Chap 31: Suy nghĩ của Phương Tuấn
Bảo Khánh bước xuống phòng khách một cách ung dung như thể không có việc gì vừa xảy ra. Chỉ có cố tỏ ra bình thản mới có thể khiến người khác không nghi ngờ thôi. Anh hỏi Thái Vũ qua loa:
- Nay có kỳ thi rồi, mày chuẩn bị gì chưa?
Thái Và ngẩng mặt nhìn anh. Sao hôm nay lại hỏi mấy câu này? Bình thường bọn họ tham gia cái gì cũng đâu có chuẩn bị tử tế. Chẳng lẽ anh bị chạm dây à?
- Mày điên hả? Đó giờ tao với mày có chuẩn bị gì đâu mà hỏi tao câu đó? Nghi ngờ tao chuẩn bị lén mày à?
- Đâu. Làm gì có chứ! - Bảo Khánh hơi lúng túng nhưng không thể hiện rõ ra. - Bạn bè mà, phải tin tưởng nhau chớ. Mà nay ăn gì vậy?
- Đồ nướng a~~. - Đại Hàn vừa nhai ngấu nghiến vừa nói. - Phương Tuấn đâu rồi, cậu ấy không ăn sao?
- Mày có thể ăn xong rồi nói không? Nhìn ghê thật ấy! - Bảo Khánh nhăn mặt nhìn Thái Vũ cảm thán rồi trả lời. - Phương Tuấn đang ở trên phòng đi vệ sinh a~~. Chắc bị tiêu chảy rồi!
Thái Vũ như muốn phun hết ly nước mình đang uống ra. Y trừng mắt nhìn Bảo Khánh :
- Tao đang ăn đó nha thằng chó! Mày bưng lên cho nó đi! Đem luôn cả phần của mày nữa. Đừng làm cho buổi sáng thanh đạm của tao bị mày phá hủy!
Bảo Khánh nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ. Thế này mà gọi là thanh đạm sao? Nhưng không sao. Nể tình y tự tạo cho anh cơ hội mang thức ăn lên cho cậu nên anh sẽ tạm thời không xỉa xối y. Đem thức ăn lên cho chó con trước đã, nếu không cậu mà đói thì sẽ ăn anh thật ấy.
Anh nhanh chóng bưng khay tức ăn lên. Thái Vũ ngao ngán lắc đầu nhìn nam nhân đang hấp tấp gom gần như hết sạch thức ăn trên bàn sau đó quay sang nói với Chí Bảo:
- Chí Bảo, anh biết không, cái con người lạnh như tản băng đó từ khi gặp Phương Tuấn như thể thành một người khác vậy a. Không biết Phương Tuấn có gì hấp dẫn được nó ha?
Chí Bảo có vẻ như không quan tâm Phương Tuấn lắm. Chỉ là một cậu bé cáu kỉnh hung dữ. Nhắc lại anh lại nhớ đến lần đầu gặp cậu. Quả là khó nuốt. Chẳng hiểu sao Bảo Khánh lại có thể hứng thú với thằng nhóc đó như thế. Anh ôn nhu nhìn y:
- Anh chỉ biết mỗi em là đủ rồi! Còn lại anh đều không biết, lại càng không muốn biết.
Thái Vũ cười thầm một cái. Có bạn trai giỏi nịnh nọt cũng tốt, ngày nào cũng được uống thuốc bổ. Cơ mà y cũng không biết tất cả những lời sến súa đó đều đến từ trong thâm tâm anh. Y nghĩ bác sĩ sẽ khô khan lắm cơ. Nghĩ lại, cảm thấy y thật có phước a~~. Y trách yêu anh:
- Đồ dẻo miệng.
-------------------------------------
Sau khi ăn uống xong, bọn họ tập trung dưới nhà. Bảo Khánh có đề nghị là sẽ che cho cậu, nhưng trong lúc ăn, cậu chợt nhìn thấy tạp chí thời trang nên nảy ra ý tưởng này. Cậu mượn tạm áo khoác của anh rồi quấn ngang bụng, thế là không ai có thể thấy được cái đuôi cậu rồi. Nhưng gì thì gì chứ nó cũng không thể hoàn toàn che hết được. Anh vẫn là phải canh chừng giùm cậu.
Đang đi giữa đường thì họ gặp Kim Chi. Kim Chi trông có vẻ thất thần, ủ rủ lắm. Bọn họ chào hỏi nhau vài câu, Phương Tuấn mở lời trước:
- Màn thầu, cô bị sao vậy? Sao tâm trạng nhìn tệ vậy?
- Dào này sống cực khổ quá. Cũng may là được thả ra. - Kim Chi thở dài. - Lại gặp Nguyệt Sương bị Lê gia đem về, không cho về nhà với tôi nữa. Bây giờ tôi cảm thấy tệ lắm, định hôm nay đến trường giải bày với mọi người, không ngờ lại gặp ở đây.
Bảo Khánh và Thái Vũ nghe cách nói của Kim Chi cũng biết tâm trạng của cô rất không ổn. Bình thường đến nửa câu cũng không thèm chào lại, hôm nay lại trút bầu tâm sự não nề như thế.. Còn nữa, mỗi lần nói chuyện toàn nói những lời cay độc, hôm nay lại nói chuyện như thiếu nữ nết na thùy mị vậy a~~. Chắc chắn đang bị sốc lắm a~~.
Bảo Khánh hỏi, giọng lạnh lùng mặc dù có chút thương cảm:
- Có chuyện gì vậy? Là ai bắt cô? Cô kể rõ chi tiết ra đi!
Kim Chi ủ dột, kể lại toàn bộ sự việc cho họ nghe. Cô cũng không biết nên làm sao mới đúng. Cô sợ bọn chúng sẽ lại tìm cô một lần nữa. Đến lúc đó thì lại khổ cho cô. Còn nữa, chúng liệu có làm gì bọn họ nếu họ biết được chuyện không?
Bọn họ sau khi nghe cô tường thuật lại toàn bộ sự việc rất căm phẫn a~~. Cái bọn người này rốt cuộc là ai? Sao lại bắt cóc họ chứ? Dù là trong hắc đạo thật nhưng Nguyệt Sương và Kim Chi từ trước đến nay chưa từng xâm nhập sâu vào. Những năm gần đây cũng đã tách ra dần rồi. Chẳng lẽ bọn chúng chính là vì hai người họ có ý định rời khỏi nên mới làm vậy? Họ không biết nên khoanh vùng những ai có thể vì bây giờ những bang phái mộc lên như nấm, khó có thể phán đoán được.
Còn về vấn đề an toàn của Kim Chi cũng khá nan giải. Thái Vũ có đề nghị cho Phương Tuấn về giúp Kim Chi nhưng tất nhiên là Bảo Khánh không đồng ý. Thứ nhất là Phương Tuấn không có võ, nếu về thì không những không giúp được gì mà còn làm phiền cô nữa. Thứ hai, anh muốn giữ Phương Tuấn bên mình. Lâu lắm rồi anh mới có niềm vui như thế này. Anh nhất định sẽ không buông tay, sẽ không bao giờ...
Họ chỉ còn cách cuối là tìm Nguyệt Sương về thôi. Nhưng Kim Chi có nói là Liam vì Nguyệt Sương nên đã nặng lời với cô. Liam chắc chắn sẽ giữ Nguyệt Sương như một báu vật không chịu buông ra. Phương Tuấn đầu óc bỗng sáng láng, cậu liền đề nghị:
- Vậy cô cũng về Lê gia đi. Ở đó thì cả hai người đều an toàn. Chẳng phải lúc trước có Nguyệt Sương hai người vẫn bị bắt hay sao? Nếu được Lê gia trợ giúp thì quá tốt rồi đúng không?
Kim Chi ngập ngừng. Chuyện này không dễ dàng gì đâu. Lê gia là nơi nào chứ? Nhìn thì thấy Liam dễ vậy thôi, chứ thật ra đối với người khác anh không phải dạng vừa đâu. Nếu là Nguyệt Sương nhờ vả thì có thể xem xét lại. Mà Nguyệt Sương trông có vẻ không muốn có quan hệ đặc biệt gì với anh, chắc chắn sẽ hạn chế việc nhờ vả anh. Nhưng nếu Kim Chi năn nỉ Nguyệt Sương thì thế nào? Chắc hẳn cô sẽ đồng ý thôi.
- Thế thì cứ như vậy đi. Hôm trước tôi có gọi điện, có lẽ Nguyệt Sương đang bệnh. Không biết hôm nay nó có tham dự không đây.
Bảo Khánh thắc mắc. Anh đặc biệt chú ý đến Nguyệt Sương mặc dù không hứng thú mấy với nữ nhân. Nhưng cái cảm giác của anh với Nguyệt Sương và Phương Tuấn không giống nhau. Nói thế nào nhỉ? Khá phức tạp. Về Nguyệt Sương , anh chỉ đơn thuần là quan tâm như em gái, không muốn làm tổn thương cô và giúp đỡ cô một số chuyện. Người ngoài cuộc hiểu lầm cũng là điều dễ hiểu. Còn về Phương Tuấn , thứ cảm giác này anh không giải thích được. Anh chỉ muốn thương yêu, chiều chuộng, bảo vệ, làm tất cả mọi thứ cho cậu. Nếu thiếu cậu, có lẽ anh sẽ cảm thấy rất buồn...
- Cô ấy bị gì? - Anh hỏi.
- Sốt. Tôi nghĩ vậy. Đang nói chuyện mà tên Liam giật điện thoại một cách gọn hơi. Mà cậu biết, Nguyệt Sương sẽ chẳng bao giờ để người khác làm vậy đâu, huống hồ chi là Liam.
Bảo Khánh chỉ gật đầu. Cũng không có gì quá quan trọng để anh thật sự chú tâm tới. Đang đi giữa đường, Phương Tuấn bỗng nắm lấy vạt áo anh rồi nói nhỏ qua kẽ răng:
- Che giùm tao đi! Nó cứ nhúc nhích hoài. Tao không điều khiển được. - Cậu nhìn xung quanh cẩn thận, nói với giọng nhỏ nhẹ.
- Nuôi mày phiền quá đấy! - Anh khẽ trách móc nhưng vẫn ra sau che chắn cho cậu. - Lên trên đi! Có cái đuôi không cũng không điều khiển được. Mốt sao lấy chồng?
Phương Tuấn trề môi. Nhìn cậu chuẩn men thế này sao ai cũng bảo cậu đi lấy chồng hết vậy? Haiz. Cũng chỉ tại khuôn mặt đẹp như hoa như ngọc này của cậu thôi. Đẹp quá cũng khổ.
- Tao sẽ lấy vợ. Còn nếu không lấy được vợ tao sẽ bắt mày về nhà làm osin cho tao. Mày có nguyện làm osin của tao cả đòi không?
- Tới nơi rồi! Mày thay đồ nhanh đi! Náo nhiệt thật đấy! - Anh đánh trống lãng, nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Lâu lắm rồi mới thấy trường mình đông vui như vậy.
Phương Tuấn nhìn ra bên ngoài. Đông vui tấp nập thật đấy. Đầu tư cũng kỹ lưỡng nữa. Nhưng điều này chỉ khiến cậu lo lắng hơn. Cậu tuyệt đối không được làm mất mặt mọi người. Cậu sẽ không để Kim Chi và Nguyệt Sương thất vọng. Mà hình như hôm nay Nguyệt Sương không đến trường. Cậu cảm thấy có chút buồn mặc dù thường ngày con người này cũng không nói gì nhiều.
Anh giúp cậu mặc y phục, khéo léo giấu cái đuôi của cậu. Anh quả thật là khéo tay, cậu thậm chí còn không có cảm giác mình đang có cái đuôi nữa. Ai làm vợ anh chắc có phúc lắm a~~.
Cậu vừa thay đồ xong thì chẳng bao lâu Linh Trúc đã hớn hở chạy đến, vui vẻ bảo:
- Tuấn Tuấn, lâu quá không gặp! Cậu khỏe không? Hai con nhỏ bạn tôi đâu rồi nhỉ?
Phương Tuấn ấp úng. Con người này có cần lố tới vậy không? Mới không gặp có 2 ngày. Mà cũng đâu thân thiết đến nổi để cô gọi hai tiếng "Tuấn Tuấn" chứ?
- Ờ. Tôi vẫn khỏe. - Cậu ngượng ngùng đáp. - Cô không biết tin gì của Kim Chi và Nguyệt Sương à?
- Chuyện gì cơ? Sao họ không báo cho tôi?
Phương Tuấn thở dài. Dù sao thì vai trò của Linh Trúc cũng khá mờ nhạt. Chắc họ quên cô rồi. Cậu từ tốn kể lại toàn bộ sự việc. Linh Trúc phẫn nộ vô cùng. Sao bọn chúng có thể làm chuyện tán tận lương tâm như vậy chứ? Nhưng cô biết làm gì bây giờ? Cô còn chuẩn bị cho tiết mục văn nghệ mở màn của mình nữa nên cô phải đi chuẩn bị trước. Bọn họ cũng nhẹ nhõm vì không biết nên nói thế nào với cô mới phải.
Bảo Khánh giọng có phần hơi giận dữ hỏi cậu:
- Sao cô ấy gọi mày là Tuấn Tuấn??
- Tao không biết! Tao cũng không hiểu sao cô ấy có thể thân mật như thế nữa! - Phương Tuấn nhún vai. Cậu vốn không biết, nhưng cậu cũng thấy lạ. Anh có gì mà lại nổi giận chứ? Nhưng cuối cùng cậu lại không hỏi vì cảm thấy hơi ngại.
- Chắc cổ thích mày! - Anh đáp mông lung.
Phương Tuấn trừng mắt nhìn anh. Thích cậu sao? Làm gì có chuyện đó chứ? Không. Không thể nào. Cậu lập tức phản biện:
- Mày đang mớ à? Sao lại đi thích tao chứ? Tao vừa ngốc, lại chẳng có gì nổi bật! Nếu thích thì thích mày ấy. Dù sao cô ấy cũng quen mày lâu rồi. Mày lại đẹp trai, học giỏi, tính tình lại cool ngầu! Ai mà chẳng đổ? Nếu tao là con gái nhất định sẽ cưa mày từ lâu rồi đấy!
- Mày có điều không biết đấy thôi. - Anh cụp mắt xuống, giọng buồn hiu. - Quá khứ của tao đã từng là một kẻ giết người không gớm tay. Mày mới đến nên không biết cũng phải. Không phải tự nhiên mà bọn họ lại nể tao như vậy. Thái độ của bọn họ thật ra là sợ sệch chứ không phải kính nể. Tao thật ra định nói chuyện này lâu rồi nhưng lại không dám. Tao sợ tình bạn của chúng ta sẽ bị rạng nứt. Phương Tuấn , mày vẫn muốn làm bạn với một kẻ sát nhân như tao chứ?
- Không.
Giọng cậu phát ra một cách lạnh như băng khiến tim anh như bị cứa thành từng khúc. Nếu đã không muốn làm bạn thì cần gì tuyệt tình thế chứ? Chẳng lẽ cậu không cảm nhận anh là đang có thứ tình cảm đặc biệt với cậu hay sao? Dù lòng đang rất đau, anh vẫn cố gượng cười rồi nói:
- Xin lỗi vì đã giấu mày. Tao... tao có chuyện đi trước.
- Ai cho phép mày đi? - Cậu nắm tay anh kéo lại một cách tỉnh bơ. - Tao bảo tao không muốn làm bạn mày, đâu có nghĩa là tao bảo mày đi. Tao vốn biết mày giết cha mày, chuyện này chúng ta cũng đã nói rõ ràng với nhau rồi, mày mặc cảm cái gì?
- Vậy... ý mày là... - Anh ngập ngừng, mông lung nhìn cậu.
- Tao thích mày! - Cậu nhìn anh bằng ánh mắt trong veo, thốt ra câu nói một cách nhẹ tênh nhưng lại mang ý nghĩa vô cùng lớn lao. Giết người chưa hẳn đã xấu. Vì chính cậu đã tự hận bản thân mình đã quá yếu mềm, đã không dứt khoác khi đưa ra quyết định. Cảnh ngộ giữa anh và cậu quả thật có rất nhiều nét tương đồng.
Bảo Khánh nhìn cậu. Cậu nhìn lại anh. Về vấn đề tình cảm, cậu không ngại bất cứ chuyện gì cả. Được thì được, không được thì thôi! Nói chung là cậu EQ thấp, cậu không xác định được tình cảm cậu dành cho anh là gì. Nhưng cách anh quan tâm, chơi đùa với cậu cũng đủ cậu cảm thấy ấm áp, vui vẻ. Cậu luôn khao khát thứ cảm giác này một cách mãnh liệt. Cậu thiếu thốn tình cảm... Cậu chỉ cần biết một điều - cậu không thể sống thiếu anh.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đáng lẽ công phải tỏ tình chứ nhỉ. Nhưng ko seo, cp chính muôn nămmmmmmm
Truyện chuyển ver từ truyện Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro