13 - Thay người khác chịu phạt ở vách tường đít bị cưỡng hiếp tập thể...
Chương 13: Thay người khác chịu phạt ở vách tường đít bị cưỡng hiếp tập thể, bị những cái miệng thô tục lăng nhục, uống xuân dược chủ động cầu thao, cúc hoa bị thao đến sưng tấy
Editor: Máy Chủ
Đến giữa trưa, Vụ Tuyên vừa mới hoàn thành buổi huấn luyện vũ cơ, từ trong phòng tập đi ra, chuẩn bị về phòng thay một bộ y phục khác, vừa đi tới một chỗ cách đại sảnh không xa liền nhìn thấy phía trước đang có người cãi nhau.
Vụ Tuyên liền đi đến hỏi đã xảy ra chuyện gì, mới biết được là một cô nương ở Ngân Quán có mâu thuẫn với khách, đồ của khách bị mất, lại đổ thừa cô nương lấy trộm. Từ Thế nghe tin vội vàng đi đến, một câu cũng không hỏi, chỉ lạnh lùng nói: "Ngươi đã quên nội quy của Ngân Quán rồi? Không thể xảy ra xung đột với khách ở đây."
"Quán, Quán trường... nhưng mà ta không có lấy..." Nàng lo lắng nói. Nàng không ăn trộm của khách, nhưng khách nhân này say xỉn không chịu nói đạo lý.
"Câm miệng!" Từ Thế cau mày vỗ vỗ tay "Người đâu, đem ả ta đến Sảnh số 1, phạt ả ba tiếng đồng hồ ở bức tường đít.
"Khoan đã...!" Vụ Tuyên theo bản năng gọi. Cậu vẫn chưa quên thân phận của mình, nhưng cậu rất không hài lòng với cách làm việc của Từ Thế chưa biết thực hư ra sao đã trừng phạt, miễn là có xung đột xảy ra. "Không phải lỗi của nàng ta, tại sao lại trừng phạt nàng ấy?"
Từ Thế nhìn cậu, mím môi nói: "Không cần biết là vì lý do gì, đây là quy củ của Ngân Quán. Nếu đã bán thân cho Ngân Quán thì phải tuân theo quy củ là chuyện đương nhiên."
"Vô lý, quy tắc này của Ngân Quán không đúng một chút nào!" Vụ Tuyên cũng có chút tức giận, không nhịn được phản bác. Cô nương khiế͙p͙ đảm nhìn Vụ Tuyên lắc đầu liên tục vì sợ cậu sẽ chọc tức Từ Thế.
Từ Thế lạnh lùng nhìn cậu nói: "Đừng quên thân phận hiện tại của ngươi, nếu ngươi đã không phục, thì chịu phạt thay ả ta đi." Vụ Tuyên "hừ" một tiếng, kiêu ngạo hất cằm lên: "Phạt thay thì phạt thay."
"...Mang đi." Từ Thế do dự một chút, sau đó nhìn xung quanh ra hiệu đưa Vụ Tuyên đến Sảnh Một.
Mặc dù từ nhỏ Vụ Tuyên được Phi mông dạy cách cư xử sao cho thấu tình đạt lí, nhưng dù sao thì cậu cũng chỉ mới mười sáu tuổi, cậu đang ở độ tuổi thanh xuân tràn đầy năng lượng. Hơn nữa, cậu là hoàng tộc, không gặp nhiều chuyện bất bình, lúc này mới bốc đồng đáp ứng. Cô nương lo lắng nhìn theo bóng dáng của Vụ Tuyên bị bắt đi, trong lòng vừa hoảng sợ lại vừa cảm động. Bị phạt ở bức tường đít khác với việc chủ động bán mình ở sảnh một. Ai bị phạt sẽ bị bắt uống xuân dược, khách vào mua xuân cũng sẽ được ưu tiên dùng cúc hoa của người bị phạt, nghe nói người bị phạt chỉ được thả ra khi cúc hoa sưng tấy, không còn hình dáng ban đầu, không thể tiếp khách nổi trong mấy ngày liền. Nàng còn phải kiếm tiền để nuôi gia đình, thực sự không muốn lãng phí vài ngày đó. Bây giờ Thái tử chịu phạt này cho nàng, nàng rất biết ơn, nhưng cũng rất lo lắng cho thân thể của thái tử.
Từ Thế chỉ biết thở dài, giải tán đám đông, rồi sai người đi tìm lại thứ mà vị khách kia đã mất.
Vụ Tuyên bị bắt vào tường, lột sạch quần áo của cậu, rồi còng tay và chân của cậu cố định vào vách tường, vì thời gian trừng phạt rất dài, để phòng ngừa vạn nhất cậu chạy trốn còn trói ở thắt lưng. Cặp mông trắng nõn của Vụ Tuyên bị giữ cố định trong lỗ hổng trên tường dù ở ngoài vách tường cũng dễ dàng thấy được một phiến mông cao vút..
Người hầu lấy một lọ xuân dược nhỏ màu hồng nhạt rót vào miệng Vụ Tuyên, sau đó đặt trước mặt cậu một chiếc đồng hồ cát, rồi rời đi.
"Chỉ vậy...?" Vụ Tuyên còn đang băn khoăn, cặp mông lộ ra ngoài vách tường đột nhiên bị một đôi bàn tay thô ráp nắm lấy dùng sức xoa nắn.
"!" Vụ Tuyên sửng sốt, hiển nhiên cậu không ngờ nhanh như vậy đã có khách đến.
Một giọng nói thô tục từ bên ngoài truyền đến: "Trời! Không ngờ ở Sảnh Một lại có cặp mông trắng nõn mềm mại như vậy? Không biết cúc hoa này có phải cũng rất non hay không? Sảnh Một gần như toàn là mặt hàng bị thao đến lỏng lẻo."
"Ngươi lúc đi vào không nghe tiểu quan nói sao? Đây là con điếm nổi danh đang bị trừng phạt! Hình như tên là... Trường Mộng...?" Một người khác thúc giục, "Mẹ kiếp, cái thằng ngu này mày thao nhanh lên. Ta còn ở sau ngươi xếp hàng đây nè, nhanh lên!"
Không phải ai cũng biết Trường Mộng chính là thái tử điện hạ, nhất là những người thuộc tầng lớp thấp kém như thế này, đa phần chỉ biết có một con điếm mới vào Ngân Quán.
"Ưm a... ưm... ưm..." Xuân dược phát tác rất nhanh, Vụ Tuyên đã sớm cảm thấy toàn thân nóng rực, hai lỗ nhỏ chậm rãi chảy ra dâm thủy, miệng không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.
"Ui, dâm thế? Còn chưa thao vào mà đã bắt đầu rên." Người đàn ông vỗ mạnh vào mông Vụ Tuyên rồi cười lớn nói. Hắn bạch bờ mông non nớt của Vụ Tuyên ra hai bên, đưa ngón tay thô ráp cắm thẳng vào cúc hoa của cậu, ở bên trong móc ngoáy vài cái. Sau đó hắn cầm con côn thịt vừa đen vừa thô của mình hung hăng thao vào.
"A a ——!" cúc hoa ướt át của Vụ Tuyên bị con côn thịt thô cứng nhồi đầy, mị thịt hồng nộn gắt gao mút lấy con côn thịt, cúc hoa không được khuếch trương đàng hoàng có chút đau, nhưng rất nhanh liền bị khօái cảm chiếm lấy.
"cúc hoa chảy thật nhiều nước... Trường Mộng này có hai cái lỗ huyệt à?" Người đàn ông vừa lẩm bẩm, vừa vỗ nhẹ mông Vụ Tuyên mà thao vào.
"A. . . . . . ! A a. . . . . . Ưm. . . . . ." Vụ Tuyên bị xuân dược làm cho mụ mị đầu óc, toàn thân trên dưới đều muốn được nam nhân thao vào, lỗ huyệt cùng đầu nhũ hoa ngứa ngáy không thôi, dâm thủy theo lỗ huyệt chảy xuống, khiến cho sàn nhà ướt đẫm, tích thành một vũng nước nhỏ.
Tuy nhiên, không có ai đến sờ đầu nhũ hoa hay thao lỗ huyệt của cậu, Vụ Tuyên phải cố gắng ưỡn thẳng mông lên, để bộ phận duy nhất được nam nhân thao càng gần con côn thịt hơn.
"A a. . . . . . A. . . . . . Thật lớn. . . . . . Ha a. . . . . ."
"Điếm dâm, lão tử thao ngươi có sướng không? Lỗ huyệt phía trước có chảy nước không?" Người đàn ông di chuyển eo, để cho con côn thịt của mình ra vào cúc hoa non nớt của Vụ Tuyên, luôn mồm hỏi những lời thô tục.
Vụ Tuyên thực sự không còn khí lực để nghĩ đến vấn đề mình là thái tử mà bị gọi là điếm dâm, cậu bây giờ chỉ muốn ăn côn thịt bự, dù là miệng, hay lỗ huyệt cúc hoa đều được, đều muốn con côn thịt thao vào, giống như ở khu vực thiên tai. Nhưng mà, rõ ràng là không thể, cậu chỉ có cúc hoa được ăn côn thịt.
"Ưm. . . . . . Sướng. . . . . . A a. . . . . . cúc hoa của điếm dâm bị thao thật thích. . . . . . A. . . . . sâu thêm một chút. . . . . . Ưm a a. . . . . ." Vụ Tuyên điên cuồng rên rỉ, thanh âm ngọt ngào mềm nhũn làm mọi người càng thêm cứng rắn.
"Thật tiếc là ta không thể thao vào cái huyệt dâm của ngươi..." Người đàn ông nói một cách tiếc nuối, sau đó động tác càng dữ dội hơn, giống như hắn muốn thao bù cho cả cái lỗ huyệt kia.
"Chỗ đó. . . . . .Ưm. . . . . . Dùng sức thao cúc hoa của ta. . . . . . A a. . . . . . sướng quá. . . . . . Ưm. . . . . thao ta. . . . . . A a. . . . . ." cúc hoa bị nhồi đến tràn đầy, dâm thủy tràn trề muốn chảy ra ngoài, nhưng lại bị con côn thịt chặn lại thao vào phát ra tiếng nhớp nháp dâm đãng.
"dâm chết mất, ngươi đúng là đĩ điếm trời sinh! Haha, may mà cúc hoa vẫn còn khít, sau này sẽ trở thành một cái lỗ lớn. Phải mười con côn thịt mới cắm đầy được!"
"Này! Mười con côn thịt chắc lỏng thành cái bô mất!" Những người xếp hàng phía sau cười lớn.
"Ưm ô... ưm... nó sẽ không bao giờ lỏng lẻo... a... bao nhiêu con côn thịt thao đều có thể... sẽ không lỏng... a... a..." Vụ Tuyên theo bản năng nói.
Hoàng tộc có thể chất đặc biệt, hai lỗ thịt không chỉ có khả năng chống chịu, còn có khả năng phục hồi mạnh mẽ, sẽ không nhũn ra do bị quá nhiều người thao.
"Nghe chưa?! Con điếm này thật đúng là kiêu ngạo, xem chúng ta dùng con côn thịt như thế nào thao ngươi đến lỏng lẻo!"
"Ưm . . . . . A a. . . . . . Đừng nói như vậy. . . . . . A. . . . . ." Vụ Tuyên có chút ngượng ngùng khi nghe mấy lời thô tục như vậy, nhưng ngược lại cơ thể kại rất hưng phấn, con côn thịt không ngừng phun ra chất lỏng trong suốt. cúc hoa của Vụ Tuyên bị thao đến mềm mại vô cùng, nhưng tràng thịt lại gắt gao mút chặt lấy côn thịt bự, như thể một cái miệng nhỏ đói khát đang ngậm mút một cây xúc xích lớn.
Nam nhân trực tiếp bị hắn mút bắn ra, tinh dịch nóng hổi đánh sâu vào trong cúc hoa, Vụ Tuyên sướng đến thét "A! a!"
"Đệt! Cái cúc hoa này thực sự là tuyệt vời nhất ở sảnh một này. Mẹ kiếp nó trực tiếp hút ta đến bắn." Người đàn ông hùng hổ rút ra con côn thịt đã mềm xuống, không tình nguyện tát vào mông của Vụ Tuyên vài cái. Cặp mông trắng như tuyết sưng đỏ, cúc hoa cũng hồng hào ẩm ướt trông đặc biệt mê người.
Người đàn ông tiếp theo vội vàng đút con côn thịt của mình vào cúc hoa ướt át của cậu, không thèm để ý đến tinh dịch của người đàn ông khác trong cúc hoa của Vụ Tuyên.
"Ô a... nhanh lên... Dùng sức thao ta... người ta còn chưa ăn đủ..... A.....Còn muốn thêm nhiều con côn thịt nữa... a..." Vụ Tuyên ngọt ngào quyến rũ kêu lên. Bởi vì tác dụng xuân dược, Vụ Tuyên giống như một con thú cái đang động dục, điên cuồng cầu xin con đực giao phối với mình.
"Quả nhiên là đồ tốt. Thật thoải mái." Nam nhân rên rỉ mấy tiếng, tràng thịt mềm mại mút chặt lấy con côn thịt của hắn, tuy rằng bên trong dấp dính tinh dịch có chút khó chịu, nhưng đứng trước khօái cảm to lớn, chuyện này có thể bỏ qua.
Hắn hung hăng đâm chọc thêm vài cái, đem tiếng rên rỉ của Vụ Tuyên đâm thành từng mảnh nhỏ. Dù sao thì hắn cũng không nhìn thấy mặt của Vụ Tuyên, người đàn ông này không coi cậu như con người mà đối đãi, hắn coi cậu như một nô lệ tình dục đưa cúc hoa ra phục vụ người khác.
"thao chết ngươi! Đồ chó cái nứng lồn! Ưm...! thao cho ngươi phun đầy dâm thủy! Đĩ điếm" Người đàn ông chửi rủa. Hắn càng mắng Vụ Tuyên càng siết chặt, càng thêm khẳng định mình chính là một con đĩ điếm.
"A a... Mộng nhi là một con chó cái... Ưm... Còn chưa thao đủ... thao hư cúc hoa của Mộng nhi đi... A.. A a..." Bởi vì khօái cảm, Vụ Tuyên chảy ra nước mắt sinh lý, mồ hôi cũng nhễ nhại, cả người nhạy cảm vô cùng. Vì bị con côn thịt thao cúc hoa, cậu không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ mình lại theo đối phương tự nhận là chó cái. Rõ ràng là lăng nhục nhưng lại khiến cậu run rẩy vì hưng phấn, hột le sưng tấy lên, con côn thịt nhỏ của cậu đã bị thao bắn một lần.
"Mẹ nó con đĩ này... Phía sau vẫn còn rất nhiều người xếp hàng chờ thao ngươi, cam đoan sẽ thao hỏng cái cúc hoa này!" Người đàn ông mắng mỏ, sau mấy chục cái thao vào, ở trong cúc hoa Vụ Tuyên bắn ra.
Vụ Tuyên có chút thất vọng, cậu còn chưa sướng đủ nữa mà đã bắn ra, cũng may người kế tiếp không kiên nhẫn nên trực tiếp đẩy tinh dịch của hai người trước vào trong cúc hoa đang mở rộng của Vụ Tuyên.
"Ô a... Con côn thịt thật lớn... Lại được ăn một con côn thịt lớn nữa... A... A..." Vụ Tuyên vui vẻ kêu lên. Dược lực của xuân dược quá mạnh, Vụ Tuyên bây giờ không thể phân biệt đúng sai, trong đầu toàn là ý nghĩ muốn ăn con côn thịt bự.
Tuy dược lực rất mạnh nhưng lại không kéo dài, khi đồng hồ cát chảy được một nửa thời gian thì Vụ Tuyên đã tỉnh táo lại. Không có xuân dược để làm tê dại cơn đau, Vụ Tuyên không còn nhớ mình đã nuốt bao nhiêu con côn thịt vào cúc hoa này nữa, chỉ cảm thấy cúc hoa đau dữ dội, sưng tấy ngược lại càng kẹp chặt con côn thịt hơn, mọi người vẫn đang phát tiết thú tính lên người cậu.
"A a. . . . . . ! Đau quá. . . . . . Ô. . . . . . A a. . . . . . cúc hoa sưng rồi. . . . . . A. . . . . ." Vụ tuyên khóc hét lên.
Không biết là ai thao cúc hoa cậu nóng nảy vỗ cặp mông đỏ mọng của cậu, nói: "Ngươi không phải vừa mới kêu muốn ăn con côn thịt thật lớn sao? Giờ đút ngươi ăn ngươi lại không chịu ăn?"
"A... đau quá... a a... đừng thao vào... Ưm a.." cúc hoa vừa đau vừa sảng khօái, Vụ Tuyên lúc này chính là sung sướng xen lẫn đau khổ.
"Thật sự rất đau... A... A... Đều sưng lên rồi... Xin đừng thao vào nữa... A a..."
"Không cần? Làm sao có thể, có rất nhiều người xếp hàng thao ngươi, tốt nhất là giơ cao cúc hoa lên phụ vụ cho tốt!"
Vụ Tuyên có chút ủy khuất nhưng vẫn kẹp chặt lấy con côn thịt. Một lượng lớn tinh dịch của những người khách trước tràn ngập trong cúc hoa của cậu, vì không thể chứa nổi nên chúng chảy ra từ khe hở giữa con côn thịt thịt và cúc hoa.
"Ưm . . . . . A a. . . . . . Ô. . . . . . Ô. . . . . . A a. . . . . ." Vụ Tuyên vừa khóc vừa rên rỉ, cảm thấy mình sắp bị thao chết.
Dao Quang ở một bên sốt ruột, gần như muốn lao tới cởi dây trói cho Vụ Tuyên, rồi đưa cậu đi. Lúc đầu có xuân dược, Vụ Tuyên bị thao sướng như vậy, hắn còn không khẩn trương, hiện tại hiệu lực đã hết, Vụ Tuyên tỏ vẻ cúc hoa rất đau, hắn suýt nữa đã lao ra. Nhưng Vụ Tuyên không ra lệnh cho hắn, Dao Quang chỉ có thể cố kìm nén lại.
"Ô a. . . . . . Ô ô. . . . . . A. . . . . . Ưm. . . . . . A a. . . . . ." Vụ Tuyên khóc nhìn chiếc đồng hồ cát trên mặt đất. Cậu không phải là người không kiên định, vì đã hứa với phụ hoàng sẽ đến Ngân Quán để trải nghiệm cuộc sống trong kỹ viện, cậu đòi hỏi chính mình phải làm tốt thân nhận kỹ nữ này. Từ Thế phạt cậu ở vách tường đít ba tiếng, vậy thì cậu sẽ kiên trì đến giây phút cuối cùng.
May mà Từ Thế còn chú ý đến thân phận của cậu, sợ cậu đau không chịu nổi liền kêu người đưa cho cậu một lọ mị dược. Khi người hầu đi vào, hắn bị dọa sợ bởi dâm thủy chảy ra từ Vụ Tuyên. Chân của cậu đã bị nước huyệt tưới ướt hết, cả mặt đất cũng ướt đẫm. Người hầu chưa từng thấy kỹ nữ nào trong Ngân Quán có thể phun ra nhiều dâm thủy như vậy, trên mặt đất còn lưu lại mấy vũng tinh dịch, đều là dấu vết của việc Vụ Tuyên bị người khác trực tiếp thao bắn, cũng không biết cậu đã đạt cực khօái bao nhiêu lần.
Sau khi uống mị dược, Vụ Tuyên lại quên đi cơn đau, lớn tiếng rên rỉ cầu xin ai đó dùng con côn thịt to thao vào cúc hoa của mình, cả người vô lực vì khօái cảm.
Thời gian vừa kết thúc, Dao Quang không kìm được mà lao ra, vội vàng cởi dây trói cho Vụ Tuyên. Mặc dù Vụ Tuyên không gọi hắn, nhưng Dao Quang thực sự không nhịn được nữa. Hắn không biết tại sao thái tử lại liều mạng như vậy, nhưng hắn biết rằng hắn phải bảo vệ sự an toàn của Vụ Tuyên.
Hơn nữa, trong mắt Dao Quang, những kẻ hèn quê mùa đó không xứng đáng được thao vào thân thể của thái tử.
_____________
vài tấm hình minh họa để dễ tưởng tượng vách tường đít là như thế nào =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro