40. Đồng hồ nhật nguyệt
Cánh đồng lúa vàng trải rộng kéo dài tới tận phía chân trời tạo nên bức tranh phong cảnh về một vùng làng quê thật thanh bình và yên ả. Đàn cò trắng mò cua bắt óc giữa ruộng lúa đáng đi uyển chuyển và thong dong. Chú cá rô phi vì tránh sự truy đuổi của chú cò chân vàng mà nhảy lên trên đường ruộng đầy cỏ, cá rô quẩy người cố tìm đường thoát thân may sao vô tình rơi lại xuống dòng nước phía bên kia cánh đồng, chú vẩy đuôi vài cái rồi lặn sâu xuống dòng nước sủi mất tâm. Sau khi đã chất bí đỏ và dừa lên chiếc xe kéo Vương quay lại chỗ bà Bảy và Vương đang ngồi uống trà. Thấy Thiên đi vào bà Bảy rót một ly trà đầy mời cậu.
"Cháu uống trà đi cho mát Thiên." Bà Bảy tay run run đưa ly trà lên trước mặt.
"Bà để đó cháu!" Thiên nói rồi đưa tay đỡ lấy chiếc ly gốm từ tay bà cụ.
Chỉ với một hơi Thiên đã uống cạn ly trà ấm. Thiên đặt ly trà xuống bàn rồi nhìn bà Bảy nói.
"Đợt này rau củ nhà bà ít vậy chỉ có vài quả bí đỏ với chục dừa khô, con thấy tháng rồi cánh đồng bắp nhà bà ra sắp ra trái rồi mà, sao không thấy trái bắp nào?
Bà Bảy mắt đượm buồn nhìn Thiên.
"Hai tuần nay nước mặn xâm nhập nên ruộng bắp nhà bà chết hết rồi, trái ra to cỡ quả chưa chuột lớn rồi vậy mà..." Bà Bảy tặc lưỡi.
"Năm nay nước mặn vô sớm quá ha bà Bảy." Thiên cố nói gì đó.
"Ừ vô sớm cả tháng đấy cháu." Bà Bảy gật gù.
"Thôi cháu phải đi tiếp đây giờ còn ghé qua nhà bà Tám Chuối Chiên nữa là xong, chuyến bữa nay nhà mấy già ít đồ quá chắc bán không được bao tiền đâu."
"Năm nay thời tiết thất thường nên hoa màu thu hoạch không được nhiều." Bà Bảy lại thở dài.
"Bà đừng lo cháu sẽ ráng bán giúp các bà mấy thứ này với giá cao nhất." Thiên nheo mắt với bà Bảy.
"Cám ơn cháu nhiều lắm Thiên nhờ có cháu mà mấy bà già trong làng này mới kiếm thêm được ít tiền, chứ bán cho mấy thương lái họ trả giá rẻ quá không đủ tiền mua giống cho vụ sau."
"Lại khách sáo nữa rỗi, bà mà cứ vậy là mốt cháu không xuống đây bán rau củ giúp mấy già nữa đâu." Thiên giả vờ giận hờn.
Vũ nãy giờ ngồi trên chiếc ghế tre theo dõi suốt cuộc nói chuyện giữa Thiên và bà Bảy dù cậu không biết quan hệ giữa họ với nhau là gì nhưng cậu cảm nhận họ đều là những người tốt bụng.
"Bà không khách sáo nữa cháu đừng giận nha Thiên đẹp trai." Bà Bảy năn nỉ.
Được bà Bảy khen Thiên ngoác miệng lên tận mang tay mà cười khoái chí.
"Cháu phải đi ngay đây còn chần chừ thì sẽ không kịp đón phà mất." Thiên chào bà Bảy rồi đi nhanh ra chiếc xe kéo của mình.
Thấy Thiên bỏ ra ngoài sân Vương chần chừ không biết phải làm gì tiếp theo. Ngay lúc này thì Thiên lên tiếng gọi.
"Cậu còn ngồi đó làm gì mau đi theo tớ." Tiếng Thiên hô lớn từ ngoài sân.
Nghe vậy Vương liền đứng bật dậy khỏi ghế cúi đầu chào bà Bảy rồi nhanh chóng chạy đuổi theo Thiên đã kéo chiếc xe hàng ra khỏi cổng.
Khi đang đi cùng nhau trên đường làng thì Thiên chợt quay sang hỏi cậu bạn đang sánh vai bên cạnh.
"Cậu làm gì mà tới chỗ khỉ ho cò gáy này thế."
"Tớ tới thăm mãnh đất mà mình mới mua được." Vương thành thật đáp.
"Đừng nói cậu chính là chủ mới của khi đồi chè cổ thụ nha?" Thiên ồ lên kinh ngạc.
"Ừ." Vương đáp nhẹ một cái.
"Cậu giàu thật đấy, mua hết cả một khu đất rộng vậy quả là con trai tỷ phú lắm tiền mà. Ngưỡng mộ ghê." Giọng Thiên suýt xoa liên hồi.
Vương không nói gì lững thững bước đi cạnh Thiên. Nhớ lại những lời không mấy thiện cảm đối với chủ mới của khu đồi trà, mặt Vương có chùn xuống không vui.
Tuy đang tập trung sức lực kéo chiếc xe rau củ quả nặng phía sau lưng nhưng Thiên vẫn kịp quan sát thấy một chút thoáng buồn hiện trên mặt Vương.
"Cậu đừng quan tâm lời của bà già, đất của cậu thì cậu phải rào chắn lại là đúng rồi. Bình thường các bà ấy tự do lên đó hái trà về bán, giờ không còn kiếm được tiền nữa nên có chút khó chịu vậy thôi. Cậu cứ kệ các bà ấy đi, các bà ấy sẽ quên mau thôi ấy mà. Chuyện này thì tớ ủng hộ cậu." Thiên cười hỉ hả cố làm cho không khí vui vẻ.
"Ngoài bà Bảy ra, còn nhiều người khác sống nhờ mấy cây trà đó sao?" Ý quan tâm nhưng giọng Vương vẫn mang âm sắc lạnh như băng.
Suy nghĩ một giây thì Thiên đáp.
"Cũng không nhiều lắm đâu, chừng chục bà già ở đây thôi, mấy bà ấy già không làm được gì nặng nhọc nên việc hái trà về bán là công việc khá phù hợp so với lứa tuổi. Nhưng cậu đừng lo rồi mấy già ấy sẽ kiếm được thứ khác để làm mà, không sao đâu." Thiên cố trấn an cậu bạn.
"Tớ đâu quan tâm." Vương thở ra một hơi lạnh buốt phả vào mặt Thiên qua câu nói.
"Cái tên này thật là." Thiên hậm hực vì cứ tưởng nảy giờ Vương đang lo lắng cho các bà già trong làng.
Khi đồng hồ điểm 9 giờ sáng cũng là lúc Thiên và Vương đi tới góc đa già trước cổng làng. Chợt Thiên dừng lại hạ chiếc xe kéo xuống rồi đi lại gần gốc cây đa và đưa mắt quan sát lên ngọn cây.
"Cậu đứng dưới đây tớ leo lên trên ngọn cây xem thử con quạ xấu xa đó có giấu đồ của cậu trên đó không, nó có một cái tổ trên này. Mà cậu mất thứ gì vậy?" Thiên gãi đầu nhìn Vương.
"Một cái đồng hồ dây da màu xanh dương, trên mặt có hoa văn trăng lưỡi liềm ở kim phút và mặt trời ở kim giờ." Vương mô tả sơ chiếc đồng hồ.
"Dây màu xanh, mặt có hình mặt trời mặt trăng..." Thiên lẩm nhẩm trong miệng.
Thoắt cái Thiên đã leo tuốt lên ngọn cây cao rồi nhanh chóng quay lại mặt đất.
"Không có gì cả, một cái tổ trống không." Thiên lắc đầu, "Chúng ta đi tiếp thôi."
Cả hai cùng tiếp bước trên con đường đất đầy sỏi đá chong chênh. Khi đi tới một cây cầu khỉ bắt qua một con kênh nước nhỏ Thiên quay lại nhìn Vương rồi nói.
"Cậu ở đây trông xe hàng giúp tớ, tớ qua bên nhà bà Tám Chuối Chiên lấy đồ sẵn tìm đồng hồ cho cậu luôn."
Chưa kịp để Vương trả lời, Thiên đã đi qua được nửa chiếc cầu làm bằng một cái thân tre to có tay vịn cũng bằng tre, Vương nhìn cái cầu thơ sơ mà phát hoảng trong lòng. Nếu là mình chắc cậu không bao giờ có thể đi qua được chiếc cầu này, Vương nghĩ thầm thở phào cảm thấy may mắn khi không bị Thiên bắt đi qua cầu. Nắng bắt đầu nóng và gắt hơn khi trời dần về trưa. Xa xa Vương nhìn thấy lũ trẻ đang bắt cá dọc theo con kênh nước, mỗi đứa mang theo một chiếc thùng nhỏ để đựng những thành quả mà mình bắt được. Có thằng nhóc da đen nhẻm thấy Vương ngồi quan sát đầy hứng thú liền tiến lại gần Vương. Thằng nhóc lôi ra từ trong chiếc xô thiếc một con cá rô đưa về phía Vương ý muốn tặng cậu, nhưng Vương đi lắc đầu từ chối. Thắng bé bỏ con cá lại chỗ cũ đứng nhìn Vương một hồi rồi quay lại chỗ lũ bạn tiếp tục bắt cá. Thằng nhóc nói gì với đám bạn mà bọn trẻ cười lên hô hô, cả bọn cùng còn đưa tay vẫy chào Vương, theo phép lịch sự Vương miễn cưỡng đưa tay lên chào đáp lại. Thình lình từ dưới làn nước đục ngầu vì bùn bị khuấy một con cá lóc to phóng lên trên bờ ngay cạnh chân của Vương, con cá nhảy đành đạch trên mặt đất, một lúc sao do quá kiệt sức nó nằm ngay đơ. Lúc này Vương mới từ từ tiến lại gần con cá to dùng tay chạm thử lên người con vật bất chợt con cá tung người lên cao tiếp tục giẫy giụa tìm đường thoát thân, Vương bị con cá hù cho giật nẩy cả người. Cậu cắn môi thật chặt đưa tay chộp lấy đầu con cá đang vùng vẫy trong vô vọng, cuối cùng Vương cũng đã bắt được con cá trên tay. Vương giơ con cá về hướng lũ nhóc rồi vẫy vẫy. Bọn trẻ thấy Vương bắt được con cá lóc to liền lũ lượt kéo nhau lên bờ đi lại gần Vương. Cả bọn trầm trồ khen ngợi tài năng bắt cá của anh người thành phố. Vương bỏ con cá lóc vào trong chiếc xô của thằng nhóc da đen. Thằng nhóc cười tít cả mắt khi được cho con cá to, cả bọn quay quanh thằng nhóc mà cảm thán ngưỡng mộ. Trước khi rời đi đám nhóc đứng trước mặt Vương vẫy tay hết sức sức nhiệt thay cho lời cảm ơn. Vương đứng nhìn theo bóng bọn trẻ khuất dần sau lũy tre làng lòng cậu bỗng thấy vui vui lạ thường.
"Bọn trẻ thích cậu rồi đấy Vương." Thiên đặt bao rau củ xuống xe rồi lớn tiếng nói.
Vương quay người khi bị giọng của Thiên là cho tỉnh giấc mộng.
"Tay cậu bị sao thế cả mặt cậu nữa." Giọng Vương thoảng thốt khi nhìn thấy trên cơ thể Thiên có một vài vết thương.
"Không sao đâu chỉ là vết thương ngoài da thôi, lúc nãy bà Tám thoa thuốc cho tớ rồi." Thiên cố gượng cười.
"Mấy vết thương này từ đâu mà ra, cậu mới đánh nhau với ai sao?" Vương nghiêm giọng.
"Cậu tưởng tớ là đứa thích đánh nhau lắm à." Thiên thở dài khi biết người bạn luôn nghĩ mình là kẻ côn đồ, "Tớ vừa té từ trên mái nhà xuống hên là thân thủ nhanh nhẹn nên không bị gãy cái xương nào." Thiên cười hỉ hả.
Vương lắc đầu nhìn Thiên ngao ngán, mắt bỗng nhiên sắt lại. Thiên nhìn thấy cũng chột dạ một chút không hiểu mình làm sai gì mà cậu bạn lại có vẻ tức giận vậy.
"Tớ có cái này cho cậu này, xòe tay ra đi." Thiên làm ra vẻ bí mật.
Chờ hoài không thấy Vương đưa tay ra, Thiên tiu nghỉu móc từ trong túi áo ra chiếc đồng hồ đeo tay có dây da màu xanh dương, chìa ra trước mặt Vương.
"Đồng hồ của tớ, cậu tìm thấy rồi sao." Vương đưa tay đón lấy chiếc đồng hồ yêu quý.
"Con quạ xấu xa ấy giấu trên nóc chuồng heo nhà bà Tám Chuối Chiến đấy. Nhưng đâu qua được đôi mắt tinh tường của Thiên đẹp trai là tớ đây." Thiên ưỡn ngực đầy tự hào.
"Cậu bị thương vì đi tìm đồng hồ cho tớ sao." Vương chợt nhìn thẳng vào mắt Thiên.
Mắt Vương lúc này không còn lạnh lùng và băng giá nữa mà là đôi mắt long lanh đầy biết ơn. Bị mắt Vương tấn công Thiên chớp mắt mình vài cái, tay đưa lên gãi trước ngực trong vô thức rồi cười gượng gạo.
"Ừ..." Thiên trả lời cho qua vì không biết nói gì nữa.
Mắt Vương vẫn nhìn thẳng vào Thiên không chớp lấy một lần khiến Thiên ngại ngùng không yên. Thiên cố động não nghĩ ra cái gì đó để nói.
"Cái đồng hồ của cậu đẹp ghê chắc đắt lắm." Thiên mỉm cười thật tươi đáp lại đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình của Vương.
"Cũng không mắc lắm, chỉ có 500 triệu thôi."
"Cái gì..." Thiên ngừng lại kịp lúc trước khi buộc miệng chửi thề, "Cái đồng hồ đó 500 triệu sao."
Thiên ôm hai tay lên đầu ngồi thừ xuống đất, cậu thấy đầy óc mình đang quay cuồng. Hình ảnh cậu tung hứng chiếc đồng hồ đắt giá trong tay lúc nhà bà Tám hiện về, may quá mình đã không làm rớt 500 triệu xuống đất, Thiên nói trong thất thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro