Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 58 - CẬU SƯỚNG ĐẾN TÊ DẠI DA ĐẦU

Moose đã trải nghiệm một cách sâu sắc sự điên cuồng của giống cái vừa trở về từ chiến trường.

Đôi mắt đỏ sẫm của Hoàng đế Thiên Già găm chặt vào cậu, như muốn nuốt trọn cậu, nghiền nát đến cả xương cốt, hoàn toàn không biết tiết chế.

Khi Moose tỉnh dậy, xung quanh cậu là bóng tối dày đặc, mơ hồ có thứ gì đó đang bao trùm lấy cơ thể cậu.

Là chăn sao?

Cậu đưa tay định kéo 'chăn' trên đầu xuống nhưng lại cảm nhận được sự lạnh lẽo cứng đơ.

Cậu còn chưa kịp hiểu ra đó là gì, thứ đó đã tự động rút đi, để ánh sáng len lỏi vào.

Dưới ánh sáng ấm áp dịu dàng lọt qua cửa sổ, Moose cuối cùng cũng nhìn rõ thứ vừa rút khỏi người cậu.

Đó là một đôi cánh khổng lồ màu đen, dù đã thu nhỏ đi rất nhiều nhưng nó vẫn có thể bao phủ toàn bộ chiếc giường.

Moose từng thấy đôi cánh này trước đây.

Nhiều năm trước, trên chiến trường tiền tuyến, đôi cánh đen mở rộng trong làn pháo lửa, bảo vệ cậu và tất cả các giống đực trong khu y tế.

Lúc đó, đôi cánh này dường như còn lớn hơn, như một bức tường thành không thể phá vỡ.

Tại sao đôi cánh của Aks lại xuất hiện?

Chẳng lẽ trạng thái của hắn đã tệ đến mức không thể kiểm soát bản thể?

Moose quay người, đối diện với đôi mắt đỏ rực trước mặt.

Khác với vẻ điên loạn đầy khát máu đêm qua, đôi mắt này giờ đây đã nhạt màu tối, trở nên trong sáng và bình lặng, mang theo nét dịu dàng hơn nhiều.

"Dọa em à?"

Hoàng đế Thiên Già thu hết đôi cánh của mình, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc giống đực trong lòng, động tác chậm rãi, giọng nói cũng đặc biệt ôn hòa.

Moose lắc đầu, có chút mơ hồ.

Nhìn vào đôi mắt của Hoàng đế Thiên Già, cậu cảm nhận được rằng cảm xúc của hắn đã ổn định lại, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.

Nhưng tại sao hắn vẫn giải phóng đôi cánh?

Thậm chí còn dùng đôi cánh để ôm lấy cậu suốt cả đêm.

Giống như một con rồng dữ tợn giữ lấy kho báu của mình.

"Ta ngủ bao lâu rồi?" Moose cất tiếng hỏi, bất ngờ nhận ra giọng mình khàn hẳn đi.

"Sáu tiếng." Hoàng đế Thiên Già đáp.

Moose không tin lắm, cậu cảm giác như đã qua cả một thế kỷ.

Cậu mở thiết bị đầu cuối ra xem giờ.

Thật không thể tin được.  

Hoàng đế Thiên Già trở về vào trưa ngày 4, bây giờ đã là sáng ngày 6.

Cậu chỉ ngủ sáu giờ, còn lại một ngày rưỡi đều bị Hoàng đế Thiên Già điên cuồng hành hạ.

Moose giữ lấy bàn tay đang lần mò ở eo mình, mặt không cảm xúc nói:

"Bệ hạ, ngài đã tiêu xài hết cả tin tức tố của tháng sau rồi."

"Ta không đồng ý." Giọng của Hoàng đế Thiên Già lạnh hẳn đi.

Moose không hiểu hắn đang cố chấp điều gì.

Rõ ràng trứng không cần nhiều tin tức tố đến thế.

"Một tuần một lần đã đủ để đảm bảo sự phát triển của trứng."

Moose gạt tay đang đặt trên eo mình ra, định đứng dậy nhưng lại bị kéo ngược lại, lưng cậu đập vào lồng ngực rắn chắc của Hoàng đế Thiên Già.

"Ngài rốt cuộc muốn làm gì?"

Moose kéo vài lần cánh tay đang ôm lấy eo mình nhưng không kéo được, đành thở dài bỏ cuộc.

"Vắt kiệt em." Đôi môi của Hoàng đế Thiên Già rơi xuống sau cổ cậu.

Moose nghi ngờ hắn chưa tỉnh ngủ, "...Ngài biết mình đang nói gì không?"

"Ta biết. Một giống đực cấp cao ít nhất một ngày bảy lần, hôm nay còn thiếu sáu lần."

"...Đó là dữ liệu của giống đực cấp B và chỉ là mức tối thiểu. Chưa thể gọi là bị vắt kiệt đâu."

Moose thật sự không biết hắn nghe những thứ này từ đâu.

Giống cái Thiên Già luôn có sự hiểu biết phiến diện và áp dụng máy móc về giống đực.

"Hơn nữa, khi cấp độ càng cao, số lần không còn mang tính tham khảo."

Moose lạnh lùng nói: "Đế quốc chẳng phải đã làm thí nghiệm rồi sao? Một giống đực cấp A có thể giao phối với giống cái suốt một năm, chỉ cần được bổ sung đủ năng lượng và nghỉ ngơi hợp lý."

Thí nghiệm này chỉ kéo dài một năm rồi buộc phải dừng lại.

Không phải vì giống đực cấp A đó bị vắt kiệt mà vì hắn phát điên.

"Ta là cấp S, có lẽ có thể chịu đựng lâu hơn hắn."

Moose tựa vào Hoàng đế Thiên Già, ánh mắt trống rỗng, chậm rãi hỏi:

"Bệ hạ muốn thử không?"

Hoàng đế Thiên Già cúi đầu, hôn lên trán cậu.

Moose nhắm mắt lại, chờ đợi cơn ác mộng sắp đến.

"Nếu cấp độ của em thấp hơn một chút, cấp C, hoặc cấp E, ta sẽ có thể..." Hoàng đế Thiên Già thì thầm.

"Gì cơ?" Moose ngơ ngác mở mắt.

"Sese rất tuyệt vời, thực sự xuất sắc..."

Hoàng đế Thiên Già nhẹ nhàng vuốt tóc Moose, ánh mắt mang theo nhiều cảm xúc phức tạp.

Hồi lâu, hắn nói:

"Ta đã thay đội cận vệ trong hoàng cung."

Moose bối rối.

Chuyện gì vậy? Chẳng ăn nhập gì cả.

"Thay bằng máy móc thông minh sao?" Moose hỏi.

Chuyện này từng xảy ra không chỉ một lần.

Ngay từ ngày thứ hai sau khi kết hôn, Hoàng đế Thiên Già đã thay toàn bộ người hầu trong cung của cậu bằng máy móc thông minh.

Vài ngày sau, hắn lại thay những người làm vườn trong hoa viên của cậu bằng máy móc ngu ngốc, phá hỏng không ít cây cối.

Ngoài ra, còn có đầu bếp trong nhà bếp, thợ may hoàng gia chuyên may đo trang phục, giáo viên dạy cậu... tất cả dần dần bị thay thế bằng máy móc thông minh.

Đến mức nếu một ngày nào đó Hoàng đế Thiên Già thay cậu bằng một 'hoàng phi' máy móc thông minh, Moose cũng không lấy làm ngạc nhiên.

"Không, hiện tại vẫn chưa có máy móc thông minh nào có thể sánh được sức chiến đấu của giống cái cấp cao của Thiên Già."

Hoàng đế Thiên Già có chút tiếc nuối.

"Ta chỉ có thể thay đội cận vệ bằng những giống cái đã kết hôn."

Moose: "..."

Hắn tiếc nuối cái gì vậy chứ?

Aks sớm muộn gì cũng sẽ ôm máy móc mà ngủ.

Có lẽ chẳng cần chờ đến sau này.

Giống cái trong quân đội khi ra trận hoặc thực hiện nhiệm vụ thường xuyên phải ngủ trong cơ giáp.

Thời gian ngủ với cơ giáp còn nhiều hơn ngủ với giống đực, cơ giáp mới là 'hùng quân' thực sự của họ.

"Ngài đi ngủ với cơ giáp của ngài đi!"

Moose đẩy Hoàng đế Thiên Già một cái, chui ra khỏi lòng hắn, chạy vào phòng thay đồ.

Tựa lưng vào cánh cửa, nhìn căn phòng đầy những bộ quần áo xa hoa, Moose thoáng chút ngẩn ngơ.

Mặc dù cậu chỉ là một hùng hầu nhưng hậu cung của Hoàng đế Thiên Già cũng chỉ có mình cậu là giống đực. Toàn bộ ngân sách dành cho hậu cung hoàng đế đều được đổ dồn vào cậu.

Dù mới kết hôn với hoàng đế hai tháng, số trang phục may riêng cho cậu đã nhiều đến mức có thể lấp đầy cả một căn phòng.

Quần áo tuy nhiều nhưng tất cả đều mang thẩm mỹ đặc trưng của giống cái.

Đen, trắng và xám thuần không thiên về bất kỳ màu sắc nào.

Chỉ có một số ít lễ phục xa hoa là có thêm chút màu sắc khác.

Nhìn thì có vẻ nhiều lựa chọn nhưng thực tế rất khó chọn.

Moose không thích những bộ đồ đen, trắng hoặc xám thuần kia, chúng khiến cậu nhớ đến cuộc sống buồn tẻ, đơn điệu trong viện nuôi dưỡng giống đực.

Mặc nguyên một bộ lễ phục thì lại quá mức trang trọng, Moose chỉ có thể tách từng phần của lễ phục ra để mặc.

Vừa giữ được màu sắc, vừa không quá cầu kỳ.

Cậu loay hoay trong phòng thay đồ một hồi lâu, cuối cùng chọn một chiếc áo sơ mi cách điệu màu xanh diên vĩ và một chiếc quần dài họa tiết bầu trời sao.

Khi bước ra ngoài sau khi mặc chỉnh tề, Hoàng đế Thiên Già đã rời đi.

Moose không hề để tâm.

Thông thường, Hoàng đế Thiên Già rời đi từ rất sớm, thường là trước khi Moose tỉnh dậy.

Những điều khiến cậu sướng đến mức tê dại da đầu, những cái ôm siết muốn hòa nhập cậu vào tận xương tủy, những phút dây dưa thân mật trước giờ ngủ, đều như một giấc mộng thoáng qua.

May mắn là cậu đã quen với việc ở một mình từ lâu.

[Chào buổi sáng, Bánh kem nhỏ.]

Moose thoáng sững sờ, sau đó mỉm cười: "Chào buổi sáng."

[Hai ngày nay không thấy cậu, cậu ổn chứ?]

[Hoàng đế Thiên Già không làm gì cậu chứ?]

"Không." Moose kéo nhẹ ống tay áo, che đi những dấu vết trên da.

Hoàng đế Thiên Già không phải là người thô bạo.

Chỉ là khả năng hồi phục của giống đực không bằng giống cái.

Thêm vào đó, cơ địa của Moose rất đặc biệt, chỉ cần chạm nhẹ cũng để lại dấu vết và chúng rất khó mờ đi.

Những vết tay hay dấu hôn bình thường cũng phải mất nửa ngày mới nhạt dần.

Mà đêm qua Hoàng đế Thiên Già lại mạnh tay đến mức để lại những vết đỏ hoặc hồng trên người cậu, không mất hai ba ngày thì chẳng thể biến mất.

Có những khán giả từ dị giới đồng hành, trò chuyện cùng họ, cuộc sống của cậu cũng không đến nỗi quá nhàm chán.

.....

Buổi chiều, Moose chống cằm, ngồi bên cửa sổ ngắm trăng.

Phía sau có tiếng bước chân vọng đến.

Không cần quay đầu lại, Moose cũng biết đó là ai.

Trong hoàng cung này, chỉ có duy nhất một giống cái Thiên Già không cần xin phép vẫn có thể vào tẩm cung của cậu và đó chỉ có thể là hắn.

Người đến vòng tay qua người cậu từ phía sau, khẽ hỏi:

"Đang nhìn gì vậy?"

"Mặt trăng." Moose đáp mà không quay đầu lại.

Hoàng đế Thiên Già ngẩng lên, liếc nhìn 'đĩa sáng' trên bầu trời, trong lòng có chút ghen tị.

"Chỉ là một hành tinh có thể phản chiếu ánh sáng thôi, có gì đẹp đâu."

Moose không vui: "Đẹp hơn bệ hạ."

"... Có lẽ ta nên phá hủy nó." Hoàng đế Thiên Già trầm giọng nói.

Với công nghệ của đế quốc Thiên Già, việc di dời hoặc phá hủy một hành tinh chẳng phải là chuyện khó khăn.

"Bệ hạ!" Giọng Moose cao lên một chút.

"Gia tộc Hollis đã bị tiêu diệt, rất nhiều quý tộc ở Đế Đô bị liên lụy, khiến không ít ghế trong hội đồng quý tộc bị bỏ trống. Ngài hẳn là rất bận rộn đúng không? Làm ơn hãy đi làm những việc mà ngài cần làm thay vì đến đây đe dọa phá hủy mặt trăng của ta."

Hoàng đế Thiên Già im lặng một lát, vòng tay ôm Moose càng chặt hơn.

"Sese, em thật am hiểu tình hình ở Đế Đô."

Moose không đáp.

Ánh mắt Hoàng đế Thiên Già tối lại, dừng trên chiếc thiết bị đầu cuối mới thay của giống đực, đôi mày nhíu chặt.

"Hôm nay em không ra ngoài, cũng không liên lạc với bất kỳ ai ở Thiên Già.... Gia tộc Hollis đã sụp đổ, tàn dư đều bị bắt, vậy còn ai, bằng cách nào, đang liên lạc với em?"

Nói xong, Hoàng đế Thiên Già lập tức nhận ra mình lỡ lời, đột ngột im bặt, môi mím chặt.

"Đến cả thiết bị đầu cuối cũng bị giám sát, đúng là không ngoài dự đoán."

Moose không tỏ ra quá bất ngờ.

Cậu đưa tay chạm vào chiếc vòng cổ tinh xảo trên cổ, hỏi:

"Một chiếc vòng cổ có gắn thiết bị giám sát vẫn chưa đủ để ngài kiểm soát ta sao?"

"Chưa đủ. Em chưa bao giờ nằm trong sự kiểm soát của ta. Em giống như một làn khói mỏng, một lớp sương mờ, chỉ cần ta không cẩn thận một chút, em sẽ rời xa ta mãi mãi."

Hoàng đế Thiên Già nắm lấy tay cậu, vuốt ve như muốn xác nhận rằng cậu thực sự đang ở đây.

"Ngài tốt nhất nên lắp đầy camera trong tẩm cung này đi, à không, trực tiếp áp giải ta vào nhà tù thì tiện hơn. Đồng lõa với quân phản loạn, mưu sát hoàng đế, tội trạng đã đủ để kết án tử hình rồi. Nhưng giống đực hình như không có án tử hình, chỉ có chung thân lao động khổ sai. Không biết khi đó sẽ có bao nhiêu Thiên Già ghé qua để........"

Hoàng đế Thiên Già đưa tay bịt miệng Moose, nghiến răng bế cậu lên bằng một tay, rời khỏi cửa sổ và đặt xuống giường.

Moose tròn mắt nhìn, cố sức gỡ tay hắn ra khỏi mặt mình, lớn tiếng:

"Bệ hạ, việc sử dụng tù nhân giống đực cần phải tiêu hao điểm công trạng quân sự đấy! Đặc biệt là ta, rất đắt đỏ!"

"Em im ngay."

Hoàng đế Thiên Già lấy ra từ túi không gian áo một miếng bánh ngọt, nhét vào miệng cậu.

"Ưm?" Một hương vị ngọt ngào phảng phất mùi trái cây và hoa lan tỏa trên đầu lưỡi. Đôi mắt Moose sáng lên, cầm lấy bánh cắn thêm một miếng, vẻ mặt thoải mãn, "Ngon quá!"

Thấy cậu thích, Hoàng đế Thiên Già ngừng lại, lấy cả hộp bánh ra.

"Trời ơi, đây thật sự là món ăn do đầu bếp của Thiên Già làm sao?"

Moose dường như bị vị ngọt làm tan chảy, quẳng hết mọi phiền muộn sang một bên, tập trung thưởng thức món ngon.

Đây mới đúng là thứ Thiên Già nên ăn. Cậu tự hỏi trước đây mình ăn mấy món đó là gì nữa.

Mấy đầu bếp của Thiên Già chẳng có chút sáng tạo nào, chỉ biết làm đồ ăn dinh dưỡng hoặc thứ cháo nhão nhét chẳng ra gì.

"Không phải đầu bếp Thiên Già làm mà là lễ vật cống nạp của tộc Tinh Thụ."

Hoàng đế Thiên Già nhẹ nhàng lau đi mẩu vụn trên khóe miệng Moose, giọng nói mềm mỏng hơn.

"Nếu Sese thích, ta sẽ đưa đầu bếp của họ về đây."

Ý hắn là 'đưa' theo đúng nghĩa đen.

Hoàng đế Thiên Già càng nghĩ càng cảm thấy đây là một ý kiến hay. Giống đực của hắn, chắc chắn không thể tiết ra tin tức tố để cám dỗ một cái cây, đúng không?

Moose lại không vội đáp ứng.

Cậu biết tộc Tinh Thụ là một chủng tộc yêu thích tự nhiên, nhưng với một hành tinh toàn sắt thép như Đế Đô của Thiên Già, liệu họ có thể sống được không?

Cậu hỏi ra nỗi lo lắng của mình.

"Không có vấn đề gì." Hoàng đế Thiên Già nói.

Không sống được thì bắt họ sống, hoặc mang cả hành tinh mẹ của họ đến đây.

Moose yên tâm hơn, tiếp tục thưởng thức bánh ngọt.

Hoàng đế Thiên Già lặng lẽ nhìn cậu.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn, Sese để lộ một dáng vẻ thư thái và vui vẻ như vậy. Nhưng không phải vì hắn, mà chỉ vì một hộp bánh ngọt.

"Sese."

"Hửm?" Moose vừa ăn bánh, vừa phát ra âm thanh nhẹ nhàng từ mũi, tỏ vẻ nghi hoặc.

"Ta là Hoàng đế, em là Hoàng phi của ta. Nếu em muốn, em có thể trở thành Hoàng hậu của ta. Ta có thể cho em mọi điều tốt nhất. Thay vì tuân theo những kẻ chỉ biết ẩn nấp trong bóng tối, em nên dựa vào ta."

"Bệ hạ......"

Moose có chút nghẹn lời, đấm nhẹ vào ngực mình, nói:

"Ngài chờ ta ăn xong hẵng nói mấy chuyện này có được không? Nghe mất cả khẩu vị."

Hoàng đế Thiên Già đen mặt, đưa cho cậu một ly nước, im lặng không nói gì thêm.

Moose uống nước, thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Lén nhìn Hoàng đế Thiên Già bên cạnh, rõ ràng bị cậu chọc giận, tâm trạng chẳng tốt chút nào.

Cậu do dự một lúc, bẻ nửa miếng bánh đang cắn dở trên tay, rồi lại bẻ tiếp một nửa của nửa đó.

Cầm miếng bánh nhỏ xíu, cậu đưa đến trước miệng Hoàng đế Thiên Già.

"Bệ hạ, a_____"

Aks cố nín thở, mặt lạnh tanh, quay đầu đi không muốn để ý.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của giống đực, hắn lại quay lại. Cúi đầu, ăn miếng bánh nhỏ theo tay của giống đực.

Quả thật rất ngọt, ăn một miếng đã muốn nhăn mặt.

Đây là hương vị mà giống cái Thiên Già tuyệt đối sẽ không thích.

Nhưng Sese lại ăn rất vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên Aks nhận ra, sở thích của hắn và giống đực của hắn thật sự khác biệt rất lớn.

Không chỉ ở thói quen ăn uống mà còn ở lựa chọn trang phục.

Những bộ đồ sáng màu trên người giống đực là kiểu trang phục mà hắn tuyệt đối sẽ không chọn.

Nhưng Sese mặc rất đẹp.

Màu xanh sáng trên người giống đực như một đóa hoa diên vĩ nở rộ dưới bầu trời sao.

Có lẽ, nên chuẩn bị nhiều trang phục sang trọng cho Hoàng phi của hắn.

Aks nghĩ thầm.

________________________________________________________________________________

o(* ̄▽ ̄*)o

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro