Chap 18: Thay đổi xưng hô
Lúc Nguyệt Sương về phòng thì cũng đã gần giờ học rồi. Mọi người đang tụ tập đầy đủ trong phòng khách. Giờ này dường như cô không còn để ý đến chuyện gì mà đi thẳng một hơi một cách vô hồn. Cố cũng không để ý không khí căng thẳng của căn phòng lúc này...
Kim Chi bất ngờ lên tiếng khiến hồn phách của Nguyệt Sương trở về thân thể của mình:
-Nguyệt Sương, mày có thật sự thích Bảo Khánh không?
Nguyệt Sương thở dài một cái. Kim Chi là người tốt, phải nói là rất tốt. Nhưng những thói xấu của cô luôn khiến cho người khác cảm thấy chán ghét vô cùng. Và Nguyệt Sương cũng chẳng biết tại sao Kim Chi lại ghét Bảo Khánh như vậy nữa. Từ một cô gái hiền dịu nết na thùy mị có thể biến thành một con quỷ dữ bất kỳ lúc nào.
- Bạn thật sự của tao sẽ biết câu trả lời. - Cô đi thẳng vào phòng không nói thêm câu nào mặc cho Kim Chi gọi. Cô đã quá mệt mỏi với câu hỏi này rồi. Lần nào có xích mích gì với Bảo Khánh cũng lôi câu này ra hỏi. Mà cô đã kiên trì trả lời trong nhiều lần trước rồi. Lần này sẽ không có nữa đâu.
- Tao thật lòng khuyên mày đừng nên ghét Thiếu Khiêm nữa! Nếu không tình bạn mấy năm trời của chúng ta sẽ tan rã vì mày đó! - Linh Trúc nói một cách nghiêm túc:
- Tao làm gì sai? - Kim Chi ngang bướng.
- Mày tự suy nghĩ đi. Tao đi tập văn nghệ. Ngày mai là ngày tốt nhất để mày suy nghĩ! Tao hy vọng mày có thể tìm được câu trả lời cho chính mình.
Linh Trúc cũng bỏ đi một hơi, chỉ còn mỗi Phương Tuấn và Bảo Khánh thôi. Phương Tuấn lên tiếng nịnh nọt:
- Màn thầu à! Dù bọn họ có bỏ cô hết tôi cũng sẽ ở bên cô mà. Nhưng mà tôi nghĩ cô cũng không nên làm vậy đâu. Ghét người khác cũng đâu có ích gì cho cô, đúng không?
- Nói thì dễ lắm! Thử ở trong trường hợp của tôi rồi biết!
Kim Chi tức giận đáp lại, sau đó cũng bỏ đi. Chỉ còn hai người họ thôi. Bảo Khánh nói với giọng khinh miệt:
- Vừa lắm!
- Mắc mớ gì cậu! - Phương Tuấn lườm anh một cách sắc bén.
Và cậu cũng tiếp nối theo truyền thống tốt đẹp của đám bạn mình mà đi luôn.
Bảo Khánh chỉ còn một mình. Anh đang tiếc hùi hụi vì lỡ đuổi Thái Vũ đi học trước. Nếu giờ mà đi tìm y thì mất mặt lắm a~~. Anh không thể tự hạ mình như thế được. ( Dừa lắm)
Nguyệt Sương sau khi thay y phục xong không biết đã ngồi trước mặt anh từ lúc nào. Cô nói với giọng hết sức dịu dàng, khác với thường ngày.
- Bảo Khánh , nói chuyện chút đi!
- Cô mới bảo gì cơ? - Anh có hơi giật mình vì anh đang nghĩ đến chuyện khác. Anh cười trừ rồi hỏi lại.
- Nói chuyện một chút đi! -Nguyệt Sương kiên nhẫn lập lại, nhưng giọng không có dịu dàng nữa, có chút gì đó mất kiên nhẫn.
Bảo Khánh gật đầu đồng ý, sau đó liền hỏi:
- Chuyện ban nãy đúng không?
Nguyệt Sương gật đầu. Ừ thì giữa họ chỉ có chuyện này thôi chứ còn chuyện gì nữa đâu. Bảo Khánh thấy Nguyệt Sương không trả lời, đành tự mình tiếp tục:
- Xin lỗi. Tại Phương Tuấn khích tôi. Cô biết đó, sỉ khí tôi rất cao.
Nguyệt Sương đồng ý ngay lý do. Quả thật anh rất là sỉ diện a~~. Người ta mà thách anh cái gì là anh làm ngay. Cô nghĩ đây là một khuyết điểm anh cần sửa chữa ngay tức thì.
- Vậy là không cố tình? -Nguyệt Sương lạc giọng, có phần không giống giọng thường ngày.
- Đó chắc không phải là nụ hôn đầu của cô chứ? Tôi không cần phải chịu trách nhiệm! - Anh không trả lời câu hỏi của cô mà đáp như đúng rồi.
- Ừ. Có người đặt hàng trước cậu rồi! - Cô nhếch mép, nhàn nhạt nhìn anh. - Cậu liệu mà tìm người để mình chịu trách nhiệm đi!
- Người ta cứ ghép hai chúng ta với nhau thì sao tôi có người yêu được chứ? Ai lại dám đụng vào một kẻ như tôi? - Anh cười nhạt, không phải là anh không tìm, chỉ có điều không ai muốn tìm đến anh.
- Bỏ ngay suy nghĩ vớ vẩn đó đi! - Cô nghiêm khắc nói. - Hàng tá người vẫn theo tôi! Mà tôi thì có khác gì cậu chứ?
- Thì con trai không phải dễ dàng tỏ tình hơn hay sao? - Nụ cười trên môi anh vẫn chưa dập tắt. - Con gái ai lại đi tỏ tình trước chứ? Vả lại tôi cũng không muốn chủ động tỏ tình. Tôi tốt nhất vẫn nên sống thế này.
Phương Tuấn không biết đến từ khi nào. Cậu nãy giờ đã nghe hết rồi a~~. Dám tố cáo cậu khích tướng anh trước mặt cô nên mới xảy ra à? Đã vậy cậu sẽ cho anh biết tay. Cậu sẽ cãi với anh một trận cho anh tức đến chết. Thế là cậu bất chợt xen vào.
- Vậy để tôi tỏ tình cậu! Tôi là con trai dễ bày tỏ hơn phải không?
Hai người họ nhìn cậu chằm chằm. Bảo Khánh phán một câu rợn người:
- Mày thích chơi bê đê à? ( Vânggggg-Tứn said)
- Bê đê cái cù lôi! Mốt mày đừng hòng xin cưới hỏi tao!( Ròi cong, khỏi cưới xin, bê tráp zìaaaa) - Phương Tuấn tức đỏ hết cả mặt, quát. Được một nam nhân xinh đẹp như cậu ngõ lời tỏ tình còn dám bảo thế à? Làm hỏng hết kế hoạch của cậu.
- Mày đợi chừng nào tao điên đi rồi tao cưới mày! - Anh không ngần ngại mà đáp trả. Muốn cãi nhau với anh à? Anh đây chỉ sai phạm một lần thôi nhé, nếu anh đã biết bản chất cậu thế nào rồi thì việc cãi nhau với cậu là chuyện nhỏ.
Nguyệt Sương nghe có gì đó không đúng, bèn hỏi:
- Hai người thay đổi xưng hô lúc nào vậy?
Hai người đó nhìn nhau. Ừ nhỉ. Tự nhiên sao xưng mày tao luôn nhỉ? Có phản là phản xạ tự nhiên không? Giống như bạn bè lâu ngày sẽ từ "bạn bạn mình mình" sang "mày mày tao tao" a. Chỉ có điều anh với cậu như vậy không phải quá nhanh hay sao? À mà lỡ rồi thì chơi tới luôn đi. Cứ "cậu cậu tôi tôi" kỳ chết được.
- Chỉ mới nãy thôi! Mà mày nghĩ tụi mình nên tiếp tục truyền thống tốt đẹp này không? - Cậu phấn khởi đề nghị.
- Được thôi. - Anh không chần chừ gì mà đồng ý ngay.
Chợt, tiếng trống vang lên. Hình như tới giờ vô học rồi thì phải. Anh vẫn chưa thay y phục a~~. Ánh mắt hai người họ nhìn về phía anh với vẻ e ngại. Trương Hàn không nhịn được bật cười trêu chọc anh:
- Tự xử đê! Tao thăng trước! Mày mà đi trễ tao sẽ mách thầy!
- Mày lên trên đó sẽ bị người ta chặn đánh. Tao mà không đi theo mày sẽ sát thương đầy mình. Lúc đó đừng chạy lại van xin bố mày giúp! - Bảo Khánh vẫn bình thản như thường.
Phương Tuấn có chút sờ sợ. Đúng là lớp cậu không có cảm tình với cậu ngay từ lúc đầu rồi. Cậu định nói mình sẽ ở lại. Ai ngờ Nguyệt Sương lại nhanh chóng hợp tác với cậu đề nghị:
- Tôi bảo kê cậu!
Phương Tuấn mắt sáng rỡ, gật đầu lia lịa và nhanh chóng đi theo cùng Nguyệt Sương trước sự cảm phẫn của anh. Cơ mà anh biết làm gì giờ, thay y phục nhanh thôi còn lên lớp nữa.
Nguyệt Sương sau khi đưa cậu vào lớp xong, cũng cảnh cáo cả lớp không ai được đụng tới cậu rồi về lớp. Mà lời nói của Nguyệt Sương nói ra không ai dám chống đối đâu. Cô được nhiều người thích thầm, lại nói là làm. Họ cũng không phải chưa từng thấy cô ra tay. Chỉ sau Bảo Khánh một chút.
Cậu bây giờ cũng rãnh vì còn mười lăm phút đầu giờ nữa mà. Cậu bắt đầu suy nghĩ vu vơ. Cậu tới đây là vì lời thách thức của Nguyệt Sương và Bảo Khánh với nhau. Bây giờ cậu với Bảo Khánh thân thiết với nhau như vậy, cậu liệu có nên hại anh để giành chiến thắng không? Hay là chơi công bằng? Nhưng nếu cậu không giở trò thì sao thắng được anh?
Bảo Khánh đặt cặp bàn xuống thật mạnh, nhìn cậu bằng ánh mắt giết người. Cậu nhìn anh, sau đó ngây thơ bảo:
- Thay đồ nhanh ha? Kiếm chồng dễ a~~!
- Có mày đi lấy chồng ấy! Từ trưa tới giờ tao chưa ngủ được miếng nào cũng vì mày đấy thôi! Mày tự mà học đi!
Nói là làm, anh gục xuống bàn ngủ một cách ngon lành. Cậu lắc đầu. Ngủ gì mà như heo vậy trời @@. Cậu phải phục anh luôn a~~. Ước gì cậu có thể ngủ nhanh như anh, khỏi phải suy nghĩ gì nhiều!
Và tiết học cứ bình thản trôi qua cho tới khi cậu thấy chán nản. Cậu nhìn người đó đang ngủ ngon lành như vậy, nhìn qua lại thấy thầy giáo chỉ chú tâm đến cuốn giáo án mà đọc thôi. Mà bỏ qua một tiết học cũng có sao! Cậu lấy cây bút dạ quang của mình ra. Suy nghĩ một kiểu thật là độc đáo để áp dụng trên người anh. Và rồi....
Mười phút sau, khuôn mặt của anh đã không còn giống người nữa. Sỡ dĩ là vì óc thẩm mĩ của cậu cao quá nên vẽ mãi cũng không thành hình được. Cậu cứ thế mà bôi xóa, và rồi người gánh chịu hậu quả cũng là anh. Mặt anh nhìn đỏ như máu vậy a, người khác nhìn vào sẽ tưởng anh vừa đi đánh nhau đến trọng thương mất.
Cậu cũng là người tốt nên lấy chai nước mình để lau mặt cho anh. Và nước cứ thế mà tát thẳng vào mặt anh.
Anh cảm thấy có gì lành lạnh ở mặt mình, liền tỉnh dậy, nhìn thấy khuôn mặt tội lỗi của cậu cũng đủ biết là cậu làm rồi. Anh vẫn còn chưa tỉnh táo lắm, lắc lắc đầu vài cái, sau đó quát:
- Mày làm cái quái gì vậy? Tao đang ngủ đấy!
- Tao tính rửa mặt giúp mày! - Cậu cố nén cười. Mặt anh bây giờ phải nói là cực phẩm hiếm có khó tìm a.
Bảo Khánh sờ mặt mình, lấy tay chà chà xem cậu có làm gì không, sau đó trợn tròn mắt hỏi:
- Mày làm gì khuôn mặt đáng thương của tao vậy thằng chó?
- Thì buồn ngủ quá làm gì cho vui tí! - Cậu gãi đầu cười trừ sau đó đánh trống lãng để anh không mắng cậu. - Mày đi rửa mặt đi! Hồi không ra bây giờ!
- Mày đi với tao! Mày phải chịu trách nhiệm với tao! - Bảo Khánh kéo tay cậu.
- Sao? Sao tao phải đi với mày chứ? A, đau đấy!
Phương Tuấn dù rất muốn kháng cự nhưng cũng cam chịu số phận mà đi theo anh Cậu căn bản là không đủ sức mà!
Bảo Khánh vào phòng vệ sinh rửa mặt đi rửa mặt lại khoảng vài chục lần, sau đó bức xúc lên tiếng:
- Mày rốt cuộc bôi mấy tấn mực lên mặt tao vậy thằng chó?
- Hơ. Tao chỉ quẹt đi quẹt lại vài chục lần à! - Cậu ngây thơ bảo. - Chắc nó chồng chất với nhau nên không có ra á. Mà mày đẹp trai sẵn rồi, bị như vậy cũng có ai chê mày xấu đâu! Chỉ có hơi kỳ dị tí thôi!
Bảo Khánh liếc cậu một cái, sau đó tiếp tục công việc của mình đến hết cả buổi chiều. Thật là xui xẻo khi chọn ngồi chung với cậu mà! Nếu biết cậu nghịch như thế anh có chết cũng không rủ cậu ngồi cạnh mình đâu.
Phương Tuấn cảm thấy tội lỗi dâng trào, bèn đề nghị:
- Ăn gì không? Tao khao cho!
- Tao không phải heo như mày! - Bảo Khánh giận dỗi đáp lại ngay.
- Mày rửa vậy hoài cũng không ra đâu. Để tao ra mua vài bịch nước tẩy cho mày nha? - Cậu chu chu mỏ năn nỉ anh.
- Tin tao thiến mày liền không? Mày im lặng cho tao làm đại sự! - Bảo Khánh trừng mắt quát.
Phương Tuấn phụng phịu, không nói gì thêm. Cậu chỉ muốn tốt cho anh thôi mà. Cậu biết rửa sạch cái tác phẩm của cậu sẽ mất hết cả ngày nên cậu lên phòng lấy dụng cụ của hai người luôn để về cho tiện.
Khi cậu quay lại thì nó có phần tiến triển hơn tí. Cậu mất kiên nhẫn khi cứ đứng nhìn một hành động trong một tiếng, than thở:
- Mày rửa mãi không chán à? Mày đúng là kiên trì thật a~~. Hay tao đắp mặt nạ cho mày cho nhanh hơn nha?
- Khoan đã, hình như hết rồi a~~. Mày coi giùm tao đi! - Anh đưa mặt mình cho cậu kiểm tra.
Phương Tuấn chạy lại xem một hồi, vẫn còn một ít nhưng kệ đi. Cậu không rãnh mà xem anh rửa nữa đâu. Cậu hờ hợt bảo:
- Ừ hết rồi. Vậy giờ về hả? Còn có mười lăm phút a.
- Về cái đầu mày! Tao chưa xử mày cái tội chơi ngu nữa a! - Bảo Khánh đanh giọng quát.
- Xin lỗi mà! - Phương Tuấn gãi gãi đầu, làm mặt ngây thơ vô số tội. - Bỏ qua đi nha! Coi như tao không kêu mày làm ôsin tao nữa. Tao chỉ còn một điều nữa thôi!
Bảo Khánh gật đầu. Điều này cũng có lợi cho anh. Anh bảo:
- Được. Vậy từ nãy tao sẽ chỉ bảo vệ mày thôi!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lại 1 lần chơi ngu từ anh Tứnggg
Truyện chuyển ver từ truyện Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro