Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1-2-3-4-5-6-7-8-9-10

Chương 1: Anh hùng cứu mỹ nhân????

Đêm tối, mới vừa tan tầm, Hạ An đi một mình ở ngã tư đường. Chung quanh đều im ắng, Hạ An bước nhanh hơn. Bỗng nhiên, cậu cảm giác trên cổ chợt lạnh, sau lưng truyền đến thanh âm hung ác: "Không được nhúc nhích, đem toàn bộ tiền trên người mày ra đây". Trời ạ, sao cậu lại xui xẻo như vậy, đi buổi tối còn bị đánh cướp.

Hạ An vừa lo lắng vừa lục tìm tiền trên người mình lấy ra, ủy khuất nhìn số tiền càng lúc càng cách xa mình, tâm huyết của cậu a. Tên cướp giơ tay đoạt lấy, vui vẻ đếm tiền. Hạ An muốn thừa lúc hắn không chú ý thì đánh lén, sau đó chạy! Hạ An vừa định đưa tay, đã bị tên cướp phát hiện. Hắn giảo hoạt cười: "Nhóc con, còn muốn đánh lén, xem tao có giết chết mày không" . Hạ An hoảng hốt, trộm gà không được còn mất nắm gạo, hiện tại ngay cả mạng cũng không đảm bảo a. Cậu mặc dù đối với cái xã hội này không có gì lưu luyến, nhưng mà, cậu vẫn không muốn sớm như vậy đã toi đời a. Ai tới cứu cứu cậu, cậu nhất định báo đáp người đó, làm trâu làm ngựa đều được. Nhưng mà trên đường không nhìn đâu ra một bóng người. Xem ra, cậu chắc phải bỏ mạng chốn này rồi.

Dao găm của tên cướp sắp sửa cắt qua cổ Hạ An, Hạ An nhắm mắt lại chờ chết. Vừa lúc đó, tay của tên cướp chuyển động. Hử? Sao vẫn chưa có cảm giác? Hạ An mở to mắt, đập vào mắt là một người rất dễ nhìn rất tuấn tú, rất tuấn tú rất dễ nhìn.

Tên cướp lại xông lên. Dễ nhìn bắt lấy tay hắn, lôi kéo về phía trước, tên cướp bị mất trọng tâm, dễ nhìn dùng sức ném hắn xuống mặt đất, hung hăng đá một cước, nói: "Cút" ! Tên cướp đánh không lại dễ nhìn, đành phải chạy.

Tình huống gì đây, anh hùng cứu mạng?? Bản thân mình hình như không tính là đẹp, nhưng mà Hạ An vẫn rất có nhân tính, hiểu được lòng biết ơn.

Hạ An đi đến trước mặt dễ nhìn, cảm kích nói: "Cám ơn anh đã cứu tôi. Xin hỏi anh tên gì?" Hạ An đánh giá đối phương một chút. Người trước mặt hoàn mỹ đến mức không còn chỗ nào phải soi xét, tóc mái hỗn độn che khuất ánh mắt. Đèn đường mờ nhạt, Hạ An cảm giác thật quyến rũ. Cảm giác vị dễ nhìn này trước mắt giống như thần tiên trên trời. Hử?? Nhìn thế nào lại có chút quen mắt nhỉ. Hình như đã gặp nhau ở nơi nào rồi. Dễ nhìn liếc mắt nhìn Hạ An một cái, không nói lời nào, xoay người muốn rời đi, anh vốn là đi qua, sau đó thuận tiện giúp một chút mà thôi.

Nhìn thấy dễ nhìn muốn rời đi, Hạ An vội vàng tiến lên nói: "Cái kia, anh có thể nói cho tôi biết tên của anh không? Tôi nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng của anh" .

Dễ nhìn quay đầu nhìn cậu, hai người nhìn nhau một hồi, Hạ An bị nhìn đến mức xấu hổ, tim đập rất nhanh. Lúc muốn mở miệng nói chuyện, dễ nhìn lại đi rồi, không có chút nào phản ứng đến ý tứ của cậu.

Hạ An nghĩ không hiểu, rõ ràng là cứu mình, tại sao có thể thiếu kiên nhẫn như vậy. Còn có, vì sao cứ có cảm giác vị dễ nhìn này nhìn quen mắt như vậy chứ? Lúc Hạ An vẫn còn rối rắm với những suy nghĩ của mình thì dễ nhìn đã đi càng lúc càng xa .

Đột nhiên, Hạ An vỗ tay một cái nói: "Cung Lăng" Đúng vậy, chính là Cung Lăng. Thần tượng trường học, đối tượng mà các nữ sinh điên cuồng, bất kể là đi học hay tan học, đám nữ sinh kia luôn thảo luận về Cung Lăng. Các phương diện đều hoàn mỹ vô khuyết – Cung Lăng.

Hạ An lại nghĩ tới cảm giác vừa nãy khi hai người đối diện nhau, tim lại đập nhanh hơn. Cậu rốt cục hiểu được đám nữ sinh kia tại sao lại mê luyến anh như vậy rồi.

Nguyên lai... Anh thật sự rất tuấn tú!

Chương 2: Báo ân

Từ đó về sau, Hạ An bắt đầu chú ý đến vị ân nhân cứu mạng này, mỗi khi đám nữ sinh nhiệt liệt thảo luận về Cung Lăng, Hạ An sẽ vểnh tai, nghe được địa phương Cung Lăng thường xuyên xuất hiện, sau đó mai phục ở nơi đó, tùy thời chờ đợi Cung Lăng xuất hiện.

Nhưng mà, mỗi lần Cung Lăng xuất hiện đều có người bên cạnh. Hạ An cũng cảm thấy ngại. Chờ không ai, cậu lại suy nghĩ phải dùng từ như thế nào cho tốt, nên nói như thế nào, làm như thế nào... Nghĩ tới nghĩ lui, Cung Lăng đã sớm đi rồi. Cứ như vậy qua một tháng, Hạ An vẫn không có nói chuyện được cùng Cung Lăng, chưa có báo ân được a.

Ngày thứ ba mươi hai, Hạ An rốt cục cố lấy dũng khí , nhất định phải đường hoàng cảm ơn anh, nhất định phải nói với anh ấy.

Vì thế một ngày, cậu sớm đã đứng ở con đường về nhà Cung Lăng, bởi vì cậu không có nghe được nhà Cung Lăng là nhà như thế nào, cho nên đành phải đứng ở trên đường chờ người. Gió buổi sáng lạnh lẽo, Hạ An rụt rụt cổ. Sao vẫn chưa xuất hiện a. Ánh mắt sắp nhắm lại, thật lạnh. Đêm qua vì quyết định này mà hưng phấn một đêm, ngủ không có đủ giấc a.

Cảnh sắc trước mắt thật mơ hồ, không chịu đựng được nữa. Đột nhiên, một bóng người xâm nhập tầm mắt mơ hồ không rõ của cậu. Hạ An lập tức tỉnh táo lại. Cung Lăng đến rồi, Cung Lăng đến rồi, rốt cuộc đã tới.

Cung Lăng nhàn nhã tiêu sái đi lại, Hạ An nhìn thấy đối phương càng lúc càng gần, thật sự rất đẹp trai, đẹp trai không gì diễn tả được. Một nam nhân lớn lên sao có thể đẹp trai như vậy được a. Bất tri bất giác, Cung Lăng đi tới bên cạnh, sau đó lướt qua. Hạ An trong trạng thái si mê khôi phục lại. Chạy lên ngăn Cung Lăng lại. Cung Lăng nhìn cậu nói: "Có chuyện gì sao?"

Hạ An khẩn trương, tuy rằng lúc trước đã tập luyện thiệt nhiều thứ, nhưng mà vẫn thật khẩn trương: "Anh, còn nhớ tôi không?"

"Không nhớ rõ "

Trái tim Hạ An khẽ nhói một cái, nhưng lập tức nói: "Ngày đó, buổi tối, ở góc đường, anh đã cứu tôi."

"Cho nên?" Cung Lăng hỏi.

"Anh đã cứu tôi, cho nên tôi muốn cảm ơn anh, tôi muốn báo ân" Hạ An một hơi nói ra.

"Báo như thế nào?" Sự kiện kia, anh đã quên lâu rồi. Khi đó, anh thực sự chỉ là đi qua, sau đó nhìn thấy tên cướp nên khó chịu, đánh hắn một chút mà thôi, không nghĩ tới Hạ An lại chạy tới báo ân.

"Anh cần cái gì?"

"Tạm thời không có" cho dù có thì Hạ An không biết được a.

"Kia..." Vậy làm sao bây giờ? Mình nhất định phải báo ân. Bà nội nói, làm người phải hiểu được lòng biết ơn. Người khác vào lúc con khó khăn nhất cứu con, sẽ là ân nhân của con, nhất định phải báo đáp.

"Đúng rồi, tôi có thể giúp anh nấu cơm, dọn dẹp vệ sinh còn có chuyện khác nữa, cái gì tôi cũng đều nghe lời anh. Mãi cho đến lúc anh bảo tôi rời đi" Căn cứ theo tình hình thực tế mà Hạ An nghe được, Cung Lăng ở một mình, cho nên, những chuyện nhỏ nhặt này mình vẫn có thể giúp được. Tiếp tục nghe lời Cung Lăng, chờ cho đến lúc Cung Lăng muốn cậu ly khai, cậu liền rời đi, đến lúc đó ân cũng xem như là báo xong rồi.

Cung Lăng vốn muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn bộ dạng cẩn thận chờ mong của cậu, có chút không đành lòng cự tuyệt: "Được" lại có thể ma xui quỷ khiến đáp ứng rồi.

Nghe được Cung Lăng trả lời, Hạ An cảm thấy được có chút không thể tưởng tượng nổi. Thật tốt quá, mình có thể báo ân . Hạ An nhảy nhót, cười đến trong ánh mắt đều tràn đầy vui vẻ."Thật tốt quá, cám ơn anh "

Nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Hạ An, Cung Lăng không biết phải nói gì. Cung Lăng chưa bao giờ cảm giác như thế, nhìn thấy cậu, phòng bị của anh giống như đều tự động biến mất.

Mặt trời sáng sớm dâng lên. Cung Lăng cùng Hạ An đưa lưng về phía ánh mặt trời bước đi. Cung Lăng ở phía trước đi từ từ, Hạ An đi theo phía sau còn thường thường ngây ngô cười.

Vui vẻ nhất vẫn là Hạ An. Cố gắng nghe ngóng một tháng, rốt cục có cơ hội để báo ân . Nhưng mà, Hạ An cảm giác vui vẻ cũng không hoàn toàn là vì có thể báo ân, hình như còn có một chút tình cảm gì đó mà ngay cả cậu cũng không rõ đó là cái gì..

Chương 3: Có tôi ở đây.

Lúc Hạ An đứng trong nhà Cung Lăng, có chút hối hận vì báo ân mà lại chịu làm giúp ân công cái loại nhiệm cụ dọn dẹp vệ sinh gian khổ này.

Bởi vì nhà Cung Lăng thật lớn, thật lớn. Bất quá hoàn hảo trong nhà Cung Lăng cũng không có lộn xộn giống như Hạ An nghĩ. Tương phản, nhà của anh còn rất sạch sẽ. Cái này làm Hạ An thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hoàn hảo, việc dọn dẹp của cậu cũng đỡ được phần nào.

Tình báo so với những gì Hạ An thấy rất giống nhau. Nhà lớn như chỉ có một mình Cung Lăng Nhất ở, hơn nữa bởi vì Cung Lăng thích im lặng liền đem toàn bộ người hầu đều thả giả.

Hạ An cuồn cuộn kéo ống tay áo lên bắt đầu hành động. Sau ba giờ, Hạ An mệt, nằm úp sấp trên sàn nhà thở từng ngụm từng ngụm. Một lát sau cậu dùng tay chống, tiếp tục để lại một tờ giấy có viết chữ đặt lên bàn cơm: đồ ăn đã làm xong, không biết anh thích ăn những thứ gì, nên tôi làm một ít. Hi vọng anh sẽ thích. Sau đó rời khỏi nhà Cung Lăng.

Hạ An đi chưa bao lâu, Cung Lăng mở cửa phòng ra, đi đến phòng khách, chứng kiến một bàn đồ ăn. Anh đi tới, ngón tay thon dài cầm tờ giấy rất nhanh xem xong, cười khẽ một tiếng: "Ngu ngốc" sau đó kéo ghế ra ngồi xuống ăn cơm.

Từ nay về sau, Ha An sau khi học xong liền đến nhà Cung Lăng nấu cơm, ngẫu nhiên có quét dọn nhà cửa một chút. Nhưng chưa bao giờ dám ở lâu, bởi vì sợ quấy rầy sự yên tĩnh của Cung Lăng, sau đó sẽ chán ghét cậu. Như vậy, cậu sẽ thực đau lòng.

Ngày đó, thứ sáu. Thời tiết thật không tốt. Nhưng mà sau khi học xong, Hạ An vẫn kiên trì tới nhà Cung Lăng, bắt đầu nấu cơm. Lúc này Cung Lăng còn chưa về nhà. Mỗi ngày cậu cũng muộn một chút mới về nhà. Hạ An cũng tính toán thời gian Cung Lăng về nhà rất tốt, lúc Cung Lăng về đến nhà, đồ ăn nóng hầm hập đã được chuẩn bị ở trên bàn, nhưng mà không nhìn thấy bóng người Hà An.

"Hô ~ rốt cục đã làm xong" Hạ An đem dĩa thức ăn cuối cùng đặt lên bàn cơm, đại công cáo thành. Hạ An ngẩng đầu nhìn đồng hồ, không xong, đã tám giờ, Cung Lăng sắp trở lại . Hạ An nhanh chóng thu thập đồ đạc này nọ rồi rời đi, đi tới cửa, vừa muốn đưa tay mở cửa, Cung Lăng đã mở cửa đi vào. Cung Lăng ngẩng đầu nhìn Hạ An, ánh mắt hai người chạm nhau. Trái tim Hạ An không an phận mà nhảy loạn lên.

"Thật ngại quá. Tôi không phải cố ý trễ như vậy mới đi, tôi. . ." Hạ An vội vàng giải thích.

"Ở lại đi, cùng nhau" Cung Lăng cắt đứt lời của Hạ An.

Hạ An không thể tưởng tượng nổi nhìn anh, không nghe lầm chứ. Cung Lăng muốn mình ở lại? Trái tim Hạ An có chút nở hoa nha.

Hai người ngồi ở trên bàn cơm, Cung Lăng tao nhã ăn cơm, mà Hạ An lại đứng ngồi không yên, ngay cả lúc ăn cơm cũng đẹp trai như vậy a, lần đầu tiên mình cùng Cung Lăng ăn cơm trên bàn lớn nha.

Nhìn thấy Hạ An vẫn không động đũa, Cung Lăng dừng động tác nói: "Làm sao vậy?"

"Không, chỉ là có chút không thể tưởng tượng nổi" Hạ An thực sự nói ra suy nghĩ của mình.

"Ăn cơm." Cung Lăng hạ mệnh lệnh, trong chốc lát, Cung Lăng còn nói: "Sau này ở đây ăn đi, cậu làm nhiều như vậy một người ăn không hết "

Hạ An ngẩng đầu nhìn Cung Lăng, hiển nhiên là thực giật mình. Vừa định há mồm Cung Lăng nhớ lại một chút nói: "Hình như có người nào đó nói qua cái gì cũng nghe tôi "

Hạ An có nói qua như vậy, cho nên đành phải gật đầu, "Vâng" thật sự không nghĩ đến anh còn nhớ rõ.

Lúc ăn cơm, Hạ An trộm chú ý những thức ăn mà Cung Lăng gắp lần hơn, sau đó yên lặng nhớ kỹ. Ăn hết Hạ An rửa chén, chứng kiến Cung Lăng đang ngồi ở trên ghế sa lon xem TV, ánh mắt của Hạ An luôn luôn đặt trên người Cung Lăng, nhìn nhất cử nhất động của anh, Hạ An mê muội. Qua một lúc lâu, Hạ An mới nhớ tới không còn sớm nữa, mình cần phải đi, bước đến bên cạnh Cung Lăng: "A, không còn sớm, tôi phải về "

Cung Lăng không nói gì, cầm điều khiển từ xa trong tay đổi kênh. Hạ An thấy anh không nói gì, liền xoay người rời khỏi. Đột nhiên, một tiếng sấm thật lớn vang lên, Hạ An hoảng sợ, hét to một tiếng, nhào vào trong lòng Cung Lăng. Tiếng sấm vẫn không dừng, ngược lại càng lúc càng lớn, Hạ An luôn luôn hướng vào lồng ngực Cung Lăng mà trốn, không muốn nghe thấy âm thanh chói tai kia tiếng sấm, làm cho người ta sợ hãi. Cung Lăng đối với hành động của Hạ An vốn là ngây ra một lúc, sau đó lại vỗ vỗ Hạ An nói: "Cậu sợ tiếng sấm?" Hạ An chôn đầu trong ngực anh gật gật, sợ chết. Mỗi lần một tiếng sấm vang lên, cậu liền nhớ lại những thống khổ đã qua kia. Sau đó một mình cô đơn bất lực.

Cung Lăng đẩy Hạ An ra, đứng lên. Sau đó đóng toàn bộ cửa sổ lại. Hạ An ôm chân mình, lui thành nhúm. Cung Lăng lạị nhìn cậu ở bên cạnh, không biết tại sao nhìn thấy bộ dạng sợ hãi lui thành một nhúm của cậu, chính mình lại có xúc động muốn ôm cậu vào lòng. Sau đó, Cung Lăng cứ vậy mà làm. Rốt cuộc vì sao, nhìn thấy cậu, ý chí giống như không còn hữu hiệu, khống chế không nổi chính mình. Bất quá, bộ dáng kia của Hạ An, hình như là đang trốn tránh cái gì đó, không muốn nhớ lại một thứ gì đó.

Cung Lăng sờ sờ đầu của cậu nói: "Không có chuyện gì, có tôi ở đây.

Hạ An dúi đầu vào ngực Cung Lăng, thật kỳ quái, chỉ là một câu nói đơn giản của anh như vậy, lại có thể làm Hạ An cảm thấy hiện tại tiếng sấm không còn chói tai như cũ, hơn nữa, còn có một loại an tâm không biết từ đâu chui ra.

Hạ An cũng không có ý thức được giờ này khắc này động tác của hai người bọn họ có bao nhiêu đen tối. Trong chốc lát, sấm đã ngừng đánh, nhưng mưa to gió lớn lại trút xuống. Cung Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Tối hôm nay cậu ở lại đây ngủ đi "

Hạ An buông tay đang ôm Cung Lăng ra, ngẩng đầu nói: "Này. . . Không tốt lắm đâu. Một lát nữa tôi sẽ đi về, không cần phiền tới anh" Hạ An thật sự không muốn phiền toái Cung Lăng, nếu, cứ như vậy, anh cũng sẽ rời mình mà đi.

"Bớt nói nhảm." Cung Lăng vỗ vỗ đầu của cậu nói, sau đó trở về phòng.

Hạ An nhìn bóng lưng của Cung Lăng, xem ra, anh hình như không chê mình phiền toái, hẳn là, cũng sẽ không chán ghét a. Nghĩ đến đây, khóe miệng Hạ An cong lên.

Chương 4: Không giống Hạ An bình thường.

Ngày hôm sau. Hạ An một mình ở trên đường đi học, nghĩ tới ngày hôm qua cậu trải qua một buổi tối trong nhà Cung Lăng, còn mặc quần áo của anh ngủ, hơn nữa, ngày hôm qua lúc cậu sợ hãi, Cung Lăng có an ủi cậu. Còn có, nghĩ đến động tác mờ ám của hai người lúc đó, mặt Hạ An lập tức đỏ lên.

"Hạ An, Hạ An, Hạ An... ... ." Trên đường hình như có người gọi cậu. Hạ An nhanh chóng hoàn hồn, quay đầu nhìn thấy là Khúc Uy. Khúc Uy là bạn thân chơi đùa từ nhỏ đến lớn của cậu. Người này nha, lớn lên có chút tư sắc, bất quá, trong trường học đã có một Cung Lăng, cho nên, có chút tư sắc của hắn bị hào quang của Cung Lăng che khuất, sau đó... . chìm vào quên lãng~

Khúc Uy thở hổn hển chạy đến trước mặt Hạ An nói: "Cậu bị sao vậy, gọi cậu nhiều tiếng như vậy mà không thấy phản ứng, còn có, cậu gần đây chạy đi đâu?"

"Báo ân" Hạ An đơn giản mà rõ ràng nói.

"Báo ân? Sao lại như thế?" Kết quả là ~, Hạ An nói ra toàn bộ, đương nhiên, không có nhắc đến chuyện ngày hôm qua.

Khúc Uy sau khi nghe xong sờ sờ cằm nói: "A, thì ra là như vậy a, tớ nói, Hạ An cậu có phải nhìn trúng ý người ta hay không?"

Hạ An vừa nghe nóng nảy trực tiếp đá một cước, rống to nói: "Cậu thôi nha, ông đây là nam, anh ta cũng vậy. Hai người chúng tớ đều là nam. Hơn nữa, tớ đi tìm anh ta là vì báo ân. Báo ân biết không." Bộ dạng hiện tại của Hạ An thật giống như bị người khác nói trúng nên thẹn quá hoá giận, sau đó liều mạng giải thích.

"Cậu chú ý hình tượng một chút. Hơn nữa, tớ không phải là chỉ đùa một chút thôi sao? Cậu làm gì ghê vậy? Đau chết tớ a ~" Khúc Uy ủy khuất nói.

"Đáng đời." Hạ An trừng Khúc Uy một cái.

"Phản ứng của cậu cũng quá là bất thường đi, tớ cũng chưa bao giờ thấy cậu để bụng chuyện gì như vậy a." Chính xác, Hạ An chưa bao giờ đối với một người mới quen để bụng như vậy, Cung Lăng là người đầu tiên. Không phải Hạ An không có nhiệt tình đối với những người khác, cũng không phải khinh thường bọn họ, mà là, ngay từ đầu chính những người này coi thường Hạ An, xem Hạ An không tồn tại. Lúc mới bắt đầu Hạ An vẫn còn rất rối rắm, sau, chậm rãi, cậu cảm thấy như vậy cũng không tồi. Bằng hữu không quan trọng là nhiều hay ít, chỉ cần một hai người là được rồi.

"Đó là bởi vì anh ta đã cứu tớ, tớ muốn báo ân" Hạ An giải thích.

Khúc Uy còn muốn nói thêm gì đó, nhưng mà điện thoại vang lên, là bạn gái của hắn gọi tới. Sau khi tiếp điện thoại liền phất phất tay với Hạ An nói: "Đình Đình có chuyện tìm tớ, tớ đi trước."

Đây là, rừng cây nhỏ nằm trên đường đến trường của Hạ An, cậu đi vào những chỗ có bóng râm, dùng tốc độ ốc sên mà chậm rãi di động. Nghĩ tới những lời mà Khúc Uy vừa mới nói. Không biết tại sao, từ sau khi gặp Cung Lăng, mỗi lần đều muốn hiểu thêm về anh, muốn tới gần anh. Dùng thời gian một tháng để hỏi thăm tin tức, sau đó báo ân. Mãi cho đến hiện tại. Nhưng mà lại sợ Cung Lăng sẽ cảm thấy phiền chán. Bởi vì Hạ An vô dụng, quả thực chính là phế vật. Đây là đánh giá của mợ Hạ Ạn về cậu, những lời này, Hạ An nghe từ lúc 8 tuổi đến hiện tại. Đại khái cũng bởi vì nguyên nhân này, những người khác mới coi thường cậu, mới phân ranh giới với cậu, xem cậu không tồn tại. Có đôi khi, Hạ An cũng sẽ thực bi quan nghĩ, chính mình vô dụng như vậy, sống trên thế giới này một chút giá trị cũng không có, còn có ý nghĩa gì nữa. Nhưng mà, vào buổi tối đó, cậu nhìn thấy Cung Lăng, đẹp tựa như thiên sứ, thiên sứ đến cứu vớt cậu, nhưng mà cậu biết, không có chuyện đó. Một tháng, Hạ An trộm hỏi thăm những chuyện có liên quan đến Cung Lăng, trong lòng giống như có một tia nắng mặt trời xuyên vào, đó là đến từ sự sáng rỡ của Cung Lăng.

Đang nghĩ ngợi, cậu nhìn thấy thân ảnh Cung Lăng ở đằng xa. Giống như hiện tại mỗi lần mỗi chỗ, đều tìm kiếm thân ảnh của anh bốn phía, nhưng không dám tiến lên. Vì những nơi Cung Lăng tới không có nhiều người, phải nói là rất hẻo lánh, cho nên thông thường không ai tới nơi này. Nhưng mà nơi này, Hạ An thích. Lúc tâm tình buồn bực, cậu toàn đến chỗ này. Lẳng lặng, không ai quấy rầy.

Hạ An nhìn thấy thân ảnh của Cung Lăng, cái người luôn có thiên sứ vây quanh. Thiên Sứ kia cho cậu một luồng ánh sáng mặt trời, luôn có nhiều người chú ý như vậy, thêm một người chú ý là cậu cũng không có gì thay đổi. Anh cũng không cần sự chú ý của cậu. Hạ An cúi đầu bi ai nghĩ. Tiếp tục ngẩng đầu thì Cung Lăng không biết đi nơi nào rồi . Bỗng nhiên, một bàn tay sờ sờ đầu cậu, Hạ An ngửa đầu nhìn, là người đàn ông đã biến mất – Cung Lăng."Sao anh lại tới đây?"

"Tìm một chỗ yên tĩnh" Cung Lăng ngồi ở bên cạnh cậu nói. Kỳ thật, anh từ sớm đã phát hiện Hạ An, anh nhìn cậu thấy cậu luôn cúi đầu, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, cứ như vậy, anh bất giác bước tới chỗ cậu.

"A nha" sau đó, không có sau đó. Hai người không nói tiếng nào, ngồi yên lặng. Hạ An thực hưởng thụ cảm giác hiện tại, cảm giác tốt lắm, vị trí khó chịu trong lòng đang được nhẹ nhàng xoa dịu.

Cung Lăng hiện tại nhắm mắt lại, Hạ An trộm nhìn anh, vài tia sáng thông qua kẽ hở lá cây chiếu lên người Cung Lăng, gió nhẹ nhẹ nhàng thổi, thổi bay sợi tóc trước mắt anh. Thậm chí Hạ An cảm giác bản thân còn tham lam hít lấy không khí mà cậu đang có cùng anh. Sau đó, mặt Hạ An đỏ lên. Cậu nở nụ cười, bản thân thật ngu ngốc, làm chuyện như vậy bị anh biết sẽ rất kỳ quái a. Thấy Cung Lăng không có mở mắt, cậu lại quang minh chính đại mà nhìn anh. Nhưng có điều, cậu không thấy được khóe miệng Cung Lăng dần dần hơi hơi cong lên.

Chương 5: Sinh nhật Cung Lăng

Lại trải qua một tháng. Ngày hôm nay không có mưa to gió lớn, cũng không có sấm chớp đùng đùng, mà lại là một ngày trời trong nắng ấm. Hạ An đi ở trường học, các nữ sinh bên cạnh vô cùng nhiệt liệt thảo luận, chủ đề thảo luận đương nhiên chỉ có một, Cung Lăng. Các nữ sinh so với thường ngày càng kích động hơn, bởi vì, hôm nay là sinh nhật Cung Lăng! Cho nên a, những nữ sinh này đang thảo luận món quà như thế nào thì Cung Lăng mới có thể thích. Mà Hạ An đã sớm chuẩn bị xong rồi! Món quà kia tuyệt đối có ý nghĩa, hơn nữa bởi vì sinh nhật Cung Lăng, mà hai ngày rồi Hạ An không có đến nhà Cung Lăng . Bởi vì, thật lâu không có ăn thức ăn Hạ An làm nhất định sẽ thực hoài niệm, sau đó cậu lập tức làm cho Cung Lăng một bàn thức ăn thật lớn thật ngon, anh nhất định sẽ rất vui vẻ! Đương nhiên, quà tặng khẳng định không chỉ có như vậy! Hạ An tự hào nghĩ. Sau khi tự hào đủ, Hạ An lập tức đi đến nhà Cung Lăng. Hiện tại Cung Lăng tạm thời không có ở nhà. Cậu muốn dành thời gian một ngày để trang trí nhà cửa.

Cung Lăng thực phiền. Không biết là tên nào làm lộ ngày sinh nhật của anh, sau đó cả thiên hạ đều biết, anh bất quá chỉ đi ra ngoài có ba phút, lúc trở lại, trên bàn, ghế trên, thậm chí trên sàn nhà đều chất đầy các loại quà tặng được đóng gói tỉ mỉ. Cung Lăng đá đá cái bàn, đám nữ sinh này thật sự quá nhàm chán. Giảng viên ở trên bục giảng mãnh liệt giảng bài, Cung Lăng lại không có lòng dạ nào để nghe, tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới cậu, hình như đã lâu rồi anh không được ăn cơm do cậu nấu, cũng không có nhìn thấy cậu...

Cung Lăng đối với việc mình đột nhiên nhớ tới Hạ An có cảm giác rất không trấn định. Chưa từng có cảm giác như thế. Cung Lăng chán nản nhắm mắt lại.

Còn ở nhà Cung Lăng, căn nhà từ trên xuống dưới, trái trái phải phải, trong trong ngoài ngoài đều được Hạ An cẩn thận tỉ mỉ quét dọn sạch sẽ, bố trí lại từng đồ vật nhỏ. Sau đó bắt đầu ở trong phòng bếp cắt cắt thái thái, bởi vì cậu biết Cung Lăng không thích ăn ngọt, cho nên không có mua bánh.

Qua mấy giờ, Hạ An bưng đồ ăn từ trong phòng bếp ra, nhìn đồng hồ một chút, tốt, Cung Lăng cũng sắp trở về rồi . Hạ An để thức ăn lên bàn thì chợt nghe tiếng mở cửa, Hạ An vội vàng tắt hết đèn đi, sau đó mai phục tại một góc trong nhà, Cung Lăng mở cửa tiến vào, một mảnh tối đen. Đột nhiên, một chút ánh sáng màu xanh phát sáng trong đêm tối, càng về sau càng tỏa sáng. Thậm chí còn chuyển động, trong phòng mỗi một góc đều được ánh sáng màu xanh chiếu đến. Sau đó, một bóng người nhảy ra hô to: "Cung Lăng, sinh nhật vui vẻ ~" Hạ An nở nụ cười vui vẻ nhất, miệng cười thuần khiết nhất với anh. Cung Lăng nhìn nhìn cái người mà hai ngày nay anh không có nhìn thấy, nhìn cậu cười, trái tim Cung Lăng không khỏi đập nhanh, cái loại cảm giác động tâm này, anh chưa từng có qua.

Hạ An kéo anh đến bàn cơm nói: "Ăn đi!"

Cung Lăng nhìn thấy một bàn lớn đầy thức ăn "Nhiều như vậy." Một bàn lớn nhiều thức ăn như vậy hai người bọn họ ăn đến no chết cũng không hết.

Nghe câu nói của Cung Lăng, Hạ An cảm giác thất vọng một trận, "Anh không thích a?"

Cung Lăng xem bộ dạng thất vọng của cậu, ngẫm lại cậu cũng là vì sinh nhật của mình mới làm nhiều như vậy. Liền sờ sờ đầu cậu cười nói: "Không có, nhanh ăn đi" Hạ An lập tức vui vẻ trở lại.

Hai ngày không được ăn thức ăn do Hạ An làm, hôm nay phải nói thật sự là ăn rất ngon. Cung Lăng nghĩ như vậy. Xem ra Hạ An biến mất hai ngày cũng không phải không có hiệu quả nha ~

Hai người sau khi cơm nước xong, Hạ An đi rửa chén , Cung Lăng bắt đầu nhìn quanh căn nhà của anh, bốn phía đều treo ruy băng cùng tranh hoặc chữ viết "Chúc anh sinh nhật vui vẻ!" " Sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ!" "Mong anh bình an!" Từ từ. Người này, biến mất hai ngày có lẽ là vì những chuyện này. Làm mấy thứ này, tốn rất nhiều thời gian."Thật là một người ngu ngốc" Cung Lăng ngồi ở trên ghế sa lon cười nói.

Hạ An đem món quà đã được chuẩn bị tốt tặng cho Cung Lăng, Cung Lăng mở ra, là một đồng hồ đeo tay màu lam. Hạ An cầm đồng hồ qua nói: "Tôi giúp anh mang vào" Cung Lăng nghĩ nghĩ vươn tay. Hạ An hít sâu một hơi tiến tới mang đồng hồ vào cổ tay trái trắng nõn của Cung Lăng. Cung Lăng không nói gì thêm. Hai người lúc đó lại biến thành thực yên tĩnh. Một lúc lâu, Cung Lăng quay đầu lại nhìn Hạ An nói: "Cám ơn." Món quà này không phải tốt nhất, ngày hôm nay những món quà mà đám nữ sinh kia tặng cho anh thật sự là tốt hơn rất nhiều rất nhiều. Nhưng mà, đây là người duy nhất mà anh cảm thấy cần phải được quý trọng.

"Thích không?" Hạ An thật cẩn thận nói, kỳ thật, nguyên nhân tặng đồng hồ là, khi nhìn thấy cái đồng hồ đeo tay kia trong đầu đột nhiên nhớ tới một câu: Có thể thay thế em lắng nghe mạch đập của anh. Ý tưởng này có chút kì quái, nhưng cuối cùng cậu vẫn mua nó.

"Có, cám ơn tất cả mọi chuyện hôm nay cậu đã làm cho tôi." Cung Lăng tươi cười nói.

"Vậy là tốt rồi!" Ngày hôm nay làm cái gì cũng rất thuận lợi a, xem ra chính mình đối với Cung Lăng vẫn là có tác dụng, tối thiểu không phải phế vật. Hạ An nghĩ như vậy liền cảm thấy càng vui vẻ hơn .

Lúc sau hai người luôn luôn anh một câu tôi một câu mà nói chuyện. Ngày hôm nay Hạ An có chút mệt mỏi, nói chuyện một chút liền ngủ mất, nhưng bên miệng vẫn còn nhớ kỹ: "Sinh nhật vui vẻ" Cung Lăng ghé sát vào tai cậu nói: "Ừ, hôm nay tôi rất vui vẻ." Hạ An dường như là nghe được câu này sau đó liền nặng nề ngủ.

Như vậy, Hạ An lại ngủ trong nhà Cung Lăng một đêm.

Cung Lăng nhìn cậu ngủ, nở nụ cười. Chưa từng có người để ý sinh nhật của anh như vậy, sinh nhật chỉ biết đưa quà tặng, tùy tiện nói một câu quà sinh nhật, sau đó sẽ không thấy thân ảnh. Dụng tâm như Hạ An thì chưa từng có. Cái đồng hồ kia, thực quý giá. Theo điều kiện của cậu nhất định là ra ngoài làm thêm kiếm tiền. Còn lãng phí thời gian một ngày chuẩn bị những thứ vô ích này. Lần đầu tiên có người dụng tâm như vậy.

"Ngu ngốc" Anh cười nói.

Chương 6: Nói chuyện phiếm

Sinh nhật Cung Lăng cũng đã qua một tuần, Hạ An lại giống như trước đây, chạy đến nhà Cung Lăng.

Sau 12 giờ trưa, Cung Lăng cùng Hạ An ở trong rừng cây nhỏ. Hạ An dựa vào cây, Cung Lăng dựa vào bên kia cây.

"Cung Lăng..." Hạ An kêu kêu đang Cung Lăng chợp mắt

"Sao?"

"Sau này anh muốn làm gì? Là tìm kiếm lý tưởng của anh sao?"

"Không phải." Cung Lăng nghĩ nghĩ nói: "Có lẽ tôi sẽ mở tiệm truyện tranh "

"Như vậy a. Như vậy rất có ý nghĩa a" Hạ An cảm khái

"Ừ, cậu thì sao?"

"Tôi? Tôi không có lý tưởng gì, sau này có lẽ cũng sẽ giống như bao người bình thường khác, đi ra ngoài tùy tiện tìm công việc, sau đó tùy tiện tìm một người phụ nữ, tiếp tục tùy tiện sinh con. Cuối cùng tùy tiện rời đi khỏi nhân thế" Hạ An thẳng thắn. Trước đây cậu toàn nghĩ như vậy, nhưng mà bây giờ hình như... . . . Có chút lệch lạc. Chính cậu cảm thấy nếu cứ như vậy thật sự sẽ rất tiếc nuối.

"Cuộc sống của cậu thật đúng là tùy tiện" Cung Lăng châm chọc

"Ha ha, đây là sự thật a. Cho dù không phải tôi muốn, thì cũng phải làm" Hạ An ngẩng đầu, đưa tay che ánh mặt trời

"Hạ An" Cung Lăng lại gọi cậu, nói "Cậu phải sống vì chính mình. Làm những việc mà bản thân muốn làm."

"Ha ha" Hạ An cười mà không nói. Hiện tại Hạ An thầm muốn tới gần Cung Lăng một chút, tới gần một chút. Nhưng mà, người quá tham lam thường không có kết quả tốt. Cho dù muốn, cũng có thể làm được sao? Cung Lăng sẽ cảm thấy rất kỳ quái a, thậm chí là chán ghét. Hạ An khó nghĩ. Cho nên lập tức đổi đề tài

" Hoạt động ở trường anh. . . . có đi không?" Gần đây trường học có tổ chức một hoạt động dã ngoại mùa thu, tổng cộng ba ngày. Nhưng mà, không có người nào đi. Hiện tại cả đám trẻ con đều được nuông chiều từ bé, làm sao có thể chịu được loại huấn luyện dã ngoại như vậy. Hạ An báo danh, người đầu tiên, mùa thu là mùa cậu thích, cậu muốn đi ra ngoài giải sầu, xem như là trở về với thiên nhiên. Thứ hai, bởi vì không có người nào đi, yên tĩnh. Cho nên liền báo danh, nhưng mà vẫn muốn hỏi Cung Lăng một chút, nhưng mà hoạt động nhàm chán như vậy, anh có thể không muốn đi a.

Cung Lăng trầm mặc một hồi nói: "Cậu hi vọng tôi đi?"

"Có chút." Hạ An nói thật

"À"

Sau đó... . Vắng ngắt... ... . . .

"À" là có ý gì? Có đi hay là không? Một chữ "À" như thế thì phải trả lời thế nào? Có nên mời hay không? Cứ như vậy mà mời thì có chút đường đột không? Trong đầu Hạ An đột nhiên xuất hiện một đại đội nghi vấn. Không mất hi vọng, lại hỏi một lần: "Vậy là anh có đi hay không?"

"Muốn đi cũng không phải không thể "

"Như thế nào?" Hạ An thật giống như nhìn thấy được hi vọng, nhanh chóng hỏi.

"Cậu... làm cho đám nữ sinh sau này đừng đến làm phiền tôi nữa." Cung Lăng thản nhiên nói

"Á... ." Hạ An hút một hơi khí lạnh, nhiệm vụ này thật đúng là gian khổ a. Quả thực chính là không thể hoàn thành a, muốn cho đám kia nữ sinh hết hi vọng, so với lên trời còn khó hơn "Này... Tại sao?"

"Chán ghét ầm ĩ" Cung Lăng ngắn gọn nói ra lý do.

"Được rồi... . Tôi sẽ cố hết sức" Kỳ thật Cung Lăng chỉ là muốn trêu chọc cậu, không nghĩ tới cậu lại có thể đáp ứng. Cung Lăng nở nụ cười.

"Thật sự là làm xong cậu sẽ chịu đi?" Hạ An lại xác nhận một lần.

"Ừ" Cung Lăng gật đầu.

"Thật sự sao?"

"Ừ"

"Chúng ta ngoéo tay đi." Hạ An cong cong ngón út đưa đến trước mặt anh nói

Cung Lăng nhìn nhìn động tác trẻ con này của cậu, lại nhìn nhìn bộ dáng chờ mong của Hạ An, vẫn chìa ngón út ra.

Ánh mặt trời chiếu vào hai ngón út quấn lấy nhau. Hạ An nở nụ cười toe toét.

Chương 7: Thích Cung Lăng?????

Hạ An hít khí, thở ra, lại hít khí , lại thở ra, tiếp tục hít khí , rồi lại thở ra. Sau khi lặp lại mấy chục lần, hét lớn một tiếng với đám nữ sinh đang tình cảm mãnh liệt thảo luận về Cung Lăng: "Mấy người sau này đừng đến làm phiền Cung Lăng."

Các nữ sinh liền giận: "Cậu là ai a? Mắc mớ gì tới cậu?"

Hạ An không nói gì, chẳng lẽ thật sự không có người nào xem cậu tồn tại sao?"Tôi là bạn của Cung Lăng, mấy người luôn đến làm phiền anh ấy, đã quấy rầy nghiêm trọng tới cuộc sống của anh ấy, hiện tại anh ấy cảm thấy rất phiền chán mấy người." Mặc dù có chút không đúng, nhưng mà Cung Lăng ghét các cô quấy rầy sự yên tĩnh của anh là sự thật không có sai chút nào. Lại thêm, "Cung Lăng sẽ không thích mấy người. Anh ấy đã thích người khác, đang ở nước ngoài. Tình cảm của hai người bọn họ rất tốt, người kia cũng sắp trở về, cho nên Cung Lăng muốn tôi đến nói cho mấy người hết hi vọng!" Hạ An nói bừa... .

"Dừng, cậu nói như thế nào thì đều là sự thật sao, cậu có chứng cớ gì?" Một nữ sinh trong đó lớn tiếng nói.

Câu này Hạ An cứng họng, cậu chỉ là nói bừa thôi. Lấy đâu ra chứng cứ chứ.

Đột nhiên một nữ sinh a một tiếng nói: "Tôi hinh như thấy cậu ta thường xuyên ra vào nhà Cung Lăng!"

Lời này vừa nói ra, nhóm mê trai ầm ầm lên, cho rằng cậu thật sự là bạn thân của Cung Lăng. Hạ An thừa cơ nói: "Được rồi, đúng vậy, tôi là bạn thân của Cung Lăng, cho nên anh ấy muốn tôi tới nói cho mấy người biết, cách xa anh ấy một chút, đừng làm phiền anh ấy."

Có vẻ đã rút lui đôi chút, nhưng mà mới chỉ có một chút, vẫn không chịu hết hi vọng "Ra vào nhà Cung Lăng thì sẽ là bạn thân của anh ấy sao? Không phải là cậu đang gạt chúng tôi chứ?"

Hạ An cảm thấy, thật đúng là bị cô nói trúng rồi. Nhưng lập tức nghĩ lại một chút, liền lấy điện thoại di động ra đặt ở trước mặt của các cô nói: "Xem, tôi có hình Cung Lăng ngủ. Cái này có thể nói rõ tôi là bạn thân của anh ấy rồi chứ. Lời của tôi mấy người có thể tin chưa" Tấm hình là lúc Hạ An tới nhà Cung Lăng, thừa dịp Cung Lăng không chú ý mà chụp lại, hiện tại thật sự có thể dùng được .

Hiện tại đã có không ít người tin, Hạ An hình như có thể nghe thấy thanh âm tan nát cõi lòng của các cô gái. Lúc sau, Hạ An lại bị các nữ sinh vây quanh hỏi nửa giờ mới thả cậu đi.

Hạ An rời khỏi phòng học, đi đến rừng cây nhỏ tìm Cung Lăng. Bởi vì hiện tại rừng cây nhỏ thành chỗ mà Cung Lăng xuất hiện nhiều nhất. Quả nhiên. Cung Lăng đang nằm trên ghế dài ở trong rừng cây nhìn trời, Hạ An đi tới đứng ở trước mặt anh nói: "Này, tôi đã thu phục hết."

"Thật sự?" Cung Lăng nhíu mắt lại, nhìn chằm chằm Hạ An.

"À... Vẫn còn một bộ phận không chịu chấp nhận. Nhưng mà nói tóm lại tôi cũng đuổi giúp anh rồi không ít, anh có thể cùng đi với tôi chưa."

"Vậy được rồi, miễn cưỡng đáp ứng vậy" Cung Lăng dời ánh mắt.

Rất nhiều nữ sinh nghe giang hồ đồn, Cung Lăng muốn đi tham gia dã ngoại mùa thu do trường học tổ chức, sôi nổi muốn ghi danh, bất đắc dĩ, thời gian báo danh đã qua .

Hạ An đạp xe một lúc phát hiện xe bị tuột xích, xem ra đành phải đẩy bộ về nhà thôi. Cung Lăng nhìn thấy, từ phái sau dắt xe đạp lên đối diện với Hạ An nói: "Lên xe "

"A? Không cần, tôi tự mình về được rồi " Hạ An thoái thác.

"Lại không nghe lời của tôi sao?" Cung Lăng quay đầu lại nhìn, nghe như thế nào cũng có chút ý tứ cảnh cáo đầy nguy hiểm.

Hạ An đành phải ngồi lên, ở phía sau gắt gao nắm lấy góc áo Cung Lăng, gió thổi làm bay bay mái tóc của Cung Lăng, từ phía sau lưng Hạ An nhìn anh, con mẹ nó, thực đẹp trai!

Cung Lăng đưa Hạ An tới nhà mình nói: "Đi vào nấu cơm, sau đó thu dọn đồ đạc cho tôi "

Cái đệch. Đưa mình tới đây chỉ là vì muốn giúp anh làm mấy việc này. Bất quá, nghĩ tới việc Cung Lăng đồng ý với cậu tham gia hoạt động dã ngoại mùa thu vào ngày mai, nên trước hết không so đo.

Sau khi ăn cơm tối, lần đầu tiên Hạ An đi vào phòng Cung Lăng! Căn phòng lấy màu lam và màu trắng làm màu chủ đạo, đồ đạc bên trong cũng không có nhiều, một cái giường, một cái bàn, trên bàn có hai cái máy tính , một cái tủ quần áo, không còn gì nữa. Giờ này khắc này, Cung Lăng đang tắm rửa trong phòng tắm, Hạ An hít một hơi bước đến giường, mở tủ quần áo ra, bắt đầu xếp quần áo. Tiếng nước bên trong lọt vào tai Hạ An, trong đầu cậu đột nhiên lại xuất hiện một vài hình ảnh không thuần khiết, sau đó nhớ tới đêm mưa kia Cung Lăng ôm cậu, sau đó... "thứ kia" có dấu hiệu ngẩng đầu. Hạ An lắc lắc đầu, muốn gỡ bỏ hết những hình ảnh đen tối kia.

Cậu nhanh chóng xếp tốt quần áo rồi đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại liền thở từng ngụm từng ngụm. Chỉ sợ cậu mà còn ngồi ngốc trong đó lâu thêm chút nữa, "cái đó" thật sự không thể khống chế. Thật là mạo hiểm.

Tại sao chính mình lại kích động như vậy? Còn có tại sao muốn tới gần Cung Lăng một chút, tới gần thêm một chút? Tại sao nhìn thấy anh liền cao hứng, tại sao muốn anh? Tại sao lại thích anh cười? Thích? A, Hạ An hoảng sợ, chẳng lẽ mình thích anh ấy? Chẳng lẽ mình thích Cung Lăng?

Hạ An bị ý nghĩ của chính mình làm cho sứt đầu mẻ trán, vội vàng rởi khỏi nhà Cung Lăng.

Cung Lăng tắm rửa xong đi ra, quần áo đã được sắp xếp tốt trong va li đặt bên cạnh giường. Nhưng mà Hạ An đã rời khỏi

Chương 8: Thích (Thượng)

Hạ An một đường nghiêng ngả lảo đảo về tới nhà, trái tim bùm bùm nhảy loạn, Hạ An ngồi trên giường, hồi tưởng lại những cảm giác kia, đột nhiên đứng lên, ra cửa, đến nhà cách vách điên cuồng gõ cửa "Mở cửa!" Không ai phản ứng. Đạp cửa "Khúc Uy, mau mở cửa cho ông đây" Không ai trả lời, sau đó điên cuồng mà đập, rốt cục, cái cửa vốn đã không tốt, bị bạn học Hạ An đá văng . Hạ An phá cửa mà vào, đi thẳng đến phòng ngủ, không có ai. Phòng bếp, không có ai. Phòng tắm, có người! Này, bạn học Hạ An đi thẳng đến cửa phòng tắm, chợt nghe Khúc Uy đang ở say mê ca hát "Hi lả tả, hi lả tả, hi lả tả, nga da, hi lả tả ~~~~" Tiếng hát này rất con mẹ nó khó có thể tiếp nhận, vì thế, Hạ An chịu không nổi đá văng cửa, Hạ An xuất hiện dọa Khúc Uy nhảy dựng, hơn nữa sau lưng Hạ An hình như còn có lửa giận thiêu đốt. Khúc Uy dùng hai tay bảo vệ nửa dưới của mình nói: "Cậu... Cậu làm sao vậy?"

Hạ An không nói lời nào, bước một bước tới gần, giống như muốn giết người, Khúc Uy càng nhìn càng sợ, bước lùi về phía sau."Bỏ ra cho lão tử."

Khúc Uy vừa nghe chân liền mềm nhũn, nói: "Cái kia, Hạ An, đừng. . . Đừng xúc động a, tớ là hoa đã có chủ ... Tuy rằng hai ta là cùng nhau lớn lên, tuy rằng tớ rất tuấn tú... . . . Nhưng. . . Nhưng mà cũng không thể đến mức độ này nha... . . ."

Hạ An không nghe lời của hắn, liền đi lên ôm lấy hắn, chợt nghe Khúc Uy hét thảm một tiếng! Hạ An hung hăng đẩy Khúc Uy ra nói: "Căn bản là không giống, so với anh ấy thì khác biệt cách xa vạn dặm, thối muốn chết." Sau đó bỏ chạy .

Khúc uy đứng một mình đầu óc hỗn độn, đây là tình huống gì? Hắn mới vừa tắm rửa xong làm sao lại thối? Bất quá hoàn hảo, chính mình không có bị tên cầm thú Hạ An làm bẩn.

Mà Hạ An lại thất hồn lạc phách đi về phòng. Sao lại như vậy? Chẳng lẽ không phải là do mình lâu rồi không có tiếp xúc với người khác sao? Cảm giác hoàn toàn không giống nhau. Thật là thích sao? Tại sao mỗi lần không chú ý đều nhớ tới anh, vì sao lại muốn tới gần anh, vì sao lại quý trọng mỗi một phút cậu được ở cùng anh, vì sao nhìn thấy anh tim liền đập thật nhanh. Mấy vấn đề này, nội tâm Hạ An dường như đã có chút đáp án.

Hạ An nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, nghĩ đi nghĩ lại thì ngủ mất.

Kết quả, Hạ An khủng hoảng , cậu nằm mơ, giấc mơ rất kỳ quái. Trong mộng chỉ có Hạ An cùng Cung Lăng, hai người đang làm loại chuyện kia. Cho đến khi Hạ An giật mình tỉnh dậy, tiếng rên rỉ vẫn còn tràn ngập trong tai cậu. Hạ An rúc vào góc giường, rốt cuộc không thể ngủ được nữa.

Ngày hôm sau, Hạ An cũng không có đi. Tới nơi muốn đến, không nhìn thấy thân ảnh Hạ An, Cung Lăng nhíu mày, đây là lần đầu tiên mà anh bị người khác cho leo cây! Ba ngày sau, Cung Lăng trở về vẫn không thấy Hạ An. Anh mơ hồ cảm giác cậu đang trốn đâu đó. Cứ như vậy, Hạ An né anh một tuần. Một tuần này, tâm tình Cung Lăng rất không tốt, toàn thân tản ra hơi thở nguy hiểm chớ tới gần.

Hạ An không biết mình phải đối mặt như thế nào với Cung Lăng, rất sợ hãi bản thân sẽ không cẩn thận, làm lộ ra tình cảm của mình, Cung Lăng thông minh như vậy, nhất định sẽ phát hiện, sau đó, làm sao bây giờ? Muốn mình rời đi, chán ghét mình? Cho nên, cậu trốn tránh Cung Lăng suốt một tuần. Cậu hi vọng bản thân tỉnh táo lại, có lẽ đó là một loại ảo giác. Cậu nghĩ như vậy, nhưng mỗi ngày đều nghĩ tới anh, cậu vẫn không thể hoàn toàn ngăn cách với Cung Lăng, vẫn không tự chủ mà nhớ anh, chỉ cần người khác nhắc tới hai chữ Cung Lăng, cậu liền lập tức bối rối. Đối với Cung Lăng, cậu không thể miễn dịch. Cậu trúng độc tên là Cung Lăng mất rồi.

Chương 9: Thích ( Hạ )

Hạ An phờ phạc nằm ở trên ghế sa lon, Khúc Uy xuất hiện nói: "Hạ An, tớ tới mượn chai nước tương a~ "

"Tùy tiện" Hạ An vô lực trả lời.

"Tớ nói, Hạ An, gần đây tinh thần cậu không tốt chút nào, cứ làm tổ trong nhà không chịu ra ngoài, cậu không cần đi báo ân sao?" Khúc Uy rốt cục đã phát hiện có cái gì đó không thích hợp .

Hạ An vốn không thèm nghe những gì Khúc Uy nói, nhưng cậu vừa nghe thấy hai chữ báo ân, vừa định nói. Khúc Uy lại mở miệng nói: "Sao cậu lại không đi dã ngoại mùa thu a, tớ nghe nói, Cung Lăng đã đi, vốn là anh ta ở cùng một tổ với cậu, nhưng mà cậu không đi, anh ta ở cùng một chỗ với hoa khôi trường học. Tớ còn nghe nói, hoa khôi trường học vẫn luôn thầm mến Cung Lăng nha ~" cuối cùng còn tà ác nhếch mày "Cũng không biết Cung Lăng có xuống tay không "

Hạ An vừa nghe thì lập tức đứng lên "Cậu cho là ai cũng đen tối tà ác như cậu sao. Cung Lăng mới không phải người như vậy "

"Có lẽ vậy, nhưng vị hoa khôi trường học kia lại vô cùng xinh đẹp. Có là ai đi nữa cũng không chịu được" Khúc Uy vẫn hoành tráng mà nói.

"Dù sao, Cung Lăng không phải người như vậy!"

"Cậu gấp gáp như vậy để làm gì, tớ cũng không có nói cậu." Hạ An nhất thời nghẹn lời, giải thích "Tớ đây là trần thuật sự thật." Nhìn thấy bộ dáng Hạ An, lúc nghe được hoa khôi trường học thầm mến Cung Lăng, cảm xúc Hạ An không ổn định . Hơn nữa, đứa nhỏ này, trước kia mỗi ngày đều chạy đến nhà Cung Lăng, sao gần đây không đi, còn có cuối tuần trước, Hạ An đột nhiên xông vào nhà tắm của hắn, sau đó còn nói nhiều câu kì quái cùng làm nhiều chuyện kì dị như vậy. Còn có một tuần này phòng cách vách ngẫu nhiên truyền ra thanh âm. Khúc Uy cũng không phải ngốc tử, chỉ số thông minh vẫn phải có. Ngẫm lại, hắn đột nhiên đã phát hiện ra gì đó, thần thần bí bí nói: "Ai, Hạ An. Có phải là cậu thích Cung Lăng không?"

Hạ An nghe xong liền đoạt lấy chai nước tương trong tay Khúc Uy ném lên đầu hắn."Ai ui, tổ tông, cậu làm gì mà động thủ, tám phần là thẹn quá hoá giận" Khúc Uy sờ sờ đầu nói

"Cậu cút nha, cậu mới thẹn quá hoá giận ! Đầu óc cậu bị bồn cầu rút, nói mê sảng cái gì đó!" Nhìn ra, tâm tình Hạ An thực nóng nảy.

"Những ai hiểu biết về cậu thì đều có thể nhận ra. Chỉ đối với Cung Lăng cậu mới để bụng như vậy, hơn nữa, lần đó cậu tập kích tớ đó là cũng là do Cung Lăng đúng không, còn có gần đây cậu biến thành như vậy cũng là bởi vì Cung Lăng chứ gì" Khúc Uy nhìn thẳng Hạ An đang đứng ở trên ghế sa lon.

Hạ An muốn giải thích "Đó là bởi vì anh ta là ân nhân của tớ"

"Hạ An, hai ta lăn lộn nhiều năm như vậy , tớ còn không biết cậu, đừng giả bộ, cái gì ân nhân, cậu chỉ là tự lừa bản thân thôi. Tớ nhìn là hiểu được" Khúc Uy thấm thía nói.

Đúng vậy a, ân nhân cùng báo ân, chẳng qua chỉ là cậu tự lừa gạt bản thân, người khác cũng đã nhìn ra, mà chính mình vẫn không chịu thừa nhận. Thân thể Hạ An lập tức mềm nhũn, ngã xuống sô pha.

Khúc Uy nhìn phản ứng của Hạ An, chẳng lẽ là thật? Hắn không có nói sai? Thử lại lần nữa đi.

Quả nhiên, Hạ An cười khổ nói: "Ngay cả cậu cũng biết a "

Khúc Uy nhún nhún vai, nói: "Vốn là vẫn không xác định một chút, bất quá bây giờ nhìn phản ứng của cậu đã thực chắc chắn "

Hạ An đáng lẽ phải thực tức giận đá hắn một cái, sau đó bảo hắn cút, nhưng mà hiện tại, không có biện pháp . Bởi vì, cậu đã không còn khí lực giải thích gì với hắn

Nhìn thấy cái dạng này của Hạ An, Khúc Uy vỗ vỗ bả vai cậu nói: "Đứa nhỏ, đừng lừa mình dối người nữa."

Hạ An vô lực hồi đáp: "Cậu không cảm thấy tớ thực không bình thường sao? Lại có thể thích nam"

"Không có việc gì, dù sao cho tới bây giờ cậu cũng chưa có khi nào bình thường, bất quá, thích nam cũng không sao cả, thích liền thích thôi. Cần tơ giúp cậu theo đuổi anh ta không? Tớ tìm cách giúp cậu nha" Khúc Uy nhíu mày

"Anh ấy không có khả năng thích tớ."

"Không cần bi quan như vậy nha, mọi chuyện đều có có thể, không chừng Cung Lăng mắt mù liền trúng ý cậu cũng nên" Khúc Uy càng nói càng đả kích.

"Tớ là nam, tớ không bình thường, anh ấy lại vô cùng bình thường. Người tốt như vậy, ưu tú như vậy, phàm nhân như tớ không thể trèo tới được "

"Không cần hạ thấp chính mình như vậy. Thích thì có thể theo đuổi a. Hơn nữa, gần đậy cậu gặp mộng xuân đúng không. Luôn kêu Lăng, Lăng, Lăng. Có thể nhìn ra được người nào đó thực sự đang yêu nha ~" Khúc Uy trêu chọc

Hạ An bị nói mặt đỏ một cước đá Khúc Uy ra khỏi cửa: "Cậu cút nha."

Đóng cửa lại, Hạ An thở dài một hơi. Xem ra thật sự thích Cung Lăng a,

"Cung Lăng, em thích anh" Hạ An thì thào tự nói, có lẽ những lời này Cung Lăng vĩnh viễn cũng sẽ không nghe được.

Trải qua nhiều ngày như vậy, thừa nhận phần cảm giác này, Hạ An cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nhưng mà Hạ An đã nói. Mình là bình thường như vậy, thậm chí không thể nói là bình thường, trực tiếp bị người khác coi thường . Mà Cung Lăng là ánh sáng, cho dù ở chỗ nào, anh cũng có thể tỏa sáng, anh chính là ánh sao chói mắt ở xa không thể nào chạm tới, không thể mong muốn. Như vậy Hạ An với Cung Lăng, căn bản là không có kết quả.

Mặc dù là như vậy, Hạ An vẫn là muốn được ở bên cạnh Cung Lăng, cho dù chính mình có mắt, chỉ cần ở bên cạnh anh, chờ tới lúc anh muốn cậu rời đi, cậu sẽ đi ngay. Cái này không phải ngay từ đầu đã nói rồi sao.

Một đêm này, cậu suy nghĩ rất nhiều, cũng muốn rất nhiều.

Chương 10: Hôn

Ngày hôm sau, Hạ An nằm ở trên giường nắm di động trong tay, trái tim hỗn loạn cứ bấm đi bấm lại dãy số đã thuộc làu kia, do dự không biết nên gọi hay không. Đối với Hạ An mà nói, đây là một lựa chọn thực gian nan. Hít một hơi thật sâu, lại không cẩn thận ấn nút gọi, chờ Hạ An kịp phản ứng , bên kia đã bắt máy.

"A lô" không biết có phải lâu lắm rồi Hạ An không có nghe được thanh âm của anh hay không, cậu cảm giác rất hoài niệm!

Hạ An không dám nói lời nào, nắm thật chặt di động để gần sát lỗ tai. Bên kia cũng trầm mặc một hồi "Hạ An?"

Anh đã biết, cái này càng làm Hạ An khẩn trương hơn, cuống quít lên tiếng "Vâng "

Sau đó lại là trầm mặc, Hạ An nghe tiếng hít thở bình tĩnh của anh, muốn nói lại thôi.

"Qua đây" Tiếng nói trong suốt làm Hạ An mất phương hướng, mơ mơ màng màng nói: "Được"

Sau đó liền cúp điện thoại. Chờ Hạ An tỉnh táo lại, nhớ tới chuyện vừa rồi liền đập đầu vào chăn bông, làm sao bây giờ, anh muốn mình qua, thật khẩn trương. Chính là cái loại cảm giác may mắn khi được hoàng đế thị tẩm. Cứ như vậy, nghĩ lung tung Hạ An mang theo loại cảm giác may mắn khi được hoàng đế thị tẩm này ngồi lên taxi đến nhà Cung Lăng.

Tới cửa nhà Cung Lăng, Hạ An cố gắng thả lỏng, ở ngoài cửa chuẩn bị hơn hai mươi phút mới mở cửa.

Vào phòng khách, Cung Lăng đang ngồi ở trên ghế sa lon, nghe được có tiếng vang, nghiêng đầu nói: "Đến đây, ngồi."

Hạ An chậm rãi nuốt nước miếng, bước đến trước mặt anh, dự cảm có chút không tốt lắm, Cung Lăng không quá vui vẻ nha.

Cung Lăng vẫn nhìn TV phía trước mặt, đông cứng nói: "Tôi bảo cậu ngồi" Hạ An nhanh chóng ngồi xuống, sợ sẽ không cẩn thận khiến cho anh không vui.

"Cậu là người hẹn tôi trước." Cung Lăng khó chịu nói

"Thực xin lỗi." Hạ An cúi đầu giải thích."Tôi sai rồi."

Cung Lăng hừ lạnh một tiếng: "Cậu sai chỗ nào?"

"Không nên lỡ hẹn với anh, không nên biến mất" Hạ An cảm giác đột nhiên có căm giác, Cung Lăng đang quan tâm cậu.

Cung Lăng tựa vào trên ghế sa lon nói: "Trừng phạt cậu như thế nào đây?"

Hạ An hoảng, vội vàng nói: "Thực xin lỗi, tôi thề sau này sẽ không lỡ hẹn với anh nữa. Anh cũng không đến mức tiêu diệt tôi chứ."

Cung Lăng cười nói: "Cậu là tên ngốc." Lại thầm nghĩ nói: "Này, muốn hôn cậu một cái." Hạ An ngẩng đầu lên, có ý tứ gì? Còn không có đợi Hạ An kịp phản ứng, Cung Lăng đã nâng cằm cậu lên, hôn xuống. Trong đầu Hạ An trống rỗng, tình huống gì đây. Cung Lăng hôn cậu. Hạ An vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, Cung Lăng đã buông lỏng Hạ An ra, trêu ghẹo nhìn Hạ An thất hồn lạc phách.

"Anh... Anh. . . . sao lại hôn tôi" Hạ An cà lăm .

"Bởi vì... ." Cung Lăng đến gần bên tại cậu: "Trừng phạt cậu a "

Mặt Hạ An đỏ bừng . Cảm giác ngày hôm nay Cung Lăng thực khác thường, so với trước kia thì hoàn toàn không giống nha.

"Cậu nhanh đi làm cơm" Cung Lăng lại hạ mệnh lệnh .

Hạ An nhanh chóng rời đi, trái tim đập thình thịch, nếu không rời khỏi sợ Cung Lăng cũng sẽ nghe được tiếng tim đập mạnh của cậu.

Hạ An đi rồi, Cung Lăng tựa vào sô pha, ánh mắt thâm thúy không biết nhìn ở nơi nào. Cũng không biết vừa rồi tại sao mình lại khác thường như vậy, mặc dù biết cậu biến mất nhất định là có nguyên nhân, hình như là do mình nhưng vẫn không khống chế được mà hôn cậu.

Khi cậu biến mất, tâm tình của mình rất không vui, gặp lại cậu đột nhiên có cảm giác an tâm. Ngày hôm nay, còn hôn cậu. Xem ra, chính mình cần phải đàng hoàng mà suy ngẫm lại vấn đề này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro