Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Câu Chuyện Của Chủ Quán Và Nhà Thiết Kế

A.

Xe của Nhà thiết kế phải đi đưa đi bảo trì, thế là anh quyết định ngồi xe bus đi làm.

Nhưng khi anh lên xe, lục lọi khắp người, phát hiện ngoài các loại thẻ chẳng còn đồng tiền nào, anh bắt đầu nghĩ liệu có phải đây là một sự lựa chọn sai lầm hay không.

Lúc này, xe đã bắt đầu chuyển động.

Vậy chẳng còn cách nào khác.

Nhà thiết kế nghĩ vậy, vì thế anh chưng cái mặt liệt của mình nhìn bác tài: Xin lỗi, hình như tôi không mang theo tiền.

Tất cả người trên xe bắt đầu nhìn Nhà thiết kế bằng ánh mắt khác, có lẽ bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng, còn có loại người ăn mặc sáng sủa như vậy, thế mà ngay cả một đồng tiền cũng chẳng có, cuối cùng có người còn nói lớn, ý bảo anh định ăn quỵt tiền xe bus.

Bác tài nhìn anh một cái: Lần này thôi thì bỏ qua. Anh bạn trẻ, cần phải tự trọng chứ.

Nhà thiết kế có chút buồn bực.

Anh định đến trạm kế một cái là xuống xe, kết quả bác tài nói vậy, khiến cho anh giống như đang cố ý vậy, muốn mở miệng giải thích lại thấy rất là có cảm giác giấu đầu hở đuôi, vậy là đành phải đứng im, giả vờ không nghe thấy.

Ánh mắt khách trên xe nhìn anh đã từ khác thường trở thành khinh thường: Giỏi cho cái đồ vô liêm sỉ, da mặt quá dày.

Lách cách.

Chỉ thấy một đồng xu được nhét vào khe mua vé, theo sau là một giọng nói nhẹ nhàng: Bác tài, cháu trả giúp anh ấy.

B.

Thực ra lần ấy ở trên xe bus cũng không phải lần đầu tiên Chủ quán gặp Nhà thiết kế.

Chủ quán có một tiệm cà phê nho nhỏ bên cạnh một tòa nhà công sở sang trọng to to, thường xuyên đưa cà phê trong tòa nhà đó.

Có một lần y nhìn thấy một bức ảnh trên tường một công ty thiết kế —

Một người đàn ông cao lớn, đẹp trai, tay cầm hoa, cầm cúp, nhìn qua thì hình như vừa nhận giải thưởng gì đó.

Theo lí mà nói, nhận được giải thưởng là một việc rất vui, nhưng người nhận giải nhìn lại rất bình thường, không cười lấy một cái.

Cô bé gọi cà phê nói đó là Tổng giám đốc công ty bọn cô.

Bức ảnh đó đọng mãi trong lòng Chủ quán, vậy nên ngày đó trên xe bus, vừa nhìn thấy anh, đã nhận ra mà đi đến.

Đương nhiên, chấp nhận vung tiền giải vây giúp anh, thực ra là vì muốn có lí do đưa cho anh một xếp coupon của tiệm.

Y cũng chẳng trông mong gì vị Tổng giám đốc này sẽ vì báo đáp y, mà ngày nào cũng đến tiệm.

Nhưng mà Chủ quán cảm thấy, người giống anh, đoán chừng là sẽ phân phát coupon cho nhân viên.

Đó mới là mục đích cuối cùng.

Đúng vậy, Chủ quán là một người rất yêu tiền.

Y đổi màu sơn ở tiệm cà phê thành màu đỏ cam, vì theo bài bói ở Thiên Kiều, màu này có thể đem lại tài vận cho y;

Sách mà y thích đọc nhất là "Dạy bạn trở thành chuyên gia quản lí tài chính", "Kiếm tiền rất đơn giản" với "50 bí quyết mở cửa tiệm";

Khi y mua mấy chậu hoa để trang trí tiệm cà phê, để tiết kiệm tiền, y chỉ mua mấy chậu lục la [1] rẻ nhất, sau đó ngắt hết đám rễ chùm lòa xòa, rồi dùng mấy cái chai không với chậu hoa còn trống để treo lên;

...

Sở thích lớn nhất của Chủ quán là để dành tiền, nhân sinh có lời răn: Kiếm tiền không tích cực, tư tưởng có vấn đề.

Tuy nhiên, Chủ quán cố lắm cũng chỉ được coi là một ông chủ nhỏ.

Chủ quán là một người rất tỉ mỉ.

Máy pha cà phê, hạt cà phê, các dụng cụ pha cà phê cùng nguyên liệu, thậm chí từ cả cách chọn tách thủy tinh bình thường nhất,

Chủ quán đều muốn loại tốt nhất.

Hơn nữa tiệm là đi thuê,

Vậy nên, so với những kẻ có tiền chân chính, Chủ quán thực ra vẫn có sự chênh lệch rất lớn.

Có đôi khi Chủ quán cũng sẽ chợt nhớ tới vị Tổng giám đốc lần trước nhìn thấy ở công ty thiết kế kia.

Anh ta nhìn qua vừa có tiền, lại còn nổi tiếng, khiến cho người ta hâm mộ,

Nhưng mà, sao anh ta ngay cả cười cũng không chịu cười một cái cơ chứ?

Ngày thứ tư sau khi gặp được Nhà thiết kế, 9h tối, Chủ quán nhận được điện thoại gọi mua ở ngoài.

Tòa nhà công sở XX, khu B, tầng 3, Công ty Thiết kế XX, phòng trong cùng, muốn một phần thức ăn nhanh.

Chủ quán: ... Không thành vấn đề.

9h tối ở quán cà phê bán thức ăn nhanh? Đi gặp quỷ đi!

Nhưng mà Chủ quán, sở dĩ có thể gọi là Chủ quán, bởi vì y tuyệt đối không buông tha bất kì cơ hội kiếm tiền nào.

Alo, Giang Nam Xuân phải không? Cho tôi một phần cơm hộp. Loại 20 đồng là được rồi. Quán cà phê XX, đúng vậy, nhanh nhé!

20 phút sau, Chủ quán mang theo hộp cơm, mặt mày hớn hở đi đến trước mặt Nhà thiết kế:

Chào anh, thức ăn nhanh anh muốn đây, tổng cộng 30 đồng.

C.

Thực ra đó cũng không phải lần đầu tiên Nhà thiết kế gặp được Chủ quán.

Nhà thiết kế thích yên tĩnh, phòng làm việc của anh nằm ở trong cùng ở công ty,

Thỉnh thoảng lúc mệt mỏi, anh thường đứng bên cửa sổ, ngắm phong cảnh bên ngoài.

Tiệm cà phê của Chủ quán, cũng là một phong cảnh nằm trong tầm mắt anh.

Màu sắc chủ đạo của tiệm cà phê là màu đỏ, không lớn lắm, luôn luôn có người ra ra vào vào.

Ngoài cửa tiệm có rất nhiều cây xanh,

Còn treo một loạt chai thủy tinh trong suốt, bên trong cắm lung tung một ít lục la, có dài, có rất dài, buông rũ xuống.

Đằng trước bày một cái bàn cà phê đơn giản, hai bên là hai chiếc ghế tựa, một cái dù che nắng.

Đôi khi cũng sẽ thấy có người trong tiệm đi ra tưới cây,

Nhà thiết kế đoán rằng đó hẳn là Chủ quán,

Bởi vì người đó bình thường khi tưới cây xong sẽ ngồi trên ghế, nhàn nhã đọc sách.

Tiệm cà phê này luôn mở cửa đến khuya.

Ngẫm lại cũng đúng, xung quanh mấy tòa nhà này đều là đám nhân viên công sở bận rộn, thường phải tăng ca, buôn bán tốt là chuyện tất nhiên.

Có lúc Nhà thiết kế bận đến sáng mới về nhà, khi đi ngang qua, thấy đèn vẫn sáng,

Luôn không nhịn được, nghĩ xem, có nên vào đó mua cốc cà phê hay không?

Nhưng, anh chưa bao giờ uống cà phê.

Vì thế tuy anh vẫn nghĩ vậy, nhưng lại chưa một lần vào trong.

Sau đó, có một ngày, anh bỗng nhiên gặp được Chủ quán trên xe bus.

Nhà thiết kế có chút phiền muộn,

Anh luôn nghĩ rằng, phải là một ngày nào đó, anh vào tiệm cà phê kia, sau đó Chủ quán đứng sau quầy thu ngân sẽ hỏi xem anh muốn uống gì;

Hoặc phải là bọn họ có thể gặp nhau trong thang máy của tòa nhà, Chủ quán sẽ mang theo vài cốc cà phê, đến lúc đó, anh nhất định sẽ nói một câu "Cà phê thơm quá!"

Tóm lại là dù thế nào, cũng không nên để bọn họ gặp nhau trong tình huống khiến người ta lúng túng kia.

Anh thậm chí đã quên nói cả câu "Cảm ơn",

Chỉ ngơ ngác nhìn Chủ quán cười mỉm đưa cho anh một xếp coupon.

D.

Nhà thiết kế nhìn đồ ăn nhanh trước mặt.

Vừa nãy anh bận làm việc đến điên đầu rồi mới gọi điện cho tiệm cà phê gọi thức ăn nhanh.

Vậy mà Chủ quán lại thật sự đưa đồ đến.

Chủ quán chờ nửa ngày, thấy Nhà thiết kễ vẫn không có phản ứng gì, nụ cười trên mặt cũng sắp không giữ được nữa:

Tổng cộng... 30 đồng.

Nhà thiết kế cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, lấy tiền từ ngăn kéo ra đưa cho y,

Chủ quán vừa lòng nhận lấy tiền, sau đó xoay người định rời đi.

Nhà thiết kế lập tức đứng lên, anh nhìn qua có chút bối rối, còn không cẩn thận làm đổ cốc nước trên bàn.

Nước trong cốc tí tách rơi xuống sàn, Chủ quán kinh ngạc nhìn Nhà thiết kế: Sao vậy?

Nhà thiết kế im lặng một lúc.

Cuối cùng anh lắc đầu: Không có gì.

Vài ngày tiếp theo, Nhà thiết kế đều cố định 9h tối gọi điện đến tiệm cà phê kêu một phần thức ăn nhanh.

Buôn bán kiểu này, kiếm được thêm bao nhiêu thì kiếm, Chủ quán cũng tiếp tục làm.

Hôm nay, như thường lệ đem thức ăn nhanh tới, trước khi Chủ quán nhận tiền xong chuẩn bị đi, Nhà thiết kế lại gọi y lại:

Cậu... Có thể cho tôi mấy nhánh lục la không?

Lục la?

Trước cửa tiệm của y treo toàn lục la, vì rẻ, lại còn dễ trồng.

Chủ quán nghi hoặc quét mắt nhìn khắp văn phòng Nhà thiết kế, trong phòng là vài chậu hoa vô cùng đắt.

Y vẫn nghe nói kẻ có tiền ăn sơn hào hải vị nhiều rồi sẽ muốn ăn cháo trắng dưa cải, chẳng lẽ ngay cả trồng cây cũng thế?

Nhưng mà y vẫn mỉm cười nói:

Được thôi, ngày mai mang cho anh.

Thế nhưng, "ngày mai" chính là cuối tuần, công ty cũng không đi làm.

Hơn nữa Nhà thiết kế cũng phải đi thực tế, đến thứ ba mới về.

Sáng sáng đi làm, vừa mở cửa văn phòng,

Anh liền nhìn thấy một nhánh lục la nho nhỏ, đặt trong một cái cốc dùng một lần, đặt trên bàn làm việc.

Anh đứng ở cửa, hé hé miệng.

Thư kí nghĩ sếp mất hứng, vội vàng nói: Kỷ tổng, cái đó là một người nhờ tôi chuyển giúp hôm qua. Vừa lúc Nghiêm phó tổng mở cửa phòng ngài lấy tài liệu, tôi tiện tay đem vào. Hay là, tôi kiếm một cái cốc thủy tinh trồng nó nhé.

Nhà thiết kế lắc đầu: Không cần.

Một lát sau anh nói tiếp: Rất tốt.

Thư kí thấy thế lại đưa cho anh một cái túi giấy nhỏ: Đây cũng là thứ người kia nhờ tôi chuyển.

Nhà thiết kế mở ra: Là một đống coupon, còn nhiều hơn cả lần trước.

E.

Chủ quán đứng sau quầy thu ngân tính số tiền kiếm được hôm nay,

Sau đó nhìn đồng hồ, lại 9h tối rồi.

Hôm qua người công ty kia nói Tổng giám đốc của bọn họ hôm nay sẽ về, vậy là hôm nay cũng muốn đưa thức ăn nhanh?

Nhưng đương sự vẫn chưa gọi điện mà,

Chủ quán do dự, có nên gọi đồ trước không, thỉnh thoảng cũng phải chờ lâu lắm.

Dù sao thì nếu vị Tổng giám đốc kia không ăn, thì mình cũng có thể ăn.

Đang nghĩ như vậy, chợt nghe thấy cửa quán bị mở ra.

Chủ quán không ngẩng đầu lên nói: Xin chào quý khách, quý khách muốn dùng gì ạ?

Một tờ coupon xuất hiện trước mặt y.

Chủ quán ngẩng đầu lên.

Nhà thiết kế nghĩ: Cuối cùng, cũng ra dáng một sự khởi đầu rồi.

________________________________________

[1] Lục la: Hay hoàng tâm diệp, vạn niên thanh giống cây leo.

F.

Từ hôm ấy trở đi, Nhà thiết kế thường ghé thăm tiệm cà phê của Chủ quán vào buổi tối.

Anh luôn gọi một ly cà phê, sau đó ngồi ở góc trong cùng của quán đọc sách.

Mới đầu Chủ quán cũng không thèm để ý.

Mấy nhân viên công sở trong mấy tòa building này, một người rồi hai người, dù sao vẫn có chút quái gở, cũng không phải lần đầu tiên y thấy.

Nhưng sau nhiều lần, Chủ quán phát hiện ra, hóa ra Nhà thiết kế chẳng hề thích uống cà phê.

Mocha, Latté, Cappuccino...

Mỗi lần Chủ quán hỏi anh muốn uống loại nào,

Nhà thiết kế đều nói: Gì cũng được.

Nhưng dù loại nào đi chăng nữa, đến cuối cùng trên cơ bản anh chỉ uống một hai ngụm, còn để lại hơn nửa cốc.

Rõ ràng không thích uống, sao cứ thích chọn không biết?

Thế là, khi Nhà thiết kế vào trong tiệm một lần nữa, Chủ quán rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng hỏi: Vẫn một ly cà phê?

Ngụ ý: Hay là đổi thứ khác?

Nhưng mà Nhà thiết kế chỉ gật đầu, rồi đi thẳng đến chỗ ngồi.

Nếu là yêu cầu của khách hàng, Chủ quán cũng không nói thêm gì nữa.

Y tùy ý cầm bình đựng hạt cà phê trên quầy, chuẩn bị cho vào máy nghiền cà phê.

Ánh mắt lại lơ đãng nhìn về phía Nhà thiết kế đã yên vị ở chỗ ngồi từ bao giờ —

Anh đang chăm chú lật xem một tập sách ảnh,

Vẻ mặt bình thản giống như bức ảnh treo trên tường kia.

Chủ quán nhịn không được mà nhìn một lát, sau đó buông thứ ở trong tay xuống.

G.

Nhà thiết kế cảm thấy dạo này mình hơi kì quái.

Trước kia khi đi ngang qua cửa tiệm cà phê,

Anh luôn nghĩ rằng quán này được yêu thích như vậy, có phải là vì bên trong có chỗ nào đặc biệt không.

Đến khi vào trong rồi mới phát hiện, thực ra nó cũng giống hệt những tiệm khác, vô cùng bình thường:

Yên tĩnh giống nhau, mở nhạc nhẹ giống nhau, mùi cà phê thoang thoảng giống nhau.

Rõ ràng là không có gì đặc biệt, nhưng anh vẫn một lần, rồi hai lần, rồi ba lần vào quán.

Hình như anh rất thích nơi này.

Thích đến thậm chí ngay cả bản thân không thích uống cà phê vẫn muốn kêu một ly.

Rốt cuộc là vì sao chứ?

Nhà thiết kế vừa lật sách, vừa nghĩ thầm.

Anh nghĩ thật sự đến có chút xuất thần, ngay cả khi Chủ quán bưng đồ anh chọn đến, anh cũng không phát hiện ra.

Một lát sau, khi anh cuối cùng cũng nhớ ra thứ mình gọi, cầm ly lên, lại có chút sửng sốt.

Đồ Chủ quán đưa cho anh không phải là cà phê, mà là trà.

Đại khái là đã được một lát, lá trà trong nước đã nở hết, một mạt xanh biếc suýt nữa tràn ra ngoài.

Nhà thiết kế nhìn ly trà, có chút kinh ngạc, cũng có chút khó hiểu.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía Chủ quán, lại thấy người kia cũng đang lúng túng cúi thấp đầu làm bộ tính toán.

Môi Nhà thiết kế khẽ nhếch lên.

H.

Thực ra ngay sau khi Chủ quán đưa trà qua liền hối hận.

Thành thật mà nói, cái chuyện tự tiện đổi đồ uống mà khách hàng đã gọi,

Thật sự là quá tệ mà chẳng biết tại sao.

Nhưng mà đưa thì cũng đưa rồi,

Y cũng chỉ còn cách tránh ở phía sau quầy, trộm nhìn phản ứng của Nhà thiết kế.

Nhưng, không biết là Nhà thiết kế không nhận ra hay cảm thấy không sao cả,

Anh tuy phải uống trà mình không gọi, nhưng vẫn không hạnh họe gì Chủ quán.

Mãi đến khi tính tiền, Nhà thiết kế lấy tiền từ trong ví ra đưa cho Chủ quán, mới tùy ý nói: Cà phê hôm nay có chút đặc biệt.

Chủ quán xấu hổ, má đỏ lên, đem tiền thừa trả lại cho Nhà thiết kế: Đồ uống mới của quán, vị Thiết Quan Âm. Chỉ phục vụ cho khách hàng ngồi ở góc xa nhất.

Nhà thiết kế nhận được tiền rồi vẫn chưa có đi ngay, tay anh đặt trên mặt quầy, ngón tay khẽ gõ gõ, giống như đang suy nghĩ cái gì.

Đợi một hồi, mới thấy Nhà thiết kế nghiêm túc nói:

Vậy — Tôi có thể đăng kí chỗ ngồi độc quyền không?

Không đợi câu trả lời của Chủ quán, Nhà thiết kế đã đi khỏi tiệm cà phê.

Dường như qua một lúc Chủ quán mới hiểu được câu hỏi của anh.

Y nhìn về phía góc trong cùng của quán:

Nơi đó không có ai.

Không có ai ngồi, không có ai lật xem sách ảnh, cũng không có ai đang uống trà.

Nơi đó chỉ có một ly thủy tinh, nước bên trong đã cạn, chỉ còn lại một vài cái lá trà xanh biếc vương lại trên thành ly trong suốt.

Từ xa nhìn lại, giống như một hạt giống đang chờ nảy mầm.

_______

Mocha café

Latté

Cappuccino

Trà Thiết Quan Âm

I.

Bởi vì câu nói lúc gần đi của Nhà thiết kế, cả ngày nay Chủ quán đều có chút không yên lòng:

Anh ta đang trêu mình à?

Mình phải nghiêm túc trả lời anh ta sao?

Quan trọng là, nếu anh ta thực sự muốn bao toàn bộ chỗ ngồi kia, mình phải tính tiền thế nào?

Y cẩn thận nghĩ một lúc, rồi khẳng định, Nhà thiết kế hẳn là đang nói giỡn.

Buổi tối ít người, chỉ cần Nhà thiết kế đến, cái vị trí kia cơ bản đều không có ai ngồi, thật sự không cần hỏi, cũng không nhất thiết phải đăng kí chỗ ngồi độc quyền gì đó.

Nghĩ đến đây, Chủ quán bĩu môi.

Đùa thế này chẳng buồn cười tí nào.

Đến tối, Nhà thiết kế vào quán như mọi ngày.

Anh vẫn đến chỗ ngồi mọi lần, chăm chú đọc sách, quả nhiên không đề cập đến câu nói ngày hôm qua nữa.

Nói cho chính xác, hôm nay, ngay cả uống gì anh cũng chưa gọi.

Nhưng Chủ quán vẫn rót cho anh một ly Thiết Quan Âm.

Khi bưng đến, y nhìn thấy trên tập ảnh Nhà thiết kế đặt trên bàn có rất nhiều căn nhà theo phong cách khác nhau, nhìn qua rất đặc biệt.

Y nhịn không được mà đứng ở đó nhìn mãi.

Nhà thiết kế chú ý tới y, chỉ vào đống nhà, hỏi y: Cậu thấy trong đống này, cái nào đẹp nhất?

Chủ quán chỉ vào một căn nhà: Đây.

Nhà thiết kế nhìn y, nói: Thật tinh mắt.

Y không rõ nguyên nhân, lại qua một lúc mới thấy Nhà thiết kế nói tiếp: Nội thất trong căn nhà này là đắt nhất.

Chủ quán bỗng nhiên cảm thấy Thiết Quan Âm hôm nay hẳn nên lấy nhiều tiền hơn một chút.

J.

Gần đây Nhà thiết kế có điểm thay đổi.

Nhân viên trong công ty đều cảm giác được.

Nhà thiết kế mặc dù là một vị Tổng giám đốc, nhưng thực ra anh cũng không phải một vị lãnh đạo xấu tính.

Chỉ là anh hơi nghiêm túc, lại không thích nói đùa,

Không giống như Phó tổng, vừa hiền, lại còn thích hi hi ha ha với nhân viên.

Xung quanh anh luôn bao trùm một bầu không khí "Người lạ chớ tới gần".

Nhưng mà mấy ngày nay, rất nhiều nhân viên trong công ty đều cảm nhận được, Tổng giám đốc của bọn họ có thay đổi.

Ví dụ như, khi anh họp, sẽ bất ngờ thất thần.

Rõ ràng là hội nghị thảo luận phương án thiết kế, không khí đầy sôi nổi như thế,

Nhưng Nhà thiết kế bình thường khi làm việc luôn nghiêm túc, lại nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần.

Anh nhìn đến say mê.

Phó tổng gọi anh ba lần liền anh mới lấy lại tinh thần.

Chuyện như vậy, trước kia tuyệt đối không có khả năng xảy ra.

Lại ví dụ như, anh lại quan tâm đến một cái cây như vậy.

Nhánh lục la trên bàn làm việc của Nhà thiết kế lớn dần, càng ngày càng tốt.

Mỗi ngày, Nhà thiết kế đều đổi nước cho nó, hơn nữa còn dùng khăn ẩm lau từng phiến lá cây.

Một người đàn ông lúc nào cũng lạnh như băng, lại làm một việc như vậy, đã thế còn vô cùng nghiêm túc cùng cẩn thận.

Chuyện này, trước kia cũng chưa từng thấy qua.

Khi nhân viên công ty thảo luận về sự thay đổi này của Nhà thiết kế,

Đều nhất trí cho rằng thay đổi như vậy là rất tốt —

Bỗng nhiên phát hiện ra Tổng giám đốc luôn ở tít trên cao thực ra cũng là một người bình thường, còn ý vị hơn rất nhiều người,

Khiến cho người ta cảm giác khoảng cách được thu lại không ít.

Nhưng điều bọn họ không biết chính là,

Tổng giám đốc dù sao cũng là Tổng giám đốc,

Có đôi khi ngay cả phiền não gặp phải, cũng có chút không giống với người thường.

K.

Nhà thiết kế tính tính thời gian.

Ngày thứ ba.

Từ ngày anh nói muốn đăng kí chỗ ngồi độc quyền đến nay đã ba ngày,

Nhưng Chủ quán vẫn không cho anh câu trả lời thuyết phục.

Chủ quán nhất định đã nghĩ rằng anh đang nói giỡn.

Thực ra anh rất nghiêm túc mà,

Anh vội vàng rời đi cũng là muốn cho y có thêm thời gian suy nghĩ, như vậy sẽ cẩn thận hơn.

Nhà thiết kế bỗng thấy hơi chán nản.

Anh có thể làm ra một phương án thiết kế xinh đẹp trong một khoảng thời gian rất ngắn,

Nhưng dù dùng nhiều thời gian hơn nữa cũng không làm rõ được,

Rốt cuộc thì thế nào mới có thể —

Mới có thể cái gì, chính anh cũng không biết.

Ngày thứ tư, Nhà thiết kế vào quán cà phê như bình thường.

Anh không đến thẳng chỗ ngồi của mình như mọi lần,

Mà đứng ở quầy thanh toán, bộ dáng có chút do dự,

Chủ quán thấy kì quái: Sao vậy? Muốn uống đồ gì khác sao?

Nhà thiết kế nhịn không được nói: Không, tôi muốn hỏi một chút, việc hôm đó tôi nói...

Chủ quán sửng sốt một chút, sau đó làm bộ hiểu ra: ... Í, việc kia... Ừm... Có thể.

Nhà thiết kế im lặng một lúc, giơ tay ra: Không có gì chứng minh sao?

Chủ quán nhìn Nhà thiết kế không rời mắt, cố gắng tìm hiểu xem có phải anh đang đùa hay không.

Mặt Nhà thiết kế không chút thay đổi.

Chủ quán có chút bất đắc dĩ: Được rồi, muốn tôi đưa dấu cho anh sao?

Y tiện tay cầm một cái bút trên bàn, kéo tay Nhà thiết kế qua, kí tên mình lên lòng bàn tay anh: Đây, đóng dấu rồi nhé.

Nhà thiết kế dường như có chút hoang mang, anh nhìn Chủ quán, rồi nhìn tay mình.

Anh nhịn không được nắm tay mình lại, sau đó chậm rãi buông ra.

Tên của Chủ quán bình yên nằm trong lòng bàn tay anh.

Khóe môi Nhà thiết kế hơi cong cong lên.

Độ cong thật nhỏ như vậy, giống như trăng non nhàn nhạt trong đêm,

Khiến cho người ta không nhịn được muốn hái trộm xuống, đem giấu đi.

Đây là lần đầu tiên Chủ quán nhìn thấy Nhà thiết kế cười, y hơi ngây người.

Nhà thiết kế lưu loát lấy cây bút trong tay y, cũng bắt chước y kí tên mình lên lòng bàn tay y.

Sau đó tay anh lật lại, dùng sức cầm tay đối phương.

Lòng bàn tay áp vào nhau, tên hai người hợp sát lại một chỗ.

Nhà thiết kế nhìn Chủ quán, nghiêm túc nói:

Hợp đồng có hiệu lực.

L.

Thực ra Chủ quán vẫn không rõ ý nghĩa của cái gọi là "Chỗ ngồi độc quyền" rốt cuộc ở đâu,

Nhưng sau vài ngày,

Y bắt đầu hối hận, vì sao không lấy tiền của Nhà thiết kế cơ chứ?

Trước đây, mỗi lần Nhà thiết kế đến ngồi chỗ kia, cơ bản đều chỉ đọc sách,

Người đi thì sách cũng mang đi.

Nhưng bây giờ, anh ngồi kia xem tài liệu, vẽ, mang một đống ảnh đến nghiên cứu,

Hoặc gõ bàn phím khe khẽ, viết mấy thứ linh tinh.

Bởi vì trên cơ bản ngày nào cũng tới đây, không ít đồ đạc anh để nguyên trên bàn, không mang về nữa:

Sách, bản vẽ, bút chì, thước đo,

Thậm chí Chủ quán còn nhìn thấy có cả hợp đồng.

Anh đã tận dụng hoàn toàn cái bàn kia.

Chủ quán cảm thấy y hẳn là nên tức giận —

Tiệm cà phê nho nhỏ, giống nhà của y, nay như bị một người khoét một lỗ, mạnh mẽ chui vào cùng chung sống.

Nhưng y cố gắng một chút, lại phát hiện mình không thể nào tức giận được.

Thật khiến người ta phiền muộn mà.

Cũng may mỗi ngày, lúc gần đi, Nhà thiết kế đều đem các thứ trên bàn dọn dẹp gọn gàng, nên cũng không ảnh hưởng gì.

Hơn nữa, dù thế nào, bản thân mình thực sự đã có giao ước với anh ta.

Chủ quán cúi đầu nhìn tay mình,

Tên của Nhà thiết kế đã không còn nhìn thấy được nữa.

Nhưng mỗi khi y nắm tay mình,

Lại dường như vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ hôm đó từ lòng bàn tay anh ta truyền đến.

Từ tay chạy thẳng vào tim.

M.

Gần đây, Nhà thiết kế thay đổi cách làm việc của anh một chút,

Anh sẽ đem một ít việc vốn nên hoàn thành ở công ty đến tiệm cà phê làm.

Mỗi tối, ở phía trước, Chủ quán tính sổ, rửa ly cốc, lau bàn,

Còn anh ngồi phía sau vẽ, xem tài liệu, viết linh tinh.

Thỉnh thoảng hai người sẽ tán gẫu mấy câu,

Cũng có khi nguyên cả tối không nói câu nào.

Hình như cũng không có gì đặc biệt cho lắm,

Nhưng anh vẫn cảm thấy hình như anh đang chìm vào đó.

Anh không biết đây là chuyện tốt hay xấu,

Điều duy nhất có thể khẳng định là,

Anh mặc kệ bản thân mình đắm chìm trong đó.

Nhà thiết kế thở dài,

Anh ngẩng đầu lên, lại phát hiện ra nhân viên của mình đều đang nhìn chằm chằm mình.

Anh chợt nhớ ra, hình như bây giờ đang là giờ họp.

Phòng họp có chút im lặng.

Phó tổng khẽ ho một tiếng: Kỷ tổng, về phương án thiết kế khu Trung tâm hội nghị Khoa học kĩ thuật...

Nhà thiết kế cúi đầu nhìn báo cáo trong tay, nhẹ gõ xuống bàn, nói: ...Hơi mệt.

Phó tổng và nhân viên: ...

Nhà thiết kế nói tiếp: Lần trước hình như có ai nói, có tiệm cà phê ở bên dưới không tồi...

Phó tổng hiểu ra: ... Buổi thảo luận hôm nay có lẽ sẽ hơi dài, nghỉ một lát đã. Tôi với Kỷ tổng mời mọi người uống cà phê, ai cũng có phần. Tiểu Trần, cậu giúp tôi đi mua nhé!

Phòng họp vang lên một trận hoan hô.

Mọi người đều về chỗ mình, Nhà thiết kế một mình ngồi trong phòng hội nghị xem tài liệu.

Một lát sau, cả công ty tràn ngập hương cà phê, xem ra đã mua lên rồi.

Cốc cốc cốc.

Có người gõ cửa phòng họp, chắc là thư kí đưa cà phê tới, Nhà thiết kế không ngẩng đầu lên nói:

Tôi không uống cà phê đâu, mọi người cứ uống đi.

Vậy sao dạo trước lần nào đến quán tôi anh cũng gọi?

Nhà thiết kế ngẩng đầu, thấy Chủ quán đang tựa vào cửa cười.

Thế là anh giả bộ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: Tôi chỉ thích một loại cà phê.

Chủ quán đi đến, đem trà đã pha sẵn đặt trên bàn của anh:

Thấy các anh mua nhiều như vậy, khuyến mãi thêm một ly cà phê, vị anh thích — vị Thiết Quan Âm.

Nhà thiết kế làm bộ hiểu rõ, gật gật đầu: Nói cách khác, những ly khác phải dùng tiền mua, còn ly này là "vô giá", đúng không?

Chủ quán nhìn anh không nói lời nào.

Nhà thiết kế nâng ly lên: Vinh hạnh của tôi.

Chủ quán nhịn không được thầm nghĩ: Người này, dạo này thích cười thật đấy.

N.

Thực ra lạc thú lớn nhất của cuộc sống, đại khái chỉ là mỗi ngày trôi qua không giống nhau.

Cho dù bạn rõ ràng vẫn đang làm những việc giống hôm qua:

Thức dậy, đánh răng rửa mặt, xuống lầu mua đồ ăn sáng, mở cửa quán cà phê,

Sau đó từ xa, bỗng nhiên nhìn thấy trước cửa quán đã có một người đang đứng.

Cái sự không giống nhau này, có đôi khi chúng ta gọi là "kinh hỉ".

Chủ quán có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên y thấy Nhà thiết kế đến quán cà phê vào ban ngày.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển, tay áo xắn cao đến cánh tay, để lộ làn da trắng.

Trên tay là một cái túi nilon, không biết bên trong đựng gì.

Chủ quán vừa mở cửa mời Nhà thiết kế vào, vừa hỏi: Chào buổi sáng, có chuyện gì à?

Nhà thiết kế gật đầu, nói: Cậu có thể nhìn giúp tôi xem, nó làm sao vậy?

Anh nói xong liền mở túi ra, bên trong là nhánh lục la kia.

So với hồi Chủ quán mới đưa tới,

Nhánh lục la này lớn lên không ít, lá cũng nhiều hơn, xanh mướt, nhìn là biết được chăm sóc rất tốt.

Nhưng mà có vài cái lá ở đầu không biết vì sao lại biến thành màu đen, còn rũ xuống, giống như là đã bị hoại tử.

Chủ quán trực tiếp cầm kéo cắt phứt mấy cái lá bị biến đen, rồi cắt luôn đám rễ chùm dài dài.

Sau đó cầm hai cái ly thủy tinh, chia nhánh lục la thành hai nhánh nhỏ thả vào.

Chủ quán đẩy chúng đến trước mặt Nhà thiết kế:

Được rồi, lá bị đen chỉ cần cắt đi là được. Nhưng mà bây giờ nó dài nhanh quá, chỉ để trong ly thôi thì hơi bé, phải chia ra nuôi trong hai cái ly, anh mang cả đi cũng được.

Nhà thiết kế có chút chần chừ: Thế... là được rồi sao?

Chủ quán nhíu mày: Anh muốn trả phí phục vụ?

Nhà thiết kế nhìn chằm chằm hai nhánh lục la một hồi, chỉ vào nơi mà lá bị hỏng vừa được cắt đi:

Bọn nó còn dài ra được không?

Chủ quán lắc đầu.

Nhà thiết kế: Ngay cả cậu cũng không có cách làm bọn nó dài ra sao?

Chủ quán: ...

Chủ quán nghĩ nghĩ, cúi đầu thổi nhẹ vào nhánh lục la, nói: Tôi thổi một tí, thổi một tí là nó sẽ tốt thôi.

Nhà thiết kế kinh ngạc nhìn y.

Chủ quán lúc này mới giật mình nhận ra hành động vừa rồi của mình ngốc như thế nào, thật sự là quá ngây thơ!

Mặt y có chút nóng, cảm thấy mình cần phải giải thích một chút.

Nhưng mà nói gì bây giờ?

Nói ba chữ "ngay cả cậu" của anh khiến tôi bị kích thích?

Nói nhìn anh có chút buồn, nên tôi mới an ủi anh một chút?

Hình như nói gì cũng không được.

Thế là Chủ quán chỉ đỏ mặt mà không nói gì.

9h sáng.

Ánh nắng ngày xuân vô cùng dịu dàng,

Chỉ có một vài bóng nắng loang lổ hòa với một vài âm thanh nhẹ nhàng chui vào trong quán cà phê nho nhỏ:

Tiếng bước chân, tiếng nói chuyện,

Tiếng ô tô đi trên đường, tiếng chim hót,

Còn có tiếng hát loáng thoáng phát ra từ radio nhà ai đó...

Ồ, lắng nghe kỹ xem,

Còn có tiếng hạt giống nảy mầm.

O.

Đây đã là lần thứ ba Chủ quán buông máy tính trong tay xuống trong hôm nay.

Y mãi không thể nào tập trung được.

Đầu sỏ gây ra chuyện này là Nhà thiết kế.

Cũng không biết mọi chuyện biến thành thế này từ khi nào.

Y chỉ cảm thấy mối quan hệ giữa y và Nhà thiết kế hình như có chút —

Mờ ám.

Điều này khiến cho lòng y có chút không yên, thậm chí còn nhớ lại một vài chuyện trước kia.

Đúng vậy, Chủ quán là gay.

Hơn nữa rất lâu trước kia cũng từng có bạn trai.

Giống như mấy cuốn tiểu thuyết cẩu huyết, hai người cũng yêu nhau đến oanh oanh liệt liệt,

Chủ quán vì người kia mà không ngại công khai với người nhà, cuối cùng còn ồn ào một trận.

Nhưng y vẫn không hối hận.

Y tự nhận tình yêu của hai người họ là dũng cảm, là tốt đẹp như thế đó.

Không có gì có thể quan trọng hơn việc hai người yêu nhau.

Đáng tiếc câu chuyện của bọn họ, cuối cùng cũng không thắng được hiện thực.

Người bạn trai kia của y về nhà, cưới vợ sinh con;

Còn y, mở một tiệm cà phê.

Đường ai nấy đi,

Bọn họ quay về quỹ đạo của riêng mình,

Giống như cuộc sống vốn phải như thế.

Tất cả chuyện trước kia chỉ là một sai lầm.

Nhưng trong lòng Chủ quán hiểu rõ, y không quay đầu được nữa.

Theo lý thuyết,

Y không phải một người suy nghĩ không thoáng, chuyện gì đã qua thì cứ để nó qua,

Nhưng, nam nữ gặp được người hợp ý rồi ở bên nhau còn khó,

Huống chi là đồng tính.

Chủ quán lại còn là một người đầy kiêu ngạo, đối với vấn đề tình cảm, y không muốn làm bừa.

Vậy nên y luôn nghĩ rằng,

Nói không chừng cho đến khi già rồi, y cũng sẽ chỉ có một mình, cứ như vậy mà kết thúc cuộc đời.

Y đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý.

Nhưng hiện tại, y lại gặp Nhà thiết kế.

Rõ ràng hai người chẳng biết nhiều về nhau,

Nhưng mỗi khi ở cạnh nhau lại cảm giác như đã quen từ lâu.

Tối nào Nhà thiết kế cũng đến quán cà phê, gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Phần lớn thời gian, hai người đều tự mình làm việc của mình,

Chỉ thỉnh thoảng tình cờ ngẩng đầu lên nhìn người kia, lại phát hiện ra người kia cũng đang nhìn mình.

Người kia sẽ mỉm cười, sau đó khóe miệng lại như một vầng trăng non.

Chủ quán đã nghĩ về việc hái miếng trăng non đó xuống, nuốt vào bụng không biết bao nhiêu lần,

Suy nghĩ ấy càng ngày càng mãnh liệt.

P.

Nhà thiết kế cảm thấy Chủ quán hôm nay hơi lạ.

Cả tối, y không nói câu nào, chỉ cúi đầu làm việc.

Tuy rằng trước đây thỉnh thoảng cũng như vậy,

Nhưng Nhà thiết kế vẫn nhạy cảm thấy được, có gì đó là lạ.

Khi tính tiền, Chủ quán vẫn không nói một tiếng, thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa nhìn anh lấy một cái.

Nhà thiết kế không kiềm lòng được, hỏi: Cậu làm sao vậy?

Chủ quán ngẩng đầu, nhìn anh có chút cổ quái: Hôm qua tôi nằm mơ, mơ đến anh.

Nhà thiết kế lại cười: Vậy à? Mơ gì vậy?

Chủ quán im lặng một lúc, nói: Tôi nằm mơ thấy chúng ta hẹn nhau đi công viên trò chơi. Trước công viên có một băng ghế dài, tôi tới sớm, ngồi yên ở đó chờ anh. Chờ, chờ mãi, chờ đến khi trời tối, cũng không thấy anh đến.

Nhà thiết kế ngẩn người, anh không nghĩ tới một giấc mơ như vậy.

Chủ quán nhìn thấy anh như thế, cười: Đó chỉ là một giấc mơ thôi, đừng xem là thật. Nhưng nếu anh muốn bồi thường cho tôi, tôi cũng không để ý đâu. Hoan nghênh nhân viên của anh mỗi ngày đến chỗ tôi dùng đồ.

Nhà thiết kế cúi đầu cười, không nói gì, cũng không rời đi, dường như đang nghĩ gì đó.

Chủ quán thấy thế, cắn chặt răng, nhịn không được mở miệng:

Anh... Cuối tuần có rảnh không?

Nhà thiết kế lấy lại tinh thần, nghi hoặc nhìn y.

Chủ quán vờ lơ đãng ấn mấy con số trên máy tính: Ừm, ý của tôi là... Mấy ngày nay Trung tâm Triển lãm Quốc gia có triển lãm về sản phẩm thủy tinh, tôi rất có hứng thú, chúng ta... Hay là chúng ta cùng đi xem được không?

Khóe môi Nhà thiết kế nhếch nhếch.

Chủ quán có chút xấu hổ: ... Vì... Vì... Dạo này hơi mệt mỏi... Muốn nghỉ ngơi một ngày để thư giãn... Nếu anh không có thời gian thì...

Được.

A?

Giọng Nhà thiết kế hơi bé, Chủ quán không biết có phải mình đang nghe lầm hay không.

Nhà thiết kế nhắc lại lần nữa: Được.

Chủ quán ngơ ngác nhìn anh: Vậy —

Nhà thiết kế nở nụ cười: 9h sáng Chủ Nhật, chúng ta gặp nhau ở cửa Trung tâm Triển lãm Quốc gia.

Q.

Chủ quán không biết rốt cuộc y đã sống sót qua thời gian hai ngày còn lại như thế nào.

Tóm lại, 8h sáng Chủ Nhật, y đã tới cửa Trung tâm Triển lãm Quốc gia.

Y rất căng thẳng.

Lát thì y nghĩ xem liệu Nhà thiết kế có hiểu đây là một buổi hẹn hò thật hay không,

Lát y lại nghĩ mình thích lảm nhà lảm nhảm, nghĩ lung nghĩ tung y như con gái, thực sự là phiền muốn chết.

Y thật sự không có cách nào giảm bớt sự sốt ruột của mình,

Chỉ có thể một lần, rồi một lần mở di động ra xem mấy giờ rồi.

Sau đó y bỗng nhiên nhận ra, thực ra hai người cũng chỉ biết tên của nhau thôi, ngay cả số điện thoại cũng không có,

Cơ bản chỉ xem như hai người xa lạ.

Tâm tình luôn khô nóng của Chủ quán cuối cùng cũng nguội dần:

Thật là hoang đường mà.

Sao lúc trước y lại có thể lên cơn sốt nghĩ rằng giữa y và Nhà thiết kế có gì đó mờ ám cơ chứ?

Thậm chí còn chủ động hẹn anh,

Buồn cười quá, bọn họ thậm chí còn chưa được tính là bạn bè.

Nhưng mà —

Nhưng mà...

Không ít người đã lục tục tiến vào cửa Trung tâm Triển lãm,

Đợi thêm một lát, nghe thấy có người nói: Có thể vào rồi.

Chủ quán nắm chặt di động trong tay: 9:02.

Nhà thiết kế vẫn chưa xuất hiện.

Anh ấy đột nhiên có việc gấp?

Anh ấy gặp phải chuyện gì bất ngờ?

Hay thực ra anh ấy đã đến rồi, nhưng không có số điện thoại, không tìm được mình?

Không không không,

Cuộc sống không phải phim ảnh, không có những buồn vui chợt thoáng như thế.

Chủ quán thở dài một hơi: Quả nhiên là mình nghĩ nhiều mà.

Y không biết mình nên thấy thoải mái hay khó chịu.

Nhớ tới giấc mơ mình từng kể,

Có lẽ,

Biến thành lời tiên tri mất rồi.

R.

Nhà thiết kế ngồi trong xe nhìn thời gian: 8:50.

Từ bãi đỗ xe đến cửa Trung tâm Triển lãm có lẽ mất khoảng 2 phút.

Vì giấc mơ Chủ quán kể, anh cảm thấy, anh nên đi qua đó lúc 8:58,

Sau đó đúng 9:00 thì xuất hiện.

Ngây thơ quá đi.

Nhà thiết kế cũng thấy buồn cười.

Nhưng vừa nghĩ tới Chủ quán hiện tại đang đứng một chỗ đợi anh,

Lòng Nhà thiết kế lại cảm thấy ấm áp.

Nhà thiết kế vẫn cảm thấy trí lực của bản thân mình trên phương diện tình cảm tương đối bình thường.

Không đến mức quá trì độn,

Cũng không giống một vài người hiểu thông rồi lại thích trêu đùa lòng vòng.

Anh là một người yêu cần quá trình.

Chậm có cái lợi của chậm,

Chậm một chút,

Anh mới có thể hiểu rõ hơn, nhìn rõ hơn.

Chẳng hạn như Chủ quán.

Anh biết, anh thích Chủ quán.

Thậm chí, có lẽ cái sự thích ấy còn nhiều hơn so với tưởng tượng của anh.

Vì thích,

Anh mới không thể nào chuyên tâm, mới thất thần, mới hi vọng được dừng chân ở quán cà phê, mới nhịn không được phỏng đoán về mọi thứ của Chủ quán,

Đây là cảm thụ trước kia anh chưa bao giờ có.

Sau đó chậm rãi, anh bắt đầu trở nên tham lam hơn.

Anh không thể thỏa mãn với việc mỗi tối chỉ được ở bên nhau có một lúc như vậy,

Anh muốn nhiều hơn.

Anh khẳng định điều đó.

Nhà thiết kế xuống xe, đi về phía cửa Trung tâm Triển lãm.

Dường như anh chưa từng tỉnh táo như thế bao giờ, quãng đường chỉ hai phút lại trở nên rõ ràng mà khắc sâu:

1 phút 15 giây, anh thấy Chủ quán đứng trên bậc thang nhìn xung quanh;

1 phút 34 giây, anh thấy Chủ quán cuối cùng cũng nhìn thấy anh;

1 phút 51 giây, anh đứng trước mặt Chủ quán.

Hai mắt Chủ quán mở to, nhìn qua có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng, lại có chút không thể tin được.

Y há miệng, như muốn nói gì, kết quả cuối cùng chỉ liếc mắt nhìn Nhà thiết kế có chút bất mãn một cái: ... Anh... Anh đến muộn...

Muộn?

Nhà thiết kế nhíu mày, lấy di động của Chủ quán qua, lại nhìn di động của chính mình.

Anh thở dài: Thời gian của chúng ta hơn kém nhau 5 phút, không biết là của cậu nhanh, hay của tôi chậm.

Chủ quán hiểu ra mọi chuyện: À, hóa ra là vậy, suýt chút nữa tôi tưởng giấc mơ của tôi biến thành sự thật...

Y dừng lại một chút, rồi nói tiếp: Thực ra dù anh không tới cũng rất bình thường, dù sao hai chúng ta cũng không quá quen nhau, anh xem, ngay cả số điện thoại của anh tôi cũng không có...

Nhà thiết kế: ... Di động tôi có số điện thoại của mấy nhân viên chuyển phát nhanh, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ đi xem triển lãm với bọn họ.

Chủ quán: ...

Nhà thiết kế: Vậy nên, bây giờ chúng ta đã quen nhau hơn một chút chưa?

Chủ quán cuối cùng cũng cười: Ừ, đủ tiêu chuẩn để đi xem triển lãm với nhau rồi. Đi thôi.

Y nói xong liền tiến về phía trước.

Nhà thiết kế gọi y lại: Chờ một lát đã.

Nhà thiết kế gỡ chiếc đồng hồ anh đang đeo trên cổ tay trái xuống,

Đó là một chiếc đồng hồ kiểu nam đơn giản, nhìn qua cũng biết đã đeo được một thời gian rồi —

Nhà thiết kế đeo nó lên tay Chủ quán.

Chủ quán nhìn đồng hồ, có chút đơ ra.

Nhà thiết kế: Được rồi.

Chủ quán nhìn không được hỏi: Sao lại đưa đồng hồ cho tôi?

Nhà thiết kế: À, đây là quà sinh nhật, sinh nhật vui vẻ.

Chủ quán lắc đầu: Anh nhớ lầm rồi, hôm nay không phải sinh nhật tôi.

Nhà thiết kế không thèm để ý: Nếu sinh nhật của cậu sau ngày hôm nay, vậy tôi chúc cậu sinh nhật vui vẻ trước; nếu sinh nhật cậu trước hôm nay, vậy tôi chúc cậu sinh nhật vui vẻ bù.

Chủ quán có chút bất lực: ... Không được, làm gì có kiểu sinh nhật như thế này, tôi không muốn. Hơn nữa, đồng hồ này vừa nhìn đã biết là rất quý rồi, tôi —

Nhà thiết kế dùng tay trái của mình bao lấy tay phải của Chủ quán.

So với hồi đóng dấu hợp đồng lúc trước, là tay phải của anh nắm lấy tay trái của y.

Động tác lúc này, càng giống một nghi thức hơn.

Chủ quán bỗng nhiên không biết phải nói gì.

Nhà thiết kế cuối cùng cũng nở nụ cười, khẽ nói:

Khoảng cách giữa chúng ta là 5 phút, tôi cảm thấy quá xa. Vậy nên hiện tại, tôi giao thời gian của mình cho cậu.

S.

Cho nên, đó là tỏ tình... đúng không?

Sau hôm ấy, trước cửa Trung tâm Triển lãm, Nhà thiết kế nói vậy với Chủ quán xong,

Anh không đề cập đến chuyện đó nữa,

Thậm chí tối đến vào quán cà phê, cũng không khác gì bình thường.

Chủ quán oán hận nghĩ, người này thật là đáng ghét,

Chỉ bỏ lại một câu mập mà mập mờ,

Làm hại y vắt hết óc nghĩ xem câu đó rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Không phải như vậy chứ,

Y cũng không phải bé gái mười bảy, mười tám tuổi, chơi trò anh đoán, em đoán, chúng ta cùng đoán với người yêu,

Tình cảm của người trưởng thành, chẳng lẽ không phải là ngắn gọn mà nhanh chóng sao?

Tối đến, khi Nhà thiết kế đi vào quán cà phê rồi ngồi xuống chỗ ngồi độc quyền, chuẩn bị làm việc như thường lệ,

Chủ quán trực tiếp ngồi xuống đối diện anh.

Y cố nghiêm túc: Tôi làm xong hết việc của mình rồi... Hay là... Chúng ta tâm sự một chút đi.

Nhà thiết kế đóng tài liệu lại, mặc dù có chút bất ngờ nhưng vẫn mỉm cười: Được thôi, cậu muốn nói chuyện gì nào?

Chủ quán nghĩ nghĩ, nói: Vì sao anh lại thích chỗ này thế?

Nhà thiết kế: Bởi vì từ chỗ này đến phía trước nhất, là một khoảng cách rất an toàn.

An toàn?

An toàn cái gì cơ?

Vì cách xa y, nên an toàn?

Nhà thiết kế như nhìn thấu suy nghĩ của Chủ quán, ho nhẹ một tiếng: Xa phía trước nhất sẽ quan sát dễ hơn.

Chủ quán càng thêm khó hiểu: Quan sát? Anh muốn quan sát cái gì?

Nhà thiết kế cúi đầu cười: Quan sát thứ — mình thích.

Chủ quán bỗng nhiên cảm thấy mặt mình nong nóng.

Nhà thiết kế hỏi tiếp: Cậu thì sao, cậu thích cái gì?

Chủ quán ngay lập tức trả lời: Tiền. Nó mới là thứ an toàn nhất.

Nhà thiết kế ngẩn ra, sau đó gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu.

Chủ quán có chút bất đắc dĩ: Rốt cuộc là anh đồng ý hay là không đồng ý hả?

Nhà thiết kế không đáp, chỉ hỏi tiếp: Hôm nay cậu có chuyện gì không?

Chủ quán nhìn người trước mặt, thực ra, y rất muốn hỏi thẳng một câu:

Anh có thích tôi không? Nếu thích, trùng hợp thật, tôi cũng thích anh.

Nhưng y không nói thành lời được.

Thành thực mà nói thẳng tình cảm của mình ra miệng, dường như y đã mất đi cái thứ dũng khí đó lâu lắm rồi.

Chủ quán lắc đầu.

Nhà thiết kế: Nếu cậu không có việc gì, thì thực ra tôi có chút việc.

Anh ngừng một chút rồi nói tiếp: Ngày mốt tôi có vài người bạn đến chơi, chúng ta cùng đi ăn tối nhé!

Chủ quán sửng sốt một chút, thốt ra: Gặp phụ huynh?

Nhà thiết kế nhịn không được mỉm cười.

Mặt Chủ quán đỏ lên: Không phải, thật ra tôi muốn nói, được ăn cơm chùa, tôi rất vui.

Kết quả là trò chuyện cả tối, Chủ quán vẫn chưa có được đáp án y muốn.

Mà có lẽ, rốt cuộc thì y muốn đáp án gì,

Chính y cũng không rõ nữa.

T.

Thực ra ngày đó Chủ quán thuận miệng nói ra câu "gặp phụ huynh" thật ra cũng không sai.

Nhà thiết kế đích thực ôm chút tâm tư như thế.

Tuy rằng quan hệ của hai người thậm chí còn chưa rõ ràng hẳn,

Nhưng Nhà thiết kế vẫn không nhịn được, thừa dịp đám bạn đến thăm,

Dẫn y đi gặp bọn họ một lần.

Toàn là bạn tốt nhiều năm rồi, luôn ăn ý với nhau.

Theo phương diện nào đó mà nói,

Đây thực ra là một loại tán thành.

Tuy rằng, khi Nhà thiết kế giới thiệu Chủ quán với bạn mình, chỉ nói: Bạn tớ.

Bạn tớ.

Chủ quán nghĩ, đây là một đáp án có ý nghĩa.

Không khí trên bàn cơm vẫn rất sôi nổi,

Bạn bè của Nhà thiết kế đều là những người tính tình sảng khoái,

Mới uống vài ly, đã bắt đầu hô anh hô chú với Chủ quán.

Nhưng Chủ quán để ý thấy,

Trong đó có một người tên là Nghiêm Mục, hình như không thích y lắm.

Cả tối anh ta chưa nói nổi mấy câu,

Nhưng chỉ cần vừa mở miệng một cái, không khí trên bàn cơm sẽ biến thành là lạ, giống như hiện tại —

Đồng hồ đeo tay của cậu đâu?

Cả bàn ăn vừa mới còn rất náo nhiệt bỗng chốc yên tĩnh trở lại,

Nhà thiết kế thản nhiên nói: Nó đang ở nơi nó nên ở.

Nghiêm Mục cười, không nói gì.

Chủ quán nhất thời có cảm giác không nói nên lời.

Ở một vài thời điểm nào đó, con người luôn rất nhạy cảm.

Mấy chữ bình thường, không có gì lạ, nhưng Chủ quán lại nghe ra một chút không giống.

Y nhìn không được trộm nhìn thoáng qua Nhà thiết kế ở bên cạnh,

Người kia đang chuyên tâm phân cao thấp với một cái xương đùi dê.

Miếng xương có hơi lớn, hình như anh không biết nên đặt miệng thế nào,

Thử vài lần, không khống chế được, đành phải cạo sạch sẽ thịt trên xương xuống,

Sau đó có chút buồn bực đặt nó sang một bên.

Chủ quán phụt một cái bật cười,

Một Nhà thiết kế như vậy, vẫn là lần đầu tiên y nhìn thấy.

Nhưng hậu quả của việc ăn không chú ý chính là Chủ quán không cẩn thận làm đổ ly rượu, rượu đổ hết vào người,

Y đành phải vào toilet lau qua.

Kết quả khi quay lại, lại chỉ thấy Nghiêm Mục đang khoanh tay, dựa tay nắm cửa.

Nghiêm Mục thấy y, huýt sáo một cái, nói: Đồng hồ đeo tay của cậu đẹp lắm.

Chủ quán dừng bước, yên lặng nhìn anh ta, không nói gì.

Nghiêm Mục ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: Thế nào, cậu ấy không tồi đúng không. Nhìn qua thì nghiêm túc, thực ra rất tốt —

Đôi mắt anh ta hơi rũ xuống, giọng nói cũng nhẹ đi: Dịu dàng, cẩn thận, khi cười lên nhìn đẹp vô cùng, có phải hay không?

Thì sao, anh muốn nói cái gì?

Giọng Chủ quán có chút lạnh.

Nghiêm Mục nhún nhún vai: Không có gì, chỉ là cảm khái chút thôi mà. Đúng rồi, bây giờ cậu ấy còn tăng ca làm việc buổi tối không? Thế nào cũng thấy —

Chủ quán ngắt lời anh ta: Nói thực, anh ấy như thế nào, chẳng liên quan gì đến tôi cả. Hơn nữa, tôi thật sự không có hứng thú với mấy lời anh nói, vì sao anh không tìm một người khác đến nghe?

Nghiêm Mục: Vội cái gì, tôi còn chưa nói xong cơ mà. Thế nào cũng thấy, không ai có thể cự tuyệt cậu ấy, cho dù là phụ nữ, hay là — đàn ông. Cậu nói thế nào?

Cách —

Cửa mở, Nhà thiết kế kinh ngạc đứng ở cửa: Hai người đứng đây làm gì thế? Tôi đang muốn đi lấy thêm rượu.

Nghiêm Mục cười cười: Không có gì, đang nói chuyện về cậu thôi.

Nhà thiết kế cũng cười, nhìn Chủ quán: Thật à? Nói gì vậy?

Chủ quán không nói gì.

Không biết tại sao, vẻ mặt tươi cười của Nhà thiết kế khiến y có chút bực bội.

Một màn vừa rồi cực kì giống cảnh tượng người yêu cũ với người yêu mới tranh giành tình nhân thường xuất hiện trong tiểu thuyết.

Nhưng mà, dựa vào cái gì cơ chứ?

Nghiêm Mục có phải người yêu cũ hay không y không biết,

Nhưng y thì sao, y là người yêu mới sao?

Trừ bỏ cái câu tỏ tình mập mập mờ mờ lần ấy,

Giữa bọn họ không còn bất kì hứa hẹn hay cái gì khác giống như những đôi tình nhân nên có.

Nếu như vậy, dựa vào cái gì y phải đứng đây nghe những thứ y không muốn nghe?

Một màn đối thoại khiến người ta chẳng vui nổi này, đều vì cái người trước mặt này,

Vậy mà anh ta lại làm bộ như không biết cái gì hết.

Dựa vào cái gì?

Nghĩ đến đây, Chủ quán đẩy mạnh người trước mặt vào trong gian phòng,

Nhà thiết kế bị bất ngờ, không kịp đề phòng, bị y đẩy sát vào tường.

Chủ quán đang tức giận.

Nhà thiết kế đã nhìn ra, nhưng anh không rõ vì sao.

Cậu —

Chủ quán cáu kỉnh ngắt lời anh: Anh còn nhớ hôm qua anh đã nói gì không?

Hôm qua, Nhà thiết kế vẫn đến quán cà phê như bình thường, hai người chỉ tán gẫu mấy câu, không có gì đặc biệt.

Nhà thiết kế có chút hoang mang: Tôi đã nói cái gì?

Anh chưa nói gì cả, đương nhiên Chủ quán nhớ rất rõ.

Nhưng chỉ là y đột nhiên nghĩ đến, anh đã từng nói gì đó,

Không phải hôm qua, thì là hôm kia, hôm kìa, hoặc là một ngày nào đó trước kia.

Nói tóm lại là đáng ra phải có một ngày, anh ấy đã nói gì đó.

Nhưng thật ra, cho dù là ngày ấy, anh ấy cũng chưa nói gì.

Chủ quán có chút tuyệt vọng nhìn Nhà thiết kế.

Không biết có phải là do tác dụng của cồn hay không, đầu óc y giờ này có chút hỗn loạn:

Không hỏi ra được, cũng không có được đáp án.

Y chỉ nhìn thấy môi Nhà thiết kế hơi mở ra, dường như muốn nói gì.

Lúc này, anh sẽ nói những gì?

Y có chút sợ hãi.

Nếu thế, đừng nói nữa thì hơn.

Trái tim Chủ quán khẽ rung, hung hăng hôn lên môi của Nhà thiết kế.

Nhà thiết kế bị hành động của y dọa sợ.

Cả người anh cứng ngắc, chỉ cảm nhận được hơi thở ấm áp của Chủ quán đang quanh quẩn bên môi mình,

Đầu lưỡi y cẩn thận thăm dò, mang theo một chút hương rượu, khiến cho anh nhịn không được muốn nếm thử.

Nhà thiết kế cuối cùng cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra,

Một tiếng thở dài rất nhỏ phát ra từ trong cổ họng anh,

Sau đó anh vươn hai tay ra ôm chặt lấy Chủ quán, giành lại thế chủ động,

Quấn lấy đầu lưỡi của Chủ quán, dây dưa.

Tất cả đám người đang ngồi trong phòng đều bị hành động của hai người làm chấn động.

Nghiêm Mục đứng ở cửa nhìn một màn này, không nói được một lời.

Qua một lúc lâu, cuối cùng hai người Chủ quán và Nhà thiết kế mới dừng lại,

Hai người mặt đối mặt, chóp mũi kề chóp mũi.

Nhà thiết kế khẽ cười, nói:

Anh vừa nhớ ra hôm qua anh nói cái gì, anh nói —

Chủ quán thở hổn hển, hơi nghiêng mặt đi, không dám nhìn anh.

Nhà thiết kế vỗ nhẹ lên má y, bắt y nhìn vào mắt mình:

Anh thích em, xin em hãy ở bên anh.

_____

* Đại khải món mấy người đó ăn như thế này này

U.

Nhà thiết kế không nhớ rõ mình thích Chủ quán từ bao giờ,

Chờ đến khi anh ý thức được chuyện này,

Tối nào anh cũng làm ổ ở quán cà phê mất rồi.

Thích y vì cái gì?

Nhà thiết kế cũng không nói rõ được.

Nếu bắt buộc phải nói,

Đại khái chính là cái gọi là "cảm giác".

Thế giới này, có rất nhiều chuyện chẳng hiểu vì sao nó lại như vậy:

Rất nhiều người đến cuối đời cũng chẳng thể tìm được người mình yêu thật sự;

Rất nhiều người chỉ khẽ ngẩng đầu lên, đã có thể gặp được hạnh phúc thuộc về mình.

Đây là một loại may mắn.

Nhà thiết kế cảm thấy, có lẽ y thuộc về loại người may mắn hơn kia.

Tuy rằng anh cũng chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ thật sự thích một người đàn ông.

Chính xác mà nói, anh thậm chí còn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có cảm xúc yêu đương giống người bình thường.

Phần lớn thời gian của anh đều dành hết cho công việc, một vòng luẩn quẩn chật hẹp, lại còn không thích giao tiếp.

Tuy rằng không phải không có người từng thổ lộ với anh,

Nhưng anh đều từ chối.

Gồm cả Nghiêm Mục.

Thực ra khi Nghiêm Mục thổ lộ với Nhà thiết kế, cảm giác của Nhà thiết kế rất lạ.

Anh bị một người đàn ông thổ lộ, nhưng lại không thấy chán ghét, thậm chí còn có chút hưng phấn.

Mà anh từ chối là bởi vì anh chỉ xem cậu ta là bạn,

Nhưng xét về mặt tâm lí, anh không hề bài xích chuyện hẹn hò với một người đàn ông.

Khi anh nhận ra điều này,

Lại nhớ đến bản thân mình bình thường, ở một vài phương diện trong cuộc sống, quả là chú ý tới nam giới gấp nhiều lần nữ giới,

Có một số việc, cứ tự nhiên trở nên rõ ràng.

Anh thích đàn ông.

Sau một thoáng bối rối, Nhà thiết kế liền bình tĩnh tiếp nhận điều này.

Cũng chẳng phải việc gì to tát hết.

Phụ nữ cũng được, đàn ông cũng tốt,

Nói trắng ra, đây là một chuyện rất đơn giản —

Gặp ai, rồi yêu ai.

Chỉ như vậy mà thôi.

Mà giờ đây, anh đã gặp được Chủ quán.

Anh phát hiện ra, chỉ thoáng một cái, mình thích thật nhiều thứ —

Anh thích nghe y lải nhà lải nhải mấy chuyện cỏn con;

Anh thích nhìn y miệt mài nghiêm túc tính toán;

Anh thích y quan tâm anh, đổi cà phê của anh thành trà xanh;

Anh thích được ở bên y;

...

Không biết "thích" nhiều như thế, đã đủ trở thành yêu chưa nhỉ?

Không đủ cũng chẳng sao cả,

Cứ từ từ mà tới.

Từng bước một,

Đi chậm một chút, sẽ vững vàng hơn một chút.

Cho dù hôm đó, trước mặt mọi người, Chủ quán đã từ chối anh,

Nhà thiết kế cũng tuyệt đối không lùi bước.

Anh biết rõ,

Thứ anh muốn nhận được từ Chủ quán, không phải là sự vui thích ngắn ngủi,

Mà là sự ủng hộ cả đời.

V.

Là một nhân viên ưu tú,

Ngoài việc làm tốt chức vụ của mình, còn phải biết cách giúp đỡ sếp mình giải quyết các loại vấn đề kì kì quái quái.

Về điểm này, tập thể nhân viên công ty thiết kế đều lĩnh hội rất tốt —

Bọn họ vừa mới kết thúc một buổi họp có chút đặc biệt.

Nói thật, sắp tan tầm đột nhiên bị công ty thông báo họp,

Hoàn toàn không phải một chuyện khiến người ta vui vẻ.

Nhưng bất ngờ là, buổi họp này lại là yêu cầu riêng của Tổng giám đốc:

Thật xin lỗi vì đã cướp mất một ít thời gian riêng tư của mọi người, chủ yếu là có một chuyện cần đến sự giúp đỡ của mọi người.

Các nhân viên tham gia buổi họp ngơ ngác nhìn nhau.

Chuyện ngay cả Tổng giám đốc cũng không giải quyết được, bọn họ có thể làm cái gì cơ chứ?

Nhà thiết kế không nhanh không chậm nói: Là như thế này, tôi có hai người bạn, A và B. A thích B, anh ta cảm giác được B cũng thích mình, vì thế, trong một tình huống khá bất ngờ, A đã tỏ tình với B, nhưng B lại từ chối. Hiện tại muốn mời mọi người phân tích nguyên nhân vì sao B từ chối, và A phải làm thế nào mới có thể theo đuổi được B.

Phòng họp lặng ngắt như tờ.

Trong đầu cả đám nhân viên chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Nói thật hay nói giỡn vậy?

Tuy rằng chủ đề hội nghị lần này có điểm kì dị so với bình thường,

Nhưng đối với đủ loại nhân tài đang ngồi phía dưới mà nói, có tính là cái gì đâu —

Giải quyết xong nhanh rồi về nhà ăn cơm mới là đúng nhất.

Vì thế, sau một hồi im lặng ngắn ngủi,

A Hân phòng Tài Vụ luôn điềm tĩnh nhất mở miệng đầu tiên: Kỷ tổng, tôi muốn xác nhận lần nữa, A thật sự có thể khẳng định là B thích anh ta sao?

Nhà thiết kế nghĩ một lúc, rồi ngập ngừng gật đầu.

A Hân rõ ràng: Nếu như vậy, tôi nghĩ nguyên nhân B từ chối có lẽ là cậu ấy cảm thấy tình cảm của mình đối với A còn chưa đạt tới mức độ có thể hẹn hò, cho nên B mới không nhận lời.

Hoa Hoa phòng Hành Chính phản bác ngay lập tức: Còn tôi nghĩ B từ chối là vì quá đột ngột, chưa chuẩn bị sẵn sàng. Vừa nãy Kỷ tổng cũng nói, A thổ lộ trong một tình huống bất ngờ.

Lão Từ phòng Thiết kế chậc chậc lưỡi: Theo kinh nghiệm từng trải của tôi, B hẳn là vì một vài nguyên nhân khách quan, ví dụ như áp lực gia đình các kiểu, mới không nhận lời, A phải tìm hiểu xem B có nỗi khổ tâm nào không trước đã.

...

Đây là một buổi họp vô cùng tuyệt vời.

Suốt buổi họp, nhóm nhân viên lý luận sắc bén, đưa ví dụ, dẫn chứng đầy đủ,

Vì hai vấn đề Nhà thiết kế đưa ra mà tranh luận đến mặt đỏ tai hồng,

Thậm chí không ngại dùng tới biểu đồ, trực tiếp làm phân tích tại hiện trường cùng nhiều loại phương pháp nghiên cứu.

Cuối cùng, sau khi tất cả tập trung phân tích kỹ càng "Cách A thổ lộ", "Tâm lí đặc trưng của B", "Mức độ tình cảm của A và B",

Cuối cùng cũng đưa ra được một phương án —

Mặc kệ nguyên nhân B từ chối là gì, A phải nghiêm túc tỏ tình một lần nữa.

Nhà thiết kế cau mày, ngón tay anh có chút bất an gõ gõ bàn:

A nên tỏ tình thế nào mới tốt?

Cái này thì dễ rồi —

A Hân mở miệng lần thứ hai: A có thể tham khảo một vài cách tỏ tình kinh điển trong phim.

Đến đây, buổi họp kết thúc.

Mọi người cuối cùng cũng thả lỏng, dọn dẹp một chút chuẩn bị về nhà.

Nhưng mà, Tiểu Vương mới vào công ty chưa lâu, có lẽ chưa từng tham gia một buổi họp nào thú vị như vậy, tỏ ra có chút hưng phấn.

Chưa ra khỏi phòng họp đã lớn tiếng:

Ầy, ngày xưa tôi lên mạng cũng thường xuyên nhìn thấy mấy topic xin giúp đỡ kiểu này, nhưng mà cứ tự xưng "Tôi có một người bạn" thì y như rằng, trên cơ bản đều là bản thân chủ topic, ha ha ha ha ha ha ha...

Phòng họp yên tĩnh trở lại.

Nhà thiết kế đi tuốt ở đằng trước khựng lại một xíu, sau đó bước nhanh hơn về phòng làm việc của mình,

Động tác của anh thật sự hơi nhanh,

Đến nỗi không ai thấy được khuôn mặt hơi hồng lên của anh,

Nhưng mà, cái này không quan trọng.

Quan trọng là...

Trong lòng nhân viên công ty thiết kế tràn ngập cảm giác thành tựu khi hoàn thành nhiệm vụ;

Còn Nhà thiết kế —

Anh ngồi trong phòng làm việc, trong lòng tràn đầy chờ mong.

W.

Đã mấy ngày rồi Nhà thiết kế không đến quán cà phê.

Không điện thoại, không nhắn tin, cũng không thấy người đâu cả.

Không một lời nào, cứ như đột nhiên biến mất.

Nếu không phải chỗ ngồi độc quyền của Nhà thiết kế vẫn còn mấy thứ tạp nham,

Chủ quán quả thực phải nghi ngờ, liệu có phải người này cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện.

Có lẽ tại anh ấy không muốn nhìn thấy mình.

Chủ quán đặt sổ sách trên tay xuống,

Y không thể nào tập trung được.

Ngày đó, ngay trước mặt mọi người, anh cường hôn Nhà thiết kế, sau đó lại từ chối lời tỏ tình của anh,

Bây giờ nhớ tới chuyện đó,

Trong lòng vẫn dâng lên một trận cảm xúc không nói rõ thành lời được.

Tim y đập loạn nhịp.

Lời tỏ tình của Nhà thiết kế, khiến y hoảng sợ

Tuy rằng, Chủ quán thật sự thích anh.

Người kia, lúc nào cũng nghiêm túc, lại lạnh lùng.

Nhưng Chủ quán biết, anh luôn mang đến cho người ta những dịu dàng bất ngờ,

Ở bên anh, dường như thời gian cũng chậm lại —

Đó là một loại bình yên khiến người ta cảm thấy nó quá xa xỉ.

Chủ quán nghiện nó.

Nhưng mà ngày ấy, khi y thấy được rõ ràng sự nghiêm túc trong mắt Nhà thiết kế lúc anh thổ lộ,

Y bỗng có chút không biết phải làm sao.

Y thậm chí không biết bản thân mình rốt cuộc đã chuẩn bị tốt chưa.

Y muốn cái gì, Nhà thiết kế muốn cái gì,

Trong một tình huống hỗn loạn như thế,

Y không thể nào suy nghĩ được,

Trời biết y hi vọng mình có thể làm giống như suy nghĩ lúc trước, mỉm cười trả lời anh một câu: Thật là khéo, em cũng thích anh.

Nhưng kết quả, y lại đẩy anh ra.

Một người cô đơn đã lâu, sẽ trở nên nhút nhát.

Mà cái hôn hôm đó, dường như đã cướp sạch dũng khí của y.

Chủ quán, một trà sữa mang đi.

Một giong nói trong trong làm Chủ quán lấy lại tinh thần.

Y ngẩng đầu, phát hiện là cô gái của công ty thiết kế lần trước mua rất nhiều cà phê.

Chủ quán vừa bắt đầu bận rộn, vừa giả bộ lơ đãng hỏi: Công ty các cô nhàn thật đó, không phải tăng ca nữa à?

Cô gái cười cười: Nhân viên bình thường như bọn tôi xong việc là có thể tan tầm rồi. Chỉ có sếp là ngày nào cũng tăng ca, còn bận hơn cả bọn tôi.

Chủ quán nhịn không được run người một cái: Sếp? Là người lần trước mời các cô uống cà phê ấy hả?

Cô gái gật đầu: Đúng thế, anh gặp rồi mà, không phải anh còn tặng anh ấy một ly trà đó thôi. Đấy là Tổng giám đốc của bọn tôi, mấy ngày nay, hôm nào cũng tăng ca ở công ty.

Cô gái mua cà phê đi rồi, Chủ quán bắt đầu nhìn di động ngẩn người,

Ngón tay y lướt qua tên Nhà thiết kế trên màn hình một lần rồi một lần.

Y cảm thấy có gì đó trong tim y đang đòi nhảy ra ngoài.

Rốt cuộc là cái gì cơ chứ?

Y rất muốn biết.

Vì thế y ra khỏi quán cà phê, đi về phía tòa nhà công sở.

Từ quán cà phê đến công ty thiết kế chỉ là quãng đường rất ngắn,

Bước chân của Chủ quán vô cùng thong thả.

Nhưng y biết, mỗi một bước đều là một đường y muốn chạy.

Chủ quán chậm chạp đi vào công ty thiết kế.

Bên trong hơi tối, hơn nữa rất yên lặng, chỉ còn gian phòng trong cùng còn sáng đèn.

Đó hẳn là văn phòng của Nhà thiết kế.

Chủ quán nhẹ nhàng bước tới,

Còn chưa tới cửa, qua lớp kính trong suốt, đã thấy Nhà thiết kế đang chăm chú nhìn máy tính.

Khi y đang định rời đi,

Trong phòng lại truyền ra tiếng nói chuyện có chút kì quái:

Mộ Dung Vân Hải tôi, thề với đất rộng, với trời cao, với mây, với gió, với hoa, với áng cầu vồng, cả đời này tôi chỉ yêu mình Sở Vũ Tiêm, tôi sẽ khiến cô ấy vui vui vẻ vẻ cả đời, cho đến khi già, rồi chết đi.[1]

Chủ quán: ...

Chủ quán thấy Nhà thiết kế cau mày, nhấn chuột một cái, tiếng nói chuyện lại thay đổi:

Tử Vi, nàng cố ý làm ta lo lắng, sợ hãi có phải hay không? Nàng không muốn ở bên ta cả đời hay sao? Trước kia thân phận của nàng không minh bạch, ta đã lo lắng, sợ hãi, nay thân phận nàng rõ ràng rồi, ta vẫn phải lo lắng, sợ hãi. Ta xin nàng, chúng ta hãy kết thúc những ngày tháng không yên này đi có được không?[2]

Lách cách, lạch cạch, chuột lại được click hai cái, lần này là một giọng nói hơi trầm: I have crossed oceans of time to find you.[3]

...

Chủ quán chợt nhận ra, Nhà thiết kế đang làm cái gì.

Những câu vừa rồi hình như là mấy câu tỏ tình trong phim thường chiếu trên TV,

Tuy y không rõ vì sao bỗng dưng Nhà Thiết lại nghĩ ra việc xem mấy thứ này,

Nhưng, Chủ quán biết,

Nhất định là vì y.

Chủ quán xoay người, nhẹ nhàng dựa vào tường,

Trời bên ngoài đã hơi tối.

Qua khung cửa sổ, y có thể thấy được nhà nhà đã lên đèn, sao trên trời cũng đã xuất hiện.

Trong phòng làm việc, Nhà thiết kế vẫn đang mở từng đoạn, từng đoạn tỏ tình đủ các kiểu,

Có vài cái nghe rất buồn nôn;

Có vài cái nghe thực chân thành.

Chủ quan hơi nhắm mắt lại:

Những người khác nhau, nói những câu khác nhau, thực ra lại chỉ đang làm cùng một việc.

Y thở dài một hơi.

Từ lúc bắt đầu lâu lắm rồi,

Nhà thiết kế đã gieo một hạt giống trong lòng y.

Hạt giống ấy đã nảy mầm,

Mỗi một ngày, nó lại lớn thêm.

Đến giờ phút này —

Chủ quán chạm vào ngực mình:

Nó đã tới lúc nở hoa rồi.

________________________________________

[1] Một câu thoại trong phim "Cùng ngắm mưa sao băng 2" (hay còn được gọi là BOF phiên bản Trung Quốc) của nhân vật nam chính Mộ Dung Vân Hải.

[2] Một câu thoại trong phim "Hoàn Châu Cách Cách" của nhân vật Phúc Nhĩ Khang.

[3] "Tôi đã vượt qua bao đại dương thời gian để tìm thấy em" – Một câu thoại nổi tiếng trong phim "Bram Stoker's Dracula" (Bá Tước Dracula) của nhân vật bá tước.

X.

Nhà thiết kế hôm nay đi làm sớm.

Thời gian đi làm là 9h, 8h anh đã tới văn phòng.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, cúc cổ cùng cúc tay đều đóng cẩn thận.

Bên ngoài là một bộ âu phục sẫm màu,

Trên cổ còn có một chiếc cà vạt màu đỏ thẫm.

Hai tay anh đan vào nhau, nghiêm túc ngồi ở chỗ mình.

Khi thư kí đi làm sớm thấy anh, liền giật mình —

Rất lâu rồi không thấy Nhà thiết kế nghiêm túc như vậy.

Thư kí dè dặt hỏi: Kỷ tổng, hôm nay có phải có chuyện gì quan trọng cần thông báo à?

Nhà thiết kế gật đầu: Đúng vậy, một chuyện rất quan trọng.

Một chuyện liên quan đến đại sự cả đời.

Thực ra Nhà thiết kế đã dựa theo đề xuất của nhân viên đưa ra trong buổi họp ngày đó,

Xem không ít mấy trích đoạn tình yêu, còn kết hợp với tính cách của Chủ quán,

Nghiên cứu xem tỏ tình lần nữa như thế nào,

Thậm chí còn tưởng tượng ra cách đối phó với từng loại câu trả lời.

Anh đã chuẩn bị mấy ngày rồi,

Nhưng trái tim vẫn không thể nào bình tĩnh được.

Có lẽ đây chính là cái gọi là "sự tra tấn ngọt ngào".

Cuộc đời mỗi con người,

Dường như sẽ phải trải qua tâm trạng không thể chờ đợi được, lại còn bất an như thế này, mới có thể hoàn chỉnh.

Cuối cùng cũng chịu được đến lúc tan tầm,

Nhà thiết kế cố gắng như mọi người, bình tĩnh bước vào quán cà phê,

Chủ quán đang dọn bàn.

Nhà thiết kế đi đến trước mặt y, nói:

Tủ lạnh ở nhà bị hỏng, nhưng bên trong vẫn còn ít rau củ, anh mang đến đây luôn rồi, cơm tối làm luôn ở chỗ em, rồi ăn có được không?

Chủ quán hình như đối với việc sau vài ngày anh đột nhiên xuất hiện cũng không có gì quá bất ngờ,

Chỉ gật đầu nói: Được.

Trong quán cà phê có một gian bếp nho nhỏ giản dị,

Cơm trưa và cơm tối bình thường Chủ quán đều tự mình giải quyết trong gian bếp nhỏ này.

Nhà thiết kế ngồi trước bàn ăn lột đậu tương.

Chủ quán dọn dẹp bên ngoài xong, ngồi xuống đối diện anh bắt đầu tính sổ,

Vừa tính vừa lải nhải không ngừng —

Rau lại tăng 5 mao tiền rồi;

Hôm nay có một vị khách làm vỡ một cái ly thủy tinh trong quán;

Cái tiệm bánh mì mới mở ở bên đường có khuyến mại;

...

Nhà thiết kế lột vỏ đậu xong, đi vào bếp gọt gì đó xong, đi ra vẫn thấy y đang tính tiền.

Nhà thiết kế nhìn y một cái: Này!

Chủ quán không ngẩng đầu lên: Sao?

Nhà thiết kế: Anh có nhà, có xe, còn có công ty.

Chủ quán gật đầu: Vậy à, nhà thiết kế nổi tiếng ngay cả mấy thứ đó còn không có, thì coi sao được.

Nhà thiết kế: Anh thật sự rất có tiền.

Chủ quán: Người có tiền xin chào, người có tiền tạm biệt.

Nhà thiết kế: Vậy nên —

Chủ quán: Vậy nên?

Trước mặt Chủ quán bỗng xuất hiện một cái bát thủy tinh trong suốt đựng đầy đậu tương, bên trên là một củ cà rốt được gọt thành hình trái tim.

Y ngẩng đầu.

Nhà thiết kế có chút căng thẳng nhìn y:

Vậy nên, em có muốn ở bên cạnh anh không?

Y.

Cách tỏ tình này,

Là anh ấy đúc kết được từ tối hôm xem mấy trích đoạn phim ấy sao?

Bát thủy tinh trong suốt, đậu tương xanh biếc, cà rốt màu da cam,

Làm thiết kế có khác, nhìn thôi đã thấy đẹp.

Nhưng mà, nếu nghe lời anh nói,

Người không hiểu rõ nhất định sẽ nghĩ Nhà thiết kế muốn dùng tiền tài hấp dẫn y.

Nhưng Chủ quán biết, ý anh không phải vậy.

Y nghĩ rằng, Nhà thiết kế chỉ muốn nói cho y biết —

Anh rất an toàn, rất đáng tin cậy.

Chủ quán nhịn không được nở nụ cười.

Rõ ràng khi anh tới, cũng đã đoán được hôm nay anh sẽ nói gì,

Nhưng khi chính tai mình nghe, trong lòng vẫn không ngừng rung động.

Y ngẩng đầu, đưa tay trái ra cầm lấy tay phải của Nhà thiết kế:

Anh còn nhớ "hợp đồng" khi anh đăng kí chỗ ngồi độc quyền mà chúng ta đã kí không?

Nhà thiết kế gật đầu.

Tay Chủ quán chậm rãi dùng nhiều sức hơn, bắt đầu kéo cả Nhà thiết kế về phía y:

Hai ngày trước tôi cẩn thận nghiên cứu, phát hiện ra, nghiêm túc mà nói, cái thứ hợp đồng mà chỉ kí tên thôi không được chính quy cho lắm...

Nhà thiết kế bị hành động của y làm cho có chút ngây ra, thân thể cũng thuận theo lực kéo của y nghiêng về phía trước.

Anh biết mà, tôi là một người luôn tuân thủ pháp luật...

Càng lúc càng gần.

Giọng nói của Chủ quán hơi run lên, có chút khàn khàn.

Suy nghĩ vì quyền lợi của cả hai bên...

Càng lúc càng gần hơn.

Nhà thiết kế dường như đã hiểu ra cái gì, anh thấy tim mình bắt đầu đập loạn xạ.

Tôi cảm thấy, mối quan hệ của chúng ta nên chính thức một chút —.

Tuy rằng cách một cái bàn, nhưng khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ cùng lắm bằng một hạt gạo.

Tay bọn họ đan vào nhau, hô hấp cũng dồn dập hơn.

Chủ quán nhìn vào mắt Nhà thiết kế, nói từng chữ một:

Em thích anh. Chúng ta ở bên nhau đi.

Sau đó, y còn chầm chậm mà nghiêm túc hôn lên môi Nhà thiết kế:

Ngày mà bản hợp đồng có cả hai bên ký tên, đóng dấu chính thức có hiệu lực.

_____________________

Z.

Gần đây, Chủ quán rất hay nhớ lại lần đầu tiên y gặp Nhà thiết kế,

Y có chút ngạc nhiên, nếu ngày ấy,

Xe Nhà thiết kế không phải đưa đi bảo dưỡng,

Còn y cũng không vào một giây cuối cùng bắt kịp chuyến xe bus kia,

Y của ngày hôm nay cùng với Nhà thiết kế sẽ như thế nào?

Còn có thể quen nhau không?

Còn có thể trở thành người yêu không?

Y hào hứng thảo luận chuyện này với Nhà thiết kế,

Nhà thiết kế nghiêm túc suy nghĩ, sau đó khẳng định:

Sẽ.

Không quen nhau ở trên xe bus,

Thì sẽ quen nhau ở trong thang máy tòa nhà công sở, hoặc là tiệm cơm ở góc đường kia,

Tóm lại là ở một nơi nào đó, vào một ngày nào đó,

Bọn họ sẽ gặp nhau, sau đó yêu nhau.

Có vài người trời sinh đã như thế.

Mỗi bước đi của bọn họ, dường như cũng chỉ vì cách nhau gần hơn một chút.

Sau khi vào mùa hè nóng nực, Chủ quán cuối cùng cũng quyết định thuê hai nhân viên phục vụ:

Một người làm ca sáng, một người làm ca tối.

Mấy năm nay, vì quán cà phê của mình, Chủ quán cũng tốn không ít tâm huyết,

Bây giờ dành cho mình một chút thời gian rảnh cũng tốt,

Có thể làm vài chuyện mình thích.

Ví dụ như —

Khai thác nhiều cơ hội làm ăn hơn, kiếm nhiều tiền hơn.

Thông báo tuyển người vừa phát ra, không ít người đến xin phỏng vấn.

Chủ quán săm soi vài người,

Vẫn chưa thấy vừa lòng với ai.

Quán cà phê giống như nhà của Chủ quán,

Hiện tại lại cho một người xa lạ tiến vào, y không thể không xem xét kỹ càng chút.

Nhưng mà y cũng không sốt ruột,

Tuyển người đôi khi cũng giống như khi yêu đương, phải có duyên.

Hiện tại, chiều nào Nhà thiết kế cũng làm việc ở quán,

Thỉnh thoảng cũng giúp việc một tay, còn từng tự pha cà phê một lần dưới sự chỉ đạo của Chủ quán.

Lần đó vừa lúc Phó tổng của công ty Nhà thiết kế đến,

Đến bây giờ, Chủ quán vẫn còn nhớ rõ biểu tình khi anh ta nhận cà phê từ tay Nhà thiết kế,

Giống như là anh ta đang cầm thuốc nổ trên tay.

Chủ quán cười đủ nửa ngày,

Cười không ngừng đến mức Nhà thiết kế luôn bình tĩnh cũng phải có chút buồn bực:

Tuy anh chưa bao giờ uống cà phê, nhưng cũng không có nghĩa là cà phê anh pha sẽ khó uống.

Chủ quán nhịn cười: Đúng thế, dám cười anh, lần sau anh ta đến, em không bán cho anh ta nữa, ha ha ha ha ha ...

Nhà thiết kế: ...

Sau khi thông báo tuyển người phát ra được nửa tháng,

Chạng vạng một ngày nọ, có một vị khách có chút kì quái đến.

Sau khi cậu gọi một ly Cappuccino xong, cũng không tìm một chỗ để ngồi xuống.

Mà đứng ở quầy, nhìn Chủ quán hoàn thành toàn bộ quá trình pha cà phê.

Chủ quán đưa cà phê cho hắn: Xin hỏi, cậu còn cần gì không?

Thanh niên do dự mở miệng: Tôi muốn hỏi một chút, chỗ các anh có phải đang tuyển người hay không?

Chủ quán cười: Đúng vậy, tôi là chủ quán đây.

Lúc này cũng không ai, Chủ quán liền bảo thanh niên ngồi xuống, nói chuyện một hồi.

Chàng thanh niên này hình như mới tới thành phố này không lâu, nhưng lại khá hiểu biết về cà phê.

Cậu cũng thẳng thắn nói, nhận lời làm nhân viên quán cà phê chủ yếu là muốn học tập,

Chính cậu cũng muốn mở một quán cà phê.

Chủ quán có chút hứng thú: Học tập? Sao cậu lại xác định có thể học được gì ở chỗ tôi?

Thanh niên cúi đầu cười, không nói gì.

Nói chuyện phiếm xong, Chủ quán bảo thanh niên viết phương thức liên lạc của mình xuống một tờ giấy,

Chủ quán nhận rồi đọc thử, nói:

Tình hình cụ thể, mai tôi sẽ cho cậu câu trả lời thuyết phục. Vậy —

Chủ quán ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thanh tú của cậu thanh niên:

Diệp Chiêu Ninh, chúc cậu có khoảng thời gian vui vẻ ở thành phố Y này.

Sau khi thanh niên rời đi,

Chủ quán đi vào chỗ ở phía sau, ngồi đối diện với Nhà thiết kế: Thế nào?

Nhà thiết kế không ngẩng đầu lên: Hình như em rất vừa lòng với cậu ấy.

Chủ quán nghĩ nghĩ: Nhìn hợp mắt, hơn nữa cảm giác rất chân thành.

Nhà thiết kế gập sách lại: Anh thì sao, nhìn hợp mắt không?

Chủ quán liếc nhìn anh một cái: Anh nhìn hợp tình hơn.

Nhà thiết kế cười: Quyết định nhân viên làm ca tối chưa?

Chủ quán: Cơ bản là quyết định rồi, chính là cái anh chàng viết sách đến đây mấy hôm trước ấy. Nhưng mà, phải một thời gian nữa anh ta mới đi làm được, vậy nên trong khoảng thời gian này, buổi tối chúng ta vẫn phải ở đây.

Nhà thiết kế gật đầu,

Sau đó như vừa nghĩ ra điều gì, anh nói: Khi nào em rảnh, nhớ dạy anh pha cà phê.

Chủ quán dở khóc dở cười: Vẫn còn nhớ kĩ thế cơ à...

...

Bên ngoài quán cà phê, Diệp Chiêu Ninh vừa mới đi khỏi quán không xa, ngẩng đầu nhìn bầu trời:

Mặt trời lúc hoàng hôn đẹp vô cùng.

Thành phố này không lớn, nhưng vẫn còn chút xa lạ với cậu.

Cho đến bây giờ, cậu vẫn chưa khẳng định được, mình rời bỏ quê nhà, đến đây liệu có phải quyết định chính xác hay không.

Nhưng, cậu vẫn chờ mong.

Cậu tin tưởng cuộc sống của cậu sẽ thay đổi.

Trong quán, Chủ quán và Nhà thiết kế đang vui vẻ nói chuyện —

Mà, cái anh chàng nhân viên ca tối kia viết sách gì vậy?

Hình như là truyện cổ tích. Một người đàn ông như thế mà viết truyện cổ tích, cũng hay lắm nha.

Ồ? Tên là gì thế?

Hướng Vãn.

Thành phố này, ngày nào cũng có những câu chuyện mới xuất hiện.

- TOÀN VĂN HOÀN -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro