Chương 10
Ân. . . Đêm nay 6:00, ở nơi nào chờ cậu?” Ngữ Tu thừa dịp “Triệu đại đao” không có ở đây, chạy nhanh ra trạm điện thoại công cộng bên ngoài gọi điện thoại cho Trường Uy, hẹn tối nay gặp mặt.
[ Anh ở trước cửa chờ tôi tới là được rồi, giờ tan tầm tôi qua thuận đường ghé qua chỗ tiểu Hằng, không cần lo lắng! ] Thanh âm Trường Uy trầm ổn nhẹ nhàng nói qua điện thoại .
Vì tiểu tử kia, Trường Uy còn mua hẳn một cái xe có chỗ cho trẻ con ngồi nữa! “Ân.” Ngữ Tu gật gật đầu.
[ Đúng rồi, anh nhớ rõ trước gọi điện thoại nói bảo mẫu trước! ] Nói giỡn, Trường Uy trong lòng bực bội, nếu Ngữ Tu không gọi trước nói một tiếng, hắn nhất định bị nữ nhân này truy hỏi đến không còn đường chạy! Nhất định còn nói hắn dụng tâm bất lương, thuận tiện dùng đôi mắt trừng chết hắn mới thôi! Kỳ quái, vì cái gì mình trước kia cảm thấy con gái mắt xếch thật là đẹp vậy ta? Thật sự là tuổi trẻ nông nổi! “Hảo, tôi không phiền anh nữa, lát nữa gặp!” Ngữ Tu vội vàng cúp điện thoại, thừa dịp “Triệu đại đao” chưa trở về liền chạy nhanh về văn phòng, bằng không chắc chắn sẽ bị giảng đạo! Nhưng mà y vẫn là chậm một bước.
Vừa về tới văn phòng đã bị “Triệu đại đao” vẻ mặt hung bạo quát một tiếng.
Chính là bây giờ đầu óc Ngữ Tu đều để dành cho cuộc hẹn lúc tối ( tuy rằng chính y không cảm giác được đây là hẹn hò), mặc cho “Triệu đại đao” nước miếng tung bay, y cũng một dạng đàn gảy tai trâu.
“Cậu đi xe chậm một chút, đừng có phóng nhanh quá, chỗ ngồi của trẻ con cần phải sắp xếp cho ổn thỏa. . .” Khâu Ngọc Mai một bên dặn dò, một bên đem tiểu Hằng bao bọc tròn tròn bỏ vào trong xe Trường Uy.
Nàng thật sự thực lo lắng đem đứa nhỏ giao cho hoa hoa công tử trước mắt này. . Bác sĩ thì sao, không phải còn rất nhiều kẻ bại hoại sao! Khâu Ngọc Mai cảm thấy được ánh mắt của hắn nhìn Ngữ Tu như muốn ăn tươi nuốt dông người ta vậy. Vì thế nên nàng không tin hắn! Ngữ Tu như thế nào lại quen bạn bè như thế này? “Được rồi. . .. . Ta đã biết, đến, tiểu Hằng, cùng dì Mai bye bye đi!” Trường Uy ôm tiểu tử kia cùng Khâu Ngọc Mai phất tay chào tạm biệt.
Trong lòng nghĩ chuồn khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt.
Mỗi lần gặp được ” dì Mai ” này, Trường Uy tựa như học sinh tiểu học đứng trước mặt lão sư, muốn thở mạnh cũng không dám.
Một chút cũng không giống Chang-WayLee, MD ở toàn bộ thế giới y học giới oai phong một cõi.
Nếu Thái Thanh Nhã cùng Trần Sùng Đức nhìn cảnh này thế nào cũng ngất xỉu mất! Nghe xong những lời giáo huấn của ” dì Mai “, Trường Uy lập tức lái xe chạy trốn.
Ai. . . Vì Ngữ Tu yêu dấu, mọi việc phải nhẫn nại nha! Nơi Ngữ Tu muốn mang Trường Uy đi chính là một nhà hàng chuyên về thịt bò rất lâu đời, ở trung tâm thành phố trên đường Đông Hưng, cũng là nơi Ngữ Tu rất thích đến.
“Chủ quán, cho 40 cái bánh sủi cảo, hai chén thịt bò, gân bò, bụng bò ngon nhất, bò xào tiêu xanh, thêm một bát canh thịt bò.”
Trường Uy mặc dù lớn lên ở Mỹ, nhưng dưới ảnh hưởng của cha mẹ, dạ dày của hắn là chính cống Đài Loan (ý là ăn đồ đài loan lớn lên) ,nên Ngữ Tu mới có thể mặc sức mà kêu thịt bò, những tinh hoa của con bò– kể cả nội tạng, nếu không “ Tinh hoa nước Mỹ” này không sợ tới mức kêu cha gọi mẹ mới không được!
“Oa ~ Nhìn thật nhiều a!” Đồ ăn vừa lên bàn, Trường Uy đã thốt lên, Ngữ Tu ngượng ngùng nhìn nhìn bốn phía, sợ dọa đến người khác.
Nhìn bộ dáng Trường Uy ăn bất diệc nhạc hồ, Ngữ Tu không tự giác lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
“Làm sao anh biết được quán ăn này a?” Trường Uy cao hứng hỏi.
“Mới trước đây cậu tôi thường dẫn tôi đến, hắn rất thích ăn thịt bò.
Đã được đi ăn thịt bò ở nhiều nơi, nhưng đây là nơi Ngữ Tu thích nhất!
“ Tôi cũng rất thích nơi này!” Ngữ tu hôm nay tựa hồ đặc biệt cao hứng, nói cũng so với bình thường nhiều hơn , có điểm hoạt bát hơn thường ngày.
Trường Uy thưởng thức bộ dáng Ngữ Tu lúc này, nghĩ tới Ngữ Tu đối với người nhà luôn biểu hiện ra bộ dáng thản nhiên lại mang theo nét u buồn, hôm nay mới thấy y biểu lộ ra vẻ mặt tươi cười này khi nhắc tới người nhà.
Trường Uy nhịn không được lại đối với Ngữ Tu càng thêm tò mò.
“Cậu của anh?”
“Ân. Hắn đã di dân qua mỹ năm năm rồi, hắn cũng trở về hai lần, lần nào cũng đến thăm ta. Trước đó còn nói khi nào sẽ dành chút thời gian về thăm tiểu Hằng.”
Nhắc tới cậu, Ngữ Tu liền hào hứng lên .
Cha mẹ Ngữ Tu lúc nào cũng nhìn y với ánh mắt không vui vẻ, nhưng so với hai đứa em song sinh kiêu ngạo, thì cậu lại luôn đặc biệt che chở cho đứa cháu ngoại nhu thuận này nhất.
Mà trong tuổi thơ của Ngữ Tu, Cậu chính là bằng hữu tối thân mật nhất của y.
Giống như thường ngày, Trường Uy sau khi đưa Ngữ Tu trở về, mới lái xe về nhà.
Nhưng là hắn cũng không biết, Ngữ Tu sau khi đóng cửa lại chạy vội đến cửa sổ trong phòng khách, ngẩn ngơ nhìn theo chiếc xe của hắn.
Đến khi chiếc xe đã đi khuất, Ngữ Tu thở dài một hơi, máy móc tắm rửa cho mình cùng bảo bối rồi đi ngủ.
“Mình bị làm sao vậy? Vì cái gì không nhìn thấy anh ta lại cảm thấy thất vọng buồn bã như vậy. . ” Ngữ Tu suy nghĩ về hai tháng gần đây, y cùng Trường Uy cơ hồ mỗi ngày đều gọi điện, mỗi ngày đều ăn cơm cùng nhau.
Cho dù có là bạn bè, cũng sẽ không như vậy đi! Hơn nữa bản thân mình cũng trở nên rất kỳ quái, ngày đó Trường Uy chính là đi dự tiệc cùng bạn bè mà không có tới, vì cái gì mình lại nôn nóng không thôi, quả thực tựa như. . . Quả thực giống như là người vợ đang đợi chồng đi về cùng ăn cơm. . . Vợ? Ngữ Tu đối với cảm giác ngây thơ của mình cảm thấy bất đắc dĩ, mình không phải là con gái. . . Đại khái là bởi vì chưa từng có người quan tâm mình như vậy, mà Trường Uy chỉ là trùng hợp mà quen biết, so với người nhà lại quan tâm mình hơn, cho nên bản thân liền có cảm giác ỷ lại hắn.
Ngữ Tu không khỏi trách cứ bản thân yếu đuối.
Chính là trong lòng vẫn rất muốn hỏi hắn, lần đó hắn dự tiệc với bạn gái? Nghĩ đến bạn gái, tâm Ngữ Tu lần thứ hai lại co rút đau đớn.
Bạn gái đương nhiên so với bạn bè trọng yếu hơn. . . Huống chi y còn chưa có đủ tư cách xưng huynh gọi đệ với hắn! Ngữ tu một bên vỗ nhẹ hống bảo bối ngủ, một bên loạn thất bát tao nghĩ.
Có lẽ. . . mình đã bị hắn hấp dẫn… Ban đêm yên tĩnh, lại càng dễ làm cho con người cảm nhận được tình cảm chôn dấu trong lòng… Cũng chỉ có ban đêm… con người mới dũng cảm đối mặt với chính mình… Có thể bản thân. . . sợ là đã yêu hắn . . Mình thế nhưng lại yêu một người con trai, như một cô gái yêu một chàng trai.
Nghĩ đến đây, Ngữ Tu toàn thân đều nóng lên. . . A. . . Rất thích những lúc hắn quan tâm mình, cũng thích bộ dáng hắn tràn ngập tư. . . Rất thích lúc hắn bướng bỉnh trêu đàu bảo bối. . . Rất thích. . . Rất thích hắn. . . Cố tình đây là đoạn tình cảm không hợp nhân thế. . . Nếu mình là nữ nhân… Ai. . . Thì tính sao? Hắn chính là chỉ xem mình là bạn bè thôi.
Người xuất sắc như vậy, như thế nào lại coi trọng một người bình thường như y? Bất quá, thực cảm tạ trời cao đã cho y gặp hắn, cho dù chỉ có thể làm bạn bè cũng tốt. . . Ít nhất có thể trộm nhớ hắn trong lòng . . Cho dù là hắn quay về Mĩ Quốc, cả đời y cũng không thể tìm được bằng hữu như vậy,mà có lẽ đời này y cũng sẽ không tái hôn.
Đoạn tình cảm xinh đẹp như vậy khi nhớ lại cũng có thể giúp y vượt qua cả đời tẻ nhạt này. . . Nằm ở trên giường lăn lộn khó ngủ, ôm bảo bối tựa vào bên cạnh mình, giống như làm như vậy có thể giảm bớt cô đơn, Ngữ Tu mơ màng nói, “Tiểu Hằng, thực xin lỗi, ba ba. . . Chỉ sợ không thể giúp con tìm một người mẹ!” Nhìn đứa con ngủ say phồng phồng hai má, thật giống Trường Uy. . . Ai. . . Chính mình thật sự thực không xong, như thế nào lại nghĩ như vậy? Ngữ Tu lần đầu tiên mất ngủ, cứ như vậy mở to hai mắt thẳng đến hừng đông.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro