Chap 23: Sự thật phơi bày
Thái Vũ nhanh chóng báo lại cho hai người còn lại và nhanh chóng đến địa điểm đó. Phương Tuấn có một chút bối rối nhưng rồi cũng đi theo họ. Chắc là không sao đâu!
Bọn họ trong vòng vài nốt nhạc đã đến chỗ của Bảo Khánh . Ôi trời! Cảnh tượng quả thật là kinh khủng. Họ thậm chí còn không thể nhìn rõ khuôn mặt của nạn nhân. Cơ thể cũng không còn nguyên vẹn. Nhưng họ có thể chắc chắn với tướng mạo này thì không phải Liam hay là Quang Đông rồi.
Bảo Khánh lật người người xấu số đó lại, lắc đầu bảo:
- Có vết cứa rất sâu, sức người không thể làm được! Máu lại bị hút đi đến gần như cạn kiệt. Chắc chắn là một kẻ ra tay rất tàn ác!
- Chắc là như mày nói lúc nãy! - Phương Tuấn lại gần người đó, xem xét một hồi. - Là do dã thú! Nhưng dã thú không cần lấy máu làm gì đâu, đúng không?
- Đúng. Vậy thì có thể là ai? - Bảo Khánh gật gù.
- Tất nhiên là người sói rồi! - Kim Chi tỏ ra bất bình. Ban nãy cô đã bảo mà không chịu nghe.
- Đúng vậy đó! - Thái Vũ đồng tình với Kim Chi. - Chắc chắn là người sói! Nếu như không có thì người ta đồn như vậy làm gì? Sao không phải là một thứ gì khác mà là người sói - điều khó tin nhất?
- Cũng có khả năng. - Bảo Khánh gật gù. - Nhưng ai biết trước được điều gì chứ? Ở đây là ranh giới của khu vực cấm. Chúng ta chắc chắn phải đi qua khu vực này!
- Ở đây quá rộng, biết đi đâu mà tìm cơ chứ? - Linh Trúc nhìn bao quát khu vực, rồi lắc đầu. - Vả lại người sói hoạt động đa số về đêm. Nếu muốn tìm được thì cũng không phải dễ... mà sợ tìm được rồi thì quá trễ...
Phương Tuấn nhìn xung quanh xem có cái gì có thể giúp được không. Chợt,Kim Chi lên tiếng.
- Ơ! Kia chẳng phải là con ngựa của Nguyệt Sương sao?
Mọi người đều quay lại nhìn. Quả đúng là nó rồi! Nó rất là đặc biệt nên mọi người nhìn vào có thể nhận ra được ngay. Bộ lông nó rất muốt, mượt mà tạo nên vẻ kiều diễm nhưng cũng không kém phần dũng mãnh. Mà điểm nổi bật nhất chính là cái đuôi màu đỏ phớt hồng của nó. Nó có gì đó là lạ nhưng nói chung tổng thể cũng rất đẹp.
Phương Tuấn ồ lên một cái, tiếc nuối bảo:
- Là con người quý đó! Giá như tôi đi săn thì cũng kiếm được một con ngựa tốt như vậy rồi!
- Tốt ư? Sao cậu biết? - Kim Chi thắc mắc.
- Tất nhiên là biết rồi! Nhìn cách nó chạy đi! Nhẹ như không vậy đó! Nó thông minh lắm a~~ Biết đâu chừng nó có thể chỉ cho chúng ta!
- Thế mày lại nói chuyện với nó đi! - Bảo Khánh thô lỗ. - Nói nhiều quá sẽ xảy ra án mạng đấy!
Phương Tuấn phụng phịu gật đầu cho có lệ. Sau đó con ngựa dường như không thể đợi chờ lâu hơn mà nhanh chóng chạy đi. Bọn họ đang nói chuyện, nghe thấy có tiếng động nên mọi sự chú ý đều tập trung vào con ngựa. Phương Tuấn hét lớn:
- Chạy mất rồi! Đuổi theo mau!
Bọn họ chạy hì hục đuổi theo con ngựa đó. Công nhận nó khỏe thật, chạy mà không biết mệt mỏi là gì! Họ phải vất vả lắm mới theo đuôi kịp. Hên mà nó thông minh nên có tâm chút, chạy không hết sức mình để họ theo kịp, chứ không thì... Haiz!
--------------------------------------------------------
Căn cứ của người sói.
Cái tên mà cô cho là thủ lĩnh trông có vẻ không vui cho lắm, nhưng lập tức vẻ mặt đó được thay thế bằng đường cong trên miệng hắn. Hắn hình như vừa tìm thấy một điểm gì thú vị của Liam thì phải.
Hắn nhìn Quang Đông, rồi bảo:
- Không phải là cậu ta... Nhưng mà... - Hắn đổi ánh mắt của mình sang Liam với vẻ hài lòng. - Tôi thích tính cách của cậu ta. Người ta thường nhìn tôi bằng ánh mắt sợ sệch, nhưng tên này thì lại nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định, sắc bén như vậy. Người như thế khó tìm lắm. Chỉ có điều... hắn trông hơi kém sắc! Xem ra phải cần bồi bổ rồi!
- Tôi thế nào thì mặc xác tôi! - Liam nhìn hắn bằng ánh mắt căm phẫn, quát. -
Có liên quan tới lũ chó dại các người đâu! Bỏ ngay ý định đó đi!
Quang Đông thì tức giận đến đỏ hết cả mặt, còn tên thủ lĩnh đó thì vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, ôn nhu bảo:
- Ta càng ngày càng thích tính cách ngươi rồi đó! Ta cóc cần biết ngươi có muốn hay không. Nhưng nếu ngươi đã vào địa phận của ta rồi thì phải nghe lời ta! - Hắn nâng cằm anh lên như thể anh là một món đồ chơi thú vị.
Liam cố gắng dùng sức lực của mình đẩy hai tên người sói đang giữ chặt mình ra nhưng lực bất tòng tâm. Sức người căn bản không thể thắng sức thú được, đặc biệt là thú tiến hóa như thế này.
Anh cuối cùng cũng bỏ cuộc, bảo:
- Nếu các người thả tôi ra thì tôi sẽ giúp các người!
- Thả ngươi ra? Người sẽ giúp chúng ta? Ta không có ngu! Hai người mau đem ống tiêm ra cho ta! - Hắn ra lệnh cho vài tên người sói gần đó.
- Đồ cầm thú! - Liam không ngừng mắng chửi. - Các người mau thả tôi ra! Nếu không cả dòng tộc của các người sẽ bị tuyệt chủng! Lê gia sẽ không tha cho các người đâu!
- Cậu nghĩ Lê gia có thể làm gì trong khi có phải giải quyết nhiều kẻ thù như vậy? - Quang Đông nhếch mép. - Đồ ngu!
- Lê gia chưa từng làm điều gì trái với lương tâm cả!
- Đúng là Lê gia chưa làm gì hết. Nhưng ai biết? - Hắn tỏ vẻ khiêu khích.
Nguyệt Sương đột nhiên cảm thấy có gì đó khó chịu. Không phải là Lê gia à? Vậy chắc chắn là Lương gia. Nếu không thì tại sao Quang Đông có thể biết được và nói với giọng điệu vui vẻ như thế chứ?
Liam như có cùng suy nghĩ với Nguyệt Sương. Anh hét lớn.
- Mọi chuyện đều do Lương gia các người làm, đúng không?
- Phải. Là Lương gia này làm đấy! Thì sao hả? Dù sao cậu cũng sắp chết rồi, nói cho cậu biết cũng chẳng sao! Cũng chả ai biết được chuyện này! Mục đích của tôi là nhắm vào Nguyệt Sương! - Hắn nói với giọng trầm lại với vẻ đau khổ. - Tôi thích Nguyệt Sương lâu rồi nhưng cô ấy chỉ quan tâm đến tên Ann đó thôi! Cô ấy đâu có thèm để ý đến tôi! Tôi đưa một bó hoa cô ta quăng một bó, tôi đưa một món quà cô ta quăng một món... Cho nên tôi mới quyết tâm giết cho được tên đó. Nhưng nếu giết với danh phận Lương gia thì làm sao ta theo đuổi được Nguyệt Sương, mà còn bị người ta ghét bỏ, có thêm nhiều kẻ thù nữa. Tôi đã âm thầm cho người làm gián điệp. Ừ thì là thư ký đắc lực của Lê gia nên mới có đủ niềm tin để ông ta giao xe cho cậu ta. Thế là cậu ta lấy xe gây ra chuyện đó và bỏ đi mãi mãi. Mà cũng mắc cười. Ông ta tiếc chiếc xe đó làm gì mà cho người đi tu sửa để bây giờ Trương gia phát hiện!
Liam nắm chặt bàn tay mình, cơn giận lên đến cực điểm. Là hắn. Kẻ thù đang ở trước mặt anh. Là kẻ hại Lê gia từ đỉnh cao xuống đà phá sản. Anh chỉ hận không thể giết chết cái kẻ này thôi. Anh điên tiết hét lên:
- Chiếc xe này là chiếc xe dẫn cha tôi đến sự thành công! Cha tôi có chết cũng không bán nó!
- Thế thì tội lão già ấy thật đó! - Hắn tỏ vẻ tiếc nuối. - Nhưng cũng tốt, Nguyệt Sương cũng đâu có nghe chúng ta nói chuyện. Cô ta sẽ thay cậu diệt người cha vớ vẩn sớm thôi!
Liam cảm thấy như có sức mạnh gì đó truyền đến tay mình. Là sự giận dữ. Anh đẩy hai tên người sói hai bên ra. Chạy thẳng tát tên Quang Đông một cái, quát:
- Cậu đừng nghĩ cậu hay! Tôi cấm cậu sỉ nhục cha tôi! Sự thật sẽ sớm được phơi bày!
Quang Đông ôm khuôn mặt hằn năm ngón tay đỏ chói, còn có một chút ướt át. Là máu! Phải vậy mới xứng đáng chớ ~. Hắn như chó dại sủa lên:
- Thủ lĩnh. Ông mau cho người bắt tên này lại đi! Nếu không hắn sẽ giết người đó!
Tên đầu đàn đó nhanh chóng kêu hai tên người sói kia bắt lấy Liam nhưng trong khi một tên tiến về phía anh đã bị một cây trâm đâm vào mắt khiến cho hắn bị mù. Mọi người đều hoảng loạn trước cảnh đó. Ở đây đâu có người? Bọn họ tập trung về chỗ tên người sói bị mù. Hắn đang giẫy giụa rất dữ dội. Nếu không khéo thì sẽ chấn động đến loài người mất.
Nguyệt Sương từ gầm giường chạy ra nhưng không ai biết vì họ đang bận bịu với tên người sói đó rồi. Liam rất là bất ngờ khi nhìn thấy cô a~~. Cô nấp nãy giờ sao? Anh hỏi:
- Nhóc nghe hết rồi à?
Nguyệt Sương không nói gì, chỉ đỡ anh dậy rồi bỏ chạy. Đang trên đường chạy, cô bắt gặp con ngựa của mình. Quả là một con ngựa ngoan! Vừa gặp cô đã dựng lại và cọ cọ vào người cô. Cô cũng cười tít mắt chơi với nó vài giây. Bọn họ tới nơi ngay sau đó. Kim Chi chạy lại ôm Nguyệt Sương xúc động bảo:
- Mày không sao hả? Làm tao lo quá trời luôn! Mày đã đi đâu vậy?
Nguyệt Sương vuốt vuốt lưng Kim Chi để điều hòa nhịp thở cho cô, bảo:
- Có gì đâu mà lo! Ở đây nói không tiện! Về trường đi!
Bọn họ cùng nhau trở về trường của mình. Khi hỏi về Quang Đông, Nguyệt Sương chỉ bảo là hắn bận việc nên không về trường. Ngoài ra cũng không có chuyện gì đáng kể.
Kim Chi mở đầu câu chuyện:
- Kể tao nghe đi!
Nguyệt Sương kể lại hết đầu đuôi sự việc cho bọn họ nghe. Ai cũng căm phẫn trước tên Quang Đông đó hết. Phương Tuấn bởi bản tính đanh đá, tất nhiên cậu sẽ lên tiếng đầu tiên rồi:
- Cái thằng mất dạy! Biết vậy thì lúc ở trường mọi người giết hắn luôn cho rồi! Day dưa chi để giờ có chuyện! Suýt mất mạng chứ không phải giỡn chơi đâu!
Bảo Khánh giận dữ nhìn cậu như thể vừa bị xúc phạm danh dự:
- Mày nghĩ hắc bang ai cũng coi mạng người như cỏ rác hả?
- Tao nghĩ vậy đấy! Bộ không phải hả? - Cậu ngây thơ hỏi. Nếu hắc bang mà không giết người dữ dội thì đâu có gọi là hắc bang.
- Đồ nhũn não! Cái đó là bình thường. Đẳng cấp là phải hành hạ từ từ, hiểu không? - Anh cười gian.
- Mày quả là cao nhân a. - Cậu bật cười. - Vậy nếu tao đắc tội với mày thì mày sẽ làm gì tao?
- Ăn mày luôn á! - Anh đáp thản nhiên nói.
Phương Tuấn không nói gì, chỉ thầm chửi Bảo Khánh vài câu. Ăn. Ăn cái đầu anh ấy. Cậu không ăn anh thì đã may rồi. Và bọn họ cứ về nhà như thế...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đòi ăn nhau luôn tề, dễ sợ không, có gì từ từ bềnh tễnh anh ơi, em sợ
Truyển chuyển ver từ truyện Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro