CHƯƠNG 64 - SESE CÓ MUỐN LÀM HOÀNG HẬU CỦA TA KHÔNG?
Moose nhận thấy Hoàng đế Thiên Già gần đây có điều gì đó không ổn.
Điều này chủ yếu thể hiện qua việc hắn đã sắp xếp người hầu cho cậu, sắp xếp thầy dạy vẽ.... số lượng giống cái trong cung ngày càng nhiều.
Hắn thậm chí còn gián tiếp hỏi cậu có muốn mời bạn bè giống đực đến cung chơi cùng không.
Ngoài ra, Hoàng đế Thiên Già luôn nhìn cậu bằng ánh mắt vừa như muốn nói lại không nói, đầy vẻ thương tiếc và tự trách.
Hơn nữa, dường như hắn đang bận rộn với một chuyện lớn, mỗi ngày đi sớm về khuya.
Khi đến cung của cậu vào ban đêm, hắn chỉ đơn giản là ngủ lại, không có bất kỳ yêu cầu nào với cậu, ngay cả những tiếp xúc cơ thể cũng giảm đi rất nhiều.
Moose tính toán thời gian, đã suốt sáu ngày, Hoàng đế Thiên Già không đụng đến cậu.
Mặc dù ban đầu cậu đã nói với Hoàng đế Thiên Già rằng sẽ là một lần mỗi tuần, điều này cũng phù hợp với nhu cầu của giống cái đang mang thai.
Nhưng Hoàng đế Thiên Già trước giờ chưa từng tuân theo quy tắc đó, mỗi khi ở bên cậu quá ba phút, hắn sẽ bắt đầu ôm cậu và hôn cậu.
Vậy mà giờ đây, đã sáu ngày không đụng đến cậu, điều này thật sự rất lạ.
Cộng thêm những ánh mắt tự trách của Hoàng đế Thiên Già trong những ngày gần đây, sự bận rộn đặc biệt của hắn, cùng với sự thay đổi trong đội ngũ hầu cận trong cung.
Moose bắt đầu có một số suy đoán.
Hoàng đế Thiên Già có thể đã có một giống đực mới.
Có thể là Hoàng phi, cũng có thể là Hoàng hậu.
Nhưng điều đó cũng chẳng liên quan gì đến cậu.
Khi Hoàng đế Thiên Già có giống đực mới, hắn sẽ không còn làm phiền cậu nữa.
Hắn sẽ không còn luôn luôn đòi hỏi tin tức tố của cậu như một kẻ không bao giờ thỏa mãn.
Moose ngồi bên cạnh bể tắm ngoài trời mới xây xong, vứt những cánh hoa đã bị xé xuống hồ.
Ánh hoàng hôn rực rỡ phản chiếu trên mặt nước cùng với những cánh hoa trôi nổi trên đó tạo thành một bức tranh sống động.
Rốt cuộc là Hoàng phi hay Hoàng hậu nhỉ?
Một cánh hoa, là Hoàng phi; hai cánh hoa, là Hoàng hậu... Cánh hoa cuối cùng, là Hoàng hậu.
"..."
Moose bỏ lại cuống hoa trơ trụi, lại lấy một bông hoa khác.
Phía sau cậu có tiếng bước chân.
"Trời sắp tối rồi, sao Sese còn ở trong vườn? Cẩn thận bị cảm lạnh."
Giọng nói trầm ấm của Hoàng đế Thiên Già vang lên trên đầu cậu.
Moose không ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng của Hoàng đế Thiên Già trong nước, vứt nốt cánh hoa cuối cùng xuống hồ, đúng lúc rơi trúng vào mặt của bóng dáng phản chiếu, làm sóng nước lan tỏa, che mờ khuôn mặt Hoàng đế Thiên Già.
"Ta chưa tắm." Moose lạnh nhạt nói.
Hoàng đế Thiên Già đã từng dặn rằng chỉ khi nào hắn có mặt thì Moose mới được phép sử dụng bể tắm.
Dạo gần đây, Hoàng đế Thiên Già lúc nào cũng đi sớm về khuya, trông rất bận rộn.
Vì vậy, mặc dù bể tắm ngoài trời đã xây xong từ lâu, Moose vẫn chưa bao giờ được sử dụng.
Ánh mắt của Hoàng đế Thiên Già bị đôi chân trần của Hoàng phi lướt qua mặt nước, chúng nhẹ nhàng chạm vào những cánh hoa làm nước vương vãi một chút.
Hơi thở của Hoàng đế Thiên Già trở nên nặng nề, hắn quay đi như thể bị đốt cháy.
Các người hầu đã lặng lẽ rời đi từ lâu khi Hoàng đế Thiên Già đến, trong khu vườn rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hoàng đế Thiên Già hít một hơi thật sâu, nhìn những gợn sóng lan ra trên mặt nước rồi nói:
"Sese, em tắm trước đi, ta..... ta đi lấy đồ cho em."
Nói xong, Hoàng đế Thiên Già quay người rời đi, dáng vẻ có chút vội vàng.
Moose quay lại nhìn bóng dáng Hoàng đế Thiên Già vội vàng rời đi, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Ngay khi vừa rồi, cậu cảm nhận được tin tức tố của Hoàng đế Thiên Già phát ra.
Tin tức tố trong cơ thể cậu cũng tự động kích thích, phát ra một chút.
Mỗi khi như vậy, Hoàng đế Thiên Già sẽ ngay lập tức ôm chặt cậu.
Vậy mà lần này, Hoàng đế Thiên Già lại bỏ đi?
Thật là..... kỳ lạ.
Moose thu ánh mắt về, nhẹ nhàng cúi đầu, từ từ tháo bỏ y phục và bước vào trong nước.
Vì Hoàng đế Thiên Già đã cho phép cậu sử dụng bể tắm nên cậu không có lý do gì để không tắm.
Moose đi đến chỗ sâu nhất của bể, cơ thể nghiêng về phía trước, để toàn thân chìm vào trong làn nước ấm, âm thanh bên ngoài trở nên mơ hồ, chỉ còn lại tiếng nước vỗ về.
Mái tóc dài màu vàng nhạt của cậu trôi nổi phía sau như rong biển, tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Ánh sáng ở đáy bể thu hút ánh mắt Moose, cậu từ từ lặn xuống, ngón tay chạm vào viên ngọc vàng khảm ở đáy bể.
Ngay lúc đó, một lực mạnh từ phía hông truyền đến, tiếng nước xao động, cậu bị kéo bất ngờ ra khỏi nước và va vào một thân hình vạm vỡ, khỏe mạnh.
"Sese, em đang làm gì vậy? Làm vậy rất nguy hiểm."
Hoàng đế Thiên Già nhíu mày, đôi mắt vẫn chưa hết vẻ hoang mang, khuôn mặt đầy lo lắng.
Moose bị bàn tay mạnh mẽ của Hoàng đế Thiên Già giữ chặt, không thể thoát ra, mũi chân cũng không chạm được đáy bể, chỉ có thể treo lủng lẳng trên người Hoàng đế Thiên Già như một con cá ngọc bị thuyền trưởng bắt được.
"Ta chỉ muốn lấy một viên đá thôi mà!"
Moose giơ tay đẩy ngực Hoàng đế Thiên Già nhưng không đẩy được, cậu hơi tức giận.
Hoàng đế Thiên Già quỳ một chân xuống, một tay bảo vệ Moose, tay kia đưa vào nước, ngón tay bao phủ một lớp giáp đen, dễ dàng lấy viên ngọc từ đáy bể lên.
Hắn đứng dậy và mở tay ra trước mặt Moose, "Là viên này sao?"
Chính là viên đó.
Moose quay mặt đi, "Không phải."
Hoàng đế Thiên Già dừng lại một chút, rồi tiếp tục quỳ xuống, tìm viên ngọc lớn nhất.
"Viên này?"
Moose liếc nhìn rồi tiếp tục nói, "Không phải."
Hoàng đế Thiên Già kiên nhẫn tiếp tục tìm kiếm, lần này hắn chọn một viên ngọc có hình dáng đặc biệt, dùng đầu ngón tay bao phủ giáp đen nhẹ nhàng sửa sang lại trong nước.
"Ngài tìm thấy chưa, sao mà lâu thế."
Moose than vãn vô lý, rồi lại với tay xoa xoa bàn tay Hoàng đế Thiên Già đang ôm lấy hông mình.
"Không được thì để ta tự tìm."
Hoàng đế Thiên Già giữ tư thế quỳ, đưa tay lên và mở lòng bàn tay ra, một viên ngọc hình trái tim màu hồng xuất hiện trước mắt Moose.
Moose hít một hơi ngắn.
Dưới đáy bể không hề có viên ngọc như vậy, là Hoàng đế Thiên Già đã cắt ra ngay tại chỗ.
Viên ngọc tốt đẹp bị cắt ra như thế, lập tức trở nên tầm thường.
"Sese, là viên này sao?" Hoàng đế Thiên Già ngẩng đầu lên hỏi, ánh mắt chăm chú và ôn hòa.
Moose chớp mắt một cái.
Thật giống một tư thế cầu hôn.
Hoàng đế Thiên Già không có khái niệm về việc cầu hôn, Moose chỉ từng thấy các nghi thức tương tự trong những bộ phim của các chủng tộc khác.
"Ừm... có lẽ là vậy, nhưng xấu một cách đặc biệt."
Moose đưa tay, nhận lấy viên ngọc hình trái tim thô kệch và cắt xấu đó.
Ngón tay hơi cong lại, cậu cẩn thận giữ viên ngọc trong tay.
Hoàng đế Thiên Già mỉm cười nhẹ, đứng dậy và hộ tống Moose đến bên bể nước, để cậu tắm ở khu vực nước cạn.
Moose một tay nắm viên ngọc, tay còn lại vẫy nước, để nước rơi xuống từ vai, nghiêng đầu nhìn Hoàng đế Thiên Già bên cạnh.
Sau khi đưa cậu tới khu vực nước cạn, Hoàng đế Thiên Già rút tay ôm hông cậu về rồi chuyển ánh mắt đi, không nhìn cậu nữa.
Lúc này, hắn đang nhìn làn nước trong bể, nơi những cánh hoa đang trôi nổi và nhấp nhô, như thể đó là thứ gì rất thú vị.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Hoàng đế Thiên Già quay lại nhìn cậu.
Khi ánh mắt rơi vào vai cậu, hắn vội vàng quay đi, ánh mắt lướt loạn xung quanh, không biết nên nhìn đâu.
"Sese, có... có chuyện gì sao?"
Hoàng đế Thiên Già hỏi nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào cậu.
Moose im lặng một lúc rồi nói: "Bệ hạ đã thay bộ đồ khác."
Hoàng đế Thiên Già ban đầu mặc bộ đồ chính thức, sau khi ra ngoài một lát rồi trở lại, hắn đã thay sang bộ đồ thoải mái hơn.
Nói là đồ thoải mái, thực ra chỉ là không có vai áo nhưng vẫn là bộ đồ đen cứng nhắc như mọi khi.
Trang phục của Hoàng đế Thiên Già luôn mang cùng một kiểu dáng, nếu không nhìn kỹ thì rất khó nhận ra hắn đã thay đồ.
Tuy nhiên, sự biến mất của tin tức tố lại rất rõ ràng.
"Ừ... bộ đồ trước bị bẩn rồi."
Hoàng đế Thiên Già nói lấp lửng, ánh mắt lấp lánh.
Cơ thể hắn đã trống vắng quá lâu, trước kia mỗi khi muốn đều có Hoàng phi thay thế, nhưng gần đây đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cơ thể không thể thích nghi kịp.
Sau khi gặp Hoàng phi, tin tức tố phát tán làm bẩn quần.
"Chỉ có vậy sao?" Moose hỏi nhẹ nhàng.
Việc thay đồ có thể hiểu nhưng sự biến mất của tin tức tố thì rất kỳ lạ.
Khi tin tức tố đã bắt đầu phát tán thìkhông thể ngay lập tức dừng lại, thường sẽ kéo dài một khoảng thời gian.
Cho dù thay đồ, tin tức tố cũng không thể hoàn toàn biến mất.
Ngay lập tức dừng lại chỉ có thể là do có can thiệp của thuốc.
Những ngày gần đây Moose bị vây quanh bởi đám hạ nhân, đã quen với tình trạng này.
Đây là tác dụng của thuốc ức chế tin tức tố.
Giống cái sử dụng thuốc ức chế tin tức tố khi đứng trước giống đực của mình.
Moose bỗng cảm thấy viên ngọc trong tay sắc nhọn, làm xước tay mình.
Cậu đột nhiên buông tay, để viên ngọc rơi xuống, chìm vào đáy bể.
Hoàng đế Thiên Già đang định trả lời thì nghe thấy tiếng ngọc rơi xuống đáy bể, hắn đưa tay xuống, nhặt viên ngọc lên, đưa lại cho Moose.
Moose không nhận lấy.
Moose dịch người ra xa Hoàng đế Thiên Già, để phần dưới cằm chìm trong nước, từ từ nói:
"Dạo này bệ hạ rất bận."
Thấy Hoàng phi xa lánh, ánh mắt Hoàng đế Thiên Già trở nên u ám, ngón tay hơi động, muốn với tay ra nhưng lại kiềm chế được.
Hắn đã làm tổn thương Hoàng phi quá nhiều lần, không thể tiếp tục như vậy.
Hoàng đế Thiên Già cúi đầu, giọng trầm xuống:
"Quả thật rất bận."
Công việc của Viện nuôi dưỡng giống đực liên quan quá nhiều thứ, gần đây Hoàng đế Thiên Già quả thật bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.
Không điều tra thì không biết, nhưng khi điều tra mới phát hiện phương pháp điều trị như vậy là một trong những thủ tục thường gặp ở Viện nuôi dưỡng giống đực.
Hơn nữa, không có gì khiến Thiên Già cảm thấy có vấn đề.
Chỉ có Moose là nhạy cảm với tin tức tố, những giống đực khác có rất nhiều vấn đề khác nhau.
Ví dụ, giống đực của bộ trưởng ngoại giao có chứng sợ tiếp xúc cơ thể nghiêm trọng.
Do quản lý Viện nuôi dưỡng giống đực cũng không thể tiếp xúc quá nhiều với giống đực nên bệnh lý này mãi đến sau khi kết hôn mới được phát hiện.
Khi nhận được câu hỏi từ bộ trưởng ngoại giao, Viện nuôi dưỡng giống đực rất tiếc, thậm chí đã đề nghị để bộ trưởng gửi giống đực của mình lại, để họ sắp xếp một giống đực khác cho anh ta.
Khi đó bộ trưởng ngoại giao đã cùng giống đực của mình trải qua giai đoạn thức tỉnh sinh lý, mặc dù sau giai đoạn thức tỉnh, giống đực của anh ta hoàn toàn không chấp nhận sự đụng chạm của anh ta nhưng anh ta cũng không thể gửi giống đực của mình đi.
Vì vậy, Viện nuôi dưỡng giống đực đã đưa ra phương án thứ hai, họ sẽ miễn phí cung cấp phương án điều trị cho giống đực của bộ trưởng cho đến khi điều trị xong.
Bộ trưởng ngoại giao đã đồng ý và nhanh chóng nhận được phương án điều trị từ Viện nuôi dưỡng giống đực.
Phương án này rất dài, nhưng nếu tóm gọn lại chỉ có một câu:
Hôn hắn, ép hắn hôn, hôn đến khi hắn quen.
Bộ trưởng ngoại giao đã tiến hành điều trị theo kế hoạch.
Tối hôm đó, giống đực đã bị sốc căng thẳng và phải nhập viện, mãi mới được cứu sống.
Bộ trưởng ngoại giao, người luôn có tâm lý vững vàng và cân bằng tốt giữa lý trí và cảm xúc, đã xông vào Viện nuôi dưỡng giống đực, đánh đập giám đốc Viện nuôi dưỡng giống đực___người đã giao cho anh ta phương án điều trị____đến nửa chết.
Sau đó, giám đốc Viện nuôi dưỡng giống đực lên tòa án, tuyên bố rằng phương án điều trị mà họ đưa ra là không có vấn đề gì, phản ứng lần đầu là quá mức là bình thường, chỉ cần thử thêm vài lần nữa là sẽ ổn.
Bộ trưởng ngoại giao không muốn thử tiếp và không có bằng chứng mạnh mẽ để bác bỏ lời nói đó.
Vì xét thấy bộ trưởng ngoại giao đã hành động như vậy vì giống đực của anh ta suýt nữa đã mất mạng nên mới đánh giám đốc Viện nuôi dưỡng giống đực, hơn nữa giống cái Thiên Già cấp cao có khả năng hồi phục mạnh mẽ, sẽ không bị tổn thương suốt đời.
Nên tòa án không có hình thức xử phạt nghiêm khắc nào đối với bộ trưởng ngoại giao, chỉ phạt một khoản phí điều trị tượng trưng.
Cuối cùng, sự việc cũng đi vào ngõ cụt.
Tuy nhiên, mối quan hệ giữa bộ trưởng ngoại giao và Viện nuôi dưỡng giống đực đã trở nên căng thẳng.
Lần này, Hoàng đế Thiên Già ra tay với Viện nuôi dưỡng giống đực, và bộ trưởng ngoại giao, người hợp tác chặt chẽ với truyền thông, đã hỗ trợ rất nhiều trong việc làm nóng dư luận và tuyên truyền.
Hoàng đế Thiên Già đang nhớ lại những sự kiện trong những ngày qua thì đột nhiên nghe thấy Hoàng phi hỏi:
"Vậy thì, bệ hạ dự định khi nào sẽ cưới Hoàng hậu?"
"Cái... cái gì?" Hoàng đế Thiên Già không kịp theo kịp sự chuyển hướng trong câu hỏi.
Chắc chắn, người khiến Hoàng đế Thiên Già sẵn sàng tiêm thuốc ức chế tin tức tố vào người mà không chạm vào các giống đực khác trong cung, chắc chắn sẽ không chỉ là một hùng hầu bình thường mà hẳn phải là một hùng quân.
Là Hoàng hậu của Thiên Già.
"Ta không muốn phải nhắc lại lần nữa." Moose lạnh lùng nói, "Thính giác của bệ hạ không đến mức kém như vậy chứ?"
Hoàng đế Thiên Già đã nhận ra, bước nhanh tới, cúi người nắm lấy tay Hoàng phi, vui mừng nói:
"Sese sẵn lòng trở thành hHàng hậu của ta sao?"
Moose: "?"
Lần này đến lượt Moose không hiểu được.
Hoàng hậu, hùng quân, đây là vị trí gần với bạn đời nhất.
Ngày hôm sau khi Moose trở thành Hoàng phi, Hoàng đế Thiên Già đã từng nhắc đến việc tổ chức lễ nghi và phong tặng cậu làm Hoàng hậu.
Lúc đó, Moose mới biết Hoàng đế Thiên Già đã mang thai hơn một tháng, vì vậy cậu từ chối.
Thực ra, khi nhìn thấy viên ngọc hình trái tim mà Hoàng đế Thiên Già tặng, Moose đã có một khoảnh khắc dao động.
Nhưng bây giờ, cậu đã tỉnh táo lại.
"Ta không muốn."
Moose nói xong, định rút tay lại.
Khi nhận thấy Hoàng phi đang giãy giụa, Hoàng đế Thiên Già lập tức như bị đâm phải mà buông tay ra.
Hắn hơi lúng túng nói: "Khi Sese nhắc đến Hoàng hậu, ta cứ tưởng em... đã sẵn lòng."
Moose có chút tức giận, "Ta nói về cái giống đực mà ngài sắp cưới vào cung kia!"
Hoàng đế Thiên Già: "?"
"Khi nào thì có giống đực sắp cưới vào cung?" Hoàng đế Thiên Già ngơ ngác.
Moose biết Hoàng đế Thiên Già không có lý do gì để lừa dối mình.
Không phải đang bận chuyện này sao?
Moose khó hiểu, "Vậy sao ngài gần đây lại ra vào cung sớm tối, lại còn dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, mà... không yêu cầu ta giải phóng tin tức tố, hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi."
Những ngày qua Hoàng đế Thiên Già bận đến mức đầu óc quay cuồng, thật sự không chú ý đến thời gian.
"Ta đang xử lý một số việc ở Viện nuôi dưỡng giống đực, còn về tin tức tố... bây giờ Sese có sẵn lòng cho ta không?" Hoàng đế Thiên Già hỏi một cách cẩn thận.
Moose nhìn hắn một lúc rồi gật đầu.
"Đã nói rồi, một tuần một lần."
Dù Hoàng đế Thiên Già thường xuyên phá vỡ quy tắc nhưng cậu không làm vậy.
"Nhưng... nếu ngài không tiết ra tin tức tố, ta không thể chủ động phóng tin tức tố." Moose nói.
"Không sao, không sao."
Hoàng đế Thiên Già ôm lấy cậu, hôn lên trán cậu và nói:
"Sese của ta, cứ làm theo cảm giác thoải mái của em, không cần phải để ý đến những thứ đó."
"Nhưng như vậy, ngài sẽ rất khô khan." Moose nhỏ giọng nói.
Hoàng đế Thiên Già: "Trong bể tắm chẳng phải là có nước sao? Sẽ không khiến Sese khó chịu đâu."
________________________________________________________________________________
ヾ(≧▽≦*)o
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro