Chap 29: Biến hình
Phương Tuấn hít một hơi thật sâu, rồi nói:
- Nếu mày dám làm khó tao thì tao sẽ giết chết mày! - Cậu dùng ánh mắt sắc bén nhìn anh. Không thể để con người biết được sự tồn tại của người sói vì họ chắc chắn sẽ lùng sục để làm thí nghiệm hay đủ thứ. Cậu không thích điều đó.
- Mày đang đe dọa tao đấy à? - Bảo Khánh nhăn mặt. - Tao là hạng người nào chứ? Tao sẽ kín miệng!
- Tối hôm nay... mày phải giữ bí mật. - Phương Tuấn lùi lại một bước, nói bằng giọng mũi. - Nếu để người khác biết được...
- Tao biết rồi! - Bảo Khánh cắt ngang. - Mày cứ việc ở đây, tao khóa cửa phòng lại. Thái Vũ và anh hai tao cũng không vào được. Mày còn sợ gì nữa?
Phương Tuấn gật đầu. Dù sao anh cũng là người có trí thức, hiểu chuyện nên cậu có thể tin cậy được. Cậu không muốn nói với anh là dòng tộc cậu có quy định những ai không liên quan nếu biết bí mật này thì phải lập tức giết ngay.
Cậu không phải hạng người độc ác, cũng không phải kẻ thích giết người, mà cậu đang bước vào đường cùng, chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi. Nếu cậu không tỏ ra mạnh mẽ thì sẽ không tồn tại được. Cậu cũng đang đổ mồ hôi hột đây này.
------------------------------------------
Phòng Thái Vũ
Chí Bảo mỉm cười bước vào phòng một cách nhỏ nhẹ hết sức có thể khiến Thái Vũ không phát hiện. Anh lấy tay bịt mắt Thái Vũ lại khiến y giật mình suýt chút nữa hét lên. Thế nhưng y lại nghe được giọng nói quen thuộc vang lên nên lại thôi:
- Đoán là ai đi!
- Còn ai dám vào phòng em nữa chứ! Là Chí Bảo phải không? - Y cười thật tươi nhìn anh.
Chí Bảo bỏ tay mình ra, cười thỏa mãn:
- Coi như em vẫn chưa quên anh! Duyệt! - Anh chuyển sang giọng nũng nịu - Thái Vũ à, anh nhớ em chết đi được a! Mấy tháng trời anh không có gấu ôm rồi! - Anh vòng tay mình qua eo y một cách tự nhiên.
Y ban đầu có hơi thương cảm, có chút nhớ anh nên cứ để anh muốn làm gì thì làm. Nhưng y cảm thấy nếu dễ dãi quá thì không được nên y quyết định phải làm giá. Thế là y đẩy anh ra, nói với giọng tức giận:
- Đừng có bỏ người ta cả tháng trời rồi về nói ngon nói ngọt mong người ta sẽ tha lỗi! Chẳng phải anh nói đi có vài ngày thôi sao? Có biết người ta chờ mệt mỏi lắm không hả?
- Xin lỗi mà! - Chí Bảo nói với giọng hối lỗi. - Người ta cũng đâu có muốn đâu! Tại có công chuyện đột xuất mà! Anh cũng báo cho em rồi còn đòi gì nữa?
Thái Vũ vẫn còn giận dỗi. Anh chẳng phải vừa lấy đi mấy tháng thanh xuân của y hay sao? Sao có thể nói dễ dàng như thế chứ?
- Em không biết đâu! Bắt đền anh ấy!
Chí Bảo bối rối. Biết đền cái gì chứ? Anh vụng về trong mấy chuyện này lắm. Anh mặt đực ra hỏi:
- Đền cái gì giờ? Hay là anh cho em có em bé nha! - Anh cười gian.
- Anh đi chết đi! Có việc này cũng hỏi! Đồ không biết điều! - Y lấy cái gối gần nhất chọi thẳng vào mặt anh. Anh thật là đáng ghét mà. Làm người ta tuột mood hết trơn.
Chí Bảo vô duyên vô cớ phải hứng chịu nguyên cái gối vô mặt nên rất ấm ức a~~. Anh đã làm gì nên tội chứ? Chẳng phải con gái ai cũng thích vậy sao? Chắc y là con trai nên không thích a~~. Cũng may cái gối là đồ mắc tiền nên mềm, chứ đồ rẻ tiền là anh tiêu thiệt a~~.
- Sao em lại giận chứ? Anh nói gì sai sao? Ơ. Sao em lại khóc? - Anh hoảng hốt khi thấy cậu khóc nên liền chạy tới ôm y.
- Em là con trai mà! Anh nghĩ em có thể sinh con được hay sao? Đồ đáng chết! Em ghét anh! - Y đánh dồn dập vào người anh. Sao anh lại nhắc tới nổi khổ đau của y như thế chứ? Anh có biết ước mơ không bao giờ thực hiện được của y là sinh cho anh một đứa bé hay không?
Chí Bảo giữ hai tay cậu lại, nghiêm túc nói:
- Ai bảo con trai không thể có thai? Anh đi công tác hết một tháng để làm gì hả? Để tìm ra phương pháp để có con đấy, ngốc à!
Thái Vũ mặt đơ ra. Gì mà phương pháp có con chứ? Y biết anh là bác sĩ nhưng y không nghĩ là anh giỏi tới vậy đâu a. Lần đầu gặp mặt y còn chửi thẳng mặt là anh ngu cơ mà. Ai dè cũng còn thông minh phết. Giờ nghĩ lại thật thấy bản thân mình ngu ngốc.
- Vậy có con trai phải làm thế nào? Có con gái có khác không?
Chí Bảo như cố gắng kiềm nén một thứ cảm xúc gì đó rất mãnh liệt. Anh thở dài:
- Là phương pháp để em có thai, hiểu chứ? Chứ không phải là cái chuyện trẻ em dưới 18 tuổi không được xem. Làm ơn thông não dùm anh cái đi! Anh khổ quá mà! - Anh có phần hơi thất vọng. Anh vốn nghĩ là y sẽ rất vui khi cậu nghe được tin này. Khi hai người quen nhau, điều duy nhất khiến y chần chừng không phải là sự khinh bỉ của người khác vì thời này đã thoáng hơn, hơn nữa họ cũng có nhan sắc nên cũng không đến nỗi nào. Điều y lo lắng nhất là không thể sinh cho anh một đứa con. Anh phải cố gắng lắm mới thuyết phục được y. Nay anh thông báo tin vui như vậy mà y nỡ lòng nào đáp với anh như vậy.
Thái Vũ suy nghĩ vài giây. Y vốn là chậm tiêu mà. Y chợt hiểu ra ý nghĩa của câu nói đó, liền vui sướng nắm chặt tay anh reo lên mừng rỡ:
- Vậy tụi mình có con được ư?
Chí Bảo thở phào. Cuối cùng cũng có thể làm cho đồ ngốc này hiểu được rồi. Anh tiếp tục:
- Em hiểu là tốt rồi. Vũ à, chắc chúng ta phải đợi tới khi em tốt nghiệp đại học, khi cơ thể của em thật sự hoàn chỉnh mới có thể áp dụng được, bây giờ còn quá sớm, anh sợ nguy hiểm. Trong thời gian này, anh sẽ làm thí nghiệm rồi điều chỉnh lại cho tốt hơn rồi mới đưa vào cơ thể em.
Thái Vũ gật đầu một cách vui vẻ. Y đang đi học mà, nếu có thai thì phiền phức lắm. Vả lại thử nghiệm đầu tiên cũng hơi sờ sợ. Dễ có vấn đề xảy ra lắm a. Có người thử trước rồi điều chỉnh lại sẽ an tâm hơn. Tóm lại bạn trai y là số 1.
Thái Vũ định mở miệng ra khen Chí Bảo vài câu thì chợt nghe thấy tiếng chó sói hú rất lớn. Hình như là sói trưởng thành và đang ở rất gần đây. Y cũng có nghiên cứu được vài thứ về động vật hôm ngoại khóa và y chắc chắn mình không sai.
Cậu lo lắng nhìn Chí Bảo. Anh trấn an y rằng sẽ không có chuyện gì đâu và họ cùng đi qua phòng Bảo Khánh . Với kinh nghiệm trong nghề cũng kha khá thì họ ít nhiều cũng có thể đoán được âm thanh phát ra từ đâu.
Họ hớt hải đạp cửa phòng của Bảo Khánh xông vào. Bảo Khánh đang ngồi làm việc trên máy cũng bị họ dọa cho hết hồn. Anh nhìn họ bằng ánh mắt ngạc nhiên có phần hơi tức giận. Cái cửa cũng mắc lắm a~~. Hai người này thật phí của.
Thái Vũ mặc kệ ánh mắt kinh khủng của anh nhìn chằm chằm vào hai người họ mà hốt hoảng bảo:
- Con sói đó đâu? Có làm gì mày không?
- Sói gì cơ? - Anh ngơ ngac nhìn y. - Mày bị sảng à?
- Thì con sói mới hú đó! Anh cũng nghe phải không Chí Bảo? - Lúc nãy rõ ràng y nghe rất rõ mà, sao Bảo Khánh lại xem như không có việc gì xảy ra thế kia chứ? Thật kỳ lạ,
Chí Bảo gật đầu đồng tình với cậu. Anh cũng nghe rất rõ. Bảo Khánh chỉ biết thở dài chỉ vào màn hình máy tính của mình nói một cách chán nản:
- Thưa hai ông tướng, tôi đang coi phim "Những đứa con của sói". Chỉ giỏi tưởng tượng. Rãnh thì làm chuyện khác có ích cho đời hay có lợi cho cá nhân đi! Đừng có làm phiền tôi!
- Mày xem phim hoạt hình sao? - Thái Vũ nghi hoặc nhìn anh. - Mày đổi gu khi nào thế?
- Tao đang học tiếng Nhật. Còn tốt hơn những người nghĩ sói có ở thành phố!
Hai người họ đỏ mặt nhìn nhau. Thiệt là mất mặt a~~. Thời này làm gì có sói ở thành phố thế này chứ. Thế nhưng Thái Vũ cảm thấy có gì đó thiếu thiếu, bèn hỏi:
- Phương Tuấn đâu rồi? Không ở đây với mày à?
- Trong đó. - Anh chỉ về phía nhà vệ sinh.
- Nãy giờ ồn quá trời mà nó vẫn bình thản ở trong đó à? Đúng là có tinh thần thép a~~.
- Thế mày đang đi vệ sinh nghe người ta nói xàm xàm có phóng ra ngoài không? Mày có cần vào kiểm chứng luôn không?
Thái Vũ không nói gì. Y chỉ hỏi cho biết thôi mà, có cần hung dữ với y thế không chứ? Chí Bảo lại hỏi:
- Anh nhớ lúc trước em nói chỉ một mình em được sử dụng nhà vệ sinh này thôi mà?
- Bây giờ mắc quá chẳng lẽ chạy xuống nhà vệ sinh ở dưới à? Hai người ra ngoài dùm đi, tôi đang bận lắm đấy! - Anh cộc cằn xua đuổi họ.
Hai người họ bẽn lẽn ra ngoài, vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng nhưng lại không có chứng cứ. Mặc kệ, dù sao sự thật sớm muộn rồi cũng sẽ bị phơi bày thôi. Họ cần gì phải vội?
Đợi bọn họ đi khuất, anh kéo cánh cửa lại. Anh huýt gió một cái gọi cậu:
- Ra đi! Họ đi rồi!
Phương Tuấn từ nhà vệ sinh bước ra với bộ đồ có phần hơi bị dãn hơn trước, đầu tóc cũng bù xù hơn xíu. Cũng không khác gì mấy, chỉ trông có phần hơi hoang dã hơn tí. Hình tượng này trông cũng không tệ lắm nhỉ? Rất giống bad boy a. Cậu hỏi nhỏ:
- Có nghi ngờ gì không? - Nãy giờ cậu run muốn chết, có nghe cái gì đâu.
- Không có. - Anh tự tin đáp. - Tao thông minh như vậy mà! Mà mày biến hình nhanh vậy ư?
Trương Hàn gật đầu. Tại cậu không phải người sói thuần chủng mà. Nhắc tới lại đau lòng...
Anh thấy cậu không phản ứng gì cũng không muốn hỏi. Trời cũng khuya rồi, anh bảo cậu đi ngủ trước, còn mình thì soạn một số tài liệu cần thiết. Hôm nay tâm trạng hai người thật sự không tốt...
--------------------------------------------
Mười phút trước.
Thiếu Khiêm đang làm vài việc trên máy tính mình thì nghe có tiếng sói hú rất lớn. Anh quay lại thì không thấy Phương Tuấn đâu mà chỉ thấy một con sói mặc áo giống của Phương Tuấn. Anh biết là Phương Tuấn đang biến hình. Anh rất ấn tượng với con sói này. Rất đẹp, mạnh mẽ, đặc biệt là ánh mắt. Anh ước gì mình cũng là loài sói để có thể chiếm hữu con sói này.
Anh đang đờ đẫn vì sức hút của con sói này thì con sói đã chạy đến chỗ anh lay lay đùi anh. Anh chợt nhận ra một điều, quên mất. Anh phải tìm chỗ cho cậu nấp.
Anh hấp ta hấp tấp mở phòng vệ sinh rồi đưa cậu vào. Cậu căm phẫn nhìn anh:
- Có nhà vệ sinh mà không nói! Đồ chết tiệc!
Bảo Khánh tỏ ra không quan tâm. Một phần là vì chuyện này quá gấp rút, một phần là anh không biết nên tạ tội thế nào.
Anh đóng cửa nhà vệ sinh lại thật kỹ rồi ngồi vào làm việc gõ vài chữ. Và tất cả điều đó đã đánh lừa được bọn họ! Tự nhiên thấy anh thông minh quá ~.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ng sói, nghe ngầu nhỉ.
Truyện chuyển ver từ truyện Đừng sợ , anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro