.
- Mày biết điều đấy. - Cậu cười một cách thỏa mãn. - Nếu ban nãy mày dám từ chối, tao nhất định sẽ tạt axit mày, để sau này mày khỏi tìm được người yêu. À mà thôi. Tao tốt nhất nên nhai đầu mày luôn, để sau này không ai nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú nhưng lưu manh này của mày.
- Từ khi nào mày ngồi trên đầu trên cổ tao thế? - Anh nhăn mặt búng trán cậu. - Có phải tao chiều mày riết thành hư không?
- Mày ức hiếp tao. - Cậu ủy khuất ôm trán mếu máo. - Thế mà mày vừa nãy còn bảo thích tao. Lừa người! Chỉ toàn là lừa người.
- Tao... tao xin lỗi. - Anh bỗng trở nên bối rối. - Tao không cố ý. Mày đừng như vậy mà.
- Buông tay tao ra. - Cậu giật mạnh lấy tay anh. - Tao không muốn quen một người như mày đâu. Mày quá đang lắm luôn á.
- Tao... tao... - Anh lo lắng đến mức nói không thành lời. - Đừng vậy mà... Tao không cố ý đâu... Đừng rời xa tao thêm lần nữa.
Cậu quay sang, bất chợt bắt gặp ánh mắt chân thành của anh liền chùn lòng. Vốn chỉ định chọc anh một chút để anh bỏ thói ức hiếp cậu, ai ngờ anh lại xem chuyện này là chuyện nghiêm túc chứ? Tội lỗi. Quả thật tội lỗi. Nghĩ vậy cậu bèn chủ động nắm chặt lấy tay anh rồi bảo:
- Tao đùa thôi. Sau này tao nhất định sẽ bảo vệ mày. Đừng sợ mà. Tao thương. - Cậu vỗ vỗ đầu anh như một đứa con nít.
- Hóa ra mày đùa với tao à? - Anh giận dữ, trừng mắt nhìn cậu. - Mày chán sống rồi đúng không?
- Đâu có đâu có. - Cậu cười trừ, thu người lại thật nhỏ. - Ai bảo mày ức hiếp tao làm gì chứ? Tao chỉ là đang học cách tự lập trong cuộc sống đầy khắc nghiệt này thôi!
- Thế sao? - Anh nở một nụ cười hết sức nham hiểm. - Mày có biết cuộc sống thế nào mới khác nghiệt không? Tao cho mày thử nhé?
- Aaaaaa. Cái đồ dê xòm! - Cậu chợt hét lên, sẵn tiện tặng anh luôn một cú đá vào bụng khiến anh lăn đùng xuống đất. - Mày định làm gì tao? Tao sẽ hét lên đấy! Đồ biến thái lưu manh! Chưa gì mà đã muốn lợi dụng ăn đậu hũ!
- Tao đã làm gì mày đâu chứ? Mày làm gì mà đá tao? - Anh nhăn nhó ôm bụng. Dụ dỗ cậu đã không thành thì thôi, giờ còn mang trọng thương trên người nữa chứ. Cậu thật chẳng nể tình anh tí nào cả.
- Ánh mắt mày nói lên tất cả. Đừng hòng dụ dỗ tao! Đồ nước lèo vô dụng!
- Có tin tao sẽ cạo trụi lông mày không?
- Còn tao sẽ đem mày đi nấu hủ tiếu!
- Bảo Khánh , Phương Tuấn.- Giọng của Nguyệt Sương vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của họ. - Chúng ta nói chuyện một lát được không?
- Nguyệt Sương! - Kim Chi cao giọng, xoay người cô đối diện mình. - Chúng ta nói chuyện rõ ràng đi chứ!
- Chẳng phải tao nói quá rõ ràng rồi hay sao? - Nguyệt Sương có vẻ mất kiên nhẫn. - Anh ấy sẽ không đồng ý cho mày sang Lê gia. Nếu như Lê gia đột nhiên lại nhận hai đứa con gái vào nhà thì người khác sẽ nghĩ thế nào chứ?
- Vậy là mà quan tâm anh ta hơn tao? - Kim Chi hờn dỗi bỏ tay cô ra.
- Tao nghĩ là vậy! Xin lỗi mày! Tao nghĩ mày cũng đã lớn rồi, đã có thể để tìm một người kề vai sát cánh bên mày! Mày nên tìm một người khác tốt hơn tao. Nếu chúng ta sống như vậy mãi thì sẽ không có kết quả gì tốt đẹp cho tương lai.
- Thế mày đến đây chỉ để nói với tao những điều đó hay sao? - Kim Chi bức xúc đứng dậy, mắt đã đẫm lệ, nói lớn. - Mày nói tao phiền phức, ảnh hưởng tới mày nên muốn tao đi càng nhanh càng tốt à? Đó chỉ là cái cớ của mày thôi! Sao mày không nghĩ cho Ann đi? Anh ấy đã mất rồi. Mày ít nhất cũng phải sống sao cho đúng với anh ấy chứ! Mày đi thích một người khác thì anh ấy ở suối vàng liệu có vui hay không?
- Kim Chi, tao biết mày là người tốt. Nhưng nhiều lúc mày vẫn suy nghĩ chưa chín chắn! Mày vẫn không hiểu tao. Và tao dám khẳng định với mày là không ai hiểu Ann hơn tao! Anh ấy vẫn luôn hy vọng sẽ có người chăm sóc tao khi anh ấy mất, chỉ là tao không muốn nên mới đợi đến bây giờ. Và bây giờ cơ hội đến với tao. Tao cần nắm lấy.
- Mày đừng tự cho mày cái quyền hiểu suy nghĩ của người khác! - Cô hét đến khản giọng. - Hắn ta bỏ bùa gì mày? Mày nói đi! Tao giết chết hắn.
- Mày im đi! - Nguyệt Sương bực dọc gằn giọng quát. - Chính mày mới là tự cho mình cái quyền hiểu người khác! Tao quyết định rồi. Từ nay tao sẽ về Hàn gia. Mày cứ ở lại căn nhà đó như lúc trước, tìm một người tốt nhất chăm sóc cho mày! Đó chẳng phải là nhà của mày hay sao? Tao chỉ là thứ ăn nhờ ở đậu nhà mấy suốt mấy năm trời thôi. Bây giờ mọi thứ nên trở về quỹ đạo cũ của nó rồi đấy!
Kim Chi không nói gì, ngậm ngùi chạy ra ngoài một mạch vì quá xúc động. Nguyệt Sương nhắm chặt mắt lại, một giọt nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống. Bảo Khánh thấy thế liền cười khẩy một cái:
- Khóc à? Chuyện hiếm thấy đấy.
- Tôi nghĩ chúng ta cần giải quyết một chuyện. - Cô dường như không quan tâm đến lời giễu cợt của anh. - Hai người rãnh chứ?
Hai người họ gật đầu, chờ xem Nguyệt Sương sẽ nói gì tiếp theo. Cô cố gắng kiềm nén cảm xúc trong khi nói.
Sáng nay.
Liam ngạc nhiên nhìn cô. Cô hiểu tâm trạng anh, cô quan tâm anh, cô dịu dàng hơn với anh. Anh đang mơ hay sao? Anh ấp úng hỏi:
- Sao nhóc lại... thay đổi đột ngột vậy?
- Anh không thích? - Nguyệt Sươngbngây thơ nhìn anh.
- Không. Không có. - Liam lắc đầu liên tục. - Anh chỉ là... Ưm... Nhóc thay đổi nhanh quá nên anh không biết nên tiếp nhận nó thế nào.
Nguyệt Sương bật cười. Rất đẹp. Anh chưa bao giờ thấy cô thật sự cười như lúc này. Chẳng lẽ sốt xong rồi thần kinh bất ổn sao? Cô nói:
- Anh đúng là đại ngốc! Lúc trước em nghĩ sẽ đợi anh rửa oan rồi mới đến với nhau. Vậy mà em không chịu được, thế nên mới làm vậy a~~! - Cô tựa vào vai anh.
Liam bất giác cười một cái thật hạnh phúc mà quên luôn chuyện vừa xảy ra. Cô nhắc anh mới nhớ a~~. Anh nói với giọng bực dọc:
- Là tên Quang Đông khốn nạn đó! Anh thề sẽ băm hắn ra thành trăm mảnh nếu có cơ hội!
Nguyệt Sương cũng tức giận không kém. Chính hắn đã gây ra chuyện này. Mọi hiểu lầm đều là hắn gây ra. Người như hắn sao có thể nhởn nhơ sống như vậy chứ? Cô phụ họa cho anh:
- Tên đó đúng là đáng chết! Cha em đã hiểu lầm anh, còn em thì suýt giết chết anh vì hắn! Nếu gặp được hắn thì em sẽ tìm cách vạch mặt hắn sớm thôi! Anh yên tâm, em sẽ giúp anh!
Liam gật đầu thỏa mãn. Anh nói thêm:
- Hắn ta là người bắt Kim Chi. Hắn ta muốn nhóc ra mặt, mà nhóc ra mặt thì anh sẽ ra mặt. Mục đích của hắn là làm cho Lê gia, Trương gia và cả Nguyễn gia sụp đổ. Em cần phải tránh xa khỏi Kim Chi để không liên lụy cô ấy. Cô ấy là một người đơn thuần, anh không nghĩ cô ấy sẽ chịu được cảnh này.
Nguyệt Sương không mấy chắc chắn. Sống chung với nhau cũng đã lâu. Cha mẹ ruột cô chết đã lâu. Cha nuôi cô thì bận bịu với công ty. Từ trước tới giờ hai người sống nương tựa vào nhau. Nếu bây giờ xa thì không nỡ, nhưng nếu không xa thì sẽ làm liên lụy cô ấy. Mà anh hùng thì không thể nhẹ dạ trong những chuyện này được. Cuối cùng, cô quyết định rời xa Kim Chi...
--------------------------------------
Hiện tại.
Phương Tuấn gật gù tỏ vẻ thông cảm:
- Thì ra là vậy. Cô quyết định vậy thì cũng hợp lý thôi. Vậy rốt cuộc là chúng muốn hại luôn cả Nguyễn gia hả?
Nguyệt Sương gật đầu. Bảo Khánh giận đến run người. Lúc chập chững bước vào nghề, Lương gia chỉ là một công ty nhỏ do anh hai anh giúp đỡ mới đạt được thành tựu như ngày hôm nay. Thế mà hôm nay khi vừa mới đủ lông đủ cánh đã đòi tiêu diệt Nguyễn gia hay sao?
- Giỏi. Giỏi lắm. Lương gia, Nguyễn gia sẽ cho các người không bao giờ ngẩng đầu lên được!
Nguyệt Sương nhắc nhở. Dù sao thì Lương gia bây giờ cũng không đơn giản như Bảo Khánh nghĩ. Chúng có thể giết được Ann và khiến Lê gia khốn đốn. Chứng tỏ chúng đã có ai đó chống lưng, là một thế lực rất lớn.
- Cần phải cẩn trọng. Chúng còn có thế lực ngầm rất mạnh. Tôi suýt chút nữa cũng bị sa lưới. Nếu cần gì thì có thể gọi chúng tôi hợp tác. Chuyện thù hận giữa chúng ta lúc trước bây giờ tạm thời bỏ qua, sau việc này sẽ chơi tiếp!
Bảo Khánh nhún vai như thể không xem Lương gia là cái gì. Anh tự tin đến nổi quên mất Lê là đàn anh mà anh luôn ngưỡng mộ còn phải khổ sở vì Lương gia.
- Cứ tiếp tục chơi! Lương gia chỉ là một cái đinh nhỏ thôi mà! Bứt ra cũng dễ thôi. Tôi có thể khiến họ có được ngày hôm nay thì cũng có thể khử họ đi bất cứ lúc nào! - Anh thong thả bỏ tay vào túi.
Nguyệt Sương chỉ biết thở dài. Đây là khuyết điểm duy nhất của anh. Cô dặn dò Phương Tuấn cần chú ý Bảo Khánh hơn một chút. Cậu cũng đồng ý với cô. Sau chuyện này cậu mới biết là anh khá chủ quan và tự cao. Mà trong nghề này mà chủ quan quá thì cũng không hay lắm, nói thẳng ra là quá nguy hiểm. Và tất nhiên Bảo Khánh không nghe được. Cái tôi của anh rất lớn.
Nguyệt Sương ra ngoài với Liam. Khi Liam hỏi thái độ của Bảo Khánh cô chỉ lắc đầu thở dài. Thằng nhóc này chắc có lẽ cần một bài học mới có thể bỏ được bản tính đó.
Phương Tuấn quay sang nói với Bảo Khánh :
- Mày có bao giờ thất bại chưa?
- Chưa! Tao còn đang muốn thử cảm giác thất bại đây này! - Anh nói với giọng đầy tự tin, có chút ngông cuồng.
- Vậy hả? Thế thì hôm nay tao sẽ để mày nếm mùi thất bại một lần cho biết há? - Cậu nửa đùa nửa thật.
- Mày thật là... - Phương Tuấn véo má cậu một cái. Đúng là nghịch ngợm. - Mà tao hỏi này. Mày thật sự không còn thích Kim Chi ư?
- Không biết nữa. - Cậu lắc đầu không chắc chắn. - Con người khi xa nhau một khoảnh thời gian thì cảm xúc cũng nhạt dần nhỉ?
- Không phải! - Bảo Khánh bật cười. Ngốc vẫn hoàn ngốc. - Có người dù có cách xa bao nhiêu, bao lâu thì vẫn yêu thương nhau như thường. Nếu cảm xúc nhạt dần thì có nghĩa là mày không thích cổ, mày chỉ là biết ơn cổ. Còn nữa, cảm xúc người mày đang ở chung đem lại cho mày quá lớn nên mày quên mất cảm giác kia!
Phương Tuấn hiểu được ý anh. Cậu chỉ mỉm cười cho qua. Cậu không hiểu liệu cậu cư xử thế nào mới đúng. Người và sói... tuy gần mà xa... Tình cảm của cậu dành cho anh rốt cuộc là gì? Chỉ dừng lại ở mức cảm mến, hay có thể đi xa hơn? Cậu không biết...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Rồi cp Sương - Liam về chung 1 nhà rồi, còn Kim Chi bơ zơ, thiệt tụi nghịp
Truyện chuyển ver từ truyện Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro