Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Tiến hành trừng phạt - Đánh mông

Hành lang cuối tầng sáu có một phòng chuyên dùng để điều giáo, bên trong có đủ loại đạo cụ bdsm, trước đây Thẩm Bạch Âm và Khương Cẩn Ngôn điều giáo luôn dùng phòng này.

Ở phòng khách rộng rãi đèn điện sáng trưng ghé vào đùi tiên sinh, dùng phương thức nguyên thủy nhất chịu đánh mông... là điều Thẩm Bạch Âm chưa từng nghĩ tới.

Khương Cẩn Ngôn tháo nhẫn ở ngón áp út đặt lên bàn, tránh cho chút nữa đánh làm tổn thương mông hắn.

Thẩm Bạch Âm nằm úp sấp, thân thể căng chặt. Khương Cẩn Ngôn không khách khí đánh một cái thật mạnh lên mông hắn, giọng nói thanh thúy vang dội hơn tiếng tát vừa rồi: "Thả lỏng."

Khuôn mặt Thẩm Bạch Âm nóng như bị thiêu cháy.

Thật ra tư thế hiện tại của hắn rất thoải mái, cả người đều vùi vào sofa mềm mại, chỉ có mông đặt trên đùi tiên sinh để thuận tay tét mông.

Nếu tiên sinh thật sự muốn phạt có thể dùng tư thế càng làm người ta nhục nhã mệt mỏi hơn —— ví dụ như để hắn nằm úp sấp, cả tay và chân đều dán vào mặt đất, chỉ có mông nâng lên, rất thách thức thể lực. Hay là quỳ lên sofa vểnh mông lên, tư thế này càng làm hắn cảm thấy thẹn thùng hơn. Hay là đứng trên mặt đất khom người đỡ lấy đầu gối, đứng như thế mà bị đánh mông sẽ cực kì đau eo. Hoặc là quỳ ghé sát vào bàn trà, hai tay chống lên bàn... Dù là tư thế nào cũng khó chống đỡ hơn hiện tại rất nhiều.

Nhưng tiên sinh lại chọn phương thức ôn hòa nhất, để hắn nằm úp lên sofa thoải mái chịu đánh.

Thẩm Bạch Âm cũng không cảm thấy may mắn, thậm chí còn càng sầu hơn. Này chứng tỏ đây chỉ là món khai vị, lúc sau nhất định có cuồng phong bão táp mãnh liệt hơn nên tiên sinh mới làm như vậy từ đầu để hắn giữ sức lực.

Khương Cẩn Ngôn không để Thẩm Bạch Âm suy nghĩ lâu, bàn tay rơi xuống mông vừa nhanh lại hung ác, không cho hắn cơ hội thở dốc, rất nhanh đã đánh cho Thẩm Bạch Âm trừ đau ra thì đừng nghĩ đến được thoải mái.

Xương cốt Thẩm Bạch Âm cứng nhưng mông lại rất mềm, cánh mông trắng như hoa ở trong tay mềm mại như bột mì, có thể tùy ý nhào nặn chà xát. Khương Cẩn Ngôn nhẹ nhàng bóp trong chốc lát, giống như vừa đánh vừa xoa, sau đó lại không thương tiếc mà đánh thật mạnh.

Lực tay của Khương Cẩn Ngôn rất lớn, một đòn giáng xuống cái mông Thẩm Bạch Âm hơi run rẩy, lay chuyển tạo ra gợn sóng mềm mại. Mông hắn rất trắng, đánh được vài cái đã phiếm hồng. Thẩm Bạch Âm cắn chặt môi, thỉnh thoảng rên lên một tiếng, khắc chế không để mình kêu to.

Năng lực nhẫn nại của Thẩm Bạch Âm rất mạnh, dĩ vãng dạy dỗ cũng không dễ dàng kêu to, càng không dễ khóc. Khương Cẩn Ngôn bình thường cũng không muốn đánh hắn đến mức phát khóc. Việc này không cần thiết, anh không nỡ, vả lại Thẩm Bạch Âm cũng rất ngoan, anh không xuống tay được.

Bình thường điều giáo đều lấy tình thú làm chủ, chỉ có một lần là Khương Cẩn Ngôn thực sự tức giận. Lần đó tới công ty Thẩm Bạch Âm tham ban, phát hiện hắn vì bận việc mà bỏ bữa trưa, hôm đó anh chịu đựng cơn giận trong lòng đưa người về nhà làm bữa khuya, dỗ ăn rồi bảo nghỉ ngơi sớm một chút. Hôm sau liền mang người đến phòng dạy dỗ, cấm sử dụng từ an toàn, cột vào giá dùng roi quất một trận.

Cuối cùng Thẩm Bạch Âm cả người đầy vết thương, mông và lòng bàn chân bị roi mây đánh sưng lên, hậu huyệt phía sau cũng bị đánh mấy trăm cái. Lúc được thả xuống dưới cả người đều khóc lóc thảm thiết nhưng không né tránh Khương Cẩn Ngôn, ngược lại còn nhào vào lòng anh, ngay cả xưng hô thời niên thiếu khi còn đi học cũng thốt ra, nức nở gọi "Anh ơi", âm thanh mềm mại như tiếng mèo kêu.

Lòng Khương Cẩn Ngôn lập tức đau đến lợi hại, đánh người thành ra như vậy là anh, sau đó bôi thuốc ôm ôm dỗ dỗ cũng là anh.

Đương nhiên hiệu quả rất rõ rệt, sau đó Thẩm Bạch Âm không còn bỏ bữa nữa.

Tóm lại là con mèo nhỏ lười biếng này nhà anh rất tự phụ lại yếu ớt, nhưng có đôi khi lại vô cùng kiên cường. Bình thường roi da đánh không khóc, đánh bằng tay như thế này càng không làm Thẩm Bạch Âm khóc thành tiếng được.

Tiếng tét mông vang bên tai không ngớt, trên mông nóng bừng như lửa đốt, lại tê tê mang đến khoái cảm không gì sánh được. Thẩm Bạch Âm có thể cảm thấy thoải mái từ trong đau đớn, bị đánh đến cái thứ mười bảy, dương vật nhỏ lặng lẽ ngẩng đầu.

Khương Cẩn Ngôn thấy thế hừ một tiếng, giọng nói tựa như mang theo ý mỉa mai: "Tiểu dâm đãng, đánh như vậy mà cũng cứng được."

Lời nói kích thích làm Thẩm Bạch Âm động tình, lý trí lại xấu hổ với lời này của Khương Cẩn Ngôn.

Hai người thẳng thắn bày tỏ với nhau, lúc trên giường nói lời thô tục sẽ làm Thẩm Bạch Âm càng thêm hưng phấn. Nhưng hiện giờ Khương Cẩn Ngôn vẫn mặc đồ hoàn chỉnh mà hắn lại trần như nhộng, không thể nghi ngờ là cảm giác khác biệt rất lớn.

Khương Cần Ngôn đánh được một nửa hai tay đã đau xót, dừng lại cho Thẩm Bạch Âm nghỉ ngơi, ngón tay anh không nhàn rỗi đảo qua lại trên làn da nóng bỏng, dần dần di chuyển đến huyệt khẩu đang đóng chặt, nhẹ nhàng đâm vào một ngón tay.

Cơ thể Thẩm Bạch Âm cứng đờ, theo bản năng co rút hậu huyệt lại.

Khương Cẩn Ngôn không nương tay đánh lên mông của hắn một cái: "Kẹp chặt như vậy làm gì? Thả lỏng ra!"

Ngữ khí người nọ ác liệt: "Hay là muốn bị tôi chịch nát?"

"..."

Thẩm Bạch Âm không biết ông xã nhà mình học được nhiều lời hạ lưu như vậy ở đâu, người thừa kế Khương gia hẳn là từ nhỏ đã không được tiếp xúc với mấy thứ này mới phải.

Trên thực tế Khương Cẩn Ngôn trước mặt người khác rất có phong độ, được dạy dỗ rất tốt, chỉ là khi đêm đến không còn ai sẽ bày ra toàn bộ những lời nói thô tục này với Thẩm Bạch Âm.

Cũng giống như Thẩm Bạch Âm là quý công tử Bạch gia, ngày thường lạnh lùng lãnh đạm cũng sẽ mang tất cả si mê làm nũng quấn quít bộc lộ với Khương Cẩn Ngôn.

Lời uy hiếp của Khương Cẩn Ngôn rất có hiệu quả, Thẩm Bạch Âm cố gắng thả lỏng thân thể. Bị khuếch trương cũng không phải lần một lần hai, kinh nghiệm của hai người đều phong phú. Khương Cẩn Ngôn nhanh chóng cắm vào thêm một ngón tay, hai ngón tay khuấy động huyệt khẩu nhợt nhạt.

Thẩm Bạch Âm vốn là đạt được khoái cảm trong đau đớn, thân thể bị khơi mào lửa dục, lúc này lại bị hai ngón tay đâm vào, rất nhanh đã động tình, không hề thỏa mãn chỉ có hai ngón tay, còn muốn ngón tay thứ ba tiến vào sâu một chút.

Tốt nhất là... đổi thành dương vật của tiên sinh tiến vào.

"Anh vào sâu một chút..." Thẩm Bạch Ân vô thức làm nũng.

"Anh?" Khương Cẩn Ngôn nhíu mi, lập tức rút tay ra: "Xem ra tiểu nô lệ còn chưa ý thức được thân phận của mình bây giờ là gì."

Thẩm Bạch Âm hơi ngẩn ra, bất tri bất giác nhớ tới hai người đang ở trong "tình cảnh", hắn phải gọi tiên sinh là "ngài".

Hối hận không còn kịp nữa, bàn tay Khương Cẩn Ngôn đã tàn nhẫn giáng xuống, không đánh xong sáu mươi cái sẽ không ngừng lại.

Cái này chỉ khổ Thẩm Bạch Âm, vốn bị trêu chọc động tình, huyệt khẩu bị ngón tay mở rộng lại không được thỏa mãn, bên trong ngứa ngáy trống rỗng khó chịu, mông còn bị bàn tay đánh xuống, màu đỏ dần dần thẫm hơn, khoái cảm như thủy triều kéo tới làm hắn nhịn không được phát ra tiếng rên nhỏ vụn.

Khương Cẩn Ngôn đánh đều đều hai cánh mông, mãi đến khi nó phủ lên một lớp màu phấn hồng mới dừng lại, nhìn qua tựa như mật đào, đối lập hẳn với thắt lưng và phần đùi trắng nõn.

Thẩm Bạch Âm trước kia cũng từng bị đánh mông rồi, lần lâu nhất là đánh tới đỏ sậm, chính là lần bỏ bữa trưa đó. Sau này dù Khương Cẩn Ngôn có tức giận hơn nữa cũng sẽ duy trì một tia tỉnh táo, sẽ không đánh mông người ta trở nên xanh tím rồi chuyển thành một mảng bầm như thế nữa. Khương Cẩn Ngôn cảm thấy đó không phải là tình thú mà là bạo lực gia đình, Thẩm Bạch Âm cũng không thích bị ngược mức độ nặng như vậy.

Đêm nay đánh đến hồng nhạt là đủ rồi, chút nữa còn có trò hay hơn.

Đánh xong một trăm ba mươi cái, Khương Cẩn Ngôn nói: "Theo tôi lên lầu."

Đây là muốn mở cửa phòng điều giáo sao...

Thẩm Bạch Âm biết rõ đánh mông chỉ là khúc dạo đầu, kế tiếp mới là phần quan trọng nhất của hôm nay.

Thẩm Bạch Âm đứng lên, đang định lên lầu với Khương Cẩn Ngôn thì nghe thấy anh ném cho một câu: "Đã cho em đứng lên chưa?"

Thẩm Bạch Âm chỉ có thể quỳ xuống.

Sofa cách cầu thang không xa lắm, đi bằng đầu gối qua cũng không khó, nhưng đến bậc thang thì bắt đầu khó khăn.

Phòng dạy dỗ nằm ở tầng sáu, tổng cộng là một trăm hai mươi bậc thang, được lát bằng gỗ lim, quỳ từng bước một như vậy đi lên tuyệt đối sẽ tím chân.

Thẩm Bạch Âm nhìn về phía Khương Cẩn Ngôn cầu xin giúp đỡ.

Hắn thật sự không muốn quỳ bò lên tầng đâu!

Khương Cẩn Ngôn chậm rãi nói: "Nô lệ, cho em hai lựa chọn."

"Một, ngoan ngoãn quỳ, bò lên tầng sáu."

"Hai, tôi bế em lên, nhưng đêm nay phải bị trừng phạt gấp đôi."

Lời còn chưa dứt, thanh niên đã nhào vào lòng ôm ấp.

"Muốn tiên sinh ôm." Thẩm Bạch Âm không chút suy nghĩ nói.

Khương Cẩn Ngôn ôm người vào trong ngực, buồn cười nói: "Không suy nghĩ lợi ích lâu dài chút sao?"

"Là ánh mắt em thiển cận." Thẩm Bạch Âm thực dịu ngoan: "Trong mắt chỉ có tiên sinh."

Khương Cẩn Ngôn: "..."

Âm Âm ngoan như vậy anh thật sự không đành lòng xuống tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro