Chap 25: Chung giường 😳
Tối hôm đó.
Phương Tuấn nhanh chóng nhảy lên giường để chiếm vị trí tốt đẹp nhất cho mình khiến Bảo Khánh không biết mặt cậu dày mấy thước nữa. Dù sao cũng là nhà của anh mà. Cậu đúng là tự nhiên như người Hà Nội.
Thấy thế, anh liền thử cậu:
- Đây là giường của tao mà! Mày xuống đất ngủ đi!
Phương Tuấn đang tận hưởng cái giường êm ái của anh, lại bị anh nói thế nên liền bị tuột mood a~~. Cậu liền nhìn anh bằng ánh ngây thơ vô số tội và giọng nói nũng nịu như em bé.
- Mày làm gì ki bo vậy? Là mày đòi rinh tao về nuôi mà! Mày nói mày bảo vệ tao mà? Có chỗ ngủ tốt cũng là một hình thức bảo vệ a~~. - Cậu có phần hơi tức a~~. Rõ ràng là anh đề nghị mà, sao có thể nói ngang như vậy được chứ?
- Bây giờ tao không thích nữa thì sao? Bảo Khánh có hơi lung lay. Cậu nói cũng đúng a~~. Nhưng anh vẫn muốn chơi một chút nữa. Anh kênh mặt. - Mày dám ra ngoài không? Cam chịu số phận đi!
Phương Tuấn bấu chặt vào cái giường, căm phẫn nói:
- Mày quá đáng! Mày ăn hiếp tao! Tao ứ chịu đâu! Tao khóc a~~! - Cậu rươm rướm nước mắt như thể sắp khóc.
- Chiêu này bữa đầu tao gặp rồi! Vô dụng rồi con! Ngoan ngoãn thì làm theo lời bố đi! - Bảo Khánh cười ha hả. Anh đã bắt bài được cậu rồi a~~. Thật là vui.
Phương Tuấn đỏ hết cả mặt. Cậu kéo mền che phủ hết cả mặt nói:
- Tao ngủ rồi! Mày không được phá giấc ngủ của tao a~~ Tao sẽ cắn a~~
Bảo Khánh bật cười. Già cái đầu rồi mà còn chơi cái trò này! Anh cũng tắt đèn rồi cũng lên giường.
Nghe thấy có tiếng người lên giường, cậu biết ngay là anh. Thế là anh hết có khả năng đuổi cậu ra rồi. Cậu mở mền ra thì thấy anh đang mở mắt. Anh cười nham hiểm, nói:
- Chưa ngủ à? Xuống dưới để ông đây ngủ!
- Hông á! - Cậu ngượng chín mặt, trơ trẽn nói. - Rồi sao?
- Tao đẩy mày xuống là được chứ gì! - Bảo Khánh đặt tay lên đầu, nói giọng giễu cợt.
Phương Tuấn hết cách, bèn ôm chặt anh khiến anh có phần hơi bất ngờ, hoảng hốt nói:
- Cái gì? Mày làm cái gì? Mày định dụ dỗ tao hả? Cái đồ dê xồm!
- Thế thì sao? Mày làm gì tao? Mày mà đẩy tao ra thì mày cũng đi theo tao thôi!
Bảo Khánh bật cười. Anh có thể đẩy cậu xuống một cách dễ dàng, nhưng mà bây giờ cậu cứ thế này thì anh muốn đẩy cũng khó. Thôi thì cứ tùy theo ý cậu vậy. Anh bảo:
- Tha cho mày một hôm a~~ Bỏ tao ra! Tao đang nóng lắm!
Phương Tuấn kiên quyết ôm chặt anh hơn nữa. Gì chứ mặt dày thì không ai qua được cậu đâu. Cậu nói chứ đúng rồi:
- Nóng gì chứ? Có máy lạnh mà! Mày đang kiếm cớ a~~ Nãy tao nói rồi, mày sẽ làm gấu cho tao ôm!!! Êm thiệt a.
Bảo Khánh thở dài. Gặp phải đối thủ nặng ký rồi. Anh bèn phán một cậu:
- Từ mai mày làm ông nội tao là vừa rồi a!
Phương Tuấn không nói gì. Chỉ nằm ôm anh rồi ngủ thiếp đi...
Sáng hôm sau, Phương Tuấn uể oải vương vai. Tối hôm qua ngủ ngon thiệt a~~. Nệm của anh đã êm, lại có gấu ôm, cậu chỉ muốn ngủ mãi thôi a~~
Thấy anh vẫn chưa ngủ dậy. Cậu định lay anh nhưng khi tay cậu vừa định chạm tới khuôn mặt anh tú của anh thì bất chợt dừng lại. Hôm qua cậu nói đúng thật, anh quả thật rất là tuấn tú kể cả khi ngủ, không ăn diện gì nhiều. Bảo sao con gái trong trường không chết điêu chết đứng chứ?
Anh bất chợt bắt lấy cánh tay đang giơ trên không trung của cậu lại khiến cậu vừa giật mình, vừa có chút thổ thẹn. Anh nhếch mép, bảo:
- Ngắm tao đến đơ người rồi sao?
Phương Tuấn lấp bấp. Ngại chết đi được. Ước gì cậu có cái hố để chui xuống thì tốt quá rồi.
- Mày ảo tưởng hở... Tao... Tao đi vệ sinh cá nhân... Nhà vệ sinh đâu? - Cậu đánh trống lãng.
Bảo Khánh chỉ mỉm cười rồi chỉ cậu hướng của nhà vệ sinh. Cậu nhanh chóng bỏ đi với tốc độ ánh sáng. Bảo Khánh bật cười rồi đi vào phòng vệ sinh riêng trong mỗi phòng ngủ. Anh đang cố tình chơi cậu đây mà!
Bảo Khánh vào nhà bếp đã gặp cậu. Cậu theo phản xạ mà cầm cái dĩa che mặt mình lại khiến anh phải bật cười thành tiếng, bảo:
- Không cần làm trò mèo này đâu! Vì là người rộng lượng nên tao có thể xem như chưa thấy gì! - Anh giật cái dĩa trên tay cậu ra.
- Thiệt hả? - Phương Tuấn to tròn mắt nhìn anh, ngạc nhiên hỏi lại.
- Mày làm ơn đi thông não giùm tao đi! Mới đi ủi não hả? - Bảo Khánh ký đầu cậu một cái rõ đau.
- Thì tao ít ra cũng hơn cái con người vô lớp chỉ biết ngủ với ngủ! - Phương Tuấn xoa xoa cái trán đáng thương của mình, phụng phịu.
- Hai người ồn ào quá rồi đấy! Từ tối hôm qua tôi đã ngủ được miếng nào chứ? Giờ còn mệt muốn chết đây này! Lại phải chuẩn bị đồ ăn sáng nữa, riết rồi không biết tôi là trâu bò hay người nữa! - Thái Vũ cảm thấy nhức đầu quá nên lên cằn nhằn. Dù sao y cũng là người có thâm niên trong ngôi nhà mà. Sao từ lúc Phương Tuấn đến y cứ như người lạ vậy? Bảo Khánh à, mày đúng là đồ trọng sắc khinh bạn.
- Tội quá à! Hay để tôi giúp cậu nha! - Phương Tuấn thấy Thái Vũ thật sự đáng thương nên an ủi.
- Cậu giúp tôi hả? - Thái Vũ mừng rỡ. - Cậu biết nấu ăn phải không?
- Chỉ biết một món mì gói a~~ - Phương Tuấn gãi gãi đầu. - Nguyệt Sương chưa có dạy nhiều!
Và thế là bao nhiêu hy vọng Thái Vũ nuôi từ nãy giờ tan biến như bong bóng. Y kiềm chế lại rồi hỏi bằng một giọng nhẹ nhàng nhất có thể:
- Mì gói à? - Vừa hỏi xong, y hét lớn lên - Cái đó cái tên vô dụng Bảo Khánh cũng có thể làm được!
- Vậy thì... dạy tôi đi! - Phương Tuấn cười trừ. - Tôi sẽ học được mà!
- Học cái gì chứ? - Thái Vũ thở dài ngao ngán. - Chỉ làm thôi cũng đã tốn một đống thời gian rồi a~~. Cậu tốt nhất là ngồi đó nói chuyện với tên Bảo Khánh thích đày đọa người khác đó đi!
- Là cậu không muốn a~~- Phương Tuấn hào hứng. - Tôi cũng rất tiếc!
Nói rồi cậu về bàn ăn ngồi với Bảo Khánh , còn làm vẻ tiếc nuối. Hai người lại tiếp tục "bùng nổ" khiến Thái Vũ chỉ biết than trời trách đất mà thôi. Tại sao y lại phải chịu đựng những thứ này chứ?
--------------------------------
Căn phòng âm u của Kim Chi.
Tên không rõ danh tính đó ném cho Kim Chi một tô cơm trắng, ra lệnh:
- Ăn đi!
- Thà đem cho chó ăn còn tốt hơn! - Kim Chi nhìn tô cơm đó rồi nhếch mép. Ăn thứ đó á? Quả thật còn ghê gớm hơn cám heo.
- Thế thì chờ xem con chó nào sẽ ăn! - Hắn ta vẫn bình thản.
Hắn ta định bỏ ra ngoài nhưng mà bị Kim Chi kéo lại. Cô nhìn chằm chằm vào hắn rồi nói:
- Hình như tấm màng che mặt của anh bị rách a~~Nếu như vậy thì dễ lộ thân phận lắm. Anh có nghĩ nên thay tấm khác không?
- Không liên quan cô! - Hắn ta lạnh lùng.
Nói rồi hắn bạo lực đẩy cô sang một bên khiến cô suýt ngã. Cô căm phẫn nhìn hắn. Cô chỉ là có lòng tốt nên mới làm vậy mà. Sau này đừng hòng cô nói chuyện với hắn!
--------------------------------------
Lê gia.
Nguyệt Sương mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng rất sang trọng. Cô đảo mắt sang người bên cạnh đang ngủ gục. Anh có gì mà ngủ gục chứ? Làm như thức trắng đêm chăm sóc cô vậy a~~.
Cô kéo kéo áo anh, lạnh lùng nói như ra lệnh:
- Dậy đi!
Liam đang ngủ thì đột ngột bị kéo nên có chút giật mình. Anh quay lại thì thấy Nguyệt Sương. Anh mỉm cười với cô một cái rồi nói:
- Nhóc dậy rồi hả? Ngủ ngon không? - Anh ngáp một cái thật dài trông có vẻ rất mệt mỏi.
- Sao lại ngủ ngồi? - Nguyệt Sương không trả lời mà chỉ hỏi.
- À! - Liam bật cười rồi trả lời. - Chẳng qua là anh chỉ có thể ngủ trong phòng này thôi. Mà anh nhường cái giường cho em rồi nên ngủ ngồi thôi!
Nguyệt Sương chỉ biết phán một từ "ngốc"! Thiếu gì cách khác mà lại chọn ngủ ngồi cơ chứ? Ngủ ngồi rất là nguy hiểm a~~. Lỡ ngã xuống thì... haiz.
- Sao lại đưa tôi tới đây? - Cô nói với giọng thều thào như thể rất mệt mỏi nhưng cô không biết lý do tại sao. Cô cảm thấy cơ thể mình không khỏe.
- Nhóc mà ở nhà sẽ bị bọn chúng truy bắt. - Liam ân cần trả lời. - Ở đây anh sẽ bảo vệ nhóc!
Anh định nhéo má cô một cái thì chợt cảm thấy rất nóng liền hoảng hốt nói:
- Nhóc bị sốt rồi! Hèn gì trông nhợt nhạt quá! Để anh lấy thuốc.
- Không sao! - Nguyệt Sương kéo anh lại trước khi anh rời khỏi giường.
- Còn bảo không sao? - Liam gỡ tay cô ra một cách nhẹ nhàng. - Đừng ngoan cố! Nằm đó đi! Anh đi lấy thuốc!
Nói rồi anh nhanh chóng đắp mền cho cô rồi đi nhanh xuống phòng lấy thuốc. Cô vì mệt mỏi, không có sức kháng cự nên cứ tùy anh thôi. Cô vì mệt mỏi quá nên nằm thiếp đi...
--------------------------------
Nguyễn gia.
Bảo Khánh nghiêm mặt hỏi:
- Ưm... Tao có điều này muốn nói... Dài dòng không phải là phong cách của tao... Bạn bè mà, không nên giấu giếm gì phải không?
- Mày chính là đang dài dòng a~~Có gì nói đi! - Phương Tuấn nhìn Bảo Khánh bằng ánh mắt khó hiểu. Thật là kỳ cục a~~. Tự nhiên lại nói một câu không có ý nghĩa gì hết trơn hỏi cậu. Không biết anh muốn cái gì đây.
- Thân thế của mày... Tao biết mày sẽ không thể trả lời được... Nhưng tao cứ hỏi thử xem... Mày muốn trả lời hay không cũng được... - Bảo Khánh vẫn thái độ đó hỏi cậu.
- Quan trọng không? - Phương Tuấn hơi băn khoăn. Đây là câu hỏi khó trả lời nhất trong đời cậu.
- Quan trọng! - Bảo Khánh gật đầu chắc nịch. - Nhưng tao có thể đổi câu hỏi khác nếu mày muốn.
- Là gì? - Phương Tuấn dùng ánh mắt to tròn của mình nhìn anh hỏi.
- Mày có phải là bạn trai của Nguyệt Sương không?
Phương Tuấn nắm chặt tay lại. Trông cậu có vẻ tức giận lắm. Cậu nghiến răng bảo:
- Mày bảo tao về nhà mày chỉ để tra hỏi tao thôi sao? Tao còn tưởng mày có lòng tốt... Tao tưởng trên đời này ngoài 2 người họ còn có người thật sự quan tâm tao... Tao lầm rồi... - Cậu nói đứt quãng. Có vẻ cậu rất xúc động. Cậu đang cảm thấy mình bị lừa gạt.
- Tao không có ý đó! Chuyện như vậy sao mày có thể nghĩ ra được chứ? - Bảo Khánh sửng sốt. Anh thật sự không hiểu sao cậu lại nói thế. Thông minh quá cũng khổ.
- Thế thì tại sao đến mày cũng nghi ngờ tao? - Phương Tuấn mắt ngấn nước nhìn anh, hỏi. - Mày nghĩ tao là một người bỏ cả bạn gái của mình mấy năm trời à? Mày nghĩ tao làm chuyện xấu gì không muốn người khác biết phải không? Ừ thì tao đúng là không phải thứ tốt lành gì. Nhưng mày cũng chẳng có quyền gì nói tao như vậy đâu!
- Mày nghe tao nói đi! Tao chỉ đơn thuần nghĩ là bạn bè thì cần phải biết thân thế của nhau! - Bảo Khánh ra sức giải thích.
- Thế tại sao mày biết tao sẽ khó xử? - Phương Tuấn nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt đỏ hoe. - Thế tại sao mày lại hỏi tao có phải bạn trai Nguyệt Sương? Mày chắc chắn là nghĩ tao xấu xa lắm đúng không? Mày nghĩ tao là kẻ hèn nhát không chịu nhận bạn gái mình à?
Bảo Khánh cảm thấy bất lực. Sao cậu có thể suy nghĩ lệch lạc như thế chứ? Nếu nhu không được thì cương thôi. Anh hét lớn:
- Mày im đi! Đồ con nít không hiểu chuyện! Dù mày có là gì đi nữa thì tao vẫn sẽ bảo vệ mày! Mày hiểu chưa?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lại lệch vấn đề, tui đang thắc mắc khi nào cp chính mới zìa bơn nhao??
Truyện chuyển ver từ truyện Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro