Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 52 - PN TG1 - X XUYÊN KHÔNG ĐẾN LÚC SAU KHI KẾT HÔN VÀ CÓ CON

#CẢNH BÁO: NGỤY NTR# của chuỗi phiên ngoại này:)

Khu rừng đã bị pháo kích biến thành một vùng trũng sâu, đất đai sụp xuống hàng chục mét, căn phòng an toàn giờ chỉ còn là đống tro tàn, trùng đực nhỏ của anh cũng không biết đã biến mất ở đâu.

X không muốn tin rằng trùng đực nhỏ của mình đã tan biến cùng với căn phòng an toàn đó.

Dù rằng với thân thể yếu ớt của trùng đực, chẳng có cách nào để cậu sống sót qua trận pháo kích dữ dội ấy.

"Sese..."

X nghẹn ngào trong giấc ngủ, đôi mày nhíu chặt đầy đau đớn, khóe mắt lấp lánh nước.

"... Aks? Aks?"

Tiếng gọi vọng lại từ xa mà như ngay bên cạnh.

Một cảm giác mềm mại, ấm áp chạm vào vai, cơ thể bị lay động. X mở bừng mắt và bắt gặp một đôi mắt..... đẹp đến mức không thể tin nổi.

Một con mắt màu hổ phách sáng rực, một con mắt màu xanh ngọc bích trong veo.

Một vàng một xanh, tựa như những viên đá quý vô giá trên vương miện của đế vương.

Mà chủ nhân của đôi mắt khác màu ấy, lại đẹp tựa như ảo giác mà một trùng nhìn thấy trước khi tử vong.

X thoáng chốc ngẩn ngơ, không còn phân biệt nổi ngày đêm.

Trùng đực mỹ lệ chăm chú nhìn anh, đôi mắt khác màu ánh lên vẻ lo lắng, đôi tay dài trắng muốt chạm nhẹ lên ngực anh, giọng nói nhẹ nhàng:

"Anh gặp ác mộng sao? Đừng sợ, không sao rồi."

Điều này càng giống như một ảo giác lúc cận kề cái chết.

Nhưng những sợi tóc óng ánh của trùng đực rơi xuống bên tai anh, lướt qua gò má anh, gây ra cảm giác ngứa ngáy thật sự.

Tay phải của anh bị buộc phải giơ lên, bị còng sắt lạnh buốt trói vào đầu giường, cảm giác lạnh lẽo trên cổ tay cũng là thật.

X cố gắng vận động não bộ giữa cơn choáng ngợp trước vẻ đẹp của trùng đực, suy nghĩ về tình huống của mình lúc này.

Rất rõ ràng, anh đã bị bắt.

Trong ký ức cuối cùng của mình, anh đã chịu đựng cơn đau đớn của vùng tinh thần tan vỡ để tìm kiếm trùng đực nhỏ, ngày đêm không nghỉ, lục soát tất cả những nơi anh có thể nghĩ tới.

Cuối cùng, khi cả tinh thần và thể lực đều không thể chịu đựng, anh ngã quỵ, chìm vào cơn hôn mê.

Kẻ bắt anh có thể là thế lực ngầm của Ám tinh, cũng có thể là quân đội của Trùng tộc.

Và dường như anh đã bị biến thành món quà dâng lên cho một trùng đực để hắn ấy đùa giỡn hành hạ.

Không rõ là do kẻ sắp đặt sơ suất hay do trùng đực trước mặt này quá tự phụ mà anh không bị đeo thiết bị kiềm chế.

Một chiếc còng tay bé nhỏ, hoàn toàn không đủ để kiềm hãm một trùng cái cấp cao

Trùng đực ở rất gần, dáng vẻ rất lơ là.

Dù trong tình trạng tệ hại nhất, X cũng có cả trăm cách để khống chế hắn trước khi hắn kịp kêu cứu.

Hơn nữa, X cảm thấy trong cơ thể mình tràn đầy sức mạnh, như thể đã một lần nữa đột phá, ảnh hưởng từ việc tinh thần bị vỡ nát cũng không còn tồn tại.

Với trạng thái này, anh đủ sức đối đầu cả một đoàn quân cơ giáp.

Bất kể lính canh bên ngoài có mạnh đến đâu, X cũng không hề lo lắng, anh hoàn toàn tự tin vào sức mạnh của mình.

Còn về phần trùng đực... trùng đực này vẫn chưa kịp làm gì quá đáng với anh, X cũng không muốn tổn thương hắn.

Cứ để hắn ngủ thêm chút nữa vậy.

X khẽ xoay cổ tay, chuẩn bị bứt gãy chiếc còng thì trùng đực đã nhìn qua.

Hắn nghiêng người tiến sát lại, vẻ đẹp đầy mê hoặc của hắn phóng đại ngay trước mắt anh.

Aks nín thở, quên cả phản ứng.

Bàn tay của trùng đực nửa khuất trong bộ đồ ngủ bằng lụa, chống lên ngực trần của anh.

Những lọn tóc mát lạnh mang mùi tin tức tố thoang thoảng, rơi xuống mặt anh...

Giữa cơn mê man, X nghe thấy tiếng 'cạch' nhẹ.

Trùng đực đã mở khóa còng tay cho anh.

"Đêm qua chơi vui quá, quên mất cả còng tay, anh có thấy khó chịu không? Để em xoa bóp cho nhé."

Trùng đực ôm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay và cánh tay, hành động dịu dàng đến kỳ lạ.

Quá bất thường. Đây không phải là cách một trùng đực đang được làm hài lòng nên cư xử với một tù nhân bị đem đến để tiêu khiển.

Trùng đực còn nhắc đến đêm qua...

X cuối cùng cũng nhận ra điều không ổn.

Cơ thể anh đang được bao bọc bởi thứ tin tức tố ngọt ngào đến mức khiến trùng mê man, bụng dưới ấm áp, toàn thân tràn ngập cảm giác thỏa mãn khó tả.

Hóa ra, trùng đực này không phải là chưa 'thưởng thức' anh, mà là đã dùng anh rồi.

Tuy nhiên, trên người anh không có chút đau đớn nào do bị lạm dụng, mà ngược lại, cảm giác rất dễ chịu.

Rõ ràng, khi sử dụng anh, trùng đực đã quá mức dịu dàng.

Một trùng cái được gửi đến để tiêu khiển chẳng qua chỉ là đồ dùng một lần, có cần phải đối xử nâng niu đến thế không?

X nhất thời cảm thấy bối rối.

Phán đoán của anh dường như đã sai lầm.

Trong tình huống chưa rõ ràng, anh không dám hành động bừa bãi.

"Đỡ hơn chút nào chưa?"

Vừa xoa bóp cổ tay cho anh, trùng đực vừa quan sát anh với ánh mắt đầy nghi hoặc.

X biết rằng, thái độ của mình đã làm trùng đực sinh nghi. Trước khi làm rõ tình hình, anh phải thật cẩn trọng.

X cẩn thận rút tay lại, cúi mắt che giấu cảm xúc, làm ra vẻ ngoan ngoãn phục tùng, chọn một cách xưng hô không thể sai sót:

"Cảm ơn ngài, tôi ổn rồi."

Moose nghiêng đầu khó hiểu.

'Ngài' là cách xưng hô phổ biến cho trùng đực cấp cao.

Nhưng Aks chưa bao giờ gọi hắn như thế.

Dù là khi quan hệ của họ tệ nhất, xa cách nhất, Aks vẫn gọi hắn là 'Điện hạ'.

Thái độ của Aks hôm nay thực sự kỳ lạ.

Tỉnh dậy mà không chủ động ôm hắn vào lòng, ánh mắt cũng trở nên lạnh nhạt, xa lạ.

Nếu không vì ánh mắt của Aks luôn bị hắn hấp dẫn, nhìn hắn với sự mê man đầy say đắm, Moose còn tưởng rằng Aks không còn yêu hắn nữa.

"Aks, hôm nay anh lạnh nhạt với em quá."

Moose cúi xuống ôm lấy Aks, tựa đầu lên vai anh, cọ nhẹ.

'Aks' và 'X' phát âm giống nhau, X không nhận ra điều bất thường.

Sự gần gũi của trùng đực khiến cơ thể anh cứng đờ, đầu óc trống rỗng.

Anh phải rất cố gắng tập trung tinh thần mới có thể suy nghĩ.

Trùng đực nói rằng hôm nay anh rất lạnh nhạt.

Điều đó nghĩa là sao?

Chẳng lẽ đã từng có 'trước đây'?

Rốt cuộc anh đã sống chung với trùng đực này bao lâu rồi? Tại sao anh lại không có chút ký ức nào?

Hay là, sau khi bị bắt, anh đã bị cải tạo trí nhớ?

Hoặc là anh đã gặp tai nạn gì đó khiến mất đi một phần ký ức?

Giờ là lúc nào? Đã bao lâu kể từ khi quân đội Trùng tộc tiến vào Ám tinh?

Sese của anh đâu rồi?

Sese của anh hiện giờ ra sao?

X lòng đầy bất an, trong mắt không tự chủ lộ ra chút hoảng loạn.

Nhưng khi trùng đực ngẩng lên nhìn anh, anh lập tức che giấu cảm xúc, biểu hiện ra vẻ bình tĩnh và phục tùng.

Moose càng thêm nghi hoặc.

Trùng không chỉ quan sát cảm xúc bằng mắt.

Tinh thần lực nhạy cảm nhất đối với cảm xúc.

Moose có thể cảm nhận được sự hoảng loạn và lo âu trong lòng X, còn có sự lo lắng ở cấp độ sâu hơn.

Anh đang lo sợ và lo lắng điều gì?

"Anh làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra không? Có thể nói với em được không?"

Moose nhìn sâu vào mắt Aks, nhẹ nhàng hỏi.

"Không, không có gì..." X không dám tin tưởng trùng đực trước mặt.

Trong thế giới tăm tối của Ám tinh, anh chỉ có thể tin vào chính mình.

Sau này chỉ thêm trùng đực nhỏ nữa mà thôi.

Người anh có thể tin tưởng chỉ có bản thân anh và người bạn đời yêu quý của mình.

"Tôi chỉ là.... có chút mơ hồ, vừa ngủ dậy không nhớ rõ thời gian."

Câu cuối anh nói có chút ý thăm dò.

Moose liếc nhìn anh, bật mở thiết bị, kéo màn hình ảo ra trước mặt anh.

"Mới sáu giờ sáng, vẫn còn sớm mà. Hôm nay anh được nghỉ phép, không phải đến quân bộ đâu, có thể ngủ thêm chút nữa."

Khi trùng đực nói về thời gian, ánh mắt của X lại chăm chú nhìn vào con số năm tháng phía trước.

Tinh lịch năm 3026.

Hai mươi năm sau.

X cảm thấy đầu óc mình quay cuồng.

-

"Bác sĩ, cơ thể của Aks có chuyện gì vậy? Tại sao anh ấy đột nhiên chóng mặt?"

Trong phòng y tế, Moose lo lắng hỏi bác sĩ đang kiểm tra cho Aks, vẻ mặt không giấu nổi sự sốt ruột.

Vị bác sĩ á thư sau khi xem xét kỹ lưỡng dữ liệu, suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

"Xin điện hạ yên tâm, cơ thể của Thượng tướng khỏe mạnh đến mức có thể đấm chết một con dã thú vũ trụ chỉ bằng một cú. Còn về vấn đề chóng mặt... có thể là do một vài cú sốc."

"Sốc?" Moose ngạc nhiên.

Hắn chỉ cho Aks xem thời gian thôi mà.

"Qua quét não, chúng tôi phát hiện Thượng tướng Aks tạm thời mất đi một phần ký ức." bác sĩ đáp.

"Mất trí nhớ...."

Moose nhìn Aks đang ngồi trên giường bệnh với vẻ mặt ngây dại, nhớ ra điều gì đó, kéo bác sĩ lại gần và nhỏ giọng hỏi.

"Liệu điều này có liên quan đến ám thị tinh thần không?"

Tối qua, nhân lúc cả hai đều đang nghỉ, Moose muốn thử làm điều gì đó kích thích cùng Aks. Tất nhiên, Aks không hề từ chối. Vậy nên, Moose đã tạo ám thị tinh thần khiến anh quên mất mình là thư quân của hắn. Rồi hắn tiến hành một vài màn ép buộc ngọt ngào với Aks.

Bác sĩ thực sự muốn nhắc nhở rằng, với thính lực của một trùng cái cấp SS, ngay cả khi hạ giọng xuống dưới mức 1 decibel, Thượng tướng Aks vẫn có thể nghe rõ mọi thứ. Nhưng sau bao lần chứng kiến, bác sĩ chỉ biết bình tĩnh mà phối hợp. Ông hạ thấp giọng trả lời:

"Có khả năng. Những vấn đề liên quan đến lĩnh vực tinh thần thì ngài hiểu rõ hơn tôi. Có lẽ ngài có thể kiểm tra vùng tinh thần của Thượng tướng."

"Ừm, ta biết nên làm gì rồi."

Moose gật đầu và bảo bác sĩ: "Ngươi cứ làm việc của mình đi, để ta lo chỗ này."

Sau khi bác sĩ rời đi, Moose ngồi xuống cạnh giường y tế. Dù Aks nghe thấy cuộc đối thoại giữa Moose và bác sĩ, vẻ mặt anh vẫn không có gì thay đổi. Chỉ khi Moose đến gần, ánh mắt anh mới thoáng động đậy và nhìn vào Moose.

"Anh đã quên những gì? Chắc không chỉ là việc em là hùng chủ của anh đúng chứ?" Moose hỏi.

Tối qua, khi bị ép buộc, Aks tuy đã quên Moose là hùng chủ nhưng vẫn nhớ mình là một trùng cái đã có gia đình, có một vị hùng chủ và một đứa con.

Dù hình ảnh hùng chủ có phần mờ nhạt, nhưng chỉ vì nhớ đến đứa nhỏ dễ thương, anh không thể để bản thân bị chiếm đoạt bởi một trùng đực khác.

Vậy nên, sự phản kháng của anh đặc biệt mãnh liệt.

Moose phải khuếch đại gấp bội lượng tin tức tố mới có thể khiến Aks kiệt sức, miễn cưỡng áp chế anh.

Dù vậy, trong suốt quá trình, Aks vẫn tỏ ra cực kỳ phản cảm, nhưng lại tỏ ra bất lực vì cơ thể không theo ý anh. Chỉ cần hồi phục chút sức lực là anh lại muốn chạy trốn.

Thế mà bây giờ, có vẻ như Aks đã quên mất mình đã kết hôn.

Ám thị tinh thần có tác dụng phụ chăng? Hay đây là phiên bản cường hóa của mất trí nhớ?

Moose đoán vậy.

"Xin lỗi hùng chủ, có lẽ tôi đã quên mất khoảng hai mươi năm ký ức."

Dù biết mình không bị bắt, người trước mặt cũng không phải là trùng đực nào muốn hành hạ mình mà là hùng chủ hợp pháp của mình, nhưng sự bất an trong lòng X vẫn không hề thuyên giảm.

Hùng chủ có quyền kiểm soát tuyệt đối với trùng cái của mình.

Mọi hành động của anh cũng không tốt hơn một tù binh là bao.

Làm tù binh còn có thể giết một đường ra ngoài, tệ nhất là đối mặt với một quân đoàn cơ giáp.

Nhưng đã thuộc sở hữu của trùng đực, nếu anh trốn thoát thì đó chính là đối địch với toàn bộ Đế quốc Trùng tộc.

Nếu một mình thì cũng thôi đi, nhưng anh còn cần phải tìm trùng đực nhỏ, anh cần phải dựa vào sức mạnh của Trùng tộc.

Anh không thể trốn, cũng không có chỗ đi.

X rủ mắt, che giấu nỗi căng thẳng và cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn.

Chỉ như thế, anh mới có thể làm Moose giảm bớt cảnh giác, từ đó có được chút không gian để thở và đi tìm trùng đực nhỏ của mình.

Về chuyện Aks mất trí nhớ, Moose có chút áy náy.

Aks không hề truy hỏi cũng không tỏ vẻ giận dữ mà ngược lại, anh còn hạ thấp mình một cách đáng thương. Điều này càng khiến Moose cảm thấy không thoải mái.

Nhưng Aks lại gọi hắn là 'hùng chủ' cơ đấy!

Từ khi ở bên nhau, Aks hoặc gọi anh là 'Điện hạ' thì chính là 'Sese'. Chỉ khi bị hắn dày vò quá mức, trong cơn nghẹn ngào ngắn ngủi, Aks mới gọi vài tiếng 'hùng chủ' để xin tha thứ.

Moose thấy lòng ngứa ngáy khi nghe Aks gọi hắn là 'hùng chủ'.

Ban đầu hắn định giải trừ ám thị tinh thần ngay lập tức, nhưng giờ đây, Moose bất chợt có một ý tưởng khác.

Dù sao kỳ nghỉ chỉ mới bắt đầu, chơi thêm chút nữa cũng không sao. Dù sau này Aks nhớ lại cũng sẽ không trách hắn đâu, phải không?

"Hai mươi năm, tức là... ký ức của anh vẫn còn dừng lại ở thời kỳ Ám tinh sao?" Moose vừa hỏi vừa kín đáo vươn sợi tinh thần ra, kiểm tra vùng tinh thần của Aks.

X ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Ngài biết về Ám tinh?"

"Tất nhiên rồi, giờ nó đã đổi tên thành Bạch Dạ tinh rồi. Em là lãnh chúa của Bạch Dạ tinh." Moose nở nụ cười đắc ý.

Lãnh chúa của Ám tinh...

X vô cùng kinh ngạc.

Quả nhiên, Ám tinh đã hoàn toàn thuộc về Đế quốc Trùng tộc, trở thành lãnh thổ của Đế quốc Trùng tộc.

Và anh, sau tất cả, lại kết hôn với vị lãnh chúa của Ám tinh.

Biết được đối phương là lãnh chúa Ám tinh, X không khỏi cảm thấy có chút hổ thẹn khi đối mặt với trùng đực đang nhìn mình đầy trìu mến này.

Anh hiểu bản thân mình quá rõ, để tìm trùng đực nhỏ, anh sẵn sàng từ bỏ mọi thứ. Việc chủ động thu hút vị lãnh chúa của Ám tinh, mượn tay hắn để tìm kiếm trùng đực nhỏ của mình cũng không phải là điều không thể xảy ra.

X ngượng ngùng tránh ánh nhìn của trùng đực, cúi đầu hổ thẹn.

Nhưng vì trùng đực nhỏ, anh cần một câu trả lời.

"Ngài... có biết trùng đực nhỏ không?" X hỏi.

Vì đang mượn tay lãnh chúa để tìm trùng đực nhỏ, hắn không thể không biết. X hy vọng có thể nghe được tin tức gì đó từ hắn.

Sau khi xác nhận rằng Aks chỉ có một đoạn ký ức bị lãng quên và hoàn toàn có thể khôi phục bất cứ lúc nào, Moose cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Hắn thu lại sợi tinh thần, sẵn sàng bắt đầu dệt nên một câu chuyện mới.

"Ý anh là Sese phải không?" Moose mỉm cười đáp.

"Đúng rồi! Ngài biết Sese? Hiện giờ cậu bé ở đâu? Tôi có thể gặp được cậu ấy không?"

X kích động nắm lấy tay trùng đực.

Nhận ra hành động này quá đường đột, anh lại muốn thu tay về.

Moose nắm lấy tay Aks, không để anh giãy ra.

"À, cậu ta kết hôn rồi, có một thư quân là quân thư, còn có một đứa con rồi."

Moose dự định chỉnh sửa kịch bản từ tối qua để tiếp tục vào vai một kẻ cường bạo, bắt nạt trùng cái.

Thế nên, khi nhìn thấy ánh mắt mừng rỡ trong mắt X, hắn cố ý mơn trớn tay X với ánh nhìn đầy ác ý, khoé miệng nở một nụ cười lạnh lùng, hỏi:

"Anh muốn gặp cậu ta à?"

X mơ hồ nhận ra trùng đực 'không có ý tốt'. Nhưng chỉ cần có thể gặp lại trùng đực nhỏ, X sẵn lòng chịu đựng mọi thứ.

'Xin ngài, cho tôi gặp Sese một lần, tôi chỉ muốn xác nhận cậu ấy vẫn bình an.'

"Cũng được thôi, nhưng phải xem anh thể hiện thế nào đã."

Cạch! Moose khóa tay X lại, còng vào giường bệnh.

X bàng hoàng nhìn chiếc còng, hơi thở khựng lại. Khi quay lại nhìn trùng đực, cơ thể X bất giác căng cứng.

"... Hùng chủ?"

Moose tiến sát lại, bịt miệng X, nở nụ cười gian xảo:

"Không được phát ra tiếng đâu. Nếu bị kẻ khác phát hiện, em sẽ mời trùng đực nhỏ của anh tham gia hoạt động trao đổi trùng cái, để cậu ta cùng trao đổi thư quân với em, rồi để cậu ta tiến vào bên trong anh."

Mắt X mở to trong kinh hãi.

"Anh có biết không? Thư quân của trùng đực nhỏ của anh trông rất đẹp trai, em thèm muốn từ lâu rồi."

Moose ghé sát tai X, hạ giọng:

"Anh đoán xem, liệu trùng đực nhỏ của anh có đồng ý trao đổi không?"

Sẽ không!

X vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, cơ thể run lên vì tức giận.

Anh định mở miệng phản đối nhưng lại bị thân vương bịt miệng lại lần nữa.

"Suỵt, phát ra tiếng là anh thất bại, em chỉ nhắc anh điều này một lần thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro