19 - Giúp Tạp Thụy mát xa bằng nhũ hoa, cùng nhau tắm rửa...
Chương 19: Giúp Tạp Thụy mát xa bằng nhũ hoa, cùng nhau tắm rửa, bị thao đến tỉnh ngủ, mãnh liệt thao huyệt bắn đầy tinh dịch vào đáy huyệt
Vụ Linh bị người áp giữ, loạng choạng bước đến phòng của Tạp Thụy, rồi bị ném xuống đất. Tạp Thụy bảo thuộc hạ ra ngoài đun nước nóng, trong khi đó hắn ngồi xổm trước mặt Vụ Linh, quan sát y một cách thích thú.
"..." Vụ Linh nuốt nước bọt, không nhịn được lùi về sau, cuộn mình không dám nhìn thẳng vào hắn.
"Nhìn ta." Tạp Thụy lạnh lùng ra lệnh.
Vụ Linh không dám cãi lời, ngẩng đầu nhìn hắn, mím chặt môi. Tạp Thụy trẻ hơn y nghĩ, ban đầu y cho rằng thủ lĩnh của băng cướp Bạch Sa sẽ là người thăng trầm trải đời, nhưng có vẻ như Tạp Thụy bằng tuổi y khoảng hai mươi tuổi thậm chí có thể còn trẻ hơn y. Nhưng mà trên người hắn mang một khí chất áp bách mà ở độ tuổi này không nên có, vì vậy Vụ Linh rất lo lắng.
Tạp Thụy nhìn chằm chằm vào mắt Vụ Linh, không biết đang nghĩ gì. Hắn nhắm mắt lại, bước sang một bên, nói: "Ngươi rất giống nàng ấy."
Ai?
Vụ Linh ngơ ngác nhìn hắn, không biết Tạp Thụy đang nói cái gì. Có lẽ là thấy mình giống một người mà hắn quen?
Một lúc sau, thủ hạ của hắn xách một thùng nước vào, Tạp Thụy bảo họ ra ngoài đóng cửa lại, bản thân thì cởi quần áo ra rồi nằm trong bồn tắm. Vụ Linh ở bên ngoài không biết làm sao nhìn hắn, không biết hắn muốn mình làm gì.
"Vào đi." Tạp Thụy cũng không thèm nhìn y, thay đổi tư thế, dựa vào bên cạnh bồn, nhường một chỗ cho Vụ Linh, nói: "Biết phải làm cái gì chưa."
"Biết... biết..." Vụ Linh thận trọng bước vào bồn, quỳ xuống bên cạnh Tạp Thụy, biết ý của hắn là muốn mình xoa bóp cơ thể. Trước đây, Vụ Linh đã từng mát xa cho Chương Ánh Tuyết, hiện tại không đến mức mù tịt.
Trong bồn tắm rất ấm áp, nhưng những vết roi quất của Vụ Linh bị nước nóng chạm vào vẫn còn đau nhức âm ỉ, y cắn chặt môi dưới, lấy dầu bồ kết bôi lên bầu ngực đầy đặn khiến da thịt trở nên trơn mượt, sau đó dựa vào lưng Tạp Thụy mà cọ xát qua lại.
Hai bầu nhũ hoa mềm mại bị tấm lưng rắn chắc đè ép, biến dạng, hai núm nhũ hoa như hai trái nho lăn lộn qua lại trên lưng làm Tạp Thụy cảm thấy hơi ngứa, nhưng sự mềm mại và đàn hồi của hai bầu nhũ hoa khiến cho hắn thả lỏng.
Vì Tạp Thụy đang quay lưng về phía mình nên Vụ Linh lấy hết can đảm, tò mò quan sát hắn. Da của Tạp Thụy ngăm đen, còn có chút sần sùi, trên người có nhiều vết sẹo, thoạt nhìn, hắn đã trải qua nhiều cuộc chiến đấu. Điều kỳ lạ nhất là mái tóc của hắn, tóc đen xen lẫn tóc bạc, trông có chút hỗn độn.
"A......!" Cảm giác được Vụ Linh lén nhìn mình, Tạp Thụy đột ngột duỗi tay ra kéo y, Vụ Linh hoảng hốt đến phát ra tiếng kêu, "Thực... thực xin lỗi...!" Giọng của y run run, y rất sợ Tạp Thụy sẽ nổi giận.
Tạp Thụy không nói gì, để y tiếp tục làm.
Vụ Linh không dám có thêm bất kỳ ý nghĩ nào nữa, tập trung vào việc dùng nhũ hoa mát xa cho hắn. Cơ thể y rất nhạy cảm, ngay cả khi chạm nhẹ vào thì ngực và núm nhũ hoa cũng sẽ có cảm giác, núm nhũ hoa cọ vào lưng Tạp Thụy truyền đến cảm giác tê tê dại dại.
"Ưm..." Hơi thở của Vụ Linh trở nên nặng nề, thậm chí y còn vô tình phát ra tiếng rên rỉ. Y cảm thấy rất xấu hổ, đỏ mặt cắn chặt răng không muốn phát ra thanh âm dâm đãng nữa. Tuy nhiên, lỗ huyệt lại dần dần chảy ra dâm thủy, đọng ở môi huyệt rồi rơi xuống người Tạp Thụy.
So với nước trong bồn, nước huyệt hơi dính và mát hơn một chút, Tạp Thụy đương nhiên biết rằng Vụ Linh đang nứng huyệt. Hắn đột nhiên trở mình đối mặt với Vụ Linh, khiến y không hề phòng bị ngã vào người hắn, sau đó đưa tay chạm vào lỗ huyệt của Vụ Linh, sờ lên môi huyệt sưng đỏ, nói: "Bên dưới vẫn còn sưng... Như này là bị bao nhiêu thằng thao rồi?"
"... Không... không nhớ rõ, có rất nhiều người..." Vụ Linh bị sờ đến mặt đỏ bừng, nhỏ giọng đáp.
"Quên đi, tương lai ngươi sẽ là tính nô của một mình ta... chuyện này không thành vấn đề." Tạp Thụy mặt không cảm xúc nói. Vừa nói hắn vừa đút một ngón tay vào lỗ huyệt của Vụ Linh, sợ đến mức thịt huyệt của Vụ Linh đột nhiên co rút lại kẹp chặt ngón tay hắn. Vụ Linh nghĩ rằng có lẽ bây giờ y sẽ phải thực hiện nghĩa vũ của một tính nô.
Tạp Thụy cau mày, dùng tay kia vỗ mạnh vào mông y, và nói: "Thả lỏng."
Vụ Linh khẩn trương buộc mình phải thả lỏng lỗ huyệt căng chặt, để những ngón tay của Tạp Thụy móc ngoáy trong huyệt nhỏ dễ dàng hơn.
"Ưm...... A a......" Thịt huyệt bị móc đến bủn rủn, Vụ Linh không khỏi thấp giọng rên rỉ. Lượng lớn nước huyệt phun ra, Tạp Thụy rút ngón tay lại , nước huyệt mang theo một ít tinh dịch ào ào chảy ra.
"Tại sao chỉ có một ít tinh dịch?" Tạp Thụy có chút kinh ngạc, theo lý thì Vụ Linh đã bị nhiều người thao qua, còn chưa có tẩy rửa, trong lỗ huyệt hẳn là có rất nhiều tinh dịch mới đúng, tại sao lại có ít như vậy? Còn bị nước huyệt làm loãng ra.
Hóa ra là Tạp Thụy giúp mình rửa sạch tinh dịch? Thì ra hắn ta cũng không đáng sợ như vẻ bề ngoài...
Vụ Linh thở hổn hển, nói: "Có thể hấp thụ... cho nên không có."
Tạp Thụy gật đầu, không nói gì. Hắn đứng dậy ra khỏi bồn tắm mặc quần áo vào, để Vụ Linh tắm rửa cho sạch sẽ. Cả người và tóc đều dính đầy tinh dịch đã khô lại khiến Vụ Linh rất khó chịu, bây giờ có cơ hội đi tắm, Vụ Linh lập tức tắm rửa sạch sẽ.
Nói thẳng ra, Tạp Thụy không giống như những tên thuộc hạ kia, từ hai năm trước, hắn đã không còn gần gũi phụ nữ, hiếm khi cùng thủ hạ cưỡng hiế͙p͙ nữ nhân. Hắn ta vốn dĩ không có ý định giữ lại Vụ Linh, để thuộc hạ của mình thao cho sướng rồi giết chết Vụ Linh, huỷ thi diệt tích. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Vụ Linh, hắn đột nhiên thay đổi ý định.
Đôi mắt của Vụ Linh quá giống một người, bị người ta cưỡng hiế͙p͙ thành như vậy, đôi mắt của y vẫn trong sáng sạch sẽ. Hai năm trước hắn đã hủy hoại đôi mắt như vậy một lần, hắn cảm thấy đau đớn hối hận không nguôi, hiện tại hắn không có kế hoạch hủy hoại Vụ Linh, vậy nên để đôi mắt này lại mở thêm vài lần nữa vậy.
Khi Vụ Linh được tắm rửa sạch sẽ, Tạp Thụy quấn một chiếc khăn tắm lên người y, rồi bế y ném lên giường mình. Vụ Linh lo lắng nắm lấy tấm ga trải giường, trong lòng nghĩ dù sao y cũng bị coi như tính nô, tránh được mùng một khống trốn được mười lăm, sớm muộn gì y cũng sẽ bị hắn thao.
Nào biết Tạp Thụy ném y lên giường sau đó phớt lờ y, gọi người tới thu dọn bồn tắm, rồi cho người đem màn thầu cùng nước đặt ở mép giường, còn bản thân thì lại rời đi.
Thấy hắn ta đi xa, Vụ Linh nhanh chóng quan sát đồ đạc trong nhà, hy vọng tìm ra lỗ hổng để trốn thoát. Thế nhưng lại làm Vụ Linh thất vọng, y phát hiện ra rằng căn phòng của Tạp Thụy nằm dưới lòng đất, không có cửa sổ, giống như mật thất kia, thậm chí còn có người canh bên ngoài cửa.
Vụ Linh thất vọng ngồi lại trên giường, quả nhiên y không thể tự ý rời khỏi nơi này được. Nhưng khi nào Hạ Quân mới tìm được nơi này? Nhị đương gia nói ở đây rất khó tìm, Hạ Quân có thể tìm được không? Vụ Linh suy nghĩ lung tung, liếc nhìn màn thầu với nước, bụng bỗng đói cồn cào. Y ăn hết hai cái màn thầu, sau đó uống sạch nước, mí mắt bắt đầu đánh nhau, cuối cùng không nhịn được ngã lên giường rồi chìm vào giấc ngủ say.
Khi Tạp Thụy về thì trời đã tối, Vụ Linh ngủ say quá vẫn chưa tỉnh dậy. Có lẽ sau một vài lần ngủ trên ván gỗ, bây giờ Vụ Linh được nằm trên một chiếc giường bình thường thì cảm thấy rất thoải mái. Tạp Thụy vén chăn lên, nhìn thấy thân hình đầy đặn trắng như tuyết bên dưới, liền nảy sinh dục vọng.
Vóc dáng của Vụ Linh thực sự rất đẹp, bộ ngực đầy đặn, vòng eo thon thả, mông thịt cũng mềm mại, nhưng mà lạ thay khi thấy hầu kết cùng với con côn thịt rũ ở phía trước lỗ huyệt, Tạp Thụy cũng không cảm thấy kì quái.
Hắn cởi quần áo trèo lên giường, lật người Vụ Linh lại, bầu ngực mềm mại nhấp nhô theo động tác. Bộ dáng Vụ Linh nhắm mắt hệt như một con thỏ vô hại, Tạp Thụy nhìn y, rồi gác hai chân của y lên vai mình. Ngón tay thô ráp chạm vào lỗ huyệt, phát hiện môi huyệt đã hết sưng, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tạp Thụy đã từng nghe nói về thể chất đặc biệt của hoàng tộc dục quốc, giờ hắn tận mắt chứng kiến vẫn cảm thấy khả năng phục hồi này thật đáng kinh ngạc. Không có màn dạo đầu, lỗ huyệt vẫn còn khô ráo, Tạp Thụy nhổ nước bọt lên ngón tay, quệt lên huyệt non rồi cầm con côn thịt của mình thao thẳng vào.
"Ưm..." huyệt non bị côn thịt xâm nhập làm Vụ Linh cau mày lại, phát ra một tiếng giọng mũi.
Tạp Thụy không quan tâm y đã tỉnh hay chưa, hắn chỉ muốn dùng cơ thể này để phát tiết dục vọng. Con côn thịt thô to chậm rãi đâm chọc vào lỗ huyệt, thịt huyệt gắt gao mút lấy thân côn thịt, áp lực mềm mại từ tứ phía truyền đến, không có nước huyệt bôi trơn, Tạp Thụy thao vào có chút khó khăn. Hắn không ngờ rằng Vụ Linh đã bị nhiều người chơi qua như vậy mà lỗ huyệt vẫn chặt khít.
Con côn thịt thô to đem môi huyệt banh ra hoàn toàn, hột le đỏ tươi được ẩn giấu dưới lớp môi huyệt cũng lộ ra. Tạp Thụy dùng ngón tay của mình xoa nắn hột le. Bị làn da thô ráp chà xát ngay lập tức khiến hột le bị kích thích, ở giữa ngón tay của Tạp Thuỵ sưng lên như một viên trân châu nhỏ.
"Ưm a... ưm..." Ngay cả trong giấc ngủ, thân thể của Vụ Linh cũng có thể cảm nhận được khօái cảm, miệng không nhịn được phát ra tiếng thở dốc. Khi lỗ huyệt bắt đầu co rút lại mấp máy theo từng nhịp thở, nước huyệt cũng được bắt đầu tiết ra, khiến động tác ra vào của Tạp Thụy trơn tru hơn hẳn.
Hột le được bao bọc trong môi huyệt nên nhiệt độ cao hơn da thịt một ít, Tạp Thụy nhào nặn xoa nắn hột le, đầu ngón tay thậm chí cũng trở nên nóng bỏng. Khi rút con côn thịt ra, kéo theo nước huyệt khiến tay Tạp Thụy đều ướt đẫm. Tạp Thụy thuận tay lau nước huyệt lên trên cái bụng phẳng lì của Vụ Linh, rồi nhẹ nhàng tiến tới cặp nhũ hoa bự kia nhào nặn. Bộ ngực của Vụ Linh to đến nỗi Tạp Thụy không thể nắm hết bằng một tay. Hắn dùng ngón tay di chuyển vòng quanh quầng nhũ hoa, móng tay nhẹ nhàng khẩy núm nhỏ ở phía trên quầng nhũ hoa rồi sau đó lại ngắt nhéo, xoa nắn đầu nhũ hoa, cho đến khi sưng tấy lên rồi lại kéo mạnh ra ngoài.
"Hừ... Ưm ưm..." Mặt Vụ Linh ửng hồng, lỗ huyệt bị côn thịt bự thao đến bủn rủn, đầu nhũ hoa cũng tê dại, thân thể không nhịn được uốn éo. Con côn thịt phía trước huyệt nhỏ không có tinh hoàn cũng dần dần cứng lại, nó bị Tạp Thụy thao đến vung vẩy, đánh vào bụng mình hết lần này đến lần khác.
Tạp Thụy thấy y bị thao đến nước nôi dầm dề thế nhưng vẫn không tỉnh lại, đột nhiên nở nụ cười. Mặc dù hắn có thể đoán được là Vụ Linh đang rất mệt mỏi, nhưng hắn không ngờ rằng y lại mệt đến mức này, lỗ huyệt bị thao đến phát ra tiếng ọp ọp rồi mà còn ngủ say đến vậy. Tạp Thụy suy nghĩ một chút, nắm lấy hai chân thon dài của y, bắt đầu động tác đưa đẩy càng thêm nhanh và sâu hơn.
Hắn muốn xem bộ dáng Vụ Linh bị thao cho tỉnh lại là như thế nào.
"Ưm ưm...... A a a...... A......" Không hề giống sự đâm chọc thong thả ban nãy, động tác và sức lực lần này khiến cho thân thể Vụ Linh đong đưa qua lại. Sự rung lắc mạnh mẽ làm cho Vụ Linh không tài nào chợp mắt được, trong tiềm thức y phát ra tiếng kêu giường dâm đãng vì khօái cảm, nhưng thực ra y vẫn chưa tỉnh mà nhìn Tạp Thụy với vẻ mặt mờ mịt.
"Thế nào, cuối cùng cũng bị ta thao cho tỉnh?" Tạp Thụy hiếm khi nói đùa trêu chọc.
Vụ Linh chớp chớp mắt, sững sờ, nhìn hai chân mình đặt trên vai đối phương, huyệt nhỏ truyền đến cảm giác tê dại bị con côn thịt nhồi đầy, Vụ Linh rốt cuộc cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
"Ta...... A a...... Ưm...... Thực xin lỗi...... A...... Ta...... Ngủ quên...... Ưm a......" Vụ Linh đỏ mặt, thân thể cũng trở nên ửng hồng, bị thao đến không nói nên lời hoàn chỉnh, từng câu từng chữ đều xen lẫn tiếng rên rỉ thở dốc.
"Vừa rồi vốn là định cho ngươi nghỉ ngơi." Tạp Thụy nhàn nhạt nói, thấy y tỉnh lại cũng không có ý định thả chậm động tác, ngược lại càng thao ác liệt hơn. Túi tinh đập mạnh vào đáy chậu nhạy cảm của Vụ Linh, phát ra tiếng bộp bộp vang vọng.
"Ưm...... A a a...... A...... Ưm a......" Vụ Linh nắm lấy ga trải giường, lỗ huyệt bị côn thịt bự lấp đầy, khօái cảm khiến lỗ huyệt không ngừng co rút, kẹp chặt con côn thịt lại càng tăng thêm khօái cảm.
Ngón chân Vụ Linh căng cứng, lỗ huyệt nóng rẫy không ngừng chảy ra dâm thủy, điểm mẫn cảm bị con côn thịt thô cứng của Tạp Thụy cọ xát, cảm giác bủn rủn tê dại truyền đến đại não, Vụ Linh không nhịn được nâng eo, càng làm cho Tạp Thụy thêm kề sát, thân dưới mẫn cảm bị lông mu của hắn chà xát đến ngứa ngáy, đầu nhũ hoa bắt đầu khao khát có người an ủi.
"Ha... A a..." Vụ Linh dơ lên bàn tay tự sờ nhũ hoa của mình. Tay y nhỏ hơn của Tạp Thụy, cho nên càng không thoả mãn được bầu nhũ hoa đầy đặn của mình.
"... Ngươi tên gì?" Tạp Thụy đột nhiên hỏi.
Vụ Linh sửng sốt, nói: "Ta... Ta là A Linh..." Cũng không phải nói dối, chỉ là y không có nói rõ đầy đủ họ tên mà thôi.
"A Linh... À." Tạp Thụy cười, không nói thêm nữa. Hắn giữ lấy eo Vụ Linh, đem con cặt đút sâu vào trong, đầu côn thịt tròn trịa tách mở vách thịt, đâm vào bên trong, chạm vào một nơi càng nóng hơn, mềm hơn, nơi đó dường như có lực hút, Tạp Thụy không chút đắn đo, liền đem con côn thịt của mình hung hăng thao thẳng vào.
"A a a......! Ưm...... A a...... Không...... A......" Vụ Linh đột nhiên giật nảy mình, đáy huyệt mẫn cảm bị côn thịt bự thao vào, vách trong mềm mại khít chặt vị côn thịt bự cọ xát, khօái cảm mãnh liệt làm cho trước mắt y trắng xoá, cả người giống như bị mất hết sức lực, xụi lơ ở trên giường.
"đáy huyệt?" Tạp Thụy nhướng mày, dùng sức va chạm vách thịt chặt chẽ, bên trong vừa khít vừa ấm khiến Tạp Thụy có xúc động muốn xuất tinh.
"A a a a...... Không...... A a...... Chậm...... Chậm một chút...... Ưm a...... A a......" khօái cảm mãnh liệt kéo đến khiến Vụ Linh nhịn không được khóc lên, thắt lưng mềm oặt căn bản không nâng dậy nổi, hoàn toàn phó mặc cho Tạp Thụy lôi kéo.
Tạp Thụy phớt lờ y, thao càng ngày càng tàn nhẫn, thậm chí còn nhét một phần nhỏ tinh hoàn của hắn đi vào. Đầu côn thịt như chiếc nấm cạ vào miệng đáy huyệt, lỗ huyệt mẫn cảm vừa co rút vừa phun ra càng nhiều dâm thủy, ngay cả côn thịt bự cũng không ngăn được, từ trong khe hở trào ra.
"Ô...... A a a...... Không được...... A a...... Sướng quá...... Ha a...... Ưm...... A a...... Chết mất...... A a......" Vụ Linh ngửa cổ ra, cao giọng rên rỉ, mồ hôi cùng với nước mắt thi nhau chảy ra. đáy huyệt bị côn thịt bự mãnh liệt thao vào làm cho y mê loạn hai mắt mơ màng không biết đang nhìn nơi nào, một tay kéo lấy đầu nhũ hoa dùng sức ngắt nhéo, muốn dùng đau đớn chống lại khօái cảm, làm cho mình tỉnh táo lại, thế nhưng lúc này khօái cảm từ đáy huyệt truyền đến đánh bại mọi thứ, đầu nhũ hoa bị lôi kéo đau đớn trái lại càng khiến Vụ Linh thêm hưng phấn.
Nước huyệt làm cho hạ thân của hai người hỗn độn, tiếng nước ọp ọp truyền vào tai khiến người ta đỏ mặt tía tai. Bởi vì bị thúc mạnh, con côn thịt rút ra mang theo bọt trắng, thỉnh thoảng còn dính lên cái mép huyệt đỏ hỏn trông rất đẹp mắt.
"Ưm a a...... Sướng...... A a...... Muốn đi tiểu...... A a a...... Ha...... Không được...... Ô......" Lỗ huyệt tê dại đột nhiên phun ra một dòng nước huyệt trong suốt, nước huyệt khi lên đỉnh phun càng thêm mãnh liệt hơn cả nước tiểu, một phần bắn vào đầu côn thịt của Tạp Thụy khiến thắt lưng hắn bủn rủn, xuất ra trong đáy huyệt của Vụ Linh. Tinh dịch phóng ra nhanh chóng mạnh mẽ đánh vào thành trong của đáy huyệt, khօái cảm mãnh liệt khiến Vụ Linh không ngừng co rút, môi huyệt không ngừng run rẩy, Tạp Thụy rút con côn thịt ra, tinh dịch bị khóa chặt bởi sự co bóp mạnh mẽ của lỗ huyệt, không bị chảy ra ngoài.
Vụ Linh mềm nhũn trên giường, không còn chút sức lực nào để gượng dậy. Nhưng y cũng biết thân phận hiện tại của mình không phải hoàng đế được người hầu hạ, y chật vật đứng dậy, nhìn quanh không thấy cái gì giống cái khăn tắm, liền há mồm đút con côn thịt dính đầy nước huyệt và tinh dịch của Tạp Thụy cho vào miệng mút liếm sạch sẽ. Trong miệng trộn lẫn mùi vị của dâm thủy và tinh dịch, Vụ Linh không dám nôn ra, ngẩng đầu nuốt xuống. Tạp Thụy tùy ý cuộn lại tấm ga trải giường ướt đẫm nước huyệt rồi ném sang một bên, uể oải nằm trên đó, chuẩn bị đi ngủ. Vụ Linh ngồi ở một bên không biết làm sao, đây là muốn y ngủ dưới đất sao?
Khi y còn đang do dự, Tạp Thụy nhắm mắt lại vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nói: "Lại đây."
... Đột nhiên, Vụ Linh cảm thấy ngủ trên mặt đất vẫn là tốt hơn.
Nhưng mà y không dám nói gì nên chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh hắn. Có Tạp Thụy ở bên, dù rất mệt nhưng Vụ Linh vẫn không ngủ được. Đương nhiên, y sẽ không ngây thơ nghĩ rằng Tạp Thụy thích y nên sẽ không đối xử với y như đám người kia, có lẽ là vì người quen cũ mà Tạp Thụy đã từng nói.
Trong vài ngày tiếp theo, Tạp Thụy yêu cầu Vụ Linh hầu hạ hắn ta chẳng khác gì một thị nữ, Vụ Linh chưa bao giờ hầu hạ ai, nhưng tốt xấu gì thì y cũng biết mình được người khác hầu hạ như thế nào. Vì vậy hai người ở chung cũng không có gì đặc biệt, thậm chí có thể coi là hòa thuận. Vụ Linh phát hiện Tạp Thụy âm trầm không phải nhằm vào mình, đối xử với y cũng không tệ lắm, cho nên Vụ Linh dần dần không sợ hắn.
"...Làm sao, có chuyện gì muốn nói?" Sáng sớm, Vụ Linh giúp Tạp Thụy thay quần áo, trong lòng y có một vấn đề mấy lần không nhịn được định hỏi rồi nhưng lại thôi, Tạp Thụy thấy trong lòng y có tâm sự, liền mở miệng nói.
"A... Ta vẫn luôn muốn biết... Ta có cảm giác hình như Đại đương gia nhỏ tuổi hơn ta thì phải..." Vụ Linh đeo thắt lưng vào người hắn, trong lòng thở dài, hoàng đế y đây hầu hạ người ta ngày càng quen tay hay việc. Hạ Quân mà không mau đến, về sau chờ bị y hầu hạ đi.
"Ta mười tám." Tạp Thụy lạnh lùng nói. Vụ Linh nhìn bộ dáng thâm trầm của hắn, đột nhiên mỉm cười: "Nhỏ hơn ta những hai tuổi..."
"Thì sao?" Tạp Thụy cau mày nói.
"Không, không... Chỉ là cảm thấy ngươi rất lợi hại, mới có mười tám tuổi, vậy mà đã làm đại đương gia rồi." Vụ Linh nói xong liền nghĩ lại, bản thân vì cái quái gì lại khen đầu lĩnh băng đảng trộm cướp này lợi hại cơ chứ? Nhưng đây cũng là lời thật lòng của y, bởi vì y không thể trốn thoát, bản thân phải tự tìm niềm vui trong đau khổ.
Sắc mặt Tạp Thụy đột nhiên thay đổi, hiển nhiên không muốn nghe những lời như vậy. Vụ Linh thấy hắn biến sắc nên không dám nói thêm lời nào. Mặc quần áo xong, Tạp Thụy âm trầm đóng sầm cửa lại, Vụ Linh ở trong phòng mờ mịt, không biết mình sai ở đâu.
Nửa đêm, Tạp Thụy trở về trong tình trạng say khướt, vừa nhìn thấy Vụ Linh liền ném y xuống giường, Vụ Linh tưởng hắn lại muốn làm tình nên suýt nữa thì cởi sạch quần áo. Y trong lòng tính toán, cảm giác như mười ngày đã trôi qua, trong mười ngày này, Tạp Thụy cũng không chịch y mỗi ngày, chỉ khoảng bảy tám lần gì đó.
Thế nhưng Tạp Thụy giữ chặt y lại, đột nhiên lẩm bẩm: "Hôm nay ta không chịch ngươi."
Hóa ra là có chuyện. Vụ Linh lặng lẽ nằm trên giường, lắng nghe hắn nói.
"Ta tiếp quản băng cướp Bạch Sa này khi mới mười sáu tuổi, bọn họ chẳng lấy một ai phục ta," Tạp Thụy nói với y. "Sau khi cướp của tên phú thương kia, bọn họ liền muốn phần thưởng là một nữ nhân, ta không còn cách nào khác, chỉ có thể cho bọn hắn."
Vụ Linh vốn bản tính ôn nhu, khi nghe Tạp Thụy nói vậy, y liền nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng an ủi hắn.
"Lôi Tháp hơn ta hai tuổi, vốn dĩ nàng nói là chờ ta mười tám tuổi sẽ thành thân với ta, nhưng ta không thể làm được... Bọn họ lúc ấy căn bản là không phục ta!"
Vụ Linh biết lúc này Tạp Thụy đã say khướt không biết trời trăng gì, bằng không hắn đã không nói những lời này với y.
"Ngươi... thực sự yêu nàng ấy à?" Vụ Linh thận trọng hỏi.
"Ngươi rất giống nàng ấy. Đôi mắt của ngươi... tính cách của ngươi... Nàng thực sự là một người rất dịu dàng." Tạp Thụy không trả lời, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Vụ Linh.
Hèn gì Tạp Thụy không giết y, thì ra là coi y như thế thân của nữ nhân tên Lôi Tháp kia.
"Khi ấy ta tận mắt nhìn nàng bị thủ hạ thay nhau cưỡng hiế͙p͙, ta biết nàng ấy hận ta... Nàng chưa bao giờ lộ ra cái biểu tình đó." Giọng Tạp Thụy rất nhỏ, đây là lần đầu tiên Vụ Linh thấy hắn yếu ớt như vậy. Nhưng y có thể hiểu được, nói trắng ra là khi ấy Tạp Thụy chỉ mới mười tám tuổi, mấy năm nay tuy rằng hắn đã có chỗ đứng vững chắc, nhưng không ai có thể biết được hắn chôn giấu cái gì trong lòng. Nếu không phải bản thân mình giống ái nhân của hắn, e rằng hắn cũng sẽ không kể chuyện này với mình.
"Vậy rốt cuộc nàng... thế nào rồi...?" Vụ Linh do dự hỏi.
"Nàng ấy đã tự sát. Chạy vào trong bão cát, thi thể cũng không tìm được." Tạp Thụy đột nhiên nắm lấy cánh tay của Vụ Linh, nhìn chằm chằm vào y, nói: "Ngươi sẽ không rời bỏ ta đúng không?"
Lòng Vụ Linh mềm nhũn, ôm lấy hắn nói: "Ta sẽ không. Ta không thể quay trở về được nữa, chỉ có thể ở lại đây." Y cảm thấy Tạp Thụy rất đáng thương, người duy nhất hắn có thể tâm sự lại đang lừa hắn. Y chẳng qua là thể
hiện lòng trung thành của mình, thực tế là đang đợi người tới cứu mình. Y tin tưởng vào Hạ Quân, Hạ Quân nhất định sẽ tìm được y. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên y thấy Tạp Thụy yếu đuối như vậy, nhịn không được trấn an hắn cho dù chỉ là những lời giả dối.
"Ngươi không thể quay về, ta muốn làm ngươi mang thai, ngươi mang thai rồi thì không thể rời đi được nữa." Tạp Thụy nói từng chữ một. Chẳng trách lần nào hắn cũng thao sâu vào đáy huyệt, đem tinh dịch bắn hết bên trong. Chắc hắn nghĩ rằng mình đang mang thai. Vụ Linh không dám nói với hắn y phải ăn quả hợp hoan mới có thể mang thai, y muốn làm Tạp Thụy mất cảnh giác, khiến hắn nghĩ rằng mình không thể rời khỏi hắn.
Tạp Thụy uống say như chết, hắn vừa nói vừa thiế͙p͙ đi lúc nào không hay. Vụ Linh bị hắn đè ở dưới thân, không chút buồn ngủ.
Nếu y là người không có nhiều vướng bận, có lẽ y sẽ thực sự yêu Tạp Thụy. Suy cho cùng, việc bị bắt cóc không phải do Tạp Thụy xúi giục, mà ngược lại còn bảo vệ y khắp nơi khỏi đám đạo tặc kia. Vụ Linh biết rằng những người trong băng cướp này đang nhìn chằm chằm vào y như hổ rình mồi, nếu không có Tạp Thụy ở bên, nhất định là y phải sống trong địa ngục bị bọn chúng thay phiên nhau cưỡng hiế͙p͙.
Nhưng mà y lại là hoàng đế của dục quốc, Chương Ánh Tuyết và Hạ Quân đang đợi y, còn có những con dân cũng đang đợi y nữa. Vì vậy, y cùng với Tạp Thụy, tuyệt đối không thể xảy ra.
Vụ Linh là người dễ mềm lòng, cho nên y cảm thấy rất đau lòng về chuyện của Tạp Thụy, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
[Easter egg: Nhi tử thao phụ thân]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro