Chap 5 - Vương Nhất Bác mất tích
Kể từ hôm đó Vương Nhất Bác đúng thật là không làm phiền đến Tiêu Chiến thật, để anh có thời gian mà nghiêm suy nghĩ. Không thấy cái đuôi nhỏ kia liền cảm thấy trống trải, không ai nhắc anh ăn uống mỗi ngày, nghỉ ngơi đúng giờ. Hay chỉ đơn giản là làm anh vui vẻ vì những câu chuyện vu vơ nào đó. Anh nhớ cậu sao! Anh thật sự yêu cậu rồi sao hay chỉ là muốn cậu thay thế người đó. Là người thế thân hay tình yêu thực sự, anh mơ mơ hồ hồ trước suy nghĩ của bản thân.
Nhưng vài ngày qua đi, cậu bạn nhỏ kia vẫn chưa xuất hiện, lòng anh liền 1 cỗ khó chịu. Tại sao cậu lại không đến tìm anh nữa, tại sao cậu lại chơi trò mất tích. Hằng ngàn lí do được anh đưa ra tự trấn an mình.
Sau 2 tuần, Vương Nhất Bác chính thức mất tích, anh cũng ngộ ra 1 điều anh yêu cậu, anh cần cậu chứ không phải chỉ là sự ngộ nhận tình cảm kia. Anh muốn tìm cậu nhưng điện thoại lại liên lạc không được? Vậy làm sao tìm được bạn nhỏ này của anh đây?
Anh cứ vậy mà loay hoay khổ sở tìm cách liên lạc thì vô tình nhớ đến Vương Hạo Hiên, cậu ấy là anh trai của bạn nhỏ, có thể liên hệ thử nha.
-" Alo, Hạo Hiên em ..... " - Tiêu Chiến vẫn là không biết nên mở lời thế nào?
- " Là em đây, anh gọi đến có việc gì sao? " - Hạo Hiên không nghe Tiêu Chiến nói gì nữa, thì đành lên tiếng trước vậy.
- " Anh, anh có chuyện muốn nhờ em"- Tiêu Chiến nói 1 cách ngượng ngùng.
- " Được, anh nói đi....Em đang nghe đây " - Hạo Hiên nghe anh ngập ngừng vậy cũng hiểu anh muốn nói đến vấn đề gì, liên quan đến tiểu gia hoả kia đi.
- " Nhất Bác, làm cách nào liên hệ với bạn nhỏ đó, anh có chuyện cần nói" - Tiêu Chiến nói.
-" Vậy bình thường anh làm sao liên hệ nó " - Vương bắt bẻ lên tiếng.
- " Bình thường anh...anh... là điện thoại " - Tiêu - ngượng ngùng - Chiến nói.
-" Vậy giờ là liên lạc không được đúng không? Anh bao lâu rồi không cùng nó nói chuyện " - vẫn là Vương khó tính nha.
- " Anh.... là không liên lạc được mà...đã hơn 2 tuần...anh có chuyện muốn nói cùng bạn nhỏ này " - anh ủy khuất gì chứ.
-"Tiêu Chiến, anh yêu Nhất Bác thật hay thay thế nó vào vị trí Lam Trạm"- vẫn đi thẳng vào vấn đề hay hơn.
-" Anh cũng đã từng nghĩ đến, nhưng thời gian qua đã xác định là chân tình thực cảm, không phải nhầm lẫn, có thể cho biết cách liên hệ Nhất Bác được chưa, tiểu Hiên " - vẫn nên mèo nheo một tí nha.
Đúng là Vương Hạo Hiên sau khi nghe thấy giọng nói đầy ủy ủy khuất khuất của Tiêu - đáng yêu - Chiến kia đúng là không thể cứng rắn nổi mà nên đành nói thông tin em trai vậy.
-" Bác sĩ Tiêu, em hi vọng nếu đã xác định đoạn tình cảm này là đúng, anh đã chọn bên cạnh nó thì hãy yêu thương nó thật tốt. Nó vì anh đã đánh đổi nhiều rồi " - Hạo Hiên lên tiếng nói cùng Tiêu Chiến.
-" Em nói sao anh chưa hiểu, có thể nói rõ lần nữa không ? " - Tiêu Chiến hỏi lại cậu.
-" 1 ngày trước, Vương Nhất Bác về nhà thưa chuyện cùng ba mẹ muốn cùng anh quan hệ yêu đương hẹn hò, nếu thành công sẽ cùng nhau kết hôn, làm ba me tức giận 1 trận còn đánh em ấy, Vương Nhất Bác vẫn là 1 mực không thoả hiệp.... " - Hạo Hiên kể lại cho Tiêu Chiến nghe chuyện hôm đó.
- " Ba mẹ, con có chuyện cần thưa" - cậu nghiêm túc trước mặt ba mẹ mà nói chuyện...
-" Con trai mẹ hôm nay sao thế, nghiêm tuc vậy sao có chuyện gì" - mẹ nhìn cậu cười thân thiện....
- " Con đang hẹn hò, thành công sẽ đến kết hôn " - cậu nói.
- " Con trai mẹ hẹn hò rồi sao! Là ai cô tiểu thư nhà nào mau mau dẫn về đây nha. " - bà mừng rỡ khi con trai hẹn hò, còn tính đến kết hôn vậy có phải bà sắp có con dâu không.
- " Nếu ba mẹ đồng ý con sẽ dẫn người đó về " - vẫn thận trọng
- " Là ai, con cái nhà nào? " - ba cậu đến giờ mới lên tiếng. Ông biết cậu hẹn hò với ai nhưng vẫn ôm hi vọng không phải là người đó.
- " Tiêu Chiến, thiếu gia Tiêu Thị" - 1 câu nói đánh gãy cảm xúc của cả 2 người ngồi ở kia.
- " Không được " - mẹ cậu phản ứng
- " Ba mẹ con đã quyết rồi, ba mẹ cũng đừng ngăn cản " - cậu cương quyết nói.
- " Con dám sao? Tiểu Bác khi ta còn kiên nhẫn với con tốt nhất nên suy nghĩ lại " - ông là đang tức giận.
- " Con không muốn suy nghĩ nữa, ba mẹ chấp nhận đi " - Vương cứng đầu lên tiếng.
- " Con nhanh chóng thay đổi suy nghĩ ngay. Đây là đứa con luôn nghe lời ngoan ngoãn đây sao. Trước khi ta phạt con nên nhanh chóng nói lại" - tức điên lên là đây
Vương Nhất Bác đúng là không sợ trời không sợ đất, càng không sợ baba đánh phạt lại dám ngoan ngoãn bước đến sofa nằm úp sấp lên đó chờ đợi.
-" Baba là con sai, con không nghe lời ba mẹ, nhưng chuyện tình cảm này con nhất quyết không nghe. Ba có muốn phạt muốn đánh tùy ba. Con chấp nhận " - vẫn là cứng đầu tìm roi.
- " Được, để xem hôm nay ta làm sao dạy dỗ con " - nói rồi ông nhanh chóng bước đi lấy gia pháp.
Là gia pháp đó, không phải roi bình thường đâu. Baba à xác định muốn dùng roi này đánh con trai yêu quý của ông sao? Là không cần cái mạng nhỏ này của nó nữa sao. Nhưng vẫn là muốn day dỗ nó 1 chút.... Muốn nó vì đau mà thay đổi nhưng sai lầm vẫn là ông...
Chát.... Chát.... Chát.... - 3 roi không thương tiếc rơi xuống mông nhỏ. Cậu đau đến chết đi sống lại mất. Đây là gia pháp vậy mà baba cậu lại nhẫn tâm đánh cùng 1 lúc vậy mà muốn lấy mạng cậu sao. Đánh cùng 1 chỗ làm da cũng hơi rướm máu rồi. Chỉ mới 3 roi thôi mà cậu đã chật vật vậy những roi tiếp theo phải chống đỡ thế nào, nhưng vẫn ngoan cố không lên tiếng càng làm baba càng giận thêm, lực đạo cũng theo đó mà tăng thêm 1 bậc
Chát... Chát... Chát...chát... Chát.... - dù có là đánh cách 1 lớp quần đi nữa thì cũng chẳng thể đỡ đau được bao nhiêu. Cậu cảm thấy sau mông hình như chảy máu thật rồi, đau kinh khủng lại sưng to thêm 1 vòng. Mạng nhỏ này đúng thật là khó giữ được mà....
Gia pháp nhà cậu là loại mây dẻo được ngâm nước nhiều ngày tạo độ ẻo đến cực hạn, 1 roi đánh xuống sẽ để lại 1 lằn tím sưng cao, đánh trùng 2 roi nơi đó sẽ phá da chảy máu. Đừng nói đến roi thứ 3 xác định đem mông nhỏ bỏ đi. Nhưng nãy giờ đã gần 10 roi rồi, liệu cậu có thể đi đứng bình thường để đến tìm anh nữa không đây? Đau chết cậu rồi. Nhưng vẫn là im lặng chịu đựng. Nước mắt cũng rơi trên khuôn mặt đỏ bừng, môi cũng bị cậu cắn đến chảy máu, ngón tay vì nắm chặt nên lòng bàn tay cũng chịu chung số phận. Bạn nhỏ à, đau lòng quá đi...
- chát... Chát.....chát...- lại 3 roi nữa rơi trên mông nhỏ, lần này máu thấm đầy qua quần rồi, nhưng do cậu mặc màu đen nên không thấy được, nhưng trên cây roi kia là thấm đẫm máu của cậu nha. Mẹ cậu nãy giờ đứng yên nhìn vì bà thật sự không dám xen vào lúc chồng dạy con, nhưng là máu đó mẹ cậu cũng không thể đứng trơ mắt nhìn nữa liền lên tiếng
- " Ông định là đánh chết nó sao, còn đánh nữa sẽ có chuyện thật đó " - bà đến ngăn ông không để ông xuống tay nữa. Đừng đùa nhau chứ, đánh nữa lỡ có án mạng ai sẽ đền con trai nhỏ cho bà chứ.
- " Ba mẹ, con về rồi" - Hạo Hiên từ ngoài vào đã chào hỏi trước.
Tình hình khi bước vào nhà là em trai đang ngoan ngoãn chịu đòn, nhưng sao gia pháp kia lại ở trong tay ba. Không lẽ.... Không nghĩ anh cũng biết để ba giận đến vậy chắc tiểu nhỏ này đã nói chuyện Tiêu Chiến rồi đi.
- " Hạo Hiên, con về đúng lúc lắm, mau khuyên ba con, còn đánh nữa sẽ đánh chết Tiểu Bác của mẹ đấy" - bà thấy con trai lớn về như vị cứu tinh vậy.
- " Ba à, em con nếu có làm sai thì vẫn nên từ từ mà dạy, không nên dùng cái này đâu. Nó còn nhỏ lắm, da mỏng lắm, hậu quả không gánh nổi đâu " - nói rồi rất nhanh đến đỡ Tiểu Bác đứng dậy, đê cậu dựa hẳn vào mình. Vì khi này liếc qua cây roi kia có máu, là máu đấy, vì tiểu tổ tông này bị thương là không nhẹ đi...
- " Con lo mà dạy lại nó đi " - baba tức giận nói với Hạo Hiên, đồng thời nói với Nhất Bác.
- " Còn cậu Vương Nhất Bác, nếu cậu vẫn là muốn lấy người đó, cảm phiền cậu rời khỏi Vương Gia, cũng không cần mang họ Vương nữa, trực tiếp đổi thành họ Tiêu đi. Vương Thị cũng chẳng cần cậu đến nữa. Tôi và cậu từ này không quen biết " - chỉ là muốn cậu thấy khó mà rút lui. Nhưng không ngờ đến
- " Dạ được, công ơn dưỡng dục này Tiểu Bác xin ghi nhớ, nếu Vương Tổng đã không muốn nhận con nữa, con sẽ không phiền 2 vị trưởng bối. Toàn bộ thẻ, chìa khoá xe con xin trả lại. Còn họ Vương con đang mang cũng sẽ được đổi. Xin lỗi đã làm phiền cô chú. Con xin đi trước " - nói rồi cậu muốn tự mình đi nhưng Hạo Hiên trước sau vẫn là ôm lấy cậu. Thấy vậy nên đành ôm cậu về nhà trước đã. Vẫn đề này anh sẽ giải quyết sau.
Ba mẹ Vương sau khi nghe cậu nói lòng đau như cắt. Nhìn chiếc ví cùng toàn bộ chìa khoá xe lẫn khoá nhà cậu để lại, đến áo khoác hôm nay cậu mặc đến là ông mua cho cũng không dám mang đi. Lại kêu ông là cô chú, cậu thật sự không muốn nhận người thân sao. Cậu lại muốn từ bỏ vì người đó sao. Không lẽ ông đã sai sao.
Hạo Hiên nhanh chóng đưa cậu về nhà mình, mang cậu lên lầu rồi thay đồ để xem qua vết thương. Trên mông cậu không có chỗ nào là lành lặn cả. Máu thấm qua cả 2 lớp quần, khó khăn lắm mới có thể thoát được. Từng lằn roi trên mông cậu đều mang theo máu do vết thương bị phá da, lại chồng chéo lên nhau, cái mông nhỏ trắng trắng mềm mềm nay lại đầy roi sưng to lại sẫm máu đau lòng người làm anh rồi. Có cả tuần cũng chưa lành nổi. Có cần thông báo cho người kia không. Vì anh ấy mà em trai anh chịu khổ đây.
Vương Hạo Hiên cố gắng nhẹ nhàng hết sức để xử lí vết máu rồi lại ôn nhu bôi thuốc cho cậu. Không biết vì đau, vì mệt hay vì nhiều ngày rồi cậu không có giấc ngủ tử tế nên ngoan ngoãn thiếp đi trên chiếc giường êm ái đó. Mặc kệ anh trai muốn làm gì thì làm...
Hạo Hiên sau khi kể hết toàn bộ cho Tiêu Chiến thì ngay lập tức nước mắt giàn giụa. Anh là đau lòng cậu, tại sao lại ngốc đến vậy chứ....
Nhanh chóng đến nhà Vương Hạo Hiên tìm kiếm bóng hình kia
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro