Chap 19: Bí ẩn vẫn chưa có lời giải
Tiếng trống đã đánh nên họ tạm thời chia tay nhau mà về nhà. Cậu tưởng khi về nhà sẽ được yên tĩnh, ai ngờ đâu bọn họ đang chiến tranh lạnh với nhau nên chả ai chịu nấu ăn hết a. Thế là cậu phải nhịn đói cả buổi luôn.
Cậu dùng ánh mắt cún con nhìn màn thầu của mình, bảo:
- Màn thầu à! Không phải lúc trước cô tốt với tôi lắm hay sao? Bây giờ giúp người giúp cho trót đi! Tôi sẽ chết đói mất a!
- Đang chiến tranh. Chừng nào xong sẽ nấu cho cậu! - Kim Chi lạnh giọng bảo.
Phương Tuấn như bị tát một gáo nước lạnh vào mặt. Nếu đợi họ chiến tranh xong chắc cũng khoảng một tuần quá. Lúc đó cậu đã trở thành con ma đói từ đời thuở nào rồi.
Cậu chạy lại phía Nguyệt Sương lay lay tay cô, bảo:
- Nguyệt Sương à, lúc nãy cô vừa mới tốt với tôi mà phải không? Giờ tốt với thêm một lần nữa được không?
Nguyệt Sương nhìn cậu. Hình ảnh của người yêu cô lại hiện lên khiến cô có chút mềm lòng. Dù sao cô cũng không phải người keo kiệt gì nhưng cô không giỏi nấu ăn. Cô chỉ biết nấu mấy món đơn giản nhưng giờ lại không còn tâm trạng để nấu. Thế là cô tốt bụng đưa ra đề nghị cho cậu:
- Ăn tạm cơm tiệm được không?
Bây giờ Phương Tuấn mới xác định được là bản chất con người không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài. Nguyệt Sương ngoài lạnh nhưng trong lại quan tâm cậu như vậy (cậu quên mất là cậu có ngoại hình giống người yêu cũ cô nên cô mới đối tốt với cậu). Còn Kim Chi ngoài thì quan tâm chăm sóc người khác, khi giận thì không còn nhớ gì hết. Tính tình cậu cũng trẻ con thật, nhưng cậu không đến mức như vậy đâu a~~.
- Tôi không có tiền! - Cậu làm bộ mặt đáng thương.
- Vậy mì gói nha? Tôi không có tiền lẻ. Cậu cầm đỡ a~~.
Phương Tuấn đứng chết trân tại chỗ. Hơ. Trong thời khắc này mà cô còn có thể nói chơi như vậy ư? Là tờ 500k ấy. Mua gói mì nhiêu đó sao? Có đùa không thế?
Cậu cũng không biết làm mì. Mấy cái thứ ở đây thật khác với chỗ cậu từng sống. Cậu làm mặt baby bảo:
- Không biết làm!
Nó quả thật hiệu nghiệm nha. Nãy giờ cô chưa rời khỏi ghế nửa bước, giờ đã chịu đứng dậy để làm mì cho cậu rồi. Cậu mừng muốn khóc luôn a. Cậu nhanh chóng đi theo cô để xem cô làm gì phòng trường hợp cần thiết cậu có thể làm
- Chỉ tôi với!
Nguyệt Sương ân cần chỉ cậu từng bước một. Đối với cô, con trai không biết chuyện bếp núc là bình thường...
-----------------------------------
Cậu hạnh phúc là thế nhưng có một người thì không a~~. Đó là Thái Vũ . Về đến nhà, y vừa quăng cặp xuống đã phàn nàn:
- Mày quan tâm cậu ta hơn tao!
- Thì người ta thú vị hơn nên tao quan tâm hơn thôi! - Bảo Khánh từ tốn để cặp xuống.
- Mày chỉ giỏi câu dẫn! - Thái Vũ phùng má tỏ vẻ bức xúc. - Tao đang cực khổ quá trời mà vẫn chưa tìm được thông tin của cậu ta đây này!
- Chưa tìm được ư? - Bảo Khánh đầy nghi vấn nhìn Thái Vũ. Thật là kỳ lạ a~~. Bình thường Thái Vũ chỉ cần gõ vài ba cái thôi đã tóm được thông tin của người khác. Hôm nay sao có thể không tìm được chư?
- Không biết. - Y thở dài, mở laptop ra. - Không cách nào xâm nhập được!
- Mày có đang nhiệt tình không vậy? - Bảo Khánh nhăn mặt nhìn y.
- Đó giờ tao đối xử với mày sao mày hiểu rõ mà! - Y có hơi bực mình a~~. Y trước giờ luôn luôn cố gắng vì anh mà. Chỉ tại lần này y gặp đối thủ nặng ký quá thôi.
Bảo Khánh không nói gì nữa mà chỉ thở dài. Từ trước tới giờ anh chưa từng bị một người nào làm khó như vậy hết. Anh chưa từng phải phục vụ ai, cũng chưa từng mắc lừa ai, và cũng chưa từng gặp khó khăn khi tìm kiếm thông tin của ai.
Gặp được cậu quả thật là một cơ hội để anh cố gắng. Nhưng nếu như tuần sau anh không thể thắng cậu thì anh sẽ mất mặt lắm a~~. Anh tính tình ngay thẳng, chắc chắn sẽ không làm gì cậu rồi. Cơ mà vòng ba anh chắc chắn chiếm ưu thế hơn. Nếu anh giết luôn cậu thì có thể lên ngôi rồi.
Nói thì dễ nhưng làm đâu có dễ. Anh không phải là sợ cảnh sát gì mà là không thể ra tay được. Nếu anh đánh chết cậu thì anh sẽ có thêm hàng tá kẻ thù a~~. Đến đó thì kinh khủng lắm.
Thái Vũ gõ gõ vài cái rồi lại than thở:
- Theo tình hình này thì có cố gắng nữa cũng không có kết quả đâu! Cậu ta cứ như vong vậy, người thường tìm không được!
- Đừng nói bậy! - Anh lập tức bịt miệng Thái Vũ lại. Đây là chuyện thực nhạy cảm. Cậu giống người yêu cũ của Nguyệt Sương như đúc a~~. Lần đầu gặp anh còn tưởng là người đó nữa cơ. - Tao có thể chạm vào cậu ta mà!
- Có ai từng thấy ma và biết mình không thể chạm vào đâu chứ! - Thái Vũ khó chịu gỡ tay Bảo Khánh ra. - Biết đâu cậu ta là người yêu của Nguyệt Sương nhưng bị mất trí nhớ cũng không chừng.
- Không có chuyện đó đâu. - Anh nạt lại. - Xem phim nhiều quá rồi đấy!
- Kệ tao! - Y phụng phịu. - Cơ mà cậu ta giống người của Nguyệt Sương như đúc! Biết đâu chừng là cậu ta từ cõi âm về? Người của Nguyệt Sương chết lúc 17 tuổi mà! (sỡ dĩ y biết là lúc Bảo Khánh nhờ y tìm hiểu Nguyệt Sương đầu năm học nên tình cờ thấy).
Bảo Khánh càng nghe càng thấy có phần hợp tình hợp lý. Nhưng chi tiết này hoàn toàn khớp với nhau a~~. Liệu có khi nào...
Bảo Khánh cố gắng giữ bình tĩnh, bảo:
- Tìm thông tin anh ta. Nếu không có thì tính tiếp!
- Hồi còn sống thì tao tìm được. Nhưng mà chết rồi thì cũng tìm được. Tao đúng là thiên tài mà! - Y tự luyến.
- Mày chỉ được cái này! - Thiếu Khiêm tỏ vẻ khinh bỉ. - Cơ mà mày tìm được vong mà không tìm được người à?
- Vậy ma với quỷ cái nào ghê hơn?
- Quỷ!
- Nó đó! - Y búng tay. - Hiểu chưa?
- Thế thì sao? Có chưa?
- Tất nhiên là có rồi! - Y nằm ngã ngửa ra với vẻ thoải mái. - Coi đi! Có cập nhật đầy đủ thông tin luôn á!
- Ai cập nhật nhỉ? - Bảo Khánh hỏi xã giao.
- Tất nhiên là trong não bộ của người thân anh ta rồi! - Não y bắt đầu hoạt động, rồi la lên một tiếng thật to. - Ủa, anh ta chết rồi sao lại có thông tin cập nhật? Tránh ta tao coi!
Y mạnh bạo đẩy anh qua một bên với vẻ ngạc nhiên cực độ khiến anh suýt ngã. Y nhìn muốn lồi hết cả con mắt ra, bảo:
- Anh ta chưa chết. Phương Tuấn không có thông tin. Hai người này là một và Phương Tuấn là tên giả!
Bảo Khánh bây giờ tin vào chuyện này 100% rồi a~~. Chuyện gì mà kỳ lạ thế này. Anh bảo:
- Ý mày là anh ta chưa chết và đang giả danh dưới tên Phương Tuấn ?
- Mày thấy tao chưa! Tao nghi từ lâu rồi! Mày nhìn đi, là chết lâm sàng và hồi phục vào đúng cái hôm Phương Tuấn xuất hiện. Vậy anh ta chắc chắn được ai cứu rồi đưa vào bệnh viện. Người nhà kiên quyết không cho Nguyệt Sương dự đám tang mà. Cũng không thấy tang lễ gì! - Y vừa nhìn thông tin vừa nói.
- Nên thông báo cho Nguyệt Sương không? - Trầm ngâm một hồi, anh hỏi. - Tao thấy nếu báo thì gấp quá. Vả lại Phương Tuấn cư xử rất kỳ lạ, có lẽ không phải anh ta đâu.
- Từ khi nào mày trở nên thiếu muối thế? Sau khi chết lâm sàng, người ta có thể mất trí nhớ. Nếu như gia đình anh ta không muốn anh ta có quan hệ với thế giới trước kia thì sẽ tạo cho anh ta một thế giới mới bằng cách nói dối!
- Còn thông tin gì nữa không?
- Còn! Nhưng phần sau bị ai khóa mất rồi! - Y bức xúc. - Chắc chắn có gì đó đang bị che giấu.
Bảo Khánh không còn nghi ngờ gì nữa. Anh tin chắc hai người chính là một, Ngày mai anh sẽ hỏi Nguyệt Sương...
-----------------------------------
Sáng hôm sau họ vẫn đến trường như thường. Ngoài Nguyệt Sươngnđi săn ra, những người còn lại đều chọn đi nghiên cứu a~~. Trong phòng săn còn có cái tên mặt dày Quang Đông và Liam. Đó cũng là lý do cô chọn đi săn. Cô nhất định sẽ tìm hiểu kỹ hai người này.
Liam không chút ngại ngùng. Cô cứ tưởng sau khi tỏ tình anh sẽ ngại mà không thân thiết với cô như trước nữa, ai ngờ anh trước sau như một, mặt còn dày hơn cả Quang Đông.
Liam vừa thấy Nguyệt Sương đã hớn hởi chạy lại xoa đầu cô bắt chuyện:
- Nha đầu! Con gái mà đi săn ư? Không sợ bị thằng nào săn hay sao?
- Có anh săn ấy! Tôi không phải con nít! - Cô liếc xéo anh, nhằm ra hiệu tốt nhất anh nên bỏ tay xuống.
- Đói với anh nhóc là con nít! - Anh vẫn tự nhiên xoa đầu cô.
- Trường học đấy! Hai người đang làm gì vậy? - Quang Đông cảm thấy cảnh tượng này vô cùng chướng mắt a~~. Thế là hắn lập tức xen ngang.
- Thì sao? Ăn không được thì phá cho hôi à? Đĩa mà muốn đeo chân hạc ư? Đúng là không biết điều. - Tên này cũng cua răng với anh lâu rồi. Anh chỉ là không muốn làm bẩn tay mình. Vả lại anh chỉ coi hắn như một món đồ chơi, chọc hắn tức sẽ xả stress cho anh khi cần thiết.
Hai người họ vốn cũng đoán được hắn thích cô. Cơ mà Nguyệt Sương vẫn còn mơ hồ về những chuyện hắn làm để gây ấn tượng cô. Giờ thì cô có thể chắc chắn rồi. Hắn không bao giờ vô duyên vô cớ tức giận như vậy. Chắc chắn là không muốn cô và anh gần gũi với nhau.
- Người yêu ư? - Hắn nhếch mép tỏ vẻ khinh bỉ. - Ai chứng minh điều đó? Nguyệt Sương có chọn thì cũng chọn Thiếu Khiêm hoặc Trương Hàn vì người ta có ngoại hình giống người yêu cũ của người ta thôi! Trường có ai đồn hai người là cặp đâu?
Liam thấy lời nói của Quang Đông có phần hợp lí. Nguyệt Sương cũng chỉ mới nói là cho anh cơ hội thôi, cô đâu có nói là cô đồng ý hẹn hò với anh. Ban nãy anh có hơi vội vàng rồi.
Trong lúc anh không biết nên trả lời như thế nào thì Nguyệt Sương đã lên tiếng:
- Thế có tin đồn mới được gọi là yêu ư? Thế thì tôi sẽ làm cho hai chúng tôi có tin đồn!
Nói rồi cô nhón chân, đặt lên môi Liam một nụ hôn nhẹ. Cô cũng nên tôn trọng anh. Cô không biết anh liệu có muốn cô hôn như thế không.
Liam đập mạnh vào đầu mình một cái. Là Nguyệt Sương chủ động hay sao? Anh đang mơ, hay là sự thật? Anh chỉ mong khoảng khắc đó đừng bao giờ trôi qua...
Trong lúc anh đang tận hưởng niềm hạnh phúc đó thì Nguyệt Sương dõng dạc tuyên bố:
- Vậy đủ có tin đồn chưa? Tôi tuyên bố từ nay tôi sẽ chính thức hẹm hò với Liam Lê! Các người có vấn đề gì nữa không?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cp này ổn đấy chứ nhờ
Truyện chuyển ver từ truyện Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro