Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Tác giả: Biên Bức

Edit: Shin

Chương 3

Dưới sự yêu cầu của Bác Lam, Bác Anh Kiệt đồng ý để Bác Lam mang theo Bùi Diên Lễ đến biệt thự Bác gia bên bờ biển nghỉ phép, trên danh nghĩa là Bùi Diên Lễ bảo vệ Bác Lam, mà trên thực tế là Bác Lam vì muốn cho Bùi Diên Lễ tĩnh dưỡng tốt hơn.

Biệt thự ven biển này tương đối đẹp, gian phòng Bác Lam mặt hướng về biển vách tường cửa sổ một nửa đều là thủy tinh, đây là thủy tinh chống đạn đề phòng trường hợp khẩn cấp, chỉ cần kéo cửa sổ kia xuống, là có thể đứng ở bên ngoài dựa vào lan can đón nhận từng cơn gió biển thưởng thức phong cảnh biển trời bình yên. Cho dù có gió mưa bão táp, ở ngay trong phòng chỉ cần nhìn phiến cửa sổ sát đất kia, là có thể cảm giác được chỉ cần một giây tiếp theo bão táp sẽ ùa vào trong phòng, nhưng vĩnh viễn chuyện này sẽ không phát sinh, sẽ càng tăng thêm phần lãng mạn và kích thích.

"Không cho làm bảo tiêu nữa?!" Bùi Diên Lễ đột nhiên đứng lên, không cẩn thận khẽ động vào vết thương, không khỏi nhíu chặt lông mày. Chết tiệt! Linh cảm của mình đã trở thành sự thật rồi sao!?

Bác Lam nguyên bản đang dựa vào lan can hưởng thụ từng cơn gió biển thổi tới, vừa quay đầu lại phát hiện Bùi Diên Lễ chau mày, bận rộn đi tới bên cạnh anh đỡ lấy anh: "Làm sao vậy? Vết thương còn rất đau?"

Đối với Bác Anh Kiệt nói muốn bọn họ nghỉ phép, nhưng kỳ thực Bác Lam là muốn thừa cơ hội này muốn cùng Bùi Diên Lễ ở chung với nhau. Bùi Diên Lễ lạnh nhạt cũng không phải ngày một ngày hai, cậu vốn cũng không vội vã, nhưng sau sự kiện này cậu nhìn ra rồi, Bùi Diên Lễ không chỉ là lạnh nhạt không cảm xúc, vốn là không lấy mạng của mình xem là một chuyện! Nếu lại tiếp tục như thế, chờ cậu tiếp nhận chức lão đại từ ba mình, số lần nguy hiểm sẽ càng nhiều! Đến thời điểm, lẽ nào mỗi một lần cũng đều muốn Bùi Diên Lễ liều mạng cứu giúp à!

Loại chuyện đó người khác đi làm là tốt rồi, Bùi Diên Lễ tuyệt đối là không được!

Bùi Diên Lễ không thể cử động thân thể đau đớn, xoay người nắm lấy hai vai Bác Lam dùng sức lắc: "Cậu đã nói gì với lão gia? Nói không cho tôi làm bảo tiêu tiếp sao!?"

"Không sai." Bác Lam nhìn ra được dáng vẻ anh gấp gáp, khẽ mỉm cười, hai cánh tay ôm lấy cổ anh, "Chẳng qua anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không để anh rời đi bên cạnh em, đối với em mà nói chỉ có anh là quan trọng nhất..."

Bùi Diên Lễ hất tay cậu ra.

"Đây là công việc của tôi! Cậu làm sao có thể tự ý làm chủ như thế!" Đây là lần đầu tiên anh gào thét trước mặt Bác Lam.

Bác Lam mở to đôi mắt không thể tin nhìn vào anh: "Em đây là vì muốn tốt cho anh! Anh có biết không mỗi lần nhìn thấy anh vào sinh ra tử ở trước Quỷ Môn Quan, em có bao nhiêu là khó chịu!"

"Vậy cũng là sự lựa chọn của tôi! Tôi hao hết tâm lực khổ sở giãy dụa nhiều năm như vậy mới trở thành bảo tiêu của cậu! Tôi..." Anh đột nhiên ngừng miệng, không muốn nói nữa.

Bác Lam sững sờ, bỗng nhiên nở nụ cười: "Diên Lễ, em có thể cho rằng đây là thông báo không? Có thể không? Em chờ đợi nhiều năm như vậy, chỉ hi vọng từ trong miệng anh nghe được một câu coi trọng em..."

Cậu đến gần Bùi Diên Lễ, ôm lấy vòng eo cường tráng, cảm thụ quần áo phía dưới anh vì cứu lấy chính mình mà được huân chương.

"Em thậm chí không cần anh phải nói một câu yêu em..."

Bùi Diên Lễ dùng sức đẩy cậu ra, lui về phía sau vài bước, trong ánh mắt chỉ có hàn băng cùng lạnh lẽo: "Nếu như không phải bảo tiêu của ngài, như vậy xin thứ cho thuộc hạ không thể ở lại bên cạnh ngài, thuộc hạ hiện tại sẽ trở về bên cạnh lão gia."

Anh xoay người đi ra ngoài.

"Trở về!" Tiếng gào nổi giận vang lên.

Bùi Diên Lễ đứng lại.

"Anh muốn đi nơi nào!?"

"Trở về chỗ lão gia."

"Không cho! Không cho không cho! Anh là lễ vật mà ba tặng cho tôi! Anh chỉ thuộc về một mình tôi!"

Bùi Diên Lễ quay đầu lại, trên vẻ mặt mang theo từng tia bi ai: "Thiếu gia... Tôi không phải là món đồ chơi... Lão gia đem tôi đưa cho cậu, chỉ là muốn tôi làm bảo tiêu của cậu, một khi không còn làm bảo tiêu, tôi nhất định phải trở về bên cạnh lão gia."

"Không được!" Bác Lam nhào tới nắm lấy áo anh, "Ổng đem anh đưa cho tôi, tất cả của anh đều là của tôi rồi! Đừng nghĩ có thể dễ dàng rời đi!"

"Xin lỗi, thiếu gia."

Bùi Diên Lễ muốn hất tay cậu, vậy mà Bác Lam nắm thật chặt, con mắt đỏ ngầu, như sắp khóc lên.

"Anh không phải thuộc hạ của ba sao? Nếu anh là thuộc hạ của ba thì cũng chính là của tôi! Anh là thuộc về tôi!"

"Trong quy định của giới xã hội đen, ai là lão đại chúng tôi thì người đó có chức cao hơn, hiện tại ngài còn chưa phải." Bùi Diên Lễ khẽ mở cổ tay trắng nõn cậu ra, cũng không dám quá dùng sức, Bác Lam nắm quá chặt, nếu anh không cẩn thận sẽ làm cậu bị thương.

"Bây giờ tôi coi như là lão đại! Không... Anh vẫn làm bảo tiêu của tôi! Không! Không đúng! Em không muốn anh bị thương nữa! Không cần đi! Diên Lễ! Cầu anh! Diên Lễ!"

Bùi Diên Lễ khẽ cắn răng, cởi quần áo ra, lộ ra băng vải quấn đầy lòng ngực tráng kiện.

"Thiếu gia nếu ngài thích bộ đồ này, vậy thì tôi đưa cho ngài."

Không chờ Bác Lam bị động tác quyết tuyệt kinh sợ đến thần trí hồi phục lại, anh đã nhanh chân đi ra cửa, ở bên ngoài đóng cửa lại. Bác Lam liều lĩnh đuổi theo, nhưng chỉ đụng vào cánh cửa lạnh lẽo.

"Diên Lễ! Anh muốn đi đâu! Diên Lễ! Diên Lễ!"

Bùi Diên Lễ ở bên ngoài cổng khóa lại, chìa khóa ném đến thủ vệ canh cửa.

"Bây giờ tôi trở về thành phố S gặp lão gia, trước khi tôi đi không cho phép thả cậu ta ra."

Thủ vệ cạnh cửa kia lắp ba lắp bắp nói: "Có thể... Có thể là... Thiếu gia hắn..."

Bùi Diên Lễ từ sau lưng rút ra súng của bản thân đặt trên đầu hắn: "Nếu để tôi phát hiện cậu ta đuổi theo, cậu sẽ chết chắc."

Thủ vệ run rẩy bịch một tiếng trượt xuống đất: "Nghe... Nghe Bùi gia ngài dặn dò!"

"Diên Lễ! Tôi không cho anh đi anh có nghe hay không! Nếu anh dám rời đi tôi sẽ chết cho anh xem! Tôi nói được là làm được! Diên Lễ! Anh trở về đi!" Như mũi tên sắc nhọn, Bùi Diên Lễ cảm giác được vết thương trên đầu bị Tam Khán Dương làm cho phát đau.

Anh cầm súng trên tay chỉ tên thị vệ đen đủi: "Bảo vệ an toàn thật tốt cho thiếu gia, nếu như cậu ấy bị thương, cả nhà cậu cũng đừng hòng sống sót!"

Đem súng giắt ở sau lưng, anh nhanh chóng hướng về biệt thự đi ra ngoài. Ven đường gặp phải thuộc hạ Bác gia đều rất kinh ngạc nhìn anh không bận đồ, cả thân thể anh trần truồng nhưng không một ai dám hỏi, chỉ là theo lệ bắt chuyện "Anh Bùi ổn ạ!" Bùi Diên Lễ không để ý tới bọn họ, trực tiếp đi ra ngoài.

Công cụ giao thông hiện đại quá mức thuận tiện, mấy tiếng sau một lần nữa thay đổi một bộ tây trang màu đen Bùi Diên Lễ đã đứng ở văn phòng công ty trước bàn Bác Anh Kiệt.

"Ngài giải trừ chức vụ bảo tiêu bảo vệ thiếu gia sao?" Bùi Diên Lễ tay chân thẳng tắp đứng ở đó hỏi.

Bác Anh Kiệt thân thể mập mạp ngồi trên ghế da, đôi mắt từ phía sau tròng kính nhìn về phía anh: "Tại sao cậu lại trở về? A Lam đâu?"

"Thiếu gia còn ở biệt thự nghỉ phép, ngài giải trừ chức vụ bảo tiêu, tôi nhất định phải trở về chờ đợi công việc ngài sắp xếp."

Bác Anh Kiệt lấy văn kiện nhẹ nhàng bỏ vào trên bàn, gỡ xuống kính mắt: "Cậu còn nhớ tới câu nói trước kia lúc tôi đem cậu đưa cho A Lam sao?"

"Lão gia giáo huấn, thuộc hạ khắc ghi trong tâm khảm!" Hiện tại Bùi Diên Lễ như một con robot, không có tình cảm, chỉ trung thực thi hành mệnh lệnh.

Bác Anh Kiệt cười lên, khoát khoát tay: "Chuyện như vậy không tính là giáo huấn, chẳng qua khi thấy cậu được thiếu gia 'sủng ái' nhưng vẫn không quên những lời tôi nói qua, thực sự là hiếm thấy."

Bùi Diên Lễ thân thể chấn động một chút, lão biết rồi! Mặc kệ anh có ẩn giấu như thế nào, lão hồ ly này vẫn là biết rồi!

"Nói thật, A Lam lần này chủ động giải trừ chức vụ bảo tiêu, tôi rất là cao hứng. Nó quá mức thân cận cậu, đây không phải ý tốt, chẳng qua thời gian dài như vậy tôi có quan sát thử, tôi cảm giác cậu là con người rất tốt, đối với Bác gia chúng ta tuyệt đối trung thành, năng lực lại mạnh. Vì lẽ đó tôi hi vọng cậu rời đi A Lam sau đó làm một phen sự nghiệp, cậu hiểu chưa?"

Vẻ mặt Bùi Diên Lễ khi ông nói xong câu này không biết đã thay đổi mấy lần, khi ông nói ra "Cậu hiểu chưa?" Thân thể anh không dễ phát giác liền thả lỏng một chút.

"Tạ lão gia bồi đắp!" Anh cúi đầu xuống thật sâu, nhìn qua cảm động đến rơi nước mắt.

"Ừm," Bác Anh Kiệt khẽ gật đầu, "Địa vị của cậu đối với A Lam vẫn là như vậy, ngoại trừ ta cùng A Lam ra, cậu không cần phải nghe lời bất luận người nào. Từ giờ trở đi cậu chính là trợ lý số một của ta, giúp đỡ ta chuyện làm ăn trong bóng tối."

"Thả tôi ra! Thả tôi ra! Diên Lễ! Tôi biết anh ở bên trong! Tại sao không ra! Thả tôi ra! Diên Lễ!"

Bên ngoài phòng làm việc truyền đến âm thanh hỗn độn đồ đạc thay phiên nhau ngã rạp xuống đất, còn có người bị đánh đến mức rên rỉ, cùng với âm thanh khuyên bảo của các công nhân làm việc ở đây.

"Anh ra đây! Diên Lễ!"

"Thiếu gia, tổng giám đốc nói rồi, không cho phép bất luận người nào quấy rối..."

"Cút ngay!"

"Thiếu gia... Ui cha!"

"Diên Lễ!"

Bác Anh Kiệt ra hiệu Bùi Diên Lễ theo sau lưng, chính mình mở cửa đi ra ngoài.

Nguyên bản văn phòng ngăn nắp gọn gàng bị quấy tung đến rối tinh rối mù, khoảng cách Bác Lam gần bàn làm việc cùng cái ghế của Đồng Đồng bị đạp ngã trên mặt đất, văn kiện bay đầy đất, hai cái máy vi tính xui xẻo nằm ở nơi đó, xoẹt bùm bốc lên đốm lửa điện màu xanh lam, có một người dường như bị đá vị trí trọng yếu, nằm dưới đất lăn lộn che đi eo chính mình. Bác Lam đứng ở trung tâm hỗn độn, nhiều người liều mạng ngăn cản đường đi của cậu, còn có hai người từ phía sau tiếp cận cậu, nhưng những người này chỉ là nhân viên công chức làm sao có thể so được với Bác Lam sức mạnh cường hãn, tung mấy cú liền bị hất văng sang một bên.

"A Lam! Dừng tay!"

Một tiếng quát lớn uy nghiêm, tất cả mọi người dừng tay, ngay cả cái tên nằm trên đất rên rỉ cũng lập tức bò dậy chạy đến bên trong góc cắn răng thống khổ, Bác Lam đẩy ra những tên viên chức căn bản không tạo được bao nhiêu uy hiếp, những người kia cuống quýt nháo nhác vỡ tổ chạy đi.

Nhìn thấy Bùi Diên Lễ, ngay cả lên tiếng chào hỏi Bác Anh Kiệt cũng không có, Bác Lam liền quên hết tất cả hướng về anh chạy tới.

"Diên Lễ! Tôi biết anh sẽ ở đây..."

Khi cậu vẫn chưa chạm đến Bùi Diên Lễ, đã bị Bác Anh Kiệt giang cánh tay ra chặn rồi.

"Ba!" Cậu căm tức cái lão già mấy năm trước so với cậu đã thấp bé đi rất nhiều, tuy rằng cậu rất muốn đẩy ra ngăn cản không có chút ý nghĩa nào, nhưng ông dù sao cũng là ba của cậu, vì thế cậu chỉ đành căm tức hậm hực.

Bác Anh Kiệt nắm vai cậu, hời hợt xoay một vòng, đem cậu mang đi hướng về bên trong phòng làm việc của mình, đồng thời dễ dàng che đi giữa hai người bọn họ.

"A Lam lại đây, ba có chuyện muốn nói với con, chúng ta đi vào nói..."

Bác Lam tránh mấy lần nhưng không tránh được ông lão không có lực ràng buộc, bất đắc dĩ cùng ông đi vào, Bùi Diên Lễ đi phía sau bọn họ, ba người sau khi đi vào, cửa liền bị đóng lại.

Đi vào bên trong, Bác Lam nhân lúc Bác Anh Kiệt không chú ý, bỗng nhiên tránh tay ông ra, nhào tới trên người Bùi Diên Lễ, kéo cổ ôm chặt lấy anh.

"Tôi nói rồi tôi tuyệt đối sẽ không để anh rời đi! Nếu để cho anh lưu lại bên cạnh tôi nhất định phải làm bảo tiêu tôi, vậy anh phải làm bảo tiêu! Người khác không một ai có quyền như vậy! Điều này cũng không được sao! Diên Lễ!?"

Ánh mắt khẩn cầu như vậy, bất kể là ai nhìn cũng nhẹ dạ. Thế nhưng Bùi Diên Lễ chỉ là ngơ ngác đứng ở nơi đó mặc cậu ôm ấp, cũng không đẩy ra cũng không ôm lại cậu.

Hoàn toàn bị lãng quên ở một bên Bác Anh Kiệt ho nhẹ một tiếng: "A Lam này..."

Bác Lam ôm chặt Bùi Diên Lễ, vùi đầu vào trong lòng ngực anh, cũng không quay đầu lại nói: "Ba! Đưa hắn cho con! Không phải ba đã từng nói hắn là quà tặng sinh nhật con sao? Nhanh ra lệnh đi! Đem hắn trả lại cho con!"

Nhìn thấy con trai đối với một người đàn ông chấp nhất không để ý chút nào Bác Anh Kiệt chỉ hơi cười. Phàm là trên phương diện làm ăn cùng với ông giao thiệp mà nói, đối với những người hiểu rõ ông, cái loại vẻ mặt sau lưng này, tuyệt đối là loại đa mưu túc trí khiến người ta khó lòng phòng bị!

"A Lam, con muốn hắn có đúng hay không?"

"Không sai!" Cũng không cái nào quan trọng hơn cái này.

"Vậy con muốn cho hắn lấy thân phận gì ở lại bên cạnh con?"

"Ơ?" Bác Lam từ trong lòng ngực Bùi Diên Lễ ngẩng đầu lên, cùng anh ánh mắt đồng dạng nghi hoặc liếc mắt nhìn nhau, lại quay đầu nhìn ba cậu.

"Nếu như muốn cho hắn lấy thân phận bảo tiêu ở lại bên cạnh con, từ nay về sau con và hắn sẽ gặp phải ít nhiều nguy hiểm."

"...?" Đến cùng là ba muốn gì?

Bác Anh Kiệt nói tiếp: "Đối với ba mà nói, một là lòng trung thành, dùng mạng của mình cùng bảo tiêu người khác quá dễ tìm, sát thủ huấn luyện chuyên nghiệp của ba trong bộ đội không ít, muốn ít muốn nhiều đều có. Nhưng một người có đầu óc, có năng lực địa vị lại trung thành thì rất khó tìm. Chờ con tiếp nhận vị trí của ba, nếu như không có một người như thế giúp con, con thực sự quá vất vả."

Bác Lam không rõ vì sao, chẳng qua vẫn là ôm chặt Bùi Diên Lễ, lớn tiếng nói: "Con không để ý!"

Bác Anh Kiệt cười lên.

"Bùi Diên Lễ năm nay đã ba mươi ba tuổi, hiện tại xác thực là thời điểm hoàng kim nhất. Nhưng một khi đã vượt qua tuổi ba mươi lăm, thân thể của hắn sẽ giảm dần theo từng năm —— A Lam, con không cần tranh luận, đây là sự thật. Chờ hắn đến tuổi bốn mươi lăm, tình trạng cơ thể sẽ giảm xuống trạng thái không thể làm bảo tiêu, một khi không thể đảm bảo làm bảo tiêu, có thể sống được bao lâu đây?"

Cho dù Bác Lam đến thời điểm đối với tình cảm của cậu vẫn không thay đổi, nhưng những người ở dưới tự nhiên sẽ không phục, một bảo tiêu nhận hết sự sủng ái nhưng không có năng lực bảo vệ người khác, sẽ không sống được bao lâu.

"Cho dù hắn có trở thành phụ tá có sức mạnh trung kiên, vậy thì không giống nhau. Mặc kệ hắn có phải là bảo tiêu, có thể lực tuổi trẻ, cái gì cũng được ở bên cạnh con làm cánh tay trái đắc lực của con, con —— không muốn sao?"

Bác Lam vẫn cứ ôm Bùi Diên Lễ, nhìn vẻ mặt của cậu, hẳn là còn đang do dự.

"Chuyện này..."

"Vì lẽ đó con thả hắn ra cũng không phải là chuyện gì xấu, sau này các con có thể đồng thời vĩnh viễn bên nhau, hiện tại tạm thời cần phải tách ra."

"... Chúng ta sẽ tách ra trong bao lâu?" Bác Lam do dự hỏi.

"Sẽ không lâu." Bác Anh Kiệt cười đồng ý.

"Vậy còn anh?" Bác Lam ngẩng đầu lo lắng nhìn Bùi Diên Lễ. Cậu không muốn tách ra! Từng giây từng phút cũng không muốn! Đối với cậu mà nói tương lai sống mãi không bằng một giây hiện thực! Thế nhưng cậu không phải một đứa con nít —— tuy rằng cậu mới mười bảy tuổi, vẫn còn chưa lớn —— cậu nhất định phải có dự định trong tương lai mười mấy năm sau. Nhưng mà ngay cả như vậy, cậu vẫn hi vọng Bùi Diên Lễ có thể cự tuyệt con đường mà bọn họ giao cho hắn.

—— đây là, cậu đặt hi vọng vào "Bùi Diên Lễ".

"Tôi..." Bùi Diên Lễ trước sau cũng không có liếc mắt nhìn Bác Lam, "Thuộc hạ nghe theo lão gia sắp xếp."

Bác Lam cánh tay cậu ở sau lưng anh càng thu chặt anh lại, hầu như chặn lấy cơ bắp trên người anh.

Bùi Diên Lễ không nhúc nhích.

Bác Lam cắn chặt môi dưới, nhìn chòng chọc nam nhân lạnh lùng kia, đột nhiên nhón chân lên, dùng sức kề lên miệng anh. Bùi Diên Lễ kinh hãi, Bác Anh Kiệt biết chuyện của bọn họ là một chuyện, thế nhưng để lão nhìn thấy lại là một chuyện khác! Anh muốn vùng thoát khỏi Bác Lam, nhưng Bác Lam ôm rất chặt, cả người ôm chặt dán vào anh, đồng thời còn hôn nồng nhiệt, thân thể ở trên người anh nhẹ nhàng ma sát. Bùi Diên Lễ thân thể cương trực không dám dùng quá nhiều sức, chỉ có thể mặc cậu ôm chặt lấy chính mình.

Bác Anh Kiệt mỉm cười xoay người, nhưng thời điểm sau lưng hai người kia, vẻ mặt mỉm cười đã biến thành sát ý thâm độc.

Hai người thở hồng hộc tách ra, đôi môi kết hợp chặt chẽ trong lúc đó phát sinh ra âm thanh ướt át.

Bác Lam nhìn anh, lộ ra nụ cười gần như là mỹ lệ: "Anh nhất định sẽ trở thành cánh tay trái của em, điểm này em không nghi ngờ chút nào, chẳng qua cho dù có chuyện gì, em sẽ không cho anh rời khỏi em!"

Bùi Diên Lễ có linh cảm rất kỳ quái: "Thiếu gia, ngài sẽ không là..."

"Từ hôm nay trở đi, em sẽ cùng anh đồng thời tiếp thu huấn luyện từ ba! Em sẽ tiếp nhận sự nghiệp của ba!"

"Cái gì!!" Hai âm thanh hoàn toàn bất đồng đồng thời thất thanh hỏi ngược lại.

Bùi Diên Lễ không nghĩ tới Bác Lam sẽ vì mình mà làm đến mức độ này! Bác Lam vốn hi vọng muốn làm ăn chuyện súng ống, đối với việc kinh doanh ma túy rất xem thường, hiện tại lại vì anh mà từ bỏ ——

Bác Anh Kiệt bởi vì kế hoạch của mình thất bại mà thốt ra tiếng. Lúc đó từ tên tài xế lúc trước của Bác Lam ép hỏi ra tin tức này, quả thực như ngũ lôi oanh tạc xuống đầu ông! Cái này chẳng lẽ chính là ông hao tổn tâm cơ, dùng thời gian sáu năm huấn luyện ra bảo tiêu bảo vệ con trai!? Ông cũng không phải vì loại mục đích này mới chịu dùng hắn! Nếu như hắn là phụ nữ thì ông không còn lời nào để nói, nhưng mà hắn lại là... Một nam nhân đó!!

Lão đem tên tài xế thật thà kia đưa xuống đáy biển, ở trong bóng tối bày ra kế hoạch an bài Bùi Diên Lễ có thể rời đi Bác Lam. Bác Lam lấy ra điều kiện không cho Bùi Diên Lễ làm bảo tiêu, đây là một cơ hội tuyệt vời. Ông biết Bùi Diên Lễ sẽ trở về, bởi vì ông đã huấn luyện hắn đến sáu năm! Thế nhưng Bác Lam đã chìm sâu vào lưới tình, vậy thì hết thảy coi như xong!

"A Lam..."

Ông muốn nói với con trai mình một chút, có điều Bác Lam biết ý ông, khi lời ông nói ra khỏi miệng cậu trước tiên giành quyền nói trước: "Con sẽ không thay đổi chủ ý! Ba! Trừ phi phải được con cho phép nếu không con sẽ không kế thừa sự nghiệp của ba!"

Bác Anh Kiệt biết đứa con trai này bị mình nuông chiều quá độ, cắn răng một cái, nở nụ cười: "... Không, ba đương nhiên không có ý kiến, ba rất cao hứng."

Bùi Diên Lễ... Nhất định phải chết!

Vào phòng, mở đèn phòng khách, cởi áo, cầm hòm thuốc đi tới phòng tắm.

Vết thương thân thể được băng vải quấn đầy, dưới ngọn đèn sắc mặt lúc xanh lúc trắng, Bùi Diên Lễ hai cánh tay chống trên bồn rửa mặt, ổn định hơi thở chính mình. Qua một lúc lâu, anh mới cắn răng nhẹ nhàng mở ra băng vải.

Máu dính vào băng vải từ trên vết thương kéo xuống cảm giác giống như xé đi làn da của chính mình, rất đau. Anh nỗ lực không chạm vào chỗ đau nhất, thế nhưng thất bại, anh có chút bực mình, hơi dùng sức liền đem toàn bộ băng vải kéo xuống ném tới bồn rửa mặt, vết đạn sau lưng nhói lên từng cơn đau đớn.

Có một ít mảnh đạn không có cách nào lấy ra, liền yên lặng ở lại nơi đó, nhìn như là không tạo thành thương tổn, thế nhưng dưới sự ảnh hưởng từ bên ngoài, vết thương tựa hồ như khỏi hẳn vẫn sẽ chảy máu nhắc nhở anh còn bị thương, nhắc nhở anh bên trong còn lưu lại đồ vật.

Anh dần dần không có cách nào đối mặt với Bác Lam, lại không có năng lực đảm bảo chính mình sẽ không đem tất cả nói hết ra. Rời đi là một biện pháp tốt, vấn đề là... Làm sao rời đi!

Bác Lam gần như là điên cuồng, đứa nhỏ đơn thuần nhưng tình ái lại quá mức mãnh liệt, anh không thể cứ như thế mà sa vào! Vì lẽ đó không thể ở lại bên cạnh cậu! Anh thật vất vả mới hạ quyết tâm, nhưng Bác Lam lại đuổi theo sau...

Anh đưa tay đè lại bả vai bị Bác Lam cắn xuống thật sâu, nơi đó vẫn còn nóng lên, không ngừng nhắc nhở anh, rồi lại không ngừng giữ anh lại. Anh phải làm sao cho phải... Mười năm nỗ lực... Không thể hủy hoại trong một ngày...

Cốc cốc cốc!

Ngoại trừ Bác Lam, sẽ không có người nào dám tìm anh ngay lúc này. Buổi tối trong căn phòng anh đối với người khác mà nói, là nơi cấm kỵ, như vậy cũng chỉ có Bác Lam.

Anh rất muốn để cậu rời đi, nhưng Bác Lam là "Thiếu gia" còn là "Chủ nhân" của anh.

Anh đi tới tủ quần áo bên cạnh lấy ra áo tắm mặc vào.

"Mời vào."

Bác Lam đẩy cửa mà vào.

"Diên Lễ!" Vừa nhìn thấy anh, Bác Lam liền rất cao hứng mà cười lên, đó là loại vui sướng rất đơn thuần, chỉ bởi vì Bùi Diên Lễ ở đây.

Cậu khóa cửa hướng về Bùi Diên Lễ đi tới, muốn ôm lấy anh, thế nhưng Bùi Diên Lễ lùi về sau một bước, né tránh.

Bác Lam mặt mờ mịt: "Anh sao thế? Diên Lễ?"

"Đã trễ rồi, thiếu gia." Bùi Diên Lễ nhắc nhở cậu.

Ngày hôm nay một ngày ròng rã, Bác Lam đều không để anh rời đi một bước, bị cậu gắt gao dây dưa khiến Bùi Diên Lễ không có biện pháp chút nào, chỉ có cùng cậu đồng thời tham quan công ty Bác gia, buổi tối còn bị cậu kéo ra ngoài ăn cái gì mà bữa tối cùng ánh nến, chờ đến khi trở lại, đồng hồ đeo tay hai người cùng đồng hồ báo thức trên bàn cũng đã chỉ vào con số 11 giờ.

"Cái kia có quan hệ gì? Em lại không muốn ngủ! Đến, Diên Lễ..."

Cậu hướng về anh đến gần một bước, Bùi Diên Lễ lần thứ hai lùi về sau.

Bác Lam rốt cuộc có chút phát hiện anh lạnh nhạt: "Đến cùng là anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Ngày hôm nay anh cứ lẩn tránh em! Bình thường anh sẽ không rời đi em hai bước!"

Bùi Diên Lễ ngồi ở mép giường, cẩn thận chú ý không để Bác Lam nhìn ra thương thế trên người mình: "Này không có gì kỳ quái cả. Khi đó tôi là bảo tiêu ngài, không thể cách ngài quá xa là vì an toàn của ngài, thế nhưng hiện tại tôi không phải, vì lẽ đó..."

"Vì lẽ đó? Vì lẽ đó không thể tiếp cận em thật sao? Đây là ba nói?!"

"Không," Bùi Diên Lễ con mắt nhìn mặt đất khẽ nói: "Đây là chuyện rất tự nhiên, thiếu gia cũng không cần nghĩ quá nhiều. Đã trễ rồi, mời nghỉ ngơi đi!"

"Em không cần nghỉ ngơi, em chỉ muốn cùng anh..."

Bác Lam đi tới bên giường, muốn chạm đến anh, anh liền đứng lên xoay người lại lạnh nhạt nói: "Thiếu gia, ngài không nghỉ ngơi người khác còn muốn nghỉ ngơi, xin đừng để thuộc hạ làm khó dễ."

Nói xong, anh thậm chí không dám nhìn tới đôi mắt Bác Lam, cúi đầu bỏ qua cậu, bước nhanh đi tới trong phòng tắm. Thế nhưng thời điểm anh trở tay đóng cửa, có gì đó lọt vào trong khe cửa, đó là chân Bác Lam. Anh không dám dùng sức quá lớn đóng cửa lại, ngay trong lúc do dự này, Bác Lam đã từ trong khe cửa nhỏ hẹp chen vào.

"Em không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì! Thế nhưng nếu như anh nghĩ muốn dùng cớ này đuổi em đi, không dễ như vậy đâu!" Bác Lam gào lên, đi vào dùng chân đá cửa lại, khí thế hùng hổ hướng về Bùi Diên Lễ đi đến.

Trong phòng rửa tay nhỏ hẹp không chứa được hai người đàn ông, Bùi Diên Lễ chỉ có thể lùi về phía sau, rất nhanh liền bị kẹp vào trong góc tường, tựa vào gạch men sứ trên tường, không nói một lời.

Bác Lam đi tới không thể lui được nữa trước mặt anh, hai cánh tay kéo cổ áo anh xuống, muốn để anh cúi đầu, cùng anh hôn môi. Nhưng Bùi Diên Lễ chính là không nhúc nhích, mặt hướng về một bên, hai cánh tay nắm chặt thành nắm đấm. So về khí lực, Bác Lam có làm sao cũng không sánh bằng anh, trong lòng không khỏi tức giận, liền muốn cởi bỏ đi áo tắm anh, Bùi Diên Lễ muốn né tránh, nhưng bởi vì anh bị bức bách đến bên trong góc, dánh vẻ anh hiện tại không thể bị Bác Lam nhìn thấy! Anh cắn răng giơ tay, dùng sức trói lại cổ tay Bác Lam muốn giở trò. Bác Lam liều mạng giãy dụa, muốn tóm lấy anh, rồi lại không muốn bị anh ràng buộc.

"Thả em ra! Khó ưa! Tại sao không cho em hôn anh!"

"..."

"Em nói rồi em muốn anh trở thành người của em! Tại sao hiện tại anh còn đối với em lạnh nhạt như thế! Lẽ nào khi đó bởi vì anh vẫn là bảo tiêu cho nên mới cho phép em làm như vậy! Thả em ra! Em muốn chạm anh! Em muốn chạm anh muốn ôm anh! Tại sao yêu cầu bé tí tẹo như thế anh không thỏa mãn em! Em chỉ thích anh mà thôi! Em chỉ yêu anh mà thôi! Anh là đồ vô lại! Anh..."

Bùi Diên Lễ đem cánh tay trái tinh tế cố định lại, tay phải dùng sức nắm lấy tóc phía sau cậu hướng về phương hướng mình kéo tới, đột nhiên thô bạo niêm phong môi cậu. Bác Lam con mắt trợn thật lớn, tựa hồ không dám tin Bùi Diên Lễ chủ động, thế nhưng một giây hôn môi kịch liệt liền chiếm đi hết thảy suy nghĩ năng lực của cậu, cậu nhắm mắt lại, cũng thô bạo đáp lại anh.

Không biết qua bao lâu, Bác Lam cảm giác hạ thân mình mát lạnh, hóa ra Bùi Diên Lễ không biết tự lúc nào mở ra thắt lưng cậu, quần cậu ngay lập tức trượt xuống đất, quần lót cũng bị hung ác kéo xuống, bộ phận còn chưa kịp cương cứng đã bị một bàn tay thô ráp cầm ở trong tay. Chính mình chủ động là một chuyện, bị người khác chủ động lại là một chuyện khác, Bác Lam hơi có chút lúng túng nghiêng eo sang bên, nhưng thân thể đã ngay lập tức bị bản năng hưng phấn lấn át. Bùi Diên Lễ tay cầm lấy dương vật, dùng tư thế xoay một vòng, Bác Lam động tác bị ép theo anh mà hành động, chờ thời điểm phát hiện, đã bị anh đẩy ép đến trên tường.

Hai người trao đổi các loại góc độ hôn môi, dương vật Bác Lam cứ như vậy bị xoa bóp cùng vuốt ve tạo ra một làn sóng vui vẻ vô tận, cậu muốn rên rỉ, nhưng bởi vì miệng đang hôn mà không có cách nào phát ra tiếng, thỉnh thoảng từ trong lỗ mũi truyền ra từng cơn thở dốc.

Bùi Diên Lễ rời đi môi cậu, hướng về phía dưới mà liếm mút. Đây quả thực khó mà tin nổi, mộng ảo giống như thật cùng với vui vẻ làm Bác Lam không biết từ lúc nào áo sơ mi của mình mở ra tự khi nào, hai cánh tay từ lúc nào được thả ra. Áo lót cậu kéo lên cao, mãi đến tận hai điểm đỏ ngay trước ngực thời điểm chịu công kích luân phiên, cậu mới phát hiện từ ngực trở xuống đều trần trụi.

"Ha... Ư... Diên Lễ... Anh giỏi quá... Anh làm sao... Diên Lễ... A..."

Bùi Diên Lễ quỳ trên mặt đất, đôi môi tiếp tục di chuyển, cuối cùng đem dương vật Bác Lam đang hưng phấn ngậm vào khoang miệng. Được một nơi ấm áp đó hút vào khiến Bác Lam không khỏi kêu to lên một tiếng, hơi chút muốn lui về phía sau, thế nhưng cậu kinh ngạc cùng mâu thuẫn chỉ là tạm thời, rất nhanh đã bị cảm giác kia hòa tan đi, cậu đè lại đầu Bùi Diên Lễ, phần eo bản năng trước sau rung động, ở trong khoang miệng anh thúc đẩy thật nhiều.

Bùi Diên Lễ lông mày nhíu lại, Bác Lam mỗi lần thúc đẩy sâu vào trong khoang miệng khiến anh chỉ muốn phun ra, thế nhưng anh nỗ lực ức chế chính mình, anh dùng phương pháp mà bản thân biết đi lấy lòng Bác Lam. Bác Lam rất nhanh sẽ đạt đến cao trào, thời điểm cỗ chất lỏng lạ lẫm bắn vào yết hầu anh, anh vốn định phun ra, nhưng không nghĩ đến đang trong cơn ho sặc sụa, đã đem toàn bộ chỗ kia nuốt xuống.

Bác Lam thân thể căng thẳng một hồi lâu sau mới thả lỏng, bộ phận hưng phấn gắng gượng cũng ở trong miệng Bùi Diên Lễ chậm rãi nhu mềm đi. Hai chân cậu có chút muốn nhũn ra, lưng dựa vào vách tường chậm rãi ngồi xuống đất.

"Thực sự là quá tuyệt... Diên Lễ..." Tay cậu vẫn chưa rời khỏi tóc cùng khuôn mặt Bùi Diên Lễ, cậu tham lam mà nhìn anh, quay đầu muốn đi hôn anh, nhưng Bùi Diên Lễ quay mặt qua chỗ khác, "Diên Lễ...?"

Bùi Diên Lễ đứng lên, động tác không được ôn nhu đem thân thể Bác Lam còn có chút hư nhược kéo lên, kéo quần lót cậu lên, kéo xuống áo lót cậu, chỉnh trang quần áo cậu thật tốt, thật giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

"Sau này nếu có yêu cầu mà không có người nào vì ngài giải quyết, ngài có thể tới nơi này, thế nhưng ngoài ra xin ngài đừng nên tìm tôi. Ngài muốn kế thừa sự nghiệp của ba mình, sẽ còn rất nhiều thứ phải học, không cần lãng phí thời gian vì những thứ này..."

Anh kéo tay Bác Lam lôi ra ngoài, Bác Lam không thể tin được mới vừa rồi làm ra cử chỉ thân mật thế mà người này lại nhanh như vậy liền trở nên lạnh nhạt, cậu muốn giãy dụa, nhưng sức mạnh so với Bùi Diên Lễ vẫn là không đủ, rất nhanh đã bị anh đẩy ra ngoài cửa.

"Ngủ ngon." Bùi Diên Lễ lạnh nhạt nói một câu, cửa rầm một tiếng liền đóng lại.

Bác Lam ngơ ngác đứng ở ngoài cửa, trong thân thể còn dư vị cao trào chấn động, nhưng bên cạnh không khí đã lạnh lẽo tự lúc nào.

Bắt đầu từ ngày kia Bác Lam không đi học nữa, mỗi ngày theo Bác Anh Kiệt đi đến công ty quen thuộc bắt đầu chuyện làm ăn đen tối. Nhưng Bùi Diên Lễ trong lúc đó cũng không giống như cậu tưởng có thể vẫn đồng thời ở cùng nhau. Cậu học chính là phải biết nhận diện hàng từ Long Đầu lão đại, mà Bùi Diên Lễ học chỉ là người phụ trợ phải biết hàng, bọn họ phải mấy ngày mới có thể gặp mặt cũng không có gì kỳ quái —— hơn nữa ở trên hành lang sượt ngang qua người như vậy.

Bác Lam không biết Bùi Diên Lễ có nghĩ giống như mình không, cậu chỉ biết mình muốn gặp anh, nghĩ đến muốn điên rồi! Nhưng mà tình hình ngày đó cậu không dám đi gặp, Bùi Diên Lễ chính là hi vọng của cậu, lần cuối cùng khi anh bày ra vẻ mặt lạnh nhạt khiến cậu trở lại phòng mình lặng lẽ khóc cả một buổi tối.

Cậu không dám chịu đựng loại thất lạc kia nữa, cũng không dám đi nhìn anh.

"... Vì lẽ đó chỉ cần mở ra mối quan hệ với cửa khẩu hải quan là tốt rồi, chúng ta... A Lam? A Lam?" Bác Anh Kiệt nhìn con trai không biết nghĩ đến chuyện gì mà đến ngơ ngẩn cả người, kêu vài tiếng cũng không có phản ứng, đưa tay khẽ chạm lên bả vai cậu, "A Lam, con đang suy nghĩ chuyện gì?"

Bác Lam hồn phách kéo về một hồi sau, ánh mắt có chút tan rã nói: "À, không có chuyện gì..."

Có thể làm cho cậu "Không có chuyện gì" chỉ có một người là Bùi Diên Lễ, Bác Anh Kiệt không cần nghĩ cũng biết tuyệt đối là anh! Thế nhưng ông vẫn chưa thể sốt ruột đi chấn chỉnh anh, ông cần chờ đợi một an toàn đảm bảo, thời cơ thích hợp không chê vào đâu được, mới có thể —— không dấu vết mà giết anh!

"Ha ha ha ha... Là quá mệt đúng không?!" Bác Anh Kiệt vỗ vai con trai, cười to, "Những chuyện này muốn học suy cho cùng không phải chuyện ngày một ngày hai, chúng ta có nhiều thời gian, ngàn vạn không thể đem thân thể của con làm hỏng! Đúng rồi, tối hôm nay bằng hữu của ba có mở tiệc rượu, con cũng nên đi thôi, cũng là nên làm quen nhiều một chút những người trong ngành này."

"Con không đi." Vừa nghĩ tới phải tham gia loại tụ hội kia khiến cậu liền đau đầu, trước đây thời điểm không thể không đi đều là do có Bùi Diên Lễ bên người, hiện tại Bùi Diên Lễ không ở đây... Cậu căn bản nơi nào cũng không muốn đi!

Lại là liên quan đến Bùi Diên Lễ... Bác Anh Kiệt ở đáy lòng hừ lạnh nghĩ, nhưng ông không có biểu hiện ra ngoài, trái lại cười ha ha: "Đúng rồi, tối nay Bùi Diên Lễ cũng đi, đến thời điểm ở bên trong đám lão hồ ly kia sinh tồn, chỉ một mình con là không được."

Bác Lam con mắt liền sáng lên: "Diên Lễ cũng sẽ đi?"

Bác Anh Kiệt cười gật đầu: "Ừm." Bùi Diên Lễ ——!

"Được! Con đi!"

Bác Anh Kiệt không nói thêm một câu, ngoại trừ Bùi Diên Lễ, còn có một người sẽ đi —— Long Đầu lão đại buôn lậu súng ống, con gái Bối Cẩn, Bối Lâm.

Cô từ lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Diên Lễ liền yêu anh ngay, chỉ là duyên cớ không chiếm được, trình độ cô kịch liệt theo đuổi so với Bác Lam chỉ có hơn chứ không kém, Bác Lam sống chết cũng không thoái nhượng, Bùi Diên Lễ nay hiện tại đã sớm là người bên kia của cô —— hay là, chỉ là hay là.

Vừa bước vào hội trường tiệc rượu, ánh mắt Bác Lam ngay lập tức liền nhìn xung quanh tìm kiếm thân hình cường tráng Bùi Diên Lễ, nhưng cậu không tìm được, chỉ nhìn thấy đứng ở bên người Bối Cẩn cùng những khách nhân khác đang nói chuyện chính là Bối Lâm. Bối Lâm từ lúc cậu nhìn thấy cô cũng có cảm giác, quay đầu nhìn sang, vừa thấy được cậu, ngay lập tức theo thói quen nhìn xung quanh tìm kiếm bóng người Bùi Diên Lễ, nhưng làm cô thất vọng chính là, Bùi Diên Lễ cũng không có ở đây. Ánh mắt của cô rơi vào trên người Bác Lam, liền trở nên hung dữ.

—— tại sao hắn không có ở đây!

—— ...

—— cậu đem hắn giấu đi nơi nào!

—— ...

—— này! Cậu đừng chạy! Bùi Diên Lễ ở nơi nào!

—— ...

Bác Lam không có hứng thú tiêu hao một chút thời gian nào cùng cô, cậu chỉ muốn đi xung quanh một vòng, hay là có khi nào Bùi Diên Lễ đang đứng ở một nơi nào đó trong hội trường này, chắc chỉ là do cậu không có nhìn thấy mà thôi.

Tam Khán Dương cùng Cảnh Hành cũng ở trong hội trường, nhìn thấy cậu, Tam Khán Dương sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Thế nhưng Cảnh Hành không có phản ứng gì, thật giống như chưa từng xảy ra chuyện như thế, đối với cậu khẽ mỉm cười. Bất luận trắng đen mà nói, đây chính là chuyện làm ăn, coi như anh có hận một người, hận đến hận không thể hiện tại liền xông lên cắn chết hắn, thế nhưng nhất định phải đối với đối phương biểu hiện ra dáng vẻ nho nhã lễ độ, bày tỏ chính mình hảo hữu cùng rộng lượng.

Nhưng mà, nếu có người ngu xuẩn tin tưởng loại "Hữu hảo", "Rộng lượng", người kia giờ chết liền đã điểm.

Bác Lam biết mình không nên tức giận như đứa con nít, cậu sẽ trả thù, chỉ là không phải hiện tại. Hai người kia dám làm hại Bùi Diên Lễ bị thương nặng như vậy, tiếp đó khi hắn rời đi kẻ cầm đầu! Cậu làm sao có thể đối với bọn họ cười được!? Cậu tàn nhẫn nhìn Tam Khán Dương một chút, dùng vẻ mặt nói cho hắn biết, hắn chết chắc rồi.

Tam Khán Dương con mắt nhìn sang một bên, Cảnh Hành nhìn dáng dấp muốn đi tới, thế nhưng một người bộ hạ đến bên cạnh ông nói cái gì đó, ông gật gù, đi tới một bên khác cũng là một lão đại bang phái nào đó nắm tay hàn huyên.

Trong lúc Bác Lam nóng ruột khi Bùi Diên Lễ mất tăm tích, Bác Anh Kiệt đã cùng mấy vị bằng hữu hàn huyên xong xuôi, xoay người lại phát hiện con trai căn bản không có đi theo bên cạnh mình, mà là lúc mới tiến vào đây liền ngây ngốc đứng, nhìn chằm chằm một phương hướng. Ông theo phương hướng của cậu nhìn lại, nở nụ cười: "Hóa ra là con đang nhìn Cảnh Hành kia."

Thời điểm nói ra chữ "Kia", trong lỗ mũi ông phun ra hơi thở khinh bỉ.

"Lão dám khinh bỉ ba như vậy, hơn nữa còn muốn ở trên người con cấy tinh phiến, lẽ nào ba không muốn báo thù?" Bác Lam lên tiếng, hỏi.

Bác Anh Kiệt vô tình vỗ vỗ vai cậu: "Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Con nhớ kỹ, một người muốn chiếm được hắn rồi sẽ có báo ứng, trong lúc này không cần gấp, chờ hết thảy đều chuẩn bị kỹ càng, con có thể dùng ít hi sinh nhất, đạt đến mục đích trả thù to lớn nhất!"

"... Con đã rõ." Cậu liếc mắt nhìn Bác Anh Kiệt, cười khẽ, "Gừng càng già càng cay!"

"Ha ha ha ha ha ha ha... ... ..."

Bùi Diên Lễ cho tới nay vẫn chỉ là bảo tiêu, chuyện làm ăn trên sân vẫn là lần đầu tiên làm, tuy rằng người chung quanh cũng không làm khó anh, thế nhưng rất nhiều thứ anh trả giá không ít nỗ lực vẫn là không hiểu, tương tự như công tác này, thường thường so với người khác dùng rất nhiều thời gian mới làm được.

Lần này anh làm xong công tác thì đã trễ, chợt nhớ tới thời điểm ban ngày thư ký bên người Bác Anh Kiệt giao cho anh thiệp mời, nhìn đồng hồ đeo tay, đã trễ rồi! Anh cuống quýt ném công việc trên tay xuống, vội vã rửa mặt, nhảy lên xe Bác gia chuẩn bị riêng cho anh, hướng về hội trường chạy tới.

Đến hội trường tiệc rượu, phía trước đọc diễn văn đã toàn bộ kết thúc. Trong hội trường xa hoa mặt người dạ thú đều rất ưu nhã khen tặng lẫn nhau, thương thảo địa bàn cùng chuyện làm ăn phạm vi lợi ích, vì lẽ đó khi anh tiến vào đây không có gây nên phản ứng gì quá lớn.

Anh không biết Bác Anh Kiệt phái anh tới tham gia bữa tiệc rượu của các vị lão đại là có ý nghĩa gì, nếu như có thể, anh thật sự không muốn đi suy đoán.

Đặc biệt là khi phát hiện một thiếu nữ khi nhìn thấy mình đã hưng phấn đến muốn nhảy lên —— Bối Lâm.

Hết chương 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ