Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 28: Giải thoát

Người này chính là một chàng thanh niên cao ráo với nước da ngâm đen trông rất nam tính. Anh đang cằm một cây dù che cho cậu. Cậu thì miễn nhiễm với trai đẹp nên lạnh lùng từ chối:

- Không mắc mớ gì anh!

- Tôi tên Nguyễn Chí Bảo. - Người đó thân thiện giới thiệu. - Không biết cậu có muốn ở nhà tôi một chút, đợi tạnh mưa rồi về không? Nhà tôi cũng gần đây!

- Không cần. - Phương Tuấn khinh bỉ. - Tôi không muốn nhận nhiều ân huệ người ta. Mắc công phải trả ơn, mệt lắm! Vả lại tôi không muốn quan hệ với người họ Nguyễn!

- Tại sao nhỉ?

Phương Tuấn vốn đang tức giận, lại gặp cái người dai như đĩa này nữa. Bảo cậu không chửi thẳng vào mặt quả là điều không thể:

- Tôi bảo không liên quan tới anh! Anh lập tức biến đi ngay cho tôi!

- Cậu cứ như thế sẽ bị cảm đấy. - Anh thở dài, cất dù xuống. - Cậu chắc có lẽ là học sinh, nếu ngày mai bệnh sẽ phải nghỉ học đấy.

Phương Tuấn suy nghĩ lại. Cũng đúng. Nếu ngày mai cậu bị bệnh thì không ổn rồi. Cậu sẽ không thể trả thù Thiếu Khiêm được. Mà nếu không trả thù được thì cậu sẽ rất khó chịu a~~. Bây giờ cứ tạm thời đồng ý với người này rồi tính sau.

Cậu gật đầu một cái, giọng vẫn lạnh nhạt:

- Tạm thời đồng ý với anh. Nhưng là tại anh muốn, chứ không phải tại tôi cần!

- Vậy đi thôi! - Anh cười trừ. Cậu nhóc này quả thật bướng bỉnh.

Nói rồi Chí Bảo che dù cho Phương Tuấn . Thậm chí còn che trước mặt cậu khiến cậu không thấy đường nữa. Chí Bảophải dìu cậu đi khiến cậu hơi thắc mắc. Tại sao không đổi cách cằm dù mà lại dìu cậu đi? Có vấn đề. Cậu bắt đầu hơi lo rồi a~~.

Chí Bảo dừng lại tại một nơi nào đó. Hình như là một căn nhà lớn lắm a~~. Chí Bảo dẫn cậu vào. Vào trong nhà rồi mà vẫn còn che dù. Cậu cảm thấy việc này không ổn nên đẩy cây dù ra. Một bóng hình quen thuộc hiện ra trước mặt cậu - Bảo Khánh . Cậu lấp bấp:

- Mày... mày... Sao... - Cậu không biết nên nói gì vì chuyện này quá bất ngờ.

Chí Bảo cười thân thiện với Bảo Khánh . Nếu có chức hoa hậu thân thiện thì Chí Bảo chắc chắn sẽ đoạt giải a~~.

- Em trai! Anh đã tìm được người của em rồi a~~. Thái Vũ của anh đâu rồi?

Phương Tuấn có phần bất ngờ. Hai người này là anh em à? Sao nhìn chẳng giống tí nào hết vậy? Hai người này dám hợp tác dụ dỗ cậu. Cậu sẽ băm tên Bảo Khánh này ra làm trăm mảnh! Còn nữa, Thái Vũ của anh à? Bạn trai của Thái Vũ à? Hèn gì Bảo Khánh thân với Thái Vũ như thế! Hóa ra Thái Vũ là chị dâu tương lai của Bảo Khánh . Ôi, cậu không thích cái thứ nam không ra nam nữ không ra nữ này đâu! ( Để rồi xem,  anh ko thích được bao lâu,  nghiệp giờ)

Bảo Khánh nói chuyện có vẻ thoải mái, khác với khi giao tiếp với người thường. Thì cũng đúng thôi, anh em mà.

- Cảm ơn anh Thái Vũ ở trên lầu! - Anh chuyển ánh mắt sang Phương Tuấn - Thông minh như vậy cũng bị lừa! Lần này đừng hòng trốn thoát!

- Giở trò tiểu nhân! - Cậu tỏ vẻ khinh bỉ. - Chẳng có gì hay ho! Bây giờ tao muốn đi cũng không muộn!

- Bây giờ trời đang mưa, mày đi bằng đường nào? - Bảo Khánh khoanh tay, tựa người vào tường một cách thoải mái. - Vả lại nếu mày đi thì mày sẽ ở đâu trong khi Kim Chi và Nguyệt Sương không có ở nhà? Mà mày muốn đi cũng không được đâu! Tao đã thiết lập tất cả hệ thống an ninh của cửa rồi, muốn ra ngoài phải có sự đông ý của tao!

Phương Tuấn giận đến nổi không nói nên lời. Thật là ép người quá đáng!

- Mày là đồ tiểu nhân! Bây giờ tao hiểu tại sao bọn họ lại muốn chiến tranh với mày rồi! Uổng công tao xem mày là bạn mấy năm nay!

- Vậy thì cũng uổng công tao coi mày là bạn! - Bảo Khánh cũng quát lại không thua kém gì Phương Tuấn . - Uổng công tao nghĩ mày thông minh mà mày lại suy nghĩ hờ hợt như trẻ con!

- Tao trẻ con ư? - Cậu cười nhạt, hỏi lại. - Ừ thì tao công nhận là tao trẻ con thật, nhưng chỉ khi nào tao vui. Còn bây giờ thì tao sẵn sàng giết người nếu mày muốn!

- Mày muốn giết tao à? - Anh sửng sốt nhìn cậu. Có mơ anh cũng không nghĩ cậu lại muốn giết anh. Cậu thật sự quá đáng rồi. Anh xem ra phải dùng biện pháp mạnh.

- Phải. - Cậu khẳng định lại, giọng chắc nịch. - Tao nói cho mày biết. Hôm nay là ngày rằm! Vào đêm nay tao sẵn sàng giết người!

- Mày làm gì lớn tiếng thế? - Anh lập tức bịt miệng cậu lại, nhìn xung quanh rồi nói. - Người ta biết thân phận mày thì sao?

Phương Tuấn ngoan ngoãn gật gật đầu. Dù có thế nào thì bản tính trẻ con vẫn còn ở trong người cậu. Cậu hỏi một cách hoang mang:

- Sao.... sao mày biết thân phận tao? Nếu... nếu mày biết rồi... thì hỏi tao làm gì? - Bây giờ cậu rất lo sợ a~~. Cậu thật sự không hiểu. Nếu anh biết rồi thì ban sáng hỏi cậu làm gì?

Bảo Khánh bỏ tay mình ra khỏi miệng cậu, kéo cậu lên phòng ngay vì nói ở đây không tiện. Anh khóa chặt cửa lại trước khuôn mặt ngây thơ của cậu, rồi nói bằng giọng nhỏ nhẹ gấp gáp:

- Từ hôm ngoại khóa là tao nghi rồi. Hôm nay tao nghe mày nói như vậy thì tao chắc chắn hơn rồi! Ban sáng tao chỉ hỏi cho chắc thôi!

Phương Tuấn dù biết chắc câu trả lời nhưng vẫn hỏi bằng giọng run run:

- Thế tao là ai?

- Người sói!

-------------------------------------------

Kim Chi nằm ngủ thì cảm giác có ai đó đang gọi mình. Cô dụi dụi mắt nhìn người đó, hỏi:

- Tới đây làm gì thế?

- Ngày mai trường cô có sự kiện? - Hắn lạnh lùng hỏi.

Kim Chi cười nhạt. Lần đầu tiên cô nghe hắn hỏi cô a~~. Thì ra cũng chẳng phải dạng lợi hại gì. Cô chọc tức hắn:

- Có bản lĩnh thì tự tìm đi!

- Nếu cô nói tôi sẽ thả cô ra! - Hắn vẫn giữ thái độ lãnh đạm như thường.

Kim Chi nhìn hắn ta. Suy nghĩ đắn đo một hồi, cô quyết định:

- Có. Thì sao?

Hắn ta không nói gì mà chỉ cười nhẹ. Hắn mở cổng ra rồi che mắt cô lại. Cô khó chịu hỏi:

- Làm gì thế?

- Cô nghĩ chỗ của chúng tôi muốn ra là ra à? Nếu cô biết được căn cứ của bọn tôi thì chẳng phải bọn tôi sẽ sớm sập đổ sao? Đi!

Cô ấm ức bị hắn kéo đi như một con rối. Cái tên này thật không đơn giản a~~. Đáng lẽ cô định xem nơi này là đâu, vậy mà hắn lại đi trước cô một bước. Đúng là khiến cô tức muốn chết.

Mà hắn đi thẳng thì không nói. Hắn cứ xoay cô như chong chóng a. Cô dù có là thánh cũng không thể nhớ nổi đường. Tới nơi, hắn thả cô ra nhưng khi cô nhìn xung quanh thì không thấy hắn ở đầu hết. Người này ma ma phật phật, cần phải đề phòng.

Mà điều cô cần làm đầu tiên là về nhà mình. Cô cảm thấy hơi kỳ lạ. Tại sao lại không có ai? Đáng lẽ nếu không có Nguyệt Sương thì cũng phải có Phương Tuấn chứ? Sao lại vắng hoe thế này? Nghĩ vậy, cô lấy điện thoại gọi điện cho Nguyệt Sương.

-----------------------------------------

gia.

Nguyệt Sương đang ngủ say, không hay biết gì hết thì Liam thúc vào tay cô, bảo là có điện thoại. Cô có hơi bất ngờ. Anh ở đây suốt hay sao? Cô mở điện thoại lên, là Kim Chi! Cô nhanh chóng bắt máy trong tâm trạng vui vẻ, mất hẳn hình tượng lạnh lùng:

- Alo. Mày có sao không?

- Mày còn hỏi tao nữa! Tao đang đau khổ trông khi mày hưởng thụ ở Lê gia! - Kim Chi nói với giọng trách móc.

- Sao mày biết? - Nguyệt Sương thắc mắc.

- Chính mắt tao thấy! Liam quả là ác độc mà, cứu có mình mày! Hại tao phải khổ sở mấy ngày nay! - Kim Chi tức giận. Còn dám hỏi cô tại sao biết nữa? Thật là quá đáng!

Nguyệt Sương liếc xéo Liam. Nếu biết như vậy thì cô đã đánh cho anh một trận rồi a~~. Anh chỉ biết căm nín cười trừ. Cô nói với giọng hối lỗi:

- Xin lỗi mày mà! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao họ lại muốn bắt tụi mình?

Kim Chi nói với giọng tiếc nuối. Biết vậy cô ở lại đó lâu hơn chút rồi:

- Tao cũng không biết! Tao chạy ra được tới đây là mừng muốn tuột quần rồi! À mà mày đang ở Lê gia hả? Về với tao đi!

Nguyệt Sương im lặng một hồi. Nếu muốn về thì phải nhờ Liam. Mà cô thì không muốn chút nào hết.

Liam bất ngờ giật điện thoại của cô. Cô nhanh chóng giật lại nhưng lực bất tòng tâm. Cô đang bị bệnh mà. Mà nếu không bị bệnh cũng khó mà lấy được. Cô chỉ chửi rủa:

- Anh bị điên hả? Tôi đang nói chuyện đấy!

Liam đặt tay lên miệng ra dấu kêu cô yên lặng. Cô cũng bất lực nghe theo. Anh nói:

- Nhà cô không an toàn đâu! Chuyển về nhà tôi đi!

Kim Chi như chết trân tại chỗ. Bạo vậy sao? Chưa gì hết mà muốn giữ Nguyệt Sương ở nhà mình rồi. Mà Kim Chi thuộc chủ nghĩa tôn sùng Nguyệt Sương với Ann! Cô đã từng ghét cay ghét đắng Bảo Khánh vì tin đồn nhảm nhí đó. Bây giờ Liam công khai luôn thì cô càng ghét hơn nữa. Cô hét vào điện thoại:

- Xin lỗi chúng tôi không cần đâu! Mau thả Nguyệt Sươngnnhà tôi ra! Nếu không vong hồn của Ann sẽ không để cho anh yên đâu!

- Vậy à? Tôi cũng đang chờ đây! Toàn bộ binh lực của cô đều thuộc quyền sở hữu của Nguyệt, Sương cô có thể làm gì? Còn nữa, nếu tôi cứ giữ cô ấy ở đây thì sao? Nếu cô bước vào Lê gia một bước thì đừng trách tôi làm chuyện đồi bại!

Nói rồi anh cúp máy. Đối với người khác anh không cần phải kiêng nể gì. Anh chỉ đối tốt với Nguyệt Sương thôi. Tại sao a? Thích thì yêu thôi! ( Dại gái,  xíaaaaa)

----------------------------------------------

Nguyễn gia.

Phương Tuấn nuốt nước miếng, hỏi bằng giọng run run:

- Sao... sao mày... biết? Đừng... đừng nói cho ai hết! Làm ơn! - Cậu nắm chặt tay anh. Anh có thể cảm thấy được hơi lạnh từ tay cậu. Nếu anh mà tiết lộ ra thì cậu sẽ chết mất.

- Sao tao biết hả? Tại mày gian xảo như sói nên tao nghĩ vậy thôi! - Anh cười lớn chọc quê cậu. Thật ra không phải như vậy mà. Anh phải mất mấy ngày mới tổng hợp được a. Anh cũng chưa chắc lắm, chỉ là vô tình trúng. Anh tiếp tục nói - Còn việc tao có nói ra không thì xem thái độ mày cái đã!

Phương Tuấn mặt đen lại. Nếu sớm biết như vậy thì cậu chẳng dại gì mà đắc tội với anh đâu a~~. Cậu nhìn anh chằm chằm bằng ánh mặt phẫn nộ nhưng trong mắt anh đó là một biểu hiện hết sức thu hút a~~. Cậu đã quyết định rồi...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sao rối tung rối mù hết zạy nè chừi

Truyện chuyển ver từ truyện Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro