Chao 24: Về chung một nhà 🏡
Hôm nay là ngày nghỉ nên bọn họ tranh thủ đánh một giấc thật ngon. Hôm nay trời mưa nguyên ngày mà, không thể trách họ làm biếng được.
Phương Tuấn đang ngủ ngon lành trong phòng Nguyệt Sương thì chuông điện thoại cậu reo lên. Kỳ lạ, cậu mới mua điện thoại mà. Ngoài Nguyệt Sương và Kim Chi thì đâu ai biết số của cậu chứ? Sao có thể có người gọi được chứ? Chắc là lộn số a~~. Cậu đang buồn ngủ nên cứ thế mà tắt điện thoại thôi!
Khoảng vài giây sau, chuông điện thoại cậu lại reng một lần nữa. Cậu bực dộc nhấc máy. Đúng là phá giấc ngủ của người khác!
- Alo? Ai đó?
- Cậu là Phương Tuấn đúng không? - Đầu dây bên kia nói với giọng trầm ấm đầy nam tính.
Phương Tuấn vừa thắc mắc vừa thấy hơi sờ sợ. Sao lại biết cậu chứ? Cậu vẫn cố gắng giữ bình tĩnh đáp trả, mặc dù giọng có hơi run run.
- Ờ. Ai vậy?
- Có giọng tôi cũng không nhận ra! - Đầu dây bên kia cười phì một cái, sau đó trở lại thành chất giọng trong trẻo bình thường. - Tôi là Thái Vũ!
Phương Tuấn cảm thấy hơi khó hiểu. Thái Vũ ư? Khi không đổi giọng làm gì khiến cậu không nhận ra chứ. Làm cậu sợ muốn chết. Mà sao y lại biết số cậu nhỉ? Vả lại gọi cậu có mục đích gì? Cậu hỏi:
- Có chuyện gì không?
- Haiz. Nói cái gì vui vui tí đi. Sao cậu không hỏi tại sao tôi biết số cậu ấy? - Y cao hứng đề nghị.
- Thế thì tại sao nào? - Câu này đúng ý của Phương Tuấn nên cậu hỏi lại ngay.
- Đoán đi! - Thái Vũ cười một cách hớn hở. Y tinh nghịch đố cậu.
Phương Tuấn bây giờ hết kiên nhẫn rồi a~~. Giấc ngủ của cậu lại bị phá hoại bởi những thứ xàm xí này ư? Cậu hét vào điện thoại:
- Nếu muốn chơi thì cậu tự kiếm người khác mà chơi đi! Cậu biết giấc ngủ của tôi quan trọng đến thế nào hay không hả? Nếu hai người kia biết tôi nói chuyện với cậu thì sẽ cạo đầu tôi đấy!
- Bình tĩnh đi! - Thái Vũ đầu tóc muốn dựng ngược hết cả lên khi nghe cậu hét, bèn giúp cậu hạ hỏa. - Giỡn tí thôi mà! Giờ vào trọng tâm nè! Cậu rãnh không?
- Rãnh. Chuyện gì vậy? - Cậu bực dộc đáp.
- Nếu rãnh thì tại sao không đi chơi thay vì ngồi trong căn nhà chán ngắt đó nhỉ? - Thái Vũ gợi ý.
- Nếu tôi mà đi thì hai người đó sẽ thắc mắc a~~. - Trương Hàn thở dài. - Tôi không thể nói cho họ biết tôi đi với mấy người mà!
- Uầy! Sao lại không thể chứ? - Thái Vũ chán nản thốt lên. - Cậu không thấy bọn tôi hợp tác với nhau thế nào à? Họ sẽ cho phép mà!
- Ù thì đúng là vậy. Nhưng cậu không nhớ sau ngày mấy người hợp tác thì ngày nào cũng cãi nhau sao? Kinh khủng! - Cậu nhắc nhở Thái Vũ . Ban đầu cậu còn nghĩ họ thân nhau lắm, chỉ là làm quá lên khi nói với cậu thôi. Ai dè... ghê gớm hơn cậu nghĩ.
- Thế thì sao chứ? - Thái Vũ nhăn mặt. - Bảo Khánh sẽ bảo kê cậu!
- Không được đâu! - Phương Tuấn lắc đầu mặc dù đang nói chuyện điện thoại, Thái Vũ không thấy được và động tác đó không cần thiết. - Họ có ơn với tôi mà! Tôi không thể làm vậy được!
- Thế cậu nói dối đi! - Thái Vũ chắt lưỡi. - Nói là có người bạn rủ cậu đi chơi để làm quen!
- Làm quen gì chứ! - Phương Tuấn quyết liệt từ chối. - Tôi chỉ có Kim Chi thôi!
- Làm quen có nghĩa là kết bạn chứ không phải chuyện đó! Sao cậu IQ thấp thế?
- Cậu nói IQ ai thấp hả? Là EQ chứ không phải IQ! Hiểu không? - Phương Tuấn tức muốn xì khói, quát.
- Ờ ờ. - Thái Vũ nói với giọng hơn run run. Trương Hàn quả thật đáng sợ a~~. - Vậy cậu làm được không?
- Chắc là được mà! - Phương Tuấn suy nghĩ một hồi, rồi bảo. - Mà có chuyện gì hẹn ra công viên vậy?
- Thì tới là biết thôi! Vầy đi! Bảo Khánh sẽ đậu ở nhà hàng cách đó vài mét, cậu chịu khó đi bộ lại. Tụi tôi sẽ đón cậu ở đó! Vậy nhé!
Nói rồi Thái Vũ tắt máy mà không để cho Phương Tuấn nói thêm câu nào. Gì chứ? Vậy chẳng phải là cưỡng bức cậu rồi sâu? Cậu hít thật sâu rồi thở ra thật mạnh. Không sao. Người nhân từ độ lượng như cậu sẽ không chấp nhặt chuyện đó. Cậu vệ sinh cá nhân rồi thay một bộ áo sơ mi trắng kèm với quần jeans xanh giản dị, rồi đi xuống nhà.
Trong thời gian cậu nói chuyện thì Kim Chi với Nguyệt Sương cũng đã dậy rồi. Họ thấy cậu diện quần áo mới nên không khỏi thắc mắc:
- Cậu đi đâu vậy? Sao nay tự nhiên diện vậy?
- Thế này mà gọi là diện à? - Trương Hàn nhăn mặt nhìn bộ đồ của mình rồi bất mãn nhìn Kim Chi. - Bộ đồ này đơn giản nhất rồi a!
- Tại người đẹp nên mặc gì cũng đẹp thôi! - Cô đảo mắt sang nhìn cậu mỉm cười. - Cậu muốn đi gặp ai thì đi nhanh đi, người ta chờ đó!
- Sao cô biết? - Phương Tuấn to tròn mắt nhìn Nguyệt Sương hỏi lại.
- Vì tôi là Nguyệt Sương. - Cô mỉm cười. - Còn cậu là Phương Tuấn.
Phương ưgãi đầu. Giờ cậu mới để ý. Nguyệt Sương đối với người khác lạnh nhạt bao nhiêu thì ân cần với cậu bấy nhiêu. Cậu cảm thấy cũng hơi khó xử nên nhanh chóng chào bọn họ rồi đi nhanh. Sau khi cậu bỏ đi, Kim Chi liền hỏi:
- Vụ gì vậy?
- Chắc Bảo Khánh mới gọi. - Y Nguyệt trở lại thái độ lạnh nhạt. - Cậu ấy còn quen được ai chứ?
Kim Chi gật gù đông ý. Có Nguyệt Sương kế bên cô đỡ phải động não.
Phương Tuấn chạy lại nhà hàng gần đó thì thấy một chiếc siêu xe màu đen bóng loáng khiến hàm cậu muốn chạm xuống tới đất. Đẹp thật a~~. Anh đúng là con nhà giàu. Vợ anh chắc có phước lắm. Chỉ có điều anh hơi lạnh lùng... mà cũng đâu lạnh lùng như người ta nói. Cậu thấy anh rất là nóng a~~. Nếu anh không nóng thì không cãi nhau với cậu đâu.
Từ trong xe bước ra là một người con trai vóc dáng tương đồng với cậu - Thái Vũ. Thái Vũ vẫy tay gọi cậu lên xe, cậu cũng gật đầu một cái ra hiệu mình đã nhìn thấy. Chỉ có điều cậu thắc mắc tại sao lại cho cậu lên trên ngồi cùng với Bảo Khánh thôi.
- Chào! - Anh tỏ vẻ không quan tâm lắm trước sự hiện diện của cậu.
- Sao hẹn tao tới đây vậy? - Phương Tuấn cũng xã giao chào lại một cách gượng gạo, sau đó hỏi.
- Rồi sẽ biết! - Bảo Khánh cười một cách khó hiểu. - Cơ mà mày cũng nghe lời nhỉ? Rủ một cái là theo ngay!
- Ý mày là tao là chó nghe lời chủ à? - Phương Tuấn trừng mắt nhìn anh:
- Là mày nói chứ tao nào có ý đó! - Bảo Khánh nhún vai. - Định bảo mày dễ dãi thôi. Nhưng cũng cún cũng được hén?
- Cún cái quần! - Phương Tuấn phồng má tức giận quát. - Thế mày là gì? Đồ nước lèo!
- Nếu được ôm thì mày sẽ chọn ôm một người nước lèo hay là 6 múi? - Bảo Khánh không có vẻ gì gọi là tức giận, ngược lại còn tự hào vì mình là nước lèo nữa kìa.
- Xì! Ai thèm ôm mày! Mà tao cũng không cần ôm! Tao chỉ cần ngắm là được rồi! Mà nhìn mày thì tao lại.... Haiz! - Cậu nhìn anh rồi ngao ngán lắc đầu. Đáng lẽ khuôn mặt này phải đi kèm với body sáu múi chứ. Thật tiếc cho tạo hóa...
- Tội nghiệp quá! Còn trẻ như vậy mà sắp bị lên sàn...
- Gì? Mày định làm gì tao? - Phương Tuấn to tròn mắt nhìn Bảo Khánh , ngạc nhiên hỏi. -Tao không có cái gì ngoài thân xác này đâu nha! Đừng có làm bậy! Tao la lên á
- Mày bị ảo tưởng sức mạnh hả? - Bảo Khánh ngao ngán ngó lên trời thở dài. - Ý tao là nếu mày nói nhiều nữa thì tao giết mày đó! Thằng ngu!
- Ừ thì... Tao giỡn chớ bộ! Ai biểu mày nói không rõ ràng chớ! À đúng rồi. Mày định đi công viên nào vậy? - Cậu đánh trống lãng.
- Sao Mai! Công viên đó ít người biết nhưng tốt lắm! Vừa yên tĩnh vừa thoải mái! Quá tốt!
Phương Tuấn chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý cho có lệ. Cậu có biết đó là công viên gì đâu. Mà giờ bảo không biết thì anh sẽ bảo cậu quê mùa mất. Cậu không thích thế đâu.
Khoảng 10 phút sau, họ đến công viên Sao Mai. Công nhận là vắng vẻ thật. Nhưng mà cơ sở vật chất rất tốt a~~. Có rất nhiều quầy bán thức ăn. Nhắc tới ăn cậu mới nhớ, sáng giờ cậu chưa ăn gì mà, giờ bụng đói cồn cào đây này.
Bảo Khánh không biết là vô tình hay là cố ý mà nói trúng phóc ngay tâm nguyện cậu:
- Ăn gì không? Vừa ăn vừa nói chuyện!
Phương Tuấn nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích vô cùng. Cậu gật đầu liên tục. Anh chỉ lắc đầu rồi tìm một cái bàn thích hợp mà ăn thôi. Đi ăn thôi mà, làm như trúng số độc đắc vậy.
Phương Tuấn vừa ăn vừa bảo:
- Có chuyện gì mày nói thẳng đi!
- Hồi hôm cá cược tờ báo a... - Bảo Khánh hơi ngập ngừng như thể chuyện này khó mở lời. - Ưm... mày có yêu cầu tao bảo vệ cho mày đúng không?
- Ừm, đúng rồi. - Phương Tuấn uống một ngụm Coca rồi không quên nhắc lại. Gì chứ cái gì có lợi cho cậu cậu nhớ dai lắm a~~. - Tao còn một điều nữa a~~
Thiếu Khiêm than khổ trong lòng. Sao cậu không chịu quên đi chứ? Anh tiếp tục:
- Nhưng mà tao chỉ có thể bảo vệ mày ở trong trường thôi. Khi mày ở nhà thì sao tao bảo vệ mày được?
Phương Tuấn có hơi bất ngờ. Chỉ là một trò chơi thôi mà. Có cần phải quan trọng hóa như vậy không chứ? Cậu nói:
- Không cần phải vậy đâu! Có Nguyệt Sương và màn thầu bảo vệ tao rồi mà! Chỉ là một trò cá cược nhỏ thôi!
- Bảo Khánh tao là người thế nào chứ? - Thiếu Khiêm làm mặt nghiêm trọng. - Nói cho mày biết, tao đã hứa thì sẽ làm được! Tao sẽ bảo vệ mày 24/7!
- Thế ý mày là tao phải về chung nhà với mày hả? Thôi đi! Hồi đó mày có chịu bảo vệ tao đâu, sao giờ lại nằng nặc đòi bảo vệ tao? - Phương Tuấn hơi khó hiểu hỏi lại. Anh cư xử quả thật lạ a~~.
- Thì tao tạ tội cho lần đó! - Bảo Khánh tìm một cái cớ thích hợp. - Mày không thấy ở chung nhà với hai người con gái kỳ sao?
Phương Tuấn gật đầu. Cũng đúng ha. Ai con trai lại ở chung nhà với hai người con gái chứ? Nhưng nếu cậu đột ngột muốn chuyển sang nhà của Bảo Khánh thì họ có giận không?
- Họ sẽ giận a~~. Tao chưa báo đáp họ được gì!
- Yên tâm về vấn đề này! - Bảo Khánh nói với giọng chắc chắn. - Nguyệt Sương sẽ chẳng đời nào giận mày. Cô ta yêu mày còn không hết mà! Còn Kim Chi, nhiều khi cô ta có hơi khó chịu nhưng thật ra dễ chịu lắm! Cô ta sẽ đồng ý thôi!
- Tôi vừa gọi cho Kim Chi, cô ta đồng ý rồi! - Thái Vũ xen ngang với vẻ hớn hở. - Cô ta bảo muốn lấy cứ lấy đi, nhưng phải chăm sóc cậu tốt!
- Thế thì tao đồng ý. - Phương Tuấn cảm thấy an tâm phần nào. - Tao cũng không muốn làm phiền họ nữa. Chừng nào chuyển qua?
- Hôm nay!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chuyển qua nhà nhau ở cơ á, rồi định làm gì nhaoooooo? / Mặt gian dần/
Truyện chuyển ver từ truyện Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro