Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 6

Cánh cửa lớn của biệt thự Hạ gia mở ra, đón nhận cậu vào không gian sang trọng, đầy ắp ánh đèn lấp lánh. Không khí nhộn nhịp, tiếng cười nói của những vị khách khiến không gian như trở nên sống động hơn. Tư Bạch Thần khẽ cau mày, ánh mắt lướt qua đám đông, không hề có chút cảm giác thân thuộc. Những gương mặt xung quanh cậu đều lạ lẫm, nhưng không ai dám nhìn thẳng vào cậu lâu, như thể có một thứ gì đó ở Tư Bạch Thần khiến họ phải e dè.

Cậu khoan thai bước vào đại sảnh, mỗi bước chân vang lên như một tiếng chuông trong không gian rộng lớn này. Ánh đèn từ những chiếc đèn chùm trên trần nhà phản chiếu lên bộ vest trắng tinh tế của cậu, khiến cậu càng nổi bật hơn giữa đám đông. Mái tóc bạch kim của cậu được chải gọn gàng, không chút xao động, càng khiến vẻ lạnh lùng, xa cách của cậu thêm phần rõ rệt.

Khi Tư Bạch Thần đưa thiệp mời cho người gác cửa, tên này cúi đầu chào đón, không quên chỉ đường vào trong. Hắn nhìn cậu một cách kính trọng, không hề nhận ra cậu là con riêng của Hạ gia. Cậu mỉm cười nhạt nhẽo, cảm giác đó lại càng khiến cậu thêm phần lạc lõng giữa không gian xa hoa này. Dù cậu mang dòng máu của Hạ gia, nhưng cậu chưa bao giờ cảm nhận được mình thực sự thuộc về nơi này.

Chẳng bao lâu, Tư Hàn Vương đã xuất hiện từ đằng sau, vỗ nhẹ lên lưng cậu. Cảm giác này vẫn khiến Tư Bạch Thần cảm thấy ấm áp, một thứ tình cảm duy nhất mà cậu cảm nhận được từ gia đình. Tư Hàn Vương, người anh trai duy nhất chưa từng làm tổn thương cậu, luôn là người hỗ trợ và che chở khi cậu cần.

"Em đến muộn thế." Tư Hàn Vương cười nhẹ, trong ánh mắt có một chút trìu mến.

Tư Bạch Thần chỉ nhún vai, không đáp lại. Cậu chưa bao giờ thích những bữa tiệc như thế này, nhưng hôm nay có một lý do đặc biệt khiến cậu phải xuất hiện — đó là vì anh. Tư Hàn Vương tuy không làm gì có lỗi với cậu, nhưng cậu vẫn không thể thay đổi cảm giác xa cách khi đứng giữa gia đình này.

"Đến vì anh," Tư Bạch Thần thản nhiên đáp, lời nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Tư Hàn Vương mỉm cười hài lòng.

Đột nhiên, có tiếng ồn ào phía bên kia đại sảnh, một nhóm người đang tụ tập xung quanh một người nào đó. Tư Bạch Thần nhìn qua, không khỏi cảm thấy ngờ vực. Một người đàn ông trung niên đứng giữa đám đông, miệng không ngừng nói cười, tay cầm ly rượu. Cảm giác của cậu về hắn không mấy tốt đẹp. Nhưng điều khiến cậu chú ý nhất chính là ánh mắt của người đàn ông đó. Ánh mắt sắc bén, như thể đã nhận ra sự hiện diện của cậu.

Không để lộ vẻ nghi ngờ, Tư Bạch Thần liếc mắt một cái rồi quay lại nói chuyện với Tư Hàn Vương. Mặc dù trong lòng có những nghi vấn, nhưng cậu không muốn làm loạn không khí bữa tiệc ngay lập tức. Tư Hàn Vương cũng không để ý đến những người xung quanh, anh chỉ chăm chú vào Tư Bạch Thần, dường như là người duy nhất có thể khiến anh cảm thấy an lòng giữa một đám đông xa lạ.

Mọi chuyện diễn ra bình yên cho đến khi bữa tiệc chính thức bắt đầu. Khi tiếng nhạc vang lên, không khí như được hâm nóng thêm. Mọi người bắt đầu tán gẫu, ly rượu được nâng lên không ngừng, những câu chuyện xung quanh công việc và gia đình bắt đầu lan tỏa. Tư Bạch Thần vẫn đứng yên một chỗ, ánh mắt lơ đãng nhìn vào đám đông.

Đột nhiên, một người phụ nữ bước tới gần cậu, nở một nụ cười tươi rói. "Cậu là Tư Bạch Thần, đúng không?" Người phụ nữ nói, giọng điệu rất nhẹ nhàng.

Tư Bạch Thần hơi bất ngờ, nhìn kỹ lại. Người phụ nữ này không quá nổi bật, nhưng ánh mắt của cô ta lại khiến cậu phải chú ý. Mặc dù là người lạ, nhưng cậu cảm nhận được một chút gì đó quen thuộc từ cô.

"Cô là ai?" Tư Bạch Thần hỏi, không dấu nổi sự nghi ngờ trong giọng nói.

"Là một người bạn của gia đình, rất vui được gặp cậu," cô ta trả lời, giọng điệu không có gì đáng ngờ.

Tư Bạch Thần không nói thêm gì, chỉ nhún vai rồi quay lại tiếp tục quan sát. Đôi mắt lạnh lùng của cậu không hề rời khỏi người phụ nữ đó, như thể có điều gì đó khiến cậu không thể yên tâm.

Tư Hàn Vương, cảm nhận được sự không thoải mái của em trai, bước lại gần, vỗ vai cậu một cái. "Không sao đâu, em cứ thư giãn một chút."

Cậu gật đầu, nhưng trong lòng vẫn đầy rẫy những nghi vấn. Cảm giác bất an không dễ dàng tan biến, như thể mọi thứ đều có âm mưu mà cậu chưa thể nhìn thấu. Đám đông vẫn tiếp tục vui vẻ, nhưng Tư Bạch Thần cảm thấy mình như một bóng ma lạc lõng giữa ánh đèn sáng chói, không ai thực sự nhìn thấy.

Một người đàn ông đứng từ xa quan sát, ánh mắt lạnh lẽo. Trong đám đông xa lạ này, cậu không thể biết được ai là bạn, ai là kẻ thù. Nhưng một điều cậu biết chắc chắn — nơi này, không có chỗ cho cậu.

Cảm giác cô đơn dâng lên, nhưng cậu vẫn đứng vững. Tư Bạch Thần, dù có lạc lõng giữa đám đông, vẫn giữ được sự lạnh lùng, kiên cường của mình. Cuộc sống không cho phép cậu yếu đuối. Cậu chỉ có thể tiếp tục bước đi, tìm kiếm lý do, tìm kiếm mục đích.

Ánh đèn rực rỡ trong đại sảnh của biệt thự Hạ gia đã làm cho không khí càng thêm náo nhiệt. Tiếng cười nói hòa quyện với âm thanh của nhạc nền khiến nơi đây giống như một bức tranh sống động, nhưng trong mắt Tư Bạch Thần, mọi thứ đều mờ mịt và xa lạ. Cậu chỉ là một bóng dáng lặng lẽ trong một thế giới quá ồn ào và lạ lẫm đối với mình.

Trong lúc cậu đang ngẩn ngơ nhìn vào đám đông, một tiếng gọi vang lên đầy khinh miệt, khiến cậu phải quay lại.

"Xem ai đến kìa!"

Giọng nói đầy tự mãn và không thiếu phần châm biếm. Tư Bạch Thần không cần phải nhìn thêm cũng biết người vừa lên tiếng là ai. An Nghệ, phu nhân của Tư gia, người phụ nữ mà cậu không bao giờ có thể gọi là "mẹ". Cô ta bước vào sảnh với vẻ kiêu ngạo, khí chất sang trọng và điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, không che giấu sự chán ghét khi nhìn cậu.

An Nghệ là mẹ của hai người con trai, Tư Hàn Vương và Tư Ảnh. Tư Hàn Vương, người mà cậu vẫn gọi là anh trai, còn Tư Ảnh, người mà cậu chưa từng có dịp tiếp xúc nhưng cũng không mấy thiện cảm. Theo lý, cậu phải gọi An Nghệ là mẹ, nhưng cô ta chưa bao giờ chấp nhận điều đó. Khi nghĩ đến việc cậu là đứa con riêng của Tư Trì, đứa con không được yêu thương trong gia đình này, An Nghệ cảm thấy cực kỳ kinh tởm. Cái cảm giác đó không thể nào che giấu được, nó luôn hiện hữu trong ánh mắt của cô mỗi lần đối diện với cậu.

Đặc biệt là hôm nay, trong buổi yến tiệc này, mục đích chính của việc tụ tập chính là công khai sự kế thừa của Tư Hàn Vương đối với sản nghiệp của Tư Trì. Những người bạn cũ của Tư Trì sẽ có mặt để chứng kiến con trai lớn của ông chính thức đứng ra tiếp quản, và sự xuất hiện của cậu trong bữa tiệc này chắc chắn là một điều đáng chú ý. Đối với An Nghệ, đó là một sự xúc phạm không thể tha thứ. Cô đã từng rất ghét cái việc Tư Trì đem về một đứa con riêng, rồi lại phải gián tiếp thừa nhận sự tồn tại của nó.

"Con trai của Tư Trì đến rồi, thật là không ngờ." Một tiếng cười khẩy vang lên từ phía sau An Nghệ.

Tư Bạch Thần không vội đáp lại, nhưng một phần trong lòng cậu có chút ngổn ngang. Trong mắt những người trong gia đình này, cậu chưa bao giờ được coi là người thân. Đối với Tư Hàn Vương, anh trai duy nhất mà cậu có thể trông cậy, cậu luôn cảm thấy có một khoảng cách vô hình. Còn đối với những người còn lại, cậu chỉ là một kẻ thừa thãi, không thể hòa nhập vào những mối quan hệ này.

Tư Bạch Thần liếc nhìn An Nghệ một lần nữa. Cô ta đang trò chuyện vui vẻ với một số người bạn cũ của Tư Trì, họ tỏ vẻ quý mến cô ta, nhưng trong những ánh mắt đó, cậu vẫn cảm nhận được sự chua chát. Những ánh mắt đầy thâm ý không thể che giấu được, nhưng cũng chẳng ai dám nói ra điều gì.

"Em không cần phải lo lắng về những người đó." Tư Hàn Vương đứng gần cậu, nhìn theo ánh mắt của Tư Bạch Thần, và nhẹ nhàng vỗ vai em trai. "Hôm nay là ngày của anh. Em cứ tự nhiên, không cần để ý đến bất kỳ ai."

Tư Bạch Thần cười nhạt, nhưng ánh mắt lạnh lùng vẫn không rời khỏi An Nghệ. " không khí ở đây thật khó thở."

Tư Hàn Vương cười nhẹ, không nói thêm gì, nhưng sự an ủi trong ánh mắt anh dành cho em trai là điều không thể che giấu. Anh biết Tư Bạch Thần luôn phải chịu đựng sự kỳ thị và phân biệt trong gia đình này. Tư Hàn Vương tuy không hoàn toàn có thể hiểu hết những gì em trai phải trải qua, nhưng anh luôn cố gắng bảo vệ Tư Bạch Thần theo cách riêng của mình.

Bữa tiệc dần bắt đầu náo nhiệt, nhưng Tư Bạch Thần không thể tìm được niềm vui trong đó. Những câu chuyện cười nói, những ly rượu nâng lên, tất cả đều chỉ là những hình ảnh mờ nhạt trong tầm nhìn của cậu. Cậu chỉ biết một điều là, hôm nay là một ngày không giống bất kỳ ngày nào khác.

"Chào mừng mọi người đến với buổi lễ kỷ niệm của Tư gia!" Một giọng nói vang lên từ phía trước, khiến mọi người đều quay lại.

Lúc này, Tư Trì, chủ tịch Tư gia, bước lên bục. Dù đã lớn tuổi, nhưng ông vẫn giữ được dáng vẻ uy nghiêm và sức hút của mình. Bên cạnh ông, Tư Hàn Vương đứng thẳng lưng, gương mặt nghiêm nghị, sẵn sàng tiếp nhận mọi ánh nhìn từ đám đông.

"Đây là khoảnh khắc quan trọng đối với Tư gia, và tôi rất vui khi con trai lớn của tôi, Tư Hàn Vương, chính thức nhận trách nhiệm kế thừa gia nghiệp này. Chúng ta hãy cùng nhau chúc mừng sự nghiệp phát triển mạnh mẽ của gia đình Tư!" Tư Trì nói, giọng đầy kiêu hãnh.

Trong đám đông, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về Tư Hàn Vương. Những lời chúc tụng và tán thưởng vang lên. Tư Bạch Thần đứng im, nhìn vào cảnh tượng ấy mà trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Cậu không thể phủ nhận rằng bản thân vẫn có sự hoang mang, bối rối về vị trí của mình trong gia đình này.

Khi Tư Trì quay lại nhìn cậu, ánh mắt sắc bén như một con dao, ông không nói gì nhưng Tư Bạch Thần có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ ánh mắt đó. Cậu không phải là đứa con mà ông muốn nhận, không phải là đứa con mà ông muốn thừa nhận.

Và trong khoảnh khắc ấy, Tư Bạch Thần nhận ra một điều: Cậu sẽ không bao giờ có thể tìm được một nơi thực sự thuộc về mình trong cái gia đình này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro