Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6 - Quan hệ hiện tại là gì?

Tiêu Chiến sau khi hiểu rõ được lòng mình, lại nghe tên ngốc Vương Nhất Bác kia vì mình bị đánh đến thảm vậy. Thật là bạn nhỏ này thật ngốc. Yêu anh đến vậy sao? Anh lỡ yêu em mất rồi bạn nhỏ Vương Nhất Bác, vậy có còn cơ hội nào cho anh không?

Anh cũng rất nhanh đến nhà Vương Hạo Hiên, với sự giúp đỡ của Hạo Hiên anh rất nhanh vào nhà và lên tận phòng của bạn nhỏ kia.

Mở cửa bước vào phòng đập vào mắt amh là bạn nhỏ quấn chăn như 1 cục bông trắng trắng lại tròn tròn nằm sấp ở trên giường, mặt lại giấu vào gối, muốn bao nhiêu đáng thương đều có ..... Anh nhẹ nhàng bước đến gần nhưng hình như bạn nhỏ không phát hiện được thì phải, càng bước càng nhanh đến chỗ cạnh bên nhưng khi anh xoa nhẹ mái tóc mềm mại đó, tay lướt nhẹ 2 má bánh bao đó lại cảm thấy thân nhiệt bất thường. Nhẹ xoay người cậu lại thì gương mặt cậu đỏ hồng, trán lấm tấm mồ hôi, lại đang trong cơn sốt, mắt vẫn nhắm chặt như đang mê man vậy.

Anh hốt hoảng định đi gọi bác sĩ đến thì đột nhiên tay lại bị nắm chặt lấy.

- " Ba à, con xin lỗi....con thật sự yêu anh ấy.....ba đánh mình con thôi .... đừng đụng đến anh ấy.....con sẽ từ bỏ....mà... - Nhất Bác nói trong sự nghẹn ngào, cầu xin ai đó về anh sao. Tim anh sao đâu đấy vậy. Anh xứng đáng không đây. Đoạn tình cảm dù đúng dù sai. Anh cũng nhất định sẽ thử, cùng cậu 1 lần nữa bước tiếp. Nếu đã có người chấp nhận hi sinh vậy anh cũng chẳng cần ngại thử sức ở tương lai này nữa.

- " Anh ở đây, anh sẽ ở cùng em mà, đừng lo nữa, ngoan ngủ đi " - anh nhẹ nhàng xoa xoa má bánh bao của cậu, rồi vỗ vỗ tay cậu như trấn an.

Không biết vì điều gì mà làm cậu như an tâm hơn hẳn. Buông lỏng mà không còn bất cứ sự cảnh giác nào nữa....

Anh đợi cậu buông lỏng rồi mới nhẹ nhàng rút tay cậu ra mà đi vào bước vào nhà tắm lấy khăn cùng chậu nước đến bên cậu mà chườm chườm làm mát để cậu hạ sốt. Tháo chăn xuống để cậu thoáng hơn, sẵn tiện cũng lau người qua để cậu dễ chịu hơn 1 chút. Cũng lau qua người cậu để hạ sốt.

Lại nhớ đến vết thương kia, tay khi định thoát quần thì hình như ai kia mơ màng tỉnh dậy tỉnh dậy mà nắm chặt lấy tay anh...

- " Tiêu Chiến, anh sao lại ở đây? " - cậu nhìn như ý thức được sự xuất hiện của anh thì phải. Có ổn không đây, khi bây giờ cậu lại thân thể bất ổn của mình hiện tại...

- " Em ngoan ngoãn nằm im đó cho anh! Đừng nghĩ anh chưa biết gì? Em đợi đó " - gương mặt nghiêm túc đó là cậu hoảng sợ nha...

- " Anh đừng giận mà, em sẽ ngoan mà. Đừng giận mà " - cậu như cún con làm nũng anh.

-" Em đợi đó, anh sẽ tính chuyện với em. Giờ thì nằm im đó cho anh " - anh ra lệnh khi thấy cậu chuẩn bị ngồi lên.

Cậu ngại nhưng lại không dám cãi lời anh mà ngoan ngoãn nằm đó nhìn anh thoát quần mình, nhìn vết thương xanh tím lại sưng cao tim anh lại như xát muối ...

Nhẹ nhàng lau qua bằng nước nóng lại bôi thuốc nhẹ qua lại thổi thổi như giảm sự đau đớn cho người nằm dưới. Cậu nhiều lần vì đau mà né nhưng rất nhanh lại về ngay vị trí cũ vì sợ anh lo lắng nên đành nén đau nằm im. Nhưng anh nhìn cậu lại chịu đựng thì muốn đánh cậu thêm 1 trận vì cái tội đáng ghét.

-" Có đau không? " - xót nên vẫn hỏi.

-" Không đau lắm, anh đừng lo" - sợ anh lo lắng nên đành nói dối trước vậy.

- " Thật không? " - tay anh lại đè nhẹ trên vết thương làm cậu đau không ít nha.

- " A....anh đừng mà đau đấy.... " - bạn nhỏ là sắp khóc rồi nha.

- " Còn dám nói dối, anh không ngại đánh em thêm 1 trận đâu nhé " - anh đe doạ.

- " Được, được đau mà " - bạn nhỏ đầy sự đáng thương nhìn anh.

- " Em nằm ngoan ngoãn đấy, anh đi nấu ít đồ ăn. Ăn rồi anh cùng em nghiêm túc nói chuyện " - anh như phủ đầu cậu.

Cậu cứ vậy mà ngây ngốc gật đầu, nghiêm túc nói chuyện có phải lại là chuyện đó không? Anh sẽ từ chối cậu sao? Hay anh vẫn muốn là bạn? Hay anh đã có người khác để từ chối cậu. Nhưng câu hỏi đã hỏi rồi, câu trả lời thế nào cậu sẽ tôn trọng quyết định của anh.

Một lúc sau trên tay anh là 1 tô cháo nóng hổi còn nghi ngút khói, lại còn có thuốc cùng ly nước, còn có kẹo sao? Xem cậu là con ních sao? Có thuốc còn cho kẹo nữa. Đáng yêu thật!

-" Em ở yên đó, anh đỡ em ngồi dậy, đừng động đậy để động vết thương đấy " - anh bước đến nhẹ nhàng đỡ cậu ngồi lên, xếp chăn mềm bên cạnh để cậu ngồi xuống thoải mái nhất có thể.

Tay cậu định đỡ lấy tô cháo nhưng anh lại nhanh tay chặn lại

-" Để anh bồi em ăn được không? Ngoan ngoãn ở yên đây cho anh đấy?"- anh nhanh tay đưa muỗng cháo đến trước mặt cậu, đợi cậu mở miệng ăn thôi.

-"Được. Nhưng anh muốn nói gì với em, nói luôn được không? " - cậu như chờ đợi câu trả lời.

-"Em ngoan ngoãn ăn hết cho anh đi. Uống thuốc rồi nói chuyện tiếp " - anh vẫn không muốn nói .

- " Em... em muốn biết mà.... " - ủy ủy khuất khuất mà nhìn anh....

- " Em có ngoan không thì nói 1 tiếng, không ăn thì không cần nói gì nữa" - anh nghiêm mặt nhìn cậu.

Cậu vậy mà ngoan ngoãn ăn hết cháo, cũng ngoan ngoãn uống hết thuốc.... Rồi ngồi ngoan ở đó đợi anh nói chuyện.

- " Vương Nhất Bác anh có chuyện muốn nói với em " - anh nghiêm túc bắt đầu.

- " Anh muốn nói chuyện của em cùng Vương gia. Anh không đáng để em phải hi sinh nhiều vậy. Quan hệ của chúng ta ở hiện tại... " - Tiêu Chiến đang nói thì bạn nhỏ lại cướp lời anh.

- " Em biết với quan hệ này, anh sẽ thấy khó chịu vì em chưa nói gì đã xác nhận quan hệ yêu đương, còn nghỉ đến đám cưới. Nhưng em yêu anh là thật, anh không yêu em, em sẽ không ép anh. Cũng sẽ không ràng buộc gì anh hết, chỉ hi vọng anh không ghét bỏ em. Chuyện em đã làm em chắc chắn sẽ không hối hận. Còn về Vương gia em sẽ tự lo liệu, không cần anh bận tâm đến. " - bạn nhỏ mắt gần như đỏ lên, là khóc sao khóc vì anh sao. Nhưng bạn nhỏ nói nhiều như vậy nhưng sao lọt vào tai anh có mỗi câu

- " Được, vậy anh không nói nữa, nếu em đã nói anh không cần bận tâm đến anh sẽ không nói đến nữa đâu"- anh quay lưng bước đi . Lại giận sao, tại sao nói nhiều đến vậy không nghe lọt tai chữ nào lại nghe câu nói đó lại nghĩ đi đâu đấy.

Cậu nắm lấy tay anh kéo lại, động đến vết thương mà kẽ nhăn mặt.

-" Anh đừng đi, em không cố ý mà " - ánh mắt đáng thương nhìn anh, làm anh cũng chẳng cứng rắn nổi nữa....

- " Em nghe nói hết được ko? " - vẫn là mềm lòng trước bạn nhỏ.

- " Em sẽ tôn trọng 1 quyết định của anh mà. Anh đừng lo mà, em sẽ không sao đâu. Sẽ ngoan ngoãn bên anh mà, sẽ không làm phiền anh đâu " - vẫn là bộ dạng ngoan ngoãn.

- " Em nghe anh nói đây Vương Nhất Bác , anh cũng yêu em " - anh bình tĩnh nói

- " Được mà, em tôn trọng quyết định của anh mà, em không sao cả. Nhưng anh nói gì cơ.... " - vừa định nói tôn tring quyết định của anh, cơ mà anh nói gì cơ anh yêu cậu sao?

- " Anh yêu em thật sao? " - vẫn là nên hỏi lại để chắc thông tin nha.

- " Đúng, em thấy cơ hội đó có thể cho anh không. Cùng em bước tiếp trên tương lai. " - anh mỉm cười nhìn cậu.

- " Được mà, em cũng yêu anh mà. Yêu anh hơn chính mạng sống của mình nữa " - cậu chồm tới ôm lấy anh. Anh cũng không phản kháng gì vì sợ cậu động đến vết thương phần vì sợ cậu không tin tưởng tình cảm của anh mà bài xích hành động thân mật này.

- " Bây giờ em ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi được chưa, anh sẽ ở đây cùng em. Được không? " - vẫn là dỗ ngọt bạn nhỏ.

- " Anh à, nhưng đây là nhà của Hạo Hiên" - cậu cúi đầu nhìn chăn

- " Anh biết " - anh đưa nhiên hiểu ý bạn nhỏ nhà mình nhưng vẫn là muốn cậu tự mình nói ra.

-" Em không thể ở đây " - vẫn bộ dạng đáng thương đó. Cún con à em định bán manh cho ai đấy.

-" Tại sao? " - trêu chọc bạn nhỏ này là thú vui nha.

- " Anh không phải biết chuyện Vương gia rồi sao. Lại hỏi em câu đó " - gì vậy là giận sao. Vì anh hỏi khó hay muốn trốn tránh vấn đề.

- " Anh biết nhưng vẫn đợi em mở lời trước, anh muốn em tin tưởng anh, tin tưởng đoạn tình cảm này, có thể dựa vào anh những lúc khó khăn" - anh ôn nhu nói lên những gì lòng mình nghĩ.

- " Em đã rời khỏi Vương Gia. Baba cũng đã từ mặt em không thể ở lại đó cũng như Vương Thị nữa, cũng không thể ở đây vì đây vẫn là Vương gia " - cún nhỏ nói trong sự đáng thương ngập tràn.

- " Vậy em là người vô gia cư, không có việc làm, cần người nuôi sao? " - vẫn là trêu chọc để cậu vui hơn.

- " Có thể nói vậy, trước giờ em là ở Vương Thị, lương của Vương Thị em chưa từng nghĩ đến. Ăn ở Vương gia cũng là của cha mẹ cho. Nên hiện tại toàn bộ những gì em có đều thuộc Vương gia nên em là vô sản. Cái em có thể mang đi là họ Vương trong tên của em. Nhưng baba hình như cũng không đồng ý nữa rồi " - ánh mắt thể hiện sự buồn bã...

- " Được rồi, cún con.... Anh đưa em về nhà anh được không? Em không có việc làm có thể đến Tiêu gia làm việc, nếu em muốn đua xe anh có thể câu lạc bộ đua xe cho em. Nếu em không thể mang họ Vương có thể lấy họ anh. Nhưng Vương Gia em nhất định không được từ bỏ vì đó là gia đình em. Là ba mẹ em, Hạo Hiên là anh trai em. Em không cần lo lắng, bên em còn có anh, anh nhất định sẽ cùng em bước tới cùng, sự phản đối của ba mẹ là nhất thời nhưng tình cảm là cả đời. Anh tin với tình cảm chân thành của mình lại không thể thay đổi quan điểm của ba mẹ em, và sẽ đồng ý cho chuyện này của chúng ta. Anh hi vọng khi chúng ta kết hôn sẽ nhận được lời chúc phúc từ họ. Em không phải từ bỏ gia đình để đến bên anh vậy hạnh phúc này sẽ không còn trọn vẹn nữa hiểu không. Nhưng trước hết em ở đây đợi vết thương lành rồi anh đưa em về nhà được không? " - anh nói nhiều như vậy chỉ là muốn an tâm 1 chút vì bên cạnh vẫn có anh chiến đấu cùng cậu. Anh nắm chặt lấy tay cậu như khẳng định lời nói.

Lại nhẹ đỡ cậu nằm xuống rồi bản thân cũng nằm xuống cạnh cậu, vòng tay cậu rất rộng lại rất ấm bao trọn lấy anh như ôm lấy cả thế giới vào lòng mà an an ổn ổn say giấc. Mặc kệ ngày mai, mặc kệ sự phản đối của cha mẹ....sóng gió ngoài kia 1 mình cậu sẽ gánh hết sẽ không để anh chịu thêm bất cứ thiệt thòi nào nữa.

Cậu ôm trọn lấy anh vào lòng, hôn nhẹ lên trán anh sự ôn nhu ấm áp này lâu lắm rồi anh mới có thể cảm nhận được nên càng trân trọng nhiều hơn những giây phút bên nhau...

Cậu đã tự nói với lòng nếu như Vương gia đã thật sự không cần cậu, cậu cũng chẳng muốn quay về nơi đã từng gọi là nhà đó nữa. Còn nếu như gia đình anh phản đối cậu sẽ dắt anh đi trốn vậy....đến nơi chỉ có anh và cậu mà thôi......

Thế giới này cậu chỉ cần anh.... Ôm anh trong lòng như đang ôm cả thế giới vậy đã đủ mãn nguyện rồi.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro