Cẩu huyết #8
Cẩu huyết #8
Khắp chốn ở Nam Quốc này đều biết, Thư vương gia hiện đang truy tìm một người, tiền thưởng cũng rất hậu hĩnh.
Nhưng là, Thư vương gia tìm người chí ít cũng phải cho quần chúng biết mặt người mất tích, mặt mũi méo mó thân hình cao thấp ra sao cũng không biết, chỉ bốn chữ “bộ dạng yêu nghiệt” trên tờ bố cáo mà bảo tìm người, có là Bách Vạn Sinh cũng không tìm được người hắn muốn!
Vả lại, ai bảo sức hấp dẫn của tiền treo thưởng mãnh liệt quá làm chi, dù không chắc có phải người vương gia muốn tìm hay không quần chúng vẫn lục đục dẫn người đến vương phủ, suy nghĩ lại vô cùng đơn giản: Biết đâu vương gia vừa mắt người ta nói đến.
Ta phi! Nếu hắn vừa mắt người khác ta nghỉ viết tiểu thuyết được rồi!
Nói tóm lại, từ ngày thụ mất tích, vương phủ của công đông đúc nhộn nhịp hơn hẳn.
Sáng sớm lại có người gõ cửa, thủ vệ lười nhác chỉ mở hé cửa đủ để thò cái đầu ra, nhìn kẻ phía trước gương mặt nhìn một lần là quên sạch, biết ngay chỉ là diễn viên đóng vai quần chúng, ngáp dài một cái hỏi.
“Chuyện gì?”
Người kia cười cười lộ vẻ nịnh nọt.
“Tiểu nhân thấy bố cáo của vương phủ, quả thực mấy ngày trước có gặp một người tương tự.”
Câu này đại khái đứng đầu trong top mười câu được nói trước cửa vương phủ nhất mất ngày qua, thủ vệ vẫn chưa tỉnh ngủ, mặt chảy ra như cái bánh bao thiu hỏi tiếp.
“Người đâu?”
“Đã đi về hướng Tây.”
“Có gì để ta tin tưởng?”
Người tới nghe vậy, vội vàng móc trong ngực ra một dải lụa trắng.
“Có có, công tử ấy đánh rơi thứ này.”
Thủ vệ nghe vậy thoắt cái đã tỉnh ngủ. Thư vương phủ bố cáo tìm người nhưng không nhắc đến giới tính, ai cũng nghĩ yêu nghiệt chắc hẳn là nữ nhân, vì vậy mấy ngày nay người đến tuyệt không có ai nhắc đến nam nhân cả. Thủ vệ nhìn người này, ánh mắt thâm sâu khó dò, sau đó nghiêng người mở cửa cho y bước vào.
Dẫn người kia đến khách đường, thủ vệ bảo nha hoàn mang dải lụa đi thỉnh vương gia. Nha hoàn vừa đi một chốc lát đã có tiếng bước chân trở lại. Thủ vệ nghe nghe, bước chân dồn dập lại hữu lực như vậy, chắc chắn là vương gia nhà mình.
Quả nhiên người bước vào là Thư vương gia Lãnh Vô Tình. Có điều… Bộ dáng mới ngủ dậy, tóc hơi rối, mặt chưa rửa, y phục còn xộc xệch. Đại khái mấy ngày không có Tố công tử tinh thần vương gia sa sút ghê lắm, cằm còn lởm chởm mấy cọng lông, chuẩn bộ dạng sầu tình rồi. Thủ vệ nghĩ thầm.
“Ngươi thấy y ở đâu?”
Công vừa bước vào, thấy một tên diễn viên quần chúng đứng đó, lập tức lao vào túm lấy cổ áo hắn quát một câu. Vương gia thân thế cao quý, lại còn đang trong bộ dạng máu tăng xông, diễn viên quần chúng làm đúng chức trách của mình, hai chân rủn ra, miệng lắp bắp.
“Bẩm vương gia, tiểu nhân gặp vị công từ ấy trên đường từ Tứ Xương đến kinh thành.”
“Y đi một mình? Y có nói y đi đâu không?”
Diễn viên quần chúng: “Công tử nói muốn đi Tứ Xương.”
“Đang ở với ta yên lành sao tự nhiên lại muốn đi Tứ Xương?” Vương gia lại quát.
Diễn viên quần chúng kêu oai oái: “Cái này… tiểu nhân sao biết được… Vương gia, tiểu nhân chỉ là tình cờ gặp trên đường mà thôi.”
“Ngươi chỉ là tình cờ gặp trên đường sao biết được y là người ta muốn tìm?”
Khí tức áp người trên người công tỏa ra khiến diễn viên quần chúng sợ đến sắp khóc: “Vương gia treo thưởng cao như thế, tiểu nhân nhất thời nổi lòng tham. Vả lại vị công tử ấy người chỉ cần nhìn một lần là không sao quên được. Cho nên tiểu nhân mới…”
Diễn viên quần chúng còn chưa nói hết lời thoại công đã buông tay, lúc nãy còn có lực xách cổ áo của công giữ cho hai cái chân run run đứng vững, công vừa buông y cũng mất chỗ dựa, ngã lăn ra đất.
“Vương gia tiểu nhân nhà còn mẹ già con nhỏ…”
Công liếc nhìn y, ánh mắt sắc đến lạnh người, tựa hồ muốn moi móc thêm thông tin từ cái bản mặt vì run sợ mà co rúm lại kia.
“Vương gia.”
Nha hoàn vừa đi mang dải lụa đi tìm công, cũng chính là nha hoàn thân cận bên người thụ nhất, thấy thương tình người kia bèn cất giọng ngăn công làm điều hòa phun khí lạnh dọa người. Công cũng không để ý, thu lại tầm mắt xoay người rời đi.
Nha hoàn tiểu thư thấy công đi rồi, thở phào một tiếng, cúi xuống đỡ người kia lên.
“Vương gia vì lo lắng cho công tử nên mới vậy thôi, ngươi đợi một lát sẽ có người mang bạc thưởng đến.”
Nha hoàn tiểu thư tốt bụng an ủi, người kia liên tục cảm tạ, nha hoàn tiểu thư thở dài một hơi.
“Ta hỏi này, lúc ngươi gặp công tử nhà ta vẫn ổn chứ?”
“Công tử ấy rất ổn.”
“Ổn là tốt rồi.”
Tuy nói tốt, nhưng sắc mặt của nha hoàn tiểu thư cũng đủ cho người ta thấy thực sự không tốt một chút nào.
Thụ đột nhiên biến mất khiến công lo lắng, bề ngoài Thư vương gia bố cáo tìm người chỉ là tung hỏa mù dọa đám người bắt cóc, kỳ thực lực lượng ám vệ đã sớm được huy động tản ra khắp nơi từ ngay đêm ấy rồi. Mấy ngày thụ mất tích, công tiều tụy đi bao nhiêu, điểm này người hầu thân cận đều có thể thấy rõ. Ai ai cũng biết, Tố công tử trong lòng vương gia chiếm một địa vị rất lớn. Vậy mà hôm nay sau bao ngày bặt vô âm tín, cuối cùng cũng nhận được chút tin tức, lại là thụ bình an vô sự một mình đi về hướng Tứ Xương, công sao có thể chấp nhận được điều này.
Nha hoàn tiểu thư cảm thấy sóng gió nổi lên rồi!
Nén xuống lo lắng trong lòng, nha hoàn tiểu thư quay lại nói vài câu với người đưa tin, sau đó xoay người rời khỏi khách đường.
Khoảnh khắc nàng xoay người không phát hiện ra, ánh mắt người kia lóe lên một tia tinh quang sắc bén.
Bên này, công một đường từ khách đường trở lại tư phòng, rửa mặt chải đầu, tất cả xong xuôi tay vẫn nắm chặt dải lụa mới cầm được.
Dải lụa này, làm bằng lụa sa phương Nam cống hiến, vô cùng trân quý, là công tự tay thắt lên mái tóc thụ.
Công nhìn chằm chằm dải lụa trong tay mình, lòng ẩn ẩn đau.
Một mình đi về Tứ Xương? Đột nhiên biến mất không nói một lời, lại một mình đi đến Tứ Xương?
Ngươi rút cục muốn làm gì?
Chẳng lẽ những ngày qua đều là ngươi đeo bộ mặt giả dối?
Chẳng lẽ ngươi muốn rời khỏi ta đến vậy?
Hình ảnh đêm hội hoa đăng ấy lại hiện về, dưới ánh sáng của pháo hoa muôn màu, thụ ngẩng đầu nhìn công, cánh môi khẽ mấp máy.
“Ta cũng yêu ngươi.”
Rõ ràng khi ấy, ánh mắt ngươi chân thành đến thế. Rõ ràng khi ấy, ngươi rất hạnh phúc!
Công đột nhiên phẫn nộ.
Yêu? Đó là yêu sao?
Hôn ta, nói yêu ta, ngoảnh đầu đã trốn mất.
Đấy gọi là yêu sao?
Tư phòng đột nhiên truyền ra tiếng đập phá, gia nhân đứng ngoài nhìn nhau không biết làm gì, chỉ biết cúi đầu nhìn xuống mũi giày mình coi như không thấy.
Đập phá một hồi, tư phòng đã dần yên tĩnh lại.
Một lúc sau, cửa phòng bị đẩy ra.
“Truyền lệnh xuống, chuẩn bị nhân mã, ta muốn đến Tứ Xương.”
“Nhưng vương gia…”
Thủ vệ khi nãy mở cửa tuy là một chức vụ nhỏ bé, kỳ thực chính là đội trưởng đội ám vệ, dùng thân phận thủ vệ ở trong vương phủ. Y vừa mở miệng, bị công liếc ngang nhìn một cái, lập tức im bặt.
Y nhớ mang máng, hình như ngày vương gia dẫn quân đi tiêu diệt Tồn vương, biểu tình cũng tương tự như thế này, lãnh khốc vô tình, y như cái tên của hắn vậy.
Lúc này, người đưa tin đã bước ra khỏi vương phủ. Y đi vòng vèo qua mấy con phố, cuối cùng trèo lên một chiếc xe ngựa.
Xe ngựa xa hoa, y phục của người ngồi trong xe so với y phục bình thường trên người quả thực một trời một vực.
“Tiểu giáo chủ, liệu hắn có tin không?”
Người đưa tin nói, tiện tay gỡ bỏ lớp diện cụ trên mặt, lộ ra một gương mặt trắng trẻo anh tuấn, vô cùng dễ nhìn.
Tiểu giáo chủ cười cười không đáp, thư thái phe phẩy chiếc quạt trong tay, hỏi: “Cắt đuôi hết rồi chứ?”
“Vâng, A Quý đã đánh lạc hướng bọn chúng rồi.” A Quý vận trang phục, diện cụ giống y hệt y, nhiệm vụ đánh lạc hướng những người theo đuôi của vương phủ.
Tiểu giáo chủ thu quạt, tựa hồ rất hài lòng.
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, một đường trở lại Thanh Xương.
Tác giả tâm sự: Tâm tình mình đang không tốt một chút nào, mình rất khó chịu, cho nên mình để công đập đồ xả giận giùm mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro