Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6.1: "Hai miếng gà - khởi nguồn cho một cuộc chiến"

Chương 6.1: "Hai miếng gà – khởi nguồn cho một cuộc chiến"

Editor: Maris
-xin một lượt bình chọn

Nam Vọng đầy mặt nghi hoặc, biểu cảm của hắn dẫn đến những hiểu lầm từ những người xung quanh.

Nhìn thấy Nam Vọng với vẻ mặt "không còn chút tinh thần", "thất thần và nghèo túng", Chu Ngọa Long nghĩ rằng mình đã làm nhục Nam Vọng đủ rồi, nên không tiếp tục dây dưa. Hắn cười lớn, rồi rời đi dưới sự vây quanh của một nhóm kẻ nịnh bợ.

Khi nhóm người đó hoàn toàn khuất bóng, Nam Vọng mới lấy lại tinh thần, nhặt thi thể con gà mái lên, lảo đảo bước ra khỏi ruộng hoang.

Hắn mang theo thi thể con "Linh thú" đang chảy máu, đi vào khu nghỉ ngơi của các đệ tử tạp dịch. Những ánh mắt khinh bỉ, đồng tình, thương hại từ các đệ tử khác hướng về hắn khi hắn lấy đi tay nải của mình, rồi quay người rời đi ra ngoài đồng ruộng.

Tin tức tại khu tạp dịch luôn lan truyền rất nhanh. Giờ phút này, chắc chắn tất cả mọi người đều đã biết về hành động vĩ đại của Chu Ngọa Long - "Một kiếm chém chết hai con gà".

Thực ra, phải nói chính xác là "Một kiếm chém chết hai linh thú".

Vì vậy, Nam Vọng không thể ở lại đây lâu.

Hắn sợ rằng nếu cứ ở đây, những đệ tử kia sẽ biết hắn đã nuôi dưỡng "linh thú" bao lâu mà cuối cùng lại để chúng chết một cách tồi tệ, có thể khiến họ không chịu nổi mà cảm thấy thương hại.

Đi qua ruộng hoang, hắn tiếp tục lên một đoạn đường nữa, rồi đi vào một ngọn núi vắng vẻ.

Từ trong bao áo, hắn lấy ra một nồi lớn, rồi đi đến bờ sông lấy nước, thuần thục nhóm lửa và bắt đầu nấu ăn.

Việc quay gà khá dễ dàng, hắn chia gà ra, cắt nhỏ rồi rắc gia vị, nướng từng mặt một. Canh gà lại cần chú ý hơn, phải dùng nước lạnh, cho thêm rượu vàng và gừng tươi, sau đó cho toàn bộ con gà vào nồi, đun đến khi nước sôi. Khi đó, sẽ có lớp váng xuất hiện, cần kiên nhẫn vớt đi lớp váng đó.

Nam Vọng đang cúi đầu dùng muỗng vớt lớp váng, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi không thể ngờ tới.

"Nam Vọng sư huynh! Linh Chi tới tìm ngươi chơi lạp!"

Nam Vọng quay lại, đôi mắt gần như muốn rớt ra ngoài:
"Ngũ... Ngũ sư muội!? Ngươi sao lại ở đây?"

Linh Chi, cô gái nhỏ trong bộ đồ trắng, vừa qua khỏi chân Nam Vọng, đúng là Ngũ sư muội Linh Chi không thể nhầm được.

"Hừ hừ, ta đến rồi, dù sư huynh có đem ta làm gà đưa cho người ta, ta cũng có thể tìm được ngươi!"
Linh Chi ngẩng cao đầu, tự mãn nói.

Ngay sau đó, ánh mắt của nàng bị một con thỏ trắng trên vai Nam Vọng thu hút.
"Nha! Đây là... Con linh thú không thân với tông môn sao? Sư huynh, ngươi thật là lợi hại, có thể kết giao tốt với linh thú như vậy..."
Con thỏ quay đầu nhìn nàng, nhẹ nhàng liếc mắt rồi quay đi.

Linh Chi nhìn thỏ một lúc, rồi cả hai đồng thời dừng lại, không tiếp tục nhìn nhau nữa.

Nam Vọng không biết phải nói gì, chỉ có thể ậm ừ cho qua.

Rất nhanh, Linh Chi bị hương thức ăn hấp dẫn, bước đến hỏi:
"Đây là cái gì vậy, sao thơm thế?"

"Đây là món ta mua từ thế gian, sắp xong rồi, sư muội nếu không chê... có thể thử một chén."
Nam Vọng hơi ngượng ngùng mời.

Thỏ không hài lòng vì canh gà của mình sắp bị chia, đá nhẹ vào mặt Nam Vọng.

"Đừng làm loạn, đừng vội." Nam Vọng giữ chặt chân thỏ, thì thầm: "Chờ về thế gian, ta sẽ hầm canh gà cho ngươi mỗi ngày."

Thỏ hừ một tiếng, đồng ý với điều kiện của Nam Vọng.

"A, là mua từ thế gian... Linh thú sao?"
Linh Chi mở to đôi mắt, trong lòng nhớ lại chuyện vừa xảy ra.

Một nhóm đệ tử tạp dịch đi ngang qua, châm biếm Nam Vọng.
"Chỉ là một phế vật, tu luyện nhiều năm mà ngay cả một con linh thú cũng không bảo vệ nổi."

"Tu tiên mười năm mà chẳng làm nên trò trống gì, làm sao so được với Chu sư huynh."

"Không xứng làm đệ tử Thanh Vân!"

"Này, Tam hổ, về sau đừng qua lại với kiểu người này nữa, biết chưa?"

"Nam Vọng này chẳng những là phế vật, nuôi linh thú cũng thất bại, ngay cả một kiếm của Chu sư huynh cũng không đỡ nổi!"

"Chu sư huynh đạo hạnh cao thâm, kiếm ra vô phong, không ai sánh nổi!"

Nghe thấy tiếng nói, Linh Chi không kiềm chế được, bay xuống từ không trung, xuất hiện ngay trước mặt mọi người.

"Các ngươi đang nói gì vậy?"

Dù người trước mặt chỉ là Ngũ sư muội, nhưng đối với một đám tạp dịch đệ tử, chừng đó cũng đủ để khiến bọn họ sợ hãi.

Chu Ngọa Long – kẻ cầm đầu, không muốn đánh mất phong thái của mình, vội vàng lấy lại bình tĩnh. Hắn cố nặn ra một nụ cười niềm nở, tỏ vẻ lịch sự mà nói:

"Không có gì đâu, chúng ta cũng chỉ đang trò chuyện thôi. Ngũ sư muội đến khu này có chuyện gì sao? Có cần sư huynh dẫn ngươi đi dạo một vòng không?"

Vừa nói, hắn vừa tham lam đảo mắt nhìn khắp người Linh Chi.

Từ tấm pháp y trắng viền tím của chân truyền đệ tử, đến chiếc khóa trường mệnh lấp lánh trước ngực, rồi đến chiếc lục lạc bạc nhỏ rủ xuống sau tóc của nàng.

Đúng là chân truyền đệ tử có khác!

Dù chỉ là một tiểu cô nương xếp cuối trong nhóm chân truyền, thậm chí không được sủng ái nhiều, nhưng trên người nàng vẫn đầy những bảo vật mà đám tạp dịch như bọn họ cả đời cũng không thể có được.

Nếu có thể lấy được một hai món...

Chỉ cần có một bảo vật, chắc chắn hắn sẽ đột phá Luyện Thể tầng năm!

Linh Chi không trả lời ngay, mà chỉ nghiêng đầu, tỏ vẻ suy tư.

Thấy nàng không từ chối, Chu Ngọa Long càng to gan, vươn tay định nắm lấy tay Linh Chi.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó —

Bịch!

Cả người Chu Ngọa Long đập thẳng xuống mặt đất, đầu hắn đụng mạnh xuống nền bùn, cả khuôn mặt gần như vùi luôn xuống đất.

Một giọng nói mềm mại nhưng đầy nghiêm túc vang lên:

"Lạ thật nha, ai cho phép ngươi gọi ta là Ngũ sư muội vậy?"

"Thanh Vân Tông lấy tu vi làm chuẩn để phân chia tôn ti lớn nhỏ, với cảnh giới của ngươi, đáng lẽ phải gọi ta là Ngũ sư tỷ mới đúng nha!"

Vẫn là giọng nói lanh lảnh, đáng yêu của một tiểu cô nương, nhưng nội dung của nó lại khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.

Linh Chi chỉ dùng một chân đạp nhẹ lên đầu Chu Ngọa Long, nhìn thì có vẻ không tốn chút sức lực nào, nhưng lại khiến hắn hoàn toàn không nhấc đầu lên nổi.

Cả người hắn không ngừng giãy giụa trên bùn, trông chẳng khác nào một con heo đang lăn lộn dưới đất.

"Ngũ sư tỷ! Sư đệ sai rồi! Ngũ sư tỷ tha mạng a!!"

Đám đàn em của Chu Ngọa Long thấy vậy sợ đến mức vội vàng quỳ xuống đất, nước mắt nước mũi giàn giụa, liên tục cầu xin tha thứ.

---

Linh Chi nghĩ ngợi một lát, rồi quyết định không kể lại chuyện này cho Nam Vọng sư huynh, để tránh ảnh hưởng đến tâm trạng ăn canh gà của hắn.

Dù nàng tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm cũng chưa nhiều, nhưng với Thất Khiếu Linh Lung Tâm, nàng có thể nhạy bén cảm nhận thiện – ác trên thế gian.

Những đệ tử tạp dịch kia, cả người họ đều toát ra cảm giác xấu xa, khiến nàng cảm thấy ghê tởm.

Còn Nam Vọng sư huynh trước mắt thì khác…

Mặc dù hắn vừa mới làm ra một chuyện có thể khiến toàn bộ Tu Tiên giới khiếp sợ – chính tay hầm canh hai con linh thú mà mình nuôi nhiều năm, nhưng…

Nhưng Thất Khiếu Linh Lung Tâm của nàng vẫn cảm nhận được rằng… Nam Vọng là người tốt.

Vậy rốt cuộc nên tin vào quy tắc của thế gian, hay tin vào cảm giác của Thất Khiếu Linh Lung Tâm đây?

Linh Chi tìm một tảng đá sạch, ngồi xuống, chống má suy tư.

Dáng vẻ một tiểu cô nương đang cố suy nghĩ về một vấn đề quá sức sâu xa, trông đáng yêu đến lạ.

---

Không bao lâu sau, canh gà đã hầm xong.

Nam Vọng múc ra hai chén, một chén đưa cho thỏ thỏ đang thèm đến chảy nước miếng, một chén còn lại thì đưa cho Linh Chi, lúc này đang đăm chiêu nhìn vào khoảng không.

"Sư muội, muốn thử một chén không?"

"Ách… Linh Chi không uống đâu, Linh Chi xem sư huynh uống là được rồi!"

Linh Chi nuốt nước miếng, từ chối.

Ăn linh thú gì đó… Chính đạo tu sĩ tuyệt đối không thể làm loại chuyện này.

Loại hành vi tàn bạo này, chỉ có Ma giáo tu sĩ mới dám thực hiện.

Mà phải là loại Ma giáo cực kỳ tàn nhẫn, mất hết nhân tính mới làm được!

"Vậy thôi, sư muội không ăn thì ta ăn hết vậy."

Nam Vọng không quá bất ngờ khi Ngũ sư muội từ chối. Dù sao nàng cũng là chân truyền đệ tử, xung quanh có vô số linh đan diệu dược, chắc chắn sẽ chẳng thèm để mắt tới một bát canh gà phàm tục của hắn.

Hắn thổi nhẹ cho nguội bớt, rồi cẩn thận húp một ngụm nhỏ.

Vị ngon của canh gà lập tức lan tỏa, mang theo hương thơm béo ngậy, len lỏi vào từng ngóc ngách trong khoang miệng và xoang mũi.

Chỉ một ngụm thôi cũng khiến người ta thèm thuồng đến mức không thể dừng lại!

Cảnh giới tu luyện lúc này liền thể hiện rõ ưu thế ——

Nam Vọng dù chỉ là Luyện Thể tầng ba, nhưng hắn không sợ béo, không lo cholesterol, nên uống canh gà mà không hề có chút áp lực nào.

Vừa uống một hớp, hắn liền thỏa mãn mà thở dài, tiếp tục từng ngụm, từng ngụm húp lấy húp để.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro