Chap 15: Phương Tuấn lại gây chuyện😅
Bảo Khánh không trả lời, lãng tránh ánh mắt sang chỗ khác. Cậu bật cười trước hành động của anh. Cũng biết ngại ngùng nhỉ? Cậu buông lời trêu ghẹo:
- Vậy thì cậu lỗ ráng chịu nha! Mà nãy giờ đi đâu vậy? Không định dẫn tôi đi ăn sao?
- Thay đồ trước đi, rồi đi ăn với bọn họ! - Anh lạnh giọng, nói như ra lệnh.
Cậu không để ý thái độ đó của anh mà chỉ tập trung vào hai chữ "bọn họ". Tuy anh không nói rõ "bọn họ" là ai như cậu có thể biết được anh đang ám chỉ là ba cô gái đó. Cậu thắc mắc:
- Mọi người ăn chung với nhau hả?
- Ừ. Mỗi ngày! - Anh đáp ngắn gọn.
- Sao thấy mọi người ghét nhau lắm mà? Sao lại ăn chung? - Phương Tuấn vốn càng nghe càng không hiểu, nên liền thắc mắc.
- Thì chúng tôi chung nhóm mà. Ngoài miệng nói ghét nhau thôi, chứ thử ai dám đụng vào một trong số chung tôi đi, kẻ đó chắc chắn không xong với những người còn lại.
Đầu cậu lại bị anh đầu độc đến nỗi rói tung. Nếu thân nhau thì cần gì phải thể hiện là ghét nhau như vậy chứ? EQ cậu thấp lắm a, không hiểu được những chuyện đó.
- Sao không thân nhau luôn mà giả bộ chi vậy? Mà sao cậu chắc chắn điều đó?
Bảo Khánh mất kiên nhẫn rồi a~~. Cái này là chuyện cũng thường tình mà. Nhiều khi anh cũng không biết cậu là đồ ngốc hay là siêu việt nữa. Anh mắng:
- Cậu từ trên rừng mới xuống à? Cậu đói rồi thì đi ăn đi, hỏi nhiều làm gì?
Anh không để cậu hỏi thêm mà kéo cậu đi luôn. Cậu mà hỏi thêm câu nào nữa thì não anh sẽ banh thật a~~.
Cậu bĩu môi nhìn anh. Không muốn nói cho cậu biết thì thôi. Nhìn thái độ của mọi người trong lớp là cậu biết hai người họ quen nhau rồi, tại cậu không thèm nói thôi a~~. Cậu thánh thiện quá mà hí hí.
Theo cái EQ "cao" vời vợi của cậu thì cậu nghĩ hai người họ đang thích nhau, chỉ vì ngại nên tạo lớp bộc bên ngoài thôi. Mà cậu không quan tâm, cậu không cần sợ phải đối mặt với cô nữa rồi. Cậu chỉ cần màn thầu thôi là đủ xài rồi.
Anh dẫn cậu tới một căn phòng sang trọng, rộng rãi và sáng sủa. Cái này là phong cách hiện đại chứ không phải là cổ xưa như phòng học. Anh bảo cậu ngồi xuống một chiếc ghế sofa đỏ theo phong cách hoàng gia. Giờ cậu hiểu sao chi phí để học trường này lại đắt đỏ như vậy, đến chỗ ngồi ăn thôi mà còn sang trọng thế này mà!
- Bọn họ đi đâu mất rồi nhỉ? - Anh càu nhàu. - Bình thường họ đến còn sớm hơn tôi nữa cơ mà.
- Cậu có làm điều gì sai trái không? Hay là cậu không chăm sóc tôi đàng hoàng nên hai người họ giận rồi a~~. - Cậu tỏ vẻ như mình có giá.
- Cậu mà quan trọng như vậy thì họ sẽ không để cậu ngồi gần một người như tôi đâu! - Anh bĩu môi khinh bỉ trước thái độ tự cao tự đại của cậu.
- Sao lại không? Hồi nãy cậu không phải bảo các người thật chất rất thân hay sao? Ngồi chung với bạn thân của họ thì có vấn đề gì?
Bảo Khánh câm nín. Anh cũng không biết nên nói thế nào. Anh quên mất cậu chưa biết chuyện này. Ý anh là chỉ có bọn họ mới dám làm bạn của anh, những người khác tránh anh còn không kịp nữa... Nếu cậu biết được sự thật, liệu cậu có còn coi anh là bạn không?
Dòng suy nghĩ của anh bị cắt đứt bởi tiếng mở cửa. Là bọn họ. Hôm nay đến hơi trễ, còn có Thái Vũ đi cùng nữa.
- Sao nay đến trễ thế? Thái Vũ , sao mày đi với bọn họ? - Thái Vũ khó chịu hỏi.
- Chẳng phải Phương Tuấn của tôi cũng đi theo cậu hay sao? - Kim. Chi không để Thái Vũ trả lời mà cắt ngang. - Cậu ta muốn đi theo tôi tôi cản được sao?
- Không phải đâu. Là tiện đường a~~. - Thái Vũ lập tức phản biện, cậu sợ qua cái miệng của Kim Chi thì anh sẽ hiểu lầm mất.
- Ừ. Là tiện đường thôi mà! Nếu không tụi tui đi chung với tên này làm gì chứ! - Linh Trúc tỏ vẻ khịn bỉ.
- Ừ. Cái tên hạng ba lớp này không xứng đáng với cái tên hạng năm lớp! - Thái Vũ cũng không vừa, đáp lại với giọng khinh bỉ.
- Ủa bộ lớp tôi chung với mấy người hả? - Kim Chi nói giúp Linh Trúc.
- Vậy học sinh lớp tôi trình độ giống mấy người hả?
Cuộc tranh cãi sôi nổi là thế. Người dập tắt thường là Nguyệt Sương hoặc Bảo Khánh nhưng hôm nay hai người họ không nói gì.
Nguyệt Sương trông có vẻ buồn, quan sát kỹ thì có chút gì đó bồn chồn. Ngoài chuyện cậu ta, người yêu cũ của cô ra thì có gì có thể làm cô buồn chư? Mà người yêu cũ cô mất tích lâu rồi, không lẽ tự nhiên nay lại buồn? Không phải thế. Chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra với cô.
Bảo Khánh vì đang suy nghĩ về cô nên cũng không lên tiếng. Cậu nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ. Quan tâm người ta như vậy mà còn giả bộ.
Cậu thúc vào tay anh một cái. Anh giật bắn mình quay lại nhìn cậu. Cậu nói với giọng có chút giận dữ vì anh giống như một kẻ hèn nhát, thích người ta mà không dám nói:
- Thắc mắc thì hỏi người ta đi. Nhìn người ta như vậy thì có ích gì chứ?
- Tôi với cô ta thì thân thiết gì chứ? - Bảo Khánh có hơi giật mình trước lời nói của cậu, sau đó lấy lại phong độ của mình.
- Còn bảo không? Cậu nhìn người ta như muốn ăn tươi nuốt sống người ta thì có! Đúng là đồ nước lèo vô dụng! - Phương Tuấn nói khích.
- Ai là nước lèo? Ai là vô dụng chứ? Cậu tin lịch sử lập lại hay không? - Anh nắm cổ áo cậu, trừng mắt.
- Thử đi! Nhưng anh vô dụng là điều không thể chối cãi! - Phương Tuấn ngẩng mặt lên cao như muốn thách thức anh.
- Tôi sẽ cho cậu thấy! - Bảo Khánh bỏ cậu ra, dõng dạc tuyên bố.
Sau đó, Bảo Khánh đường đường chính chính tiến về phía Nguyệt Sương đẩy cô vào tường trước sự bàng hoàng của mọi người. Nguyệt Sương vừa gặp chuyện không vui, giờ còn ngạc nhiên hơn trước hành động của anh. Cái quái gì thế này?
Cô chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì anh đã đặt môi mình lên môi cô..
1 giây... 2 giây... rồi 3 giây...
Cô đẩy anh ra và tát một cái thật mạnh khiến anh ngã xỗng xoài dưới đất. Cô lau môi mình, sau đó quát:
- Đê tiện!
Cô chạy ra khỏi căn phòng. Thái Vũ chạy lại đỡ anh, không quên trách anh vì hành động ngu ngốc vừa rồi. Kim Chi nuốt nước miếng một cái, sau đó bảo:
- Bảo Khánh , cậu điên à? Có biết chuyện gì vừa xảy ra không? Cái túi vải màu đỏ của bạn trai cũ cô ấy vừa mất đấy. Thật là không đúng lúc! Mà cũng đáng đời! - Cô nói với giọng miệt thị.
Kim. Chi đuổi theo Nguyệt Sương ngay sau đó. Linh Trúc chỉ lắc đầu một cái, cầu mong quan hệ hiện giờ của bọn họ sẽ không bị hủy. Bảo Khánh liếc Phương Tuấn một cái đầy giận dữ, quát:
- Hài lòng cậu chưa?
Phương Tuấn cũng không ngờ sẽ có chuyện thế này xảy ra. Cậu cứ tưởng mình sẽ lập được đại công chớ, ai dè... Nếu cậu biết cô si tình như thế thì cậu đâu có xúi anh làm bậy đâu...
Về Bảo Khánh . Vì cái tôi lớn nên anh muốn làm vậy để dằn mặt cậu thôi chứ anh đâu có ý gì. Mà anh cũng không ngờ cô phản ứng mạnh vậy a. Giờ muốn giữ tình bạn của họ cũng khó. Lại thêm Kim Chi miệng mồm cay độc với anh...
- Xin lỗi mà! - Phương Tuấn lí nhí xin lỗi. - Tôi cứ nghĩ nói thẳng ra như vậy thì hai người sẽ lại gần nhau hơn... Ai biết được sẽ như vầy...
- Do hồng phúc của cậu mà ra cả đấy! - Bảo Khánh lớn tiếng. - Tôi đã bảo tôi không thích cô ấy là không thích! Chỉ tại cậu thách tôi! Người cô ấy thích là người đã mất cách đây 2 năm, cậu hiểu không? Đêm đó hai người thân thiết với nhau lắm mà! Hai người rõ ràng là một đôi, thế sao còn bảo tôi làm như vậy? Cậu định sỉ nhục tôi à?
Phương Tuấn khựng lại. Sao anh biết được chứ? Cái ngày hôm đó... không lẽ anh đã theo dõi cậu hay sao? Anh sẽ hiểu lầm cậu mất.
Mà nhắc mới nhớ. Mọi chuyện rối tung rối mù hết lên rồi. Cậu thì nghĩ anh thích Nguyệt Sương, anh thì nghĩ cậu thích Y Nguyệt. Hơ? Chẳng lẽ bây giờ cậu đi thích anh cho bớt rối?( Đúng đúng) Không, không thể nào. Cậu chỉ có màn thầu thôi a~~. ( No no no, anh ko đc thích màn thầu đâu)
Cậu thắc mắc đủ điều, nhưng khi muốn hỏi thì chẳng còn nhớ nên hỏi cái gì nên chỉ hỏi vỏn vẹn một câu:
- Sao cậu biết?
- Sao tôi biết á? - Bảo Khánh cười khẩy, sau đó bảo. - Cậu nghĩ Bảo Khánh này là ai mà không biết chứ? Tôi chỉ cần búng ngón tay thôi là mọi thông tin về cậu đều nằm trong tầm tay tôi! Tôi là...
Thái Vũ nhanh chóng chạy lại bịt miệng Bảo Khánh . Nếu không chặn lại thì anh sẽ nói tất tần tật ra hết mất. Cái con người này, cứ mỗi lần nóng giận thì lại mất kiểm soát.
Bảo Khánh thầm cảm ơn Thái Vũ . Anh suýt nói ra mất rồi. Anh bình tĩnh, tiếp tục nói:
- Từ rày về sau cấm cậu nói tôi có quan hệ với Nguyệt Sương!
Phương Tuấn gật đầu ngoan ngoãn như một đứa trẻ lên ba. Anh thở dài một cái, sau đó hạ giọng:
- Đi ăn đi! Tôi cũng đói rồi!
- Cậu sẽ khao tôi đúng không? - Phương Tuấn nhìn Bảo Khánh bằng ánh mắt tinh nghịch. - Điều hai hồi nãy mới nhờ cậu làm a.
- Ừ. Theo như những gì cậu vừa làm thì tôi sẽ không đời nào đãi cậu, nhưng tôi sẽ giữ uy tín! Thái Vũ , moi tiền của mày ra đây! ( Ủa, sao tội anh zị, thấy cx tội mà thôi cx kệ)
Thái Vũ nhìn anh bằng ánh mắt ngây thơ vô số tội. Anh thiếu tiền thì liên quan gì đến y chứ? Tự nhiên bắt người ta phải trả tiền.
Mà y không muốn cũng phải móc ra thôi. Ai bảo Bảo Khánh nuôi y từ nhỏ cơ chứ! Hại y bây giờ phải thê thảm thế này!
Phương Tuấn che miệng lại bật cười. Đại Hàn ấm ức bảo:
- Nó tốt với cậu hơn tôi nữa a! Tức chết tôi được!
- Vậy mày ói hết thức ăn mấy năm nay tao nuôi mày ra đi! - Bảo Khánh để hai tay vào túi, thản nhiên bảo.
Thái Vũ câm nín không nói nên lời. Thì đó quả là sự thật còn gì. Nhưng ít ra y cũng biết điều mà chăm sóc anh chớ bộ. Chỉ là số tiền đó của cha mẹ anh thôi. Vậy mà mỗi lần có chuyện gì anh cũng lôi chuyện đó ra nói.
Phương Tuấn ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ gì đó, sau đó hỏi:
- Vậy ngày mai cậu rãnh không? Cậu chờ tôi trong phòng thay đồ được không? Tôi sợ lên lớp trước thì sẽ có chuyện không hay. Cậu biết đó...
Cậu chưa nói hết câu thì anh đã hiểu ý cậu muốn gì. Anh hiểu được là cả lớp đang có thành kiến với cậu:
- Được, tôi sẽ thực hiện nhiệm vụ thứ nhất trong học kỳ một. Coi như trừ lại những gì cậu vừa mới làm. Nhiệm vụ thứ 2 cũng vậy.
Phương Tuấn gật đầu, có gì đó tiếc tiếc nhưng mà cũng phải chịu thôi. Cậu lỡ hại anh thê thảm như vậy rồi mà... ( Anh đừng lo, sau này anh ko cho ổng cx đi theo à, kkk)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chời chời, ông Khánh ổng hun bà Sương, tui hông chịu hông chịu âu, phải hun ông Tứn cơ
Truyển chuyển ver từ truyện Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro