Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 4

Trời đã nữa đêm , biệt thự vẫn sáng như ban ngày. Trước căn biệt thự được xếp hàng nhiều xe hắc ám. Phong Trình Thiên ngồi trên giường , một mặt nghiêm túc dựa vào thành giường , ánh mắt xám xịt nhìn đám thuộc hạ trung thành đàng quỳ dưới trướng hắn.

Tân Hạn quan sát xung quanh phòng ngủ , muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Phong Trình Thiên cầm sắp giấy , do hắn quá tập trung hạng mục vào lần này để bị mất cảnh giác , khiến Lạc An có cơ hội cắn hắn một nhát.

" Đại ca , lão già Lạc An nghĩ anh đã chết , để chắc chắn ông ta đã cho người tìm thi thể ngài" Gia Hải - thuộc hạ hắn tinh cậy nhất , cũng được xem như người anh em giàu sinh ra tử. Sau khi biết được Phong Trình Thiên bị tập kích , hắn dù đang thi hành nhiện vụ quan trọng cũng quyết quay về. Là người có trừng mực,  hắn đối Phong Trình Thiên trung thành tuyệt đối. Kiêu chết thế mạng , hắn cũng nguyện làm theo.

"Nếu đã vậy trước hết tôi sẽ ở lại đây , lão già An Lạc vốn dĩ không phải hạng tầm thường , ông ta lại còn hợp tác với  Lâm Nhất Khê hiện tại không thể động , thông báo trong giới thượng lưu lập tức tung tin đồn tôi đã chết!"  Nghe xong trong phòng nhiệt độ giảm đi đáng kể , cảm giác như gió lạnh thổi qua , đám đàn em thân cận điều kịch liệt phản đối.

Phong Trình Thiên biết rõ nếu hắn làm vậy , lợi ít mà thiệt nhiều , vắng mặt Phong Trình Thiên cũng như rắn mất đầu , lại còn những đối thủ từng hận hắn thấu xương sẽ từng chút một phá hủy những tàn dư di tích mà Phong Trình Thiên gầy dựng  , nhiều năm từ hai bàn tay đi lên . Đâu lý nào lại dễ dàng sụp đổ như vậy!

" Trước sự biến mất của tôi , bạch đạo hắc đạo điều sẽ nổi loạn. Nhưng trước hết cứ để Louis thay thế quản lý một thời gian. Tôi biết các anh em đều lo lắng , nhưng Phong Trình Thiên tôi hứa đây sẽ là lần cuối cùng , chuyện như ngày hôm nay sẽ không còn xảy ra , những mối thâm cừu đều tỉnh xổ một lượt , chỉ 3 tháng nhất định chỉ 3 tháng!"

Và cả Tư gia , lão già xảo nguyệt Tư Trì , người mà hắn nhất định phải đòi lại từng sợi tóc!

Diệt cỏ tận gốc!

Sau khi giải tán , những tên thủ hạ đều từng người biến mất thi hành nhiệm vụ , rất nhanh sáng hôm sau mặt trời còn chưa lên cao . Tin tức nóng thổi đã đồn ầm lên , phóng viên tụ tập trước công ty , chỉ đợi người giải thích rõ ràng.

Như thường lệ  Tư Bạch Thần tay cầm túi thực phẩm tiến vào nhà bếp. Định bụng sẽ nấu mỳ ăn , nhưng trên lầu phát ra âm thanh tiến bước chân không lớn không nhỏ.

Cậu có phần ngạc nhiên , cứ ngỡ tên này đã đi vào tối hôm qua. Không ngờ lại còn ở đây , Tư Bạch Thần cũng không tỏ ra thái độ gì khó chịu.

Dù sao người đem về là cậu. . .

" Anh có muốn ăn gì không?" Tư Bạch Thần nhướng mày , chất giọng trong trẻo nói  , thân người đeo tạp dề loay hoay trong khá bậm rộn. Phong Trình Thiên ngồi xuống ghế , miệng cười như không cười " Ân "

Hai người chỉ nói được hai câu đã im thinh thích , bầu không khí im lặng đến quỷ dị. Hắn nhìn thân ảnh đang tập trung nấu ăn , quan sát gương mặt lạnh nhạt. Dù ở trạng thái nào cũng không hề biến sắc. Hắn cũng có phần thắc mắc với phần cơ thể lạ thường của cậu . Là do dùng mỹ phẩm quá nhiều nên phản tác dụng sao?

"Anh không thắc mắc sao?" Tư Bạch Thần nghi hoặc , xoay người nhìn thẳng vào Phong Trình Thiên. " Có chứ! Nhưng tôi nào giám dị nghị ân nhân đã cứu mạng mình" Đây quả thật là một lời thật lòng của hắn.

Cậu bưng hai bát mỳ , đưa tô nhiều chất dinh dưỡng cho hắn , bản thân ngồi xuống không quá ngại ngùng  nói
" Tôi là do bệnh bẩm sinh mà ra , nên cơ thể tôi từ trên xuống dưới đều là một loại màu nhợt nhạt , anh nhìn đi ngay cả lông mi cũng màu trắng , có phải rất giống quái vật không?"

Phong Trình Thiên bất động , đánh giá cậu qua một hồi , hắn cười nhạt. . . tay cầm đũa gấp mỳ , gần như qua nữa ngày trời hắn mới thốt lời " Quái vật? Tôi thấy cậu như vậy có một loại đẹp thuần khiết không ai có thể có được , nếu cậu tự cho mình là quái vật thì đầu óc cậu có vấn đề a"

Ánh mắt nhạt màu run run , làm gió từ cửa sổ ùa vào , âm thanh lá cây đông đưa lay lắt càng tăng thêm hoang cảnh lẻ loi trong buổi sáng đạm bạc.

Chưa từng ai đem lời nói đó nói một cách trôi chảy thật lòng như vậy.

"Quái vật!"

Lời nói ra như càng cắt cứa nỗi dày xéo trong tâm cậu , người luôn khen cậu ngay ngất chỉ có mỗi Tư Hạn Vương.  Dù là thật hay giả nhưng cũng khiến ai kia có cảm xúc rõ ràng.

Khóe miệng nhếch lên , Tư Bạch Thần cảm giác con người trước mắt cậu là một người thập phần kỳ lạ. " Cứ gọi tôi là Bạch Thần, còn anh tên gì?" 

Phong Trình Thiên kể lại đầu đuôi câu chuyện , tất nhiên sự thật đều bị che dấu không chừa sót bất cứ thứ gì , hắn chỉ đơn giản nói mình thiếu nợ nên bị côn đồ thăm dọa. Và nói thân phận của mình chỉ là ngư dân làm ăn không mấy tốt , nợ nần chồng chất , không nhà không xe.

Đều đầu tiên , hắn phải ẩn nấp tai mắt thiên hạ , trong 3 tháng này hắn phải để cho kẻ thù tưởng mình đã chết , như vậy mới có thể tiến triển theo kế hoạch thuận lợi. Và phải tạo món quá bất ngờ cho An Lạc. Hắn đành phải trú ngụ cùng chàng trai này a

Tư Bạch Thần sau vài giờ cũng chấp nhận cho hắn ở lại , không phải ở luôn , cậu cho phép hắn 1 tuần. Và hơn thế nữa Tư Bạch Thần ra điều kiện , hắn phải làm việc nhà cho cậu. . .

Phong Trình Thiên cứng miệng , ngậm ngùi gật đầu." Anh cứ mặc tạm đồ của tôi , tối đến tôi sẽ mua quần áo cho anh" Ăn xong cậu nhấc từng bước về phòng , như nhớ được gì đó , cậu quay đầu lại " Tuyệt đối không được bước vào phòng tôi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro