CHƯƠNG 67 - TA ĐẾN ĐỂ THỊ TẨM BỆ HẠ
Khi Moose chuẩn bị đi ngủ, Hoàng đế Thiên Già vẫn chưa xuất hiện.
Thế nên, Moose biết rằng hôm nay Hoàng đế Thiên Già không có ý định chiếm hữu cậu.
Thời gian gần đây, Hoàng đế Thiên Già thường đến rất khuya.
Dẫu có đến, cũng chẳng làm gì, chỉ ôm cậu ngủ.
Hôm đó ở hồ tắm, hành động của Hoàng đế Thiên Già cũng rất kỳ lạ.
Hắn chỉ cần cậu một lần, sau đó dùng chăn quấn lấy cậu rồi bế về.
Rồi với giọng điệu không chút cảm xúc, hắn đọc những câu chuyện ngây ngô, dỗ cậu ngủ.
Ngày trước, Hoàng đế Thiên Già không bao giờ chỉ cần một lần mà đã thỏa mãn.
Có vẻ, Hoàng đế Thiên Già thực sự đang tuân thủ việc giới hạn một tuần một lần.
Nhưng đúng vào lúc này.
Khi cậu quyết định sử dụng những chiêu trò mà khán giả trong livestream dạy để giảm chỉ số 'tra công'.
Hoàng đế Thiên Già lại không xuất hiện, khiến khán giả còn sốt ruột hơn cả Moose.
[Trời đã tối rồi, Hoàng đế sao còn chưa đến thị tẩm? Thật là không hiểu chuyện.]
[Aks có biết mình đã bỏ lỡ điều gì không?]
[Anh Aks đúng là... không kéo nổi mà, không kéo nổi.]
[Bánh kem nhỏ, hay là cậu bước thêm vài bước, đến cung của Aks để 'lâm hạnh' anh ấy đi?]
Moose: "..."
Những khán giả này nói chuyện thật kỳ lạ.
Dù sao họ cũng không phải Thiên Già, cách dùng từ kỳ quặc cũng không có gì lạ.
"Được rồi, ta sẽ đến thăm bệ hạ."
Moose cầm lấy món đạo cụ mà cậu đặc biệt yêu cầu Thiên Già làm riêng, đặt vào hộp, rồi rời khỏi tẩm cung của mình.
Người hầu trưởng tỏ ra kinh ngạc khi thấy Hoàng phi rời khỏi tẩm cung vào ban đêm, định đi theo.
"Không cần đâu." Moose nói, "Ta đến gặp Hoàng đế bệ hạ, các ngươi không cần theo."
Người hầu trưởng đành ở lại nhưng vẫn không yên tâm, liền liên lạc với đội trưởng cận vệ phụ trách an ninh trong cung, thông báo tình hình và yêu cầu bảo vệ Hoàng phi.
Cung chính và hậu cung cách nhau khá xa.
Đôi cánh của giống đực đã thoái hóa nặng, không thể bay, Moose chỉ có thể đi bộ.
May mắn thay, giống đực cấp cao có thể lực tốt nên cậu cũng không cảm thấy mệt.
Moose khá thích không gian rộng lớn, thoáng đãng này.
Ít nhất nó dễ chịu hơn nhiều so với căn phòng mà cậu từng sống, không còn ngột ngạt như trước.
Đi trong khu vườn giống như đang đi dạo sau bữa tối, còn có thể để khán giả ngắm cảnh.
Đáng tiếc, từ khi cậu rời khỏi tẩm cung, đã có cận vệ âm thầm đi theo bảo vệ khiến Moose không thể trò chuyện cùng khán giả.
Khi bước vào cung chính, cậu lại trở thành tâm điểm chú ý của các cận vệ đang tuần tra.
Cách đây vài tuần, Hoàng đế Thiên Già đã thay toàn bộ cận vệ trong cung bằng những Thiên Già đã kết hôn.
Ban đầu, các cận vệ mới còn thấy khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy Hoàng phi dưới ánh trăng, họ lập tức hiểu lý do Hoàng đế bệ hạ làm vậy.
Không trách được Hoàng đế bệ hạ phải cẩn thận đến mức này.
Ngay cả khi họ đã có bạn đời, chỉ cần nhìn thấy Hoàng phi dưới ánh trăng, tim họ vẫn lỡ vài nhịp, thần trí nhất thời thất thủ.
Nếu không phải đã tiêm thuốc ức chế tin tức tố, e rằng họ đã để lộ cảm xúc.
"Hoàng phi điện hạ!"
Đội trưởng cận vệ vội vã đến, cúi người hành lễ, nói:
"Ngài đến thăm Hoàng đế bệ hạ phải không? Bệ hạ đang ở thư phòng, để tôi dẫn đường."
Moose khẽ gật đầu, đi theo đội trưởng cận vệ.
Thư phòng của Hoàng đế Thiên Già nằm ở tầng ba, từ xa đã thấy ánh đèn sáng rực.
Đến trước cửa thư phòng, đội trưởng cận vệ định thông báo nhưng Moose giơ tay ra hiệu im lặng.
Đội trưởng lập tức im bặt, các cận vệ ngoài cửa cũng nín thở theo.
Moose đẩy cửa bước vào.
Hoàng đế Thiên Già đang ngồi sau bàn làm việc, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt đầy kinh ngạc xen lẫn vui mừng, khóe miệng không giấu nổi nụ cười, đứng dậy tiến lại gần.
"Sese, sao em lại đến đây?"
Giả tạo quá.
Moose thầm nghĩ.
Với sự kiểm soát của Hoàng đế Thiên Già đối với hành tung của cậu, hắn tất nhiên biết rõ cậu ở đâu.
Huống hồ, với khả năng cảm nhận của giống cái cấp SSS, mọi chuyện xảy ra ngoài cửa đều không qua mắt được Hoàng đế Thiên Già.
Rõ ràng nụ cười nơi khóe miệng còn chưa kịp giấu đi mà lại cố giả vờ như vừa biết cậu đến.
Moose nhớ lại lời của một khán giả trong livestream: Lại để hắn sướng rồi.
Moose đóng cửa lại, đối diện ánh mắt vừa vui mừng vừa mong chờ của Hoàng đế Thiên Già, nói:
"Ta đến để lâm hạnh bệ hạ."
.......Không đúng, chết rồi, bị khán giả dẫn lối sai rồi.
Moose vội vàng sửa lời: "Ta đến thị tẩm."
Hoàng đế Thiên Già hơi khựng lại.
Hắn không bận tâm cách dùng từ của Hoàng phi, vì trong suy nghĩ của hắn, cả hai từ này đều không thể nào thốt ra từ miệng Hoàng phi.
Nhưng giờ đây, Hoàng phi đã nói.
Hoàng đế Thiên Già chưa kịp tiêm thuốc ức chế tin tức tố, tin tức tố lập tức lan tỏa ra.
Moose tất nhiên cũng cảm nhận được và theo bản năng đáp lại bằng cách phát tán tin tức tố của mình.
Hương thơm ngọt ngào của hoa quả cây cỏ hòa quyện với hương lạnh lẽo của băng tuyết, nhanh chóng bao trùm toàn bộ thư phòng.
Moose: "......."
Cậu định đến để thị tẩm nhưng không phải thị tẩm trong thư phòng!
Aks bị làm sao vậy?!
Hoàng đế Thiên Già cũng nhận ra phản ứng của mình quá mãnh liệt.
Không còn cách nào khác, hắn không thể chống lại sức hút từ Hoàng phi. Chỉ với hai từ 'thị tẩm' và 'lâm hạnh' đã đủ khơi gợi ham muốn trong cơ thể hắn.
Thấy Hoàng phi phồng má, tức giận như muốn quay lưng bỏ đi, hắn vội tiến lên, ôm lấy cậu, nói:
"Trong văn phòng có phòng nghỉ đầy đủ tiện nghi. Trước đây khi làm việc muộn, ta thường ngủ lại ở đó. Bên trong có đủ mọi vật dụng cần thiết, vào đó nghỉ ngơi... được không?"
Hoàng đế Thiên Già hạ thấp giọng khi nói đến cuối, mang theo chút nài nỉ và dỗ dành.
Moose giờ cũng không tiện ra ngoài.
Ngay khi bước vào văn phòng của Hoàng đế Thiên Già, cậu đã bị tin tức tố bao phủ khắp người. Nếu cứ thế ra ngoài, cận vệ sẽ nghĩ gì?
Cho rằng cậu là một yêu phi chuyên quyến rũ Hoàng đế sao?
Tất cả đều tại Aks!
Moose giận dỗi đẩy Hoàng đế Thiên Già ra, bước thẳng về phía phòng nghỉ.
Khi đi ngang qua bàn làm việc, Moose bất chợt dừng lại, ánh mắt dừng trên những màn hình ảo chưa kịp tắt trên bàn.
Hoàng đế Thiên Già nhìn theo ánh mắt của cậu, giải thích:
"Đây là lệnh điều chỉnh một số quản lý tại Viện nuôi dưỡng giống đực. Sese muốn xem không?"
Thay người chăm sóc cho thú cưng nuôi nhốt sao.
Moose nghĩ thầm nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Hoàng đế Thiên Già kéo màn hình ảo đến trước mặt Moose, giới thiệu:
"Đây là viện trưởng mới của viện nuôi dưỡng, là thành viên của Hiệp hội bảo vệ giống đực. Ông ta rất quan tâm đến sức khỏe và an toàn của giống đực và tin tưởng rằng mọi giống đực đều cần được tôn trọng và bảo vệ."
Hiệp hội bảo vệ giống đực, một tổ chức nổi tiếng tại Thiên Già, tương tự như các hiệp hội bảo vệ động vật quý hiếm của các chủng tộc khác.
Ở Đế quốc Thiên Già, giống đực thực sự được coi là động vật quý hiếm.
Quý giá, hiếm hoi và đang trên bờ vực tuyệt chủng.
Moose chăm chú đọc thông tin.
Hoàng đế Thiên Già đứng bên cạnh cậu, ngửi hương thơm tin tức tố tỏa ra từ mái tóc của Moose, cả người bứt rứt không yên, không thể bình tĩnh được.
Vậy mà Hoàng phi lại đọc lâu như thế, mới chỉ đến trang thứ ba.
Tổng cộng có thông tin của hàng ngàn quản lý mới, nếu đọc hết thì đến sáng mất.
Hoàng đế Thiên Già không thể chờ thêm, hắn liền bế thốc Hoàng phi lên, bước thẳng vào phòng nghỉ.
"Ơ?"
Thân thể bất ngờ bị nhấc bổng, Moose vội vàng giữ lấy màn hình ảo, mang theo nó vào phòng nghỉ.
Vì vậy, khi Hoàng đế Thiên Già đặt Hoàng phi xuống giường, Moose vẫn đang ôm màn hình ảo, tiếp tục đọc.
Đã đến trang thứ năm.
"Sese, em còn nhớ mục đích khi đến tìm ta là gì không?"
Hoàng đế Thiên Già hỏi.
"Đừng làm ồn."
Moose giơ tay che miệng Hoàng đế Thiên Già, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình ảo, không hề xao lãng.
Hoàng đế Thiên Già: "....."
Được rồi, hắn không nói nữa. Hắn tự mình làm.
[Ái phi đừng gấp, không thấy điện hạ đang xử lý chính sự à?]
[Đúng thế, quốc gia đại sự là trên hết, tối nay không lật thẻ của ngài đâu, Ái phi mau lui xuống đi.]
[Ý, không phải là muốn lột quần nhỏ của bánh kem nhỏ chứ!]
[Đen màn hình rồi kìa, ai đó dừng lại đi!]
Moose đang chăm chú xem tài liệu, đột nhiên cảm giác cơ thể rơi vào một hơi ấm áp, trong lúc hoảng hốt, cậu vô thức đạp chân.
Một cú đá thẳng vào vai Hoàng đế Thiên Già nhưng hắn lại không hề nhúc nhích.
Moose cúi đầu, chỉ thấy mái tóc đen ngắn của ai đó đang cúi thấp.
Lúc này, Moose mới sực nhớ mục đích thật sự khi đến đây.
Cậu quay đầu tìm dụng cụ mang theo nhưng phát hiện hộp dụng cụ rơi ở cuối giường, cách quá xa để với tới.
Moose suy nghĩ vài giây, cuối cùng quyết định từ bỏ và nằm yên.
Cậu tiếp tục xem tài liệu, ánh mắt vẫn dừng trên màn hình ảo nhưng mãi không thể hoàn thành một trang.
Rõ ràng mỗi chữ đều quen thuộc nhưng ghép lại thì chẳng hiểu gì.
Tất cả là tại Hoàng đế Thiên Già, khiến tinh thần của cậu rối loạn.
"Bệ hạ, đợi ta xem xong đã!"
Moose giơ tay kéo đầu Hoàng đế Thiên Già, cố đẩy ra.
Hoàng đế Thiên Già ngẩng đầu, đôi mắt đỏ nhìn cậu, vừa bất đắc dĩ vừa khao khát:
"Sese, em không thể đối xử với ta như thế."
Moose không quan tâm.
Dù sao hôm qua cậu đã cung cấp đủ tin tức tố cho Hoàng đế Thiên Già, trong một tuần tới trứng sẽ không bị ảnh hưởng. Hôm nay có cho hay không cũng chẳng khác biệt.
"Bệ hạ đã đưa tài liệu cho ta xem, tại sao lại cố tình quấy rầy không để ta đọc hết?"
Moose cảm thấy đây hoàn toàn là lỗi của Hoàng đế Thiên Già, hắn cố ý bắt nạt cậu.
Mắt đỏ hoe, cậu uất ức trừng Hoàng đế Thiên Già.
Ánh mắt đó khiến Hoàng đế Thiên Già càng kích thích, tin tức tố lại tràn ngập.
Giọng hắn khàn đi, dịu dàng dỗ dành:
"Được, để Sese xem xong. Ta sẽ gửi hết tài liệu này vào thiết bị của em, muốn xem bao lâu cũng được. Có điều gì không hài lòng cứ nói, ta sẽ sửa ngay. Được không?"
Moose ngẫm nghĩ một chút, thấy không vấn đề gì liền gật đầu.
Hoàng đế Thiên Già liếm môi, tiếp tục khéo léo thuyết phục:
"Nhưng bây giờ, Sese chắc đang rất khó chịu, cũng không thể tập trung đọc được. Hay là trước tiên cho ta tin tức tố, rồi từ từ xem lại sau, được không?"
Moose do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.
Vài phút sau, khi mọi chuyện xảy ra, Moose nhận ra mình đã bị lừa và muốn thoát ra.
Nhưng Hoàng đế Thiên Già lại không buông tha.
Moose bất lực, đành trút giận bằng cách đẩy mạnh vào Hoàng đế Thiên Già.
Màn hình ảo không biết từ khi nào đã tắt, hộp dụng cụ cũng chẳng rõ rơi xuống đất từ lúc nào.
Moose bị Hoàng đế Thiên Già ôm chặt trong lòng, cậu vô thức cắn vào vai hắn, như một con chuột hamster nhỏ tức tối, nghiến răng lên một chiếc bánh quy.
Khi tỉnh dậy, Moose nhận ra cả khuôn mặt mình đau nhức.
Cậu cẩn thận nhấc miệng khỏi vai Hoàng đế Thiên Già, tạm thời không thể khép miệng lại, chỉ biết xoa má một cách tỉ mỉ.
Hoàng đế Thiên Già lập tức tỉnh khi nhận ra người trong lòng đang cử động.
Thấy Moose vừa xoa má vừa trông như sắp khóc, hắn vừa thương xót vừa bất lực.
"Ta để em cắn nhiều lần cũng không sao, tại sao chỉ cắn vai một chút mà lại làm mình đau thế này?"
Moose không nói nên lời, chỉ trợn mắt nhìn hắn đầy giận dữ.
"Đau đến thế sao?" Hoàng đế Thiên Già lo lắng.
Hắn lấy ra một chai dung dịch phục hồi, xoa lên tay để làm ấm, dịu dàng nắm lấy tay Moose, thay cậu xoa bóp má.
Dung dịch phục hồi hàng đầu với tác dụng cực mạnh, thậm chí có thể tái tạo một chi trong thời gian ngắn.
Dùng để chữa vết đau nhỏ như của Moose thì quả thật là phí phạm, tuy nhiên hiệu quả lại ngay lập tức có.
Chỉ sau vài cái xoa nhẹ, Moose không còn cảm giác đau hay tê buốt.
Cậu ma sát hai hàm vài cái, thấy ổn, liền quay đầu cắn vào cổ tay Hoàng đế Thiên Già.
Hoàng đế Thiên Già: "... Cắn đủ rồi thì nhả ra đi, đừng để khớp hàm bị lệch nữa."
Nói rồi, hắn vẫn xoa má Moose bằng tay còn lại, dịu dàng đến lạ.
Moose biết dù mình có cắn thế nào cũng không gây tổn thương nổi cho Hoàng đế Thiên Già, ngược lại chính mình có thể bị đau.
Cậu tức tối nhả ra rồi bị Hoàng đế Thiên Già ôm chặt, hắn hôn nhẹ lên hai má phồng phồng của cậu, giọng nói dịu dàng hỏi:
"Còn giận ta không?"
"Ta đâu dám giận bệ hạ." Moose quay đầu đi.
Miệng nói không dám nhưng gan thì lớn vô cùng.
Hoàng đế Thiên Già lại cực kỳ thích dáng vẻ đó của cậu.
Như một con thú nhỏ đang giương móng vuốt, khiến hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp Moose.
Khi đó, Moose vẫn còn là một giống đực tuổi thiếu niên, gương mặt non nớt đầy nét trẻ con.
Cậu theo quân đến tiền tuyến, trở thành một nhà trị liệu tinh thần.
Với ngoại hình xuất chúng và tinh thần lực mạnh mẽ, những giống đực như vậy luôn dễ dàng thu hút ánh mắt nhòm ngó từ giống cái.
Dù quy tắc quân đội có nghiêm ngặt đến đâu cũng không thể ngăn nổi sự bứt rứt, khó chịu từ các binh lính giống cái.
Đặc biệt là những kẻ cần trị liệu tinh thần, vốn đã ở trong trạng thái tâm lý bất ổn, lý trí mong manh dễ vỡ.
Khi đó, Aks trong thân phận cải trang, vừa được Trung tướng Snow dẫn dắt đến quân đội, đã chứng kiến cảnh một quân thư đang cuồng hóa lao thẳng về phía một giống đực tóc vàng.
Hành động của hắn nhanh hơn cả suy nghĩ, ngay lập tức chắn trước mặt giống đực tóc vàng nhỏ bé, tung một cú đá khiến quân thư cuồng hóa kia bị đạp thẳng vào tường.
Áp lực tinh thần đột ngột giải phóng từ hắn lập tức khiến tất cả những quân thư khác bên ngoài đang âm ỉ động lòng đều bị đè quỵ xuống đất.
Sau đó, Aks kéo quân thư bị gãy vài chiếc xương sườn ra khỏi bức tường, ép anh ta phải xin lỗi giống đực tóc vàng.
Rồi hỏi giống đực: "Ngươi còn muốn trị liệu cho hắn không?"
Nếu giống đực từ chối, quân thư kia e rằng khó mà sống sót.
Giống đực tóc vàng nhỏ suy nghĩ một lát, sau đó tiến lên đá quân thư đó một cú, rồi bắt đầu thực hiện liệu pháp tinh thần cho anh ta.
Từ đó, mỗi nhà trị liệu tinh thần đều được bố trí vài quân thư có trạng thái tinh thần ổn định và được trang bị vũ khí để bảo vệ.
Giống đực tóc vàng nhỏ có sức hút cực kỳ lớn đối với giống cái. Tần suất xảy ra sự cố tấn công trong phòng trị liệu của cậu luôn rất cao.
Dù bên cạnh được trang bị rất nhiều quân thư làm vệ sĩ, họ vẫn không đủ để ứng phó.
Aks, mỗi khi có thời gian, đều đến phòng trị liệu của giống đực tóc vàng nhỏ, không làm gì cả, chỉ kéo một chiếc ghế ngồi đó.
Có hắn ở đó, tần suất các sự cố tấn công giảm đi rõ rệt.
......
Hoàng đế Thiên Già nhìn giống đực đang giận dỗi trong lòng mình, bất giác nhớ lại cảnh giống đực tóc vàng nhỏ tung cú đá vào quân thư cuồng hóa năm xưa.
Hắn cũng nhớ tới dáng vẻ giống đực ấy, sau khi xả giận, vẫn tiếp tục trị liệu tinh thần cho quân thư kia.
Hoàng đế Thiên Già không kìm được mà hôn lên cái má phồng của Moose, dịu dàng nâng mặt cậu, nói:
"Sese, sao em lại đáng yêu và tốt bụng đến vậy?"
Moose: "?"
Aks lại lên cơn gì nữa đây?
Chẳng lẽ cắn hắn cũng khiến hắn vui đến phát cuồng sao?
________________________________________________________________________________
o(≧∀≦)o
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro