Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 25: Truyện gì đang xảy ra????

- Gì cơ? - Phương Tuấn đơ ra, hỏi lại lần nữa cho chắc. Hôm nay ư? Cậu có nghe lầm không?

- Chiều nay mày có thể sang nhà tao! - Bảo Khánh kiên nhẫn đáp lại. Hay nhỉ?từ hôm nay chuyển sang chiều này luôn a~~. Anh đúng là biết lợi dụng thời cơ.

- Chiều nay hả? Mày ăn cướp hay gì mà gấp quá vậy? - Phương Tuấn vẫn chưa bình tĩnh hoàn toàn, hỏi lại.

- Chỉ cần tao muốn là tao có thể làm được. Chẳng hạn lái xe khi chưa đủ tuổi vậy!

- Trời! Người ta nhìn mày ai biết mày 22 tuổi chứ? - Cậu cười khẩy.

- Cái gì cơ? - Bảo Khánh liếc Phương Tuấn bằng ánh mắt chết người, hỏi một cách nhẹ nhàng nhưng cũng đủ khiến cậu phải sợ hãi.

- Ơ... Ý tao là mày chững chạc quá nên không ai nghĩ mày dưới 22 tuổi hết a! - Phương Tuấn chỉ biết cười trừ. Quả thật đáng sợ a~~.

- Thế thì còn được! - Bảo Khánh giọng lãnh đạm. - Còn tốt hơn là việc giết người khi chưa đủ tuổi vị thành niên!

- Chưa đủ tuổi vị thành niên à? - Phương Tuấn trố mắt nhìn anh. - Mày lợi hại quá a! Tao cũng muốn được vậy!

- Mày muốn học võ không? - Bảo Khánh cười tỏ vẻ thỏa mãn, hỏi.

Phương Tuấn giờ mới nhớ. Lúc trước Y Nguyệt có nói với cậu là sẽ dạy cậu võ công. Thế mà tới tận bây giờ cậu vẫn chưa thấy dạy gì cả. Không biết anh có khá hơn không. Cậu nói:

- Thật ra Nguyệt Sương có ý định dạy tao rồi nhưng giờ vẫn chưa thấy động thái gì.

- Tao nghĩ lại rồi. - Bảo Khánh suy nghĩ một hồi rồi bảo. - Chắc mày không cần học võ đâu!

- Tại sao chứ? - Phương Tuấn giận dỗi nhìn anh chằm chằm, có phần hơi lớn tiếng.

- Có tao ở đây bảo vệ mày. Mày học võ thì tao làm gì? Tóm lại là không được! - Anh nói với giọng chắc chắn.

- Nhưng tao muốn giống mày! - Giọng cậu có chút bất mãn. - Tao muốn giết ông cha trời đánh của tao!

- Tại sao mày muốn giết ông ta?

- Tại ổng hại má con tụi tao! - Giọng cậu run run vì xúc động. - Tao ghét ổng! Tao hận tao không đủ khả năng giết ổng!

- Ổng ở đâu? Tao giết ổng giúp mày! - Anh đề nghị.

- Thôi khỏi. - Cậu từ chối. - Tao không thích người ngoài xen vào chuyện của tao! Tao muốn tự tay giết ổng.

Vả lại mày dù có giỏi thế nào cũng không thể giết được ông ta. Tao không muốn biến cuộc sống mày thành địa ngục...

- Vậy à? Tao chúc mày thành công.

- Thế sao mày giết cha mày? - Cậu hỏi với giọng yếu ớt.

- Tao hả? Ừ thì ổng đánh tao, tao đang cằm con dao trên tay nên đâm ổng thôi! Chẳng có gì lớn lao cả!

- Thế có hơi quá không? - Cậu nhăn mặt. - Một mạng người mà mày nói như chuyện giỡn chơi thế à?

Bảo Khánh cười tươi mặc cho khuôn mặt như táo bón của Phương Tuấn đang nhìn anh chằm chằm:

- Nhắc tới tao lại mắc cười. Ổng dạy tao cách giấu thân xác, thế là tao áp dụng lên người ổng. Mày nói xem có mắc cười không?

Phương ưthì không mắc cười chút nào hết. Cậu cảm thấy hơi sờ sợ rồi a~~. Cậu không nghĩ chỉ vì lý do đơn giản đó mà anh muốn giết cha mình. Anh thật là đáng sợ.

- Mạng người đối với mày.... đơn giản như món đồ chơi vậy sao?

- Mày sợ à?

- Ừ. - Cậu gật đầu, tỏ vẻ sợ sệch. - Cha mày mày còn giết như thế... Nếu tao lỡ đắc tội thì sao?

- Mày nghiêm túc ư?

Phương Tuấn gật đầu rồi không nói gì thêm. Bảo Khánh nhẹ giọng bảo:

- Tao cũng không biết! Tao nóng tính, mày biết mà...

Phương Tuấn cúi đầu xuống suy nghĩ. Nếu về chung nhà với anh thì cậu liệu có gặp rắc rối hay không? Cậu sợ... sợ một ngày nào đó... anh biết được sự thật sẽ làm gì cậu... Haiz, cậu suy nghĩ quá nhiều rồi!

Thái Vũ thấy hai người họ im lặng hơi lâu, bèn đề nghị:

- Ưm... Cũng trễ rồi. Chúng ta có nên về nhà không?

Bảo Khánh nhìn cậu. Cậu gật đầu một cái. Anh bảo:

- Vậy tao chở mày về nhà lấy hành lý.

Phương Tuấn gật đầu khi bản thân vẫn còn cảm thấy lo sợ phần nào. Bảo Khánh biết mình vừa mới nói điều mà mình không nên nói xíu nào. Anh dẫn cậu lên xe rồi phóng thật nhanh về nhà trong tình trạng mất kiểm soát tốc độ.

Trong vòng mười phút họ đã đến được nhà của Kim Chi. Phương Tuấn xuống xe, vừa bước vào nhà đã thấy hành lý được thu dọn sẵn khiến cậu có phần bất ngờ, lại có phần bối rối. Cậu không biết là họ muốn đuổi cậu càng nhanh càng tốt hay là quan tâm cậu, hiểu tâm lý cậu nên chuẩn bị sẵn?

Cậu định vào nhà để chào hỏi họ lần cuối nhưng cửa không mở. Cậu gọi cũng không có ai. Chắc là họ bận chuyện gì nên mới không có nhà. Cậu bèn đợi thứ hai gặp họ hỏi cho ra lẽ vậy.

Sau đó cậu cùng anh lên xe về nhà. Anh hỏi xã giao:

- Không có nhà à?

- Ừ. Không biết sao nữa! - Cậu buồn bã đáp.

- Họ hiếm khi ra ngoài. Mà nếu có ra ngoài thì cũng chỉ có một người đi thôi! Chuyện này quả thật có phần kỳ lạ.

- Thế thì có thể vì lý do gì chứ? - Cậu bỗng cảm thấy bồn chồn.

Bảo Khánh chỉ nhún vai. Anh cũng không hiểu hai người này đang giở trò gì.

-------------------------------------

Trong một căn phòng âm u, Kim Chi đang nói chuyện với một thanh niên che kín mặt không rõ danh tính. Cô đang trong bộ dạng như thể bị khống chế.

- Anh muốn làm gì?Nguyệt Sương đâu?

Người đó chẳng màn đến cô, không có vẻ là nghe thấy những gì cô nói. Kim Chi tức giận quát:

- Tôi đang nói chuyện với anh đấy! Điếc à? - Cô đẩy mạnh hắn nhưng lại bị dội ngược lại như thể hắn có một sức mạnh gì đó rất dữ dội.

Hắn nhìn cô, sau đó cũng không nói gì. Cứ đứng im như tượng tiếp tục như thể cô đang làm trò cười cho hắn coi vậy.

Kim Chi tức giận đứng lên. Nếu không phải hắn cho cô ngửi thứ thuốc quái đảng gì đó thì cô đâu có thế này chứ. Cô đứng đối diện, lay lay hắn:

- Anh rốt cuộc là bị câm hay bị điếc vậy? Anh có âm mưu gì?

- Khôn hồn thì ngoan ngoãn ngồi đó đi! - Hắn ta cuối cùng cũng thốt ra được một câu. - Nếu không bạn của cô sẽ thê thảm lắm đấy!

- Nó ở đâu? - Cô nôn nóng hỏi.

- Không phải chuyện của cô! - Hắn tỏ vẻ bực dộc. - Yên phận một chút. Còn lôi thôi nữa tôi lập tức sẽ khiến dung nhan cô bị hủy hoại suốt đời.

Nói rồi hắn bỏ ra ngoài và khóa cửa. Kim Chi thật sự hết chịu nổi rồi a. Khinh thường cô à? Hắn sẽ khổ sở đây! Cô thề nếu cô ra được chỗ này cô sẽ băm hắn làm trăm mảnh!

----------------------------------------

Flashback.

Nguyệt Sương lúc nãy đang đi chung với Kim Chi đột nhiên bị ai đó kéo lại, còn bịt miệng của cô nữa chứ. Cô cố gắng vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát được. Người này rất là lợi hại a~~.

Cô nhìn thấy một đám người thích khách bịt mặt bắt Kim Chi đi. Lúc đó cô chỉ muốn xông ra đánh bọn chúng một trận nên trò thôi nhưng bàn tay rắn chắc của ai đó kéo cô lại. Cô cũng lực bất tòng tâm nhìn con bạn của mình bị bắt đi mà không làm được gì. Chúng còn lầm bầm cái gì đó. Cô nghe mang máng là còn thiếu cô nhưng có Kim Chi làm con tin cũng tốt.

Sau khi bọn chúng bỏ đi, bàn tay đó bỏ ra. Cô quay lại nhìn người đó, tức giận bảo:

- Sao lại cản tôi? Chúng ta chấm dứt rồi cơ mà!

Liam không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bế cô lên xe mặc cho cô giẫy giụa. Sau khi cài dây an toàn cho cô xong, anh ôn nhu bảo:

- Ở Lê gia sẽ an toàn hơn!

- Tôi cần à? - Cô vẫn cứng đầu như xưa, vẫn là không cần sự giúp đỡ của người khác. Cô là dạng phụ nữ thích sống độc lập.

- Phương Tuấn đi rồi thì lại lạnh lùng như xưa à? Anh cứ tưởng nhóc sẽ thay đổi chứ! Đúng là con cọp không thể bao giờ biến thành con mèo. - Anh nở một nụ cười không rõ nghĩa.

Nguyệt Sương không nói gì. Ừ thì đúng như vậy đó. Khi cậu đi rồi thì cô có chút không vui mặc dù vẫn có thể gặp lại cậu. Cậu có ảnh hưởng rất lớn tới tâm lý cô...

- Hôm đó vẫn chưa kịp cảm ơn nhóc! Giờ cảm ơn nhóc nhiều nha! - Liam cảm thấy bầu không khí đột nhiên bị anh làm trở nên căng thẳng nên lập tức đổi chủ đề.

Nguyệt Sương đang suy nghĩ vu vơ, nghe anh cảm ơn có phần hơi bất ngờ. Khoảng vài giây sau cô mới trả lời lại, mà câu trả lời cũng chẳng khiến cho người khác dễ chịu mấy. Không hiểu sao anh có thể chịu nổi nữa.

- Ừ. Không gì.

Liam lại tiếp tục nói chuyện mặc cho không bao giờ nhận được một câu trả lời đúng nghĩa. Hai người này hợp quá mà.

- Mà sao nhóc ở đó vậy?

- Vô tình! - Cô nói dối không chớp mắt, cũng không có biểu hiện gì. Chẳng qua nếu cô giải thích thì anh sẽ có cơ hội để hỏi tiếp nên cô tốt nhất không nói nhiều. Hôm nay cô cảm thấy rất mệt mỏi.

- Thế à? Mà sao nhóc không bị chúng phát hiện nhỉ? - Anh vẫn không nhận ra thái độ chán đời của cô nên cứ thế mà hỏi tiếp.

- Im đi!

Liam im bặc, không nói gì nữa mà tập trung lái xe về nhà. Nếu anh nói nữa thì chết chắc a~~.

----------------------------------------

Nhà Bảo Khánh.

Phương Tuấn đang phải há hốc mồm vì căn nhà quá xá to, to hơn nhiều so với cậu tưởng tượng. Anh chắc hẳn phải giàu lắm a~~. Cậu hỏi:

- Nhà mày bự thiệt á. Ba mẹ mày xây hay mày xây vậy?

- Ổng bả mà xây à? Là tao xây từ số tiền do người nào đó lú lẫn chuyển khoảng! - Anh nhếch mép, vẫn không chịu công nhận họ là cha mẹ mình nên cứ nói là người nào đãng trí chuyển khoản.

- Ra là vậy? - Cậu gật gù. - Chắc phòng ngủ nhiều lắm ha?

- Tao đâu có điên! - Anh trợn mắt nhìn cậu. - Có hai đứa xây nhiều phòng làm gì?

- Vậy tao ngủ với mày hả? - Cậu thản nhiên hỏi lại.

- Ừ! Dọn đồ lên đi!

- Thế là tao có gấu ôm rồi! Nước lèo à! Sao tự nhiên tao thấy mày đẹp trai quá à ~! - Cậu hí hửng, tinh nghịch như một đứa trẻ, quên mất chuyện đáng sợ lúc nãy.

- Đồ lật mặt như bánh tráng! - Bảo Khánh bĩu môi. Ban nãy còn sợ anh như sợ cọp, giờ thì lại khen anh đẹp trai. Thật hết nói nổi.

- Kệ tao! Nói chung là mày đẹp trai chỉ thua có mình tao thôi! Đi!

Nói rồi cậu rinh một đống hành lý của mình lên phòng khiến anh phải lắc đầu. Con nít vừa vừa thôi chứ. Có cần phải thế hay không? Thật khiến người ta "chịu không nổi".

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chịu hông nủi ở đây là gì vậy cà, rồi túi ngủ ôm ôm ấp ấp nữa hờ. Tui gank tị ớ
Truyện chuyển ver từ truyện Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro