Chap 10: Bảo Khánh muốn tìm hiểu Phương Tuấn 😮
Bảo Khánh cảm thấy cứ đứng yên như vậy cũng không phải là cách, liền hạ giọng bảo:
- Từ nay tất cả phải chào thầy, rõ chưa? Thầy dạy tiếp đi! ( Dại trai zạy anh, à ko, dại thụ zậy anh) - Anh nói bằng giọng chết người giống như ban sáng khiến cậu nổi hết cả da gà.
- Đừng thắc mắc. - Anh quay sang, nhẹ giọng với cậu làm cậu nổi hết da gà. Còn kinh dị hơn xem creepy nữa a~~.( Anh cứ nói quá) Anh bị cái quái gì thế? - Hồi sáng tôi không phải cố tình đánh cậu đâu, tôi chỉ muốn thử cậu thôi, vả lại tôi ghét bị người ta theo dõi nên làm vậy họ mới chịu ra mặt. Đừng giận nhé?
Đây có phải gọi là nịnh bợ trong truyền thuyết không nhỉ? Định nói vậy để cậu biết ơn anh à? Xin lỗi, cậu đây không phải đồ ngốc. Phương Tuấn nói với giọng đầy trách móc:
- Tôi là vật thí nghiệm à?
- Vậy cũng được. Cậu làm vật thí nghiệm riêng cho tôi đi. - Giọng anh có chút giễu cợt.
- Vậy sau này đánh nhau cậu lôi đầu tôi ra thí nghiệm à? - Cậu căm phẫn bảo. - Không, không được đâu!
- Không phải chuyện đó... à mà bỏ đi. Nếu ngày mai cậu không lên báo thì cậu phải trả lời tất cả câu hỏi của tôi, nhớ chứ?
- Tôi nổi tiếng mà! Biết đâu chừng bây giờ đã có rồi đấy! - Cậu tự tin đáp. - Mà cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì!
- Cậu từ đâu...
Bảo Khánh định hỏi thì đã bị thầy giáo cắt ngang:
- Học sinh mới, em tên gì vậy?
- Dạ, Trịnh Trần Phương Tuấn . - Cậu đáp.
- Họ tên em ấy! - Thầy giáo nâng mắt kính mình lên, hỏi.
- Cậu ấy bảo là Trịnh Trần Phương Tuấn thầy không nghe thấy sao? Thầy sống mấy năm trời mà chưa biết tên bốn chữ chữ là gì à? - Bảo Khánh bức xúc đứng dậy đập bàn. ( Chỗ ni hắn hơi vô lí a~~)
Thầy giáo đó không nói gì thêm, luống cuống viết chữ Trịnh Trần Phương Tuấn vào danh sách học sinh, sau đó bắt đầu giảng bài.
Cái lớp này công nhận là cá biệt thật. Cả lớp cứ nhốn nháo lên khiến cậu ngồi ở bàn đầu cũng khó mà nghe được. Nếu tính luôn cả cậu thì được khoảng 5 người nghe thì phải.
Người mà cậu nể nhất là người đang nằm bên cạnh cậu. Người đó không có giỡn, không nói chuyện, mà chuyên tâm ngủ một cách ngon lành. Cậu cũng không hiểu tại sao với âm thanh ồn ào như thế này mà anh có thể ngủ ngon lành cành me như thế.
Cậu bắt đầu cảm thấy là lạ. Anh vào lớp chỉ ngủ thế này sao có thể đạt được thành tích cao chót vót trong học tập như thế? Anh mua điểm hay là tại thầy cô trong trường nể anh? Nhưng không đúng, nếu anh thật sự hữu danh vô thực thì tại sao bọn người của cậu phải dè chừng? Có vấn đề gì đó cần được làm rõ ở đây.
Cậu đang ngậm bút suy nghĩ thì thấy có bóng người quen thuộc bước vào. Cả lớp im lặng không nói chuyện riêng nữa mà ồ lên một tiếng rõ to khiến thánh ngủ như anh cũng phải mở mắt thức dậy.
Cô gái đó nhìn về phía cậu mỉm cười một cái. Cái lớp trời đánh của cậu lại nghĩ là cười với Bảo Khánh nên nhốn nháo hết lên cả.
- Mày thấy chưa? Tao nói hai đứa nó đang hẹn hò mà mày không nghe!
- Ước gì mình giỏi hơn Bảo Khánh, lúc đó cô ấy sẽ là của mình! ( Mơ đi diễm, xía)
- Má ơi tiên nữ của Bảo Khánh tỏ tình công khai kìa!( Tỏ gì mà tỏ, mơ đi) Con đi chết đây!
Nguyệt Sương dường như không bận tâm đến lời nói xằng bậy của họ mà chú tâm vào việc của mình:
- Giáo viên chủ nhiệm tôi muốn gặp thầy bàn về cuộc thi Nguyễn Du của trường mình ngay bây giờ, nếu tiện thì thầy qua bàn ngay đi!
Thầy giáo liền đồng ý, dù gì cũng dạy xong hết rồi, định cho làm bài tập mà nghĩ lại cái lớp này có cho cũng có ma nào chịu làm nên bỏ qua luôn.
Nguyệt Sương không về lớp mà tiến lại bàn cậu khiến cái lớp muốn nổ tung. Lại tưởng cô muốn kiếm anh chứ?
Nguyệt Sương mỉm cười với cậu rồi quay sang nhìn anh bằng ánh mắt không mấy thân thiện.
- Hắn có ăn hiếp cậu không?
Bảo Khánh như muốn bùng nổ. Anh mà đi ăn hiếp cậu à? Chỉ là hồi sáng bất đắc dĩ mà thôi! Anh ăn hiếp cậu làm cái gì chứ?
- Không có! Cậu ấy tốt với tôi lắm!
Nguyệt Sương có chút nghi ngờ về chuyện này. Người bình thường không thể thay đổi từ ghét thành mến nhanh như thế được? Nhưng cậu cũng không cần nói dối việc này làm gì, cô tạm thời tin cậu và cũng an tâm một phần, bảo:
- Đừng quên cuộc hẹn nhé! Đi trước!
Cô rời đi ngay sau đó. Cả lớp tiếc hùi hụi. Hóa ra không phải tìm anh mà là tìm cậu à? Làm bọn họ tưởng hai người công khai rồi chứ! Đúng là từ nãy đến giờ cậu là cái gai trong mắt họ, khi nào không có anh, họ chắc chắn sẽ cùng nhau nhổ cái gai này!
- Hẹn gì vậy? - Bảo Khánh quay sang thắc mắc.
- Không biết! Mà hết tiết này có ra chơi không? Hai tiết rồi! Tôi đói bụng muốn chết! - Cậu xoa xoa bụng mình. Lúc nãy cậu dậy sớm vẫn chưa kịp ăn sáng, đói chết đi được.
- Không có! - Bảo Khánh nói bằng giọng điệu gian xảo như sắp chuẩn bị làm điều gì sai trái. - Nhưng nếu cậu muốn tôi dẫn cậu cúp tiết!
- Tôi không đồng ý đâu! Chỉ học sinh cá biệt mới làm vậy! - Phương Tuấn một mực không đồng ý. Cúp tiết? Một học sinh nghiêm túc như cậu không bao giờ làm chuyện đó!
- Vậy thì tiếc quá! Cậu thì chịu được nhưng không biết bụng cậu có chịu được hay không? - Anh vờ tỏ vẻ tiếc nuối.
- Tất nhiên là được! Không ăn mấy tiếng nữa cũng đâu có chết! - Cậu hùng hồ tuyên bố.
Chợt, có một âm thanh kỳ lạ vang lên. Cái bụng của cậu thiệt là phản chủ mà, làm cậu đỏ hết cả mặt. Cậu gượng gạo nhìn anh cười một cái. Anh thấy thế liền kéo luôn cậu đi bất chấp ánh nhìn của bọn người kia.
- Ê! Hai thằng đó quen nhau hay gì vậy? Đó giờ tao có thấy Bảo Khánh thân với ai đâu?
- Nãy tao thấy Nguyệt Sương nói chuyện với thằng đó! Mà nhỏ đó đó giờ có nói chuyện với ai thân thiết vậy đâu!
- Mịa bà cái thằng không biết điều! Tại nó mà mới rối ren như vậy! Khử nó đi!
- Ừ! Đợi thời cơ thích hợp rồi khử!
Bảo Khánh kéo cậu đến căng tin, đẩy cậu ngồi xuống ghế. Anh làm gì mà như bão vũ vậy, cậu chưa kịp tiêu hóa hết những gì đang xảy ra đó.
- Nói đi, cậu thích ăn gì?
- Màn thầu. Vì màn thầu rất dễ thương a.
- Dễ thương gì chứ! Bánh bao xá xíu ngon hơn. - Mặt anh bắt đầu đen lại.
- Nhưng tôi thích màn thầu mà.
- Còn nói nữa tôi biến mặt cậu thành màn thầu luôn đấy!
- Thế cậu hỏi tôi làm gì? Đồ ỷ đẹp trai ăn hiếp tôi.
Ấm ức là thế nhưng cậu vẫn có ý định nuốt hết nguyên dĩa bánh bao trên bàn. Cậu định giơ tay lấy một cái thì bị anh giật lại, bảo:
- Trả lời tôi một câu tôi cho ăn một cái! Tiền tôi mà!
Cậu bức xúc nhìn anh. Ừ thì cũng đúng là tiền của anh thật, nhưng mà có cần lợi dụng đồ ăn để bắt người ta trả lời như vậy không chứ? Cơ mà nhìn cái bánh bao gợi cảm như vậy, cậu thật sự không chịu được mà đồng ý với anh.
Anh cười một cái, sau đó hỏi:
- Cậu từ đâu đến?
- Sài Gòn! - Cậu nhanh chóng đáp. Thật ra đây cũng chỉ là cái tên cậu bịa ra thôi. Anh đâu có bảo cậu nói thật!
Bảo Khánh thả cái bánh bao vào ngay miệng cậu khiến cậu đớp nó như một con chó.( Ơ, anh chơi mứt dại, chơi zậy ai chơi, zận). Cậu tức giận nhìn anh, cũng may là miệng cậu nhỏ, nếu miệng cậu mà lớn thì cậu sẽ nuốt trọng nguyên cái màn thầu mất. Bảo Khánh xem như không có chuyện gì mà tiếp tục hỏi:
- Nhân thân cậu?
- Bình thường, không có gì đáng kể!
- Sao Nguyệt Sương lại chọn cậu thi?
- Không biết nữa, chắc cô ấy không tìm được ai nên chọn tôi.
Bảo Khánh tiếp tục hỏi những thông tin về cậu, nhưng cậu đều nói dối với anh một cách chuyên nghiệp nên anh cũng nghĩ là thật. Về IQ thì anh đứng đầu trường thật, nhưng khi cậu về đây thì chưa chắc a. Về kinh nghiệm mưu lược, anh còn lâu mới bằng cậu.
Về thông tin thật sự của cậu, thà cậu nói dối còn dễ tin hơn. Nếu cậu nói thật thì chả có ai thèm tin, chắc chắn như vậy. Người ta sẽ bảo là cậu ảo tưởng sức mạnh hoặc là xem phim hoạt hình nhiều quá nên bị nhiễm. Cậu không muốn người ta bảo cậu bị điên rồi xúc phạm thân thế của cậu, thế nên cậu đã quyết định không kể chuyện này cho bất kỳ ai.
Sau khi ăn hết nguyên dĩa bánh bao đầy, cậu cũng no căng bụng rồi. Cậu cười thân thiện một cái, sau đó bảo:
- Nãy giờ tôi nói xạo đó! Cảm ơn bữa trưa! - Cậu nói chung vẫn còn có lương tâm, còn nói cho anh biết là từ nãy đến giờ cậu chỉ là đang xạo sự khiến anh tức muốn bốc khói nhưng đồ ăn cũng ăn rồi, biết làm sao đây, anh cũng có kêu cậu nói thật đâu!
Cậu hí hửng chạy về lớp như một đứa con nít. Anh vì tức giận nên cũng lập tức đuổi theo cậu. Vừa tới cửa lớp cũng là lúc anh bắt được cậu. Anh cứ theo đà đó mà đè cậu xuống, bịt luôn cả miệng cậu lại và cù léc cậu khiến cậu đỏ hết cả mặt. Không phải vì mắc cỡ mà là cậu không thể thở được á.
Đúng lúc đó, thầy giáo dạy tiết thứ 3, đang dạy không thấy anh đâu nên đi tìm. Đây là thầy giáo nghiêm khắc nhất trường, rất quan tâm kỹ luật kỹ cương của học sinh nên đa số chả ai ưa ông này, trong đó bao gồm cả anh.
Thầy thấy hai người đang nằm dưới sàn, lại trông thân mật như vậy. Thầy không những không nổi giận mà còn nói một câu hết sức nhẹ nhàng:
- Coi như thầy nhắm mắt cho qua. Giới trẻ hiện nay kỳ thật!
Thầy ngao ngán lắc đầu quay về lớp. Cậu nhìn anh ngơ ngác, hỏi:
- Ổng nói cái quái gì vậy? Nghe chả hiểu!
- Đừng có chửi thề! - Bảo Khánh gõ đầu cậu một cái rõ đau. - Mà tôi cũng chả biết ổng nói cái quái quỷ nữa!
- Thế cậu đây con ngoan trò giỏi không chửi thề à? - Phương Tuấn trừng mắt nhìn anh, quát.
- Thích đó! Thì sao? Ai mạnh hơn có quyền nằm trên, hiểu chưa? - Anh nghênh mặt.
Bảo Khánh nhảy lên người anh và đẩy anh xuống. Anh cũng không có chuẩn bị gì nên bị cậu đẩy xuống luôn. Cậu ngồi trên người anh, tinh nghịch bảo:
- Coi bây giờ ai khỏe hơn!
Bảo Khánh lật ngược cậu lại. Chuyện này đối với anh là đồ bỏ!
Anh lật người mình lại và đẩy Trương Hàn xuống.( Đè nhau rồi kìa, bớ làng nước).Thế cờ đã thay đổi. Anh nắm chặt tay cậu để cậu không thể vùng vẫy manh động. Đúng lúc đó Thái Vũ đi qua. Đúng là cái ngày định mệnh mà. Bình thường anh cúp tiết có gặp ma nào đâu. Hôm nay rằm tháng 7 hay sao mà tuôn ra như suối vậy?
Thái Vũ nhìn họ một hồi, sau đó lắc đầu:
- Tao không tin là tụi bây diễn phim sex ngay tại trường luôn ấy! Haiz! ( Sex, nà níiiiiii)
Cả hai người họ đều nhìn Thái Vũ bằng ánh mắt căm phẫn, đồng thanh:
- Sex cái quần! Biến!
Thái Vũ nghe như vậy liền chạy một hơi vào lớp luôn. Y mà ở đây nữa thì sẽ có án mạng á. Hai người họ đáng sợ lắm. Mà y cũng không tin là mới quen mà hai người hợp ý vậy luôn. Giới trẻ thời nay thật là....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tiến triển khá tốt rồi mn ạ.
Truyện chuyển ver từ truyện Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro