QUYỂN 1: CHƯƠNG 10: RẮN ƯNG BẤT KHẢ XÂM CHIẾM
Chương 10
Rắn ưng bất khả xâm chiếm
⤘⬽
Một làn sóng tin tức ầm ầm dội về như cơn giông tố bất ngờ cuốn qua Đại Long Vạn. Những mạch ngầm tội ác dưới lòng đất bỗng rúng động, cơn sợ hãi âm thầm lan truyền khắp ngõ ngách như những con sóng dữ gào thét. Tin tức hôm nay chẳng khác nào sét đánh ngang tai: một tổ chức tội phạm khét tiếng đã bị soán ngôi bởi một nhân vật bí ẩn. Người đứng đầu bị lật đổ, quyền lực chuyển giao trong chớp mắt. Những tổ chức dưới trướng không chỉ đứng nhìn, mà hợp lực cùng các thế lực khác, liên kết chặt chẽ và tăng cường lực lượng lên gấp mười lần, như một con mãnh thú thức tỉnh sau giấc ngủ dài.
Thiên Ưng Đường, cái tên từng làm chao đảo cả Đại Long Vạn, giờ đây lại một lần nữa được nhắc đến với sự kính nể và kinh hãi. Xuất thân từ một nhóm hải tặc khét tiếng, Thiên Ưng Đường bắt đầu từ những con thuyền lênh đênh trên sóng biển, chuyên cướp bóc của những đoàn tàu buôn nước ngoài khi Đại Long Vạn còn nằm dưới ách thuộc địa của chiến tranh. Những cơn sóng gió ngoài biển cả đã nuôi dưỡng trong lòng họ khát vọng không ngừng vươn lên chiếm lĩnh thế giới ngầm. Đời con cháu của những kẻ hải tặc ấy nhận ra rằng, mối nguy hiểm thực sự không còn ở biển sâu mà là trên đất liền. Họ lập nên một liên minh hải tặc xuyên quốc gia, lấy tên Thiên Ưng Đường – biểu tượng của sự nhanh nhẹn, trí tuệ sắc bén, và khả năng thống trị bầu trời như những con ưng hùng mạnh quét ngang trời cao.
Thiên Ưng Đường còn được xưng danh dưới cái tên Silver Serpent Clan còn khiến người ta liên tưởng đến sự tinh ranh, ám ảnh như con rắn bạc lẩn khuất trong bóng tối, sẵn sàng cắn trả bất kỳ kẻ nào dám cản đường. Những ai từng đối mặt với Thiên Ưng Đường đều không thể quên hình ảnh những tên bặm trợn với hình xăm SSC in đậm trên trán, còn sau lưng là những vết rạch sắc nét tạo thành hình con rắn đang trườn mình, như một lời cảnh báo rằng họ sẽ không bao giờ lùi bước.
Thiên Ưng Đường, tổ chức tàu buôn thuốc phiện mạnh mẽ nhất Đại Long Vạn, chính là biểu tượng của sức mạnh không ai dám thách thức. Trong cái thế giới ngầm đầy bạo lực và âm mưu, nơi mà máu đổ và tiếng súng vang lên như điệu nhạc chết chóc, Thiên Ưng Đường đã ghi dấu như một đế chế bất khả xâm phạm.
Giờ đây, cả Đại Long Vạn rung chuyển dưới sức nặng của một tên tuổi mới. Kẻ đã soán ngôi quyền lực không chỉ đơn thuần chiếm lấy vị trí đứng đầu, mà còn buộc kẻ từng cai trị phải quỳ gối, đôi tay run rẩy dâng lên chiếc vương miện mang theo thiên mệnh. Khổng Tước, một cái tên ẩn sau chiếc mặt nạ hình chim ưng đầy kiêu hãnh, đã khiến cả thế giới ngầm chìm trong sự khiếp sợ. Những ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước khi hàng loạt đàn em khuỵu gối trước người chủ mới. Trong tay chúng, những con dao sắc lạnh lia qua da thịt, máu từ bàn tay phải nhỏ xuống như những giọt nước thánh trong một nghi lễ rửa tội đầy rùng rợn. Mỗi vệt máu rơi xuống đất lại khắc sâu thêm nỗi kinh hoàng vào tâm trí từng kẻ, khiến chúng thầm kính nể và sợ hãi trước quyền uy của kẻ thống trị mới.
Trong lòng mỗi tên côn đồ đều rộn lên những đợt sóng sợ hãi. Đại ca của chúng, đời thứ mười chín, hậu duệ cuối cùng của dòng tộc cướp biển lừng danh, đã trải qua bao nhiêu thế hệ sinh tồn giữa những con sóng tàn khốc và những cuộc chiến đấu đẫm máu trên biển. Mỗi lưỡi dao từng chém vào da thịt trên các con tàu cướp biển xưa kia như một vết khắc chứng nhân cho dòng lịch sử đẫm máu. Dòng máu ấy từng nhuốm đỏ những khúc sông, ngấm sâu vào thân tàu, thấm qua các xác chết vô tận, để lại mùi tanh tưởi nồng nặc của sự phản bội và nham hiểm.
Thế nhưng, giờ đây, gã ta kẻ từng được xem như truyền nhân cuối cùng của một triều đại cướp biển lại phải cúi đầu, gối quỳ, trước một cái tên hoàn toàn xa lạ. Một sự sụp đổ không tiếng nói, chỉ còn lại âm thanh của con dao cắt qua da thịt, cùng với tiếng tim đập thình thịch của những kẻ chứng kiến, như một điệu nhạc nghi lễ đen tối đưa tiễn sự thống trị cũ vào lãng quên.
Một bóng đen trầm mặc giữa ánh lửa bập bùng trên chiến trường đẫm máu, Mộ Hàn đứng đó như một biểu tượng thần bí từ cõi u minh. Cậu mặc một chiếc áo choàng đen rộng thùng thình, che khuất đi toàn bộ vóc dáng mảnh khảnh, chỉ để lộ đôi mắt sắc lẻm sau lớp mặt nạ chim ưng. Chiếc mũ rộng vành đen càng làm tăng thêm sự bí ẩn và quyền lực tăm tối của kẻ đứng đầu mới. Hàn không thốt ra một lời nào, nhưng từ đằng sau chiếc mặt nạ kia, đôi mắt như lưỡi dao đang lặng lẽ cắt qua từng ánh nhìn của đám thuộc hạ đang quỳ rạp dưới chân cậu.
Khung cảnh bao trùm bởi một mùi tanh của máu tươi, hàng nghìn thuộc hạ cúi gằm mặt, như thể sợ rằng chỉ cần lỡ chạm vào ánh mắt sắc lạnh đó, mạng sống của chúng sẽ bị cướp mất trong tích tắc. Những kẻ yếu tim thì run rẩy, bả vai khẽ co rúm, mồ hôi lạnh túa ra nhưng chẳng dám động đậy. Một vài kẻ khác đứng thẳng người, nhưng bên trong lòng chúng là cơn bão tố của hoảng loạn và sợ hãi, đến nỗi không dám ngẩng đầu nhìn kẻ mới lên ngôi dù chỉ một giây. Mọi thứ tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng thở dồn dập và mùi máu tanh nồng nặc xâm chiếm không gian.
Nhưng ít ai biết rằng, Mộ Hàn không thực sự là một kẻ mạnh đến nỗi có thể đơn độc khiêu chiến với đại ca Phan Hào. Những gì xảy ra ngày hôm nay không phải là kết quả của sức mạnh tuyệt đối, mà là sự tinh vi của một âm mưu ngầm. Một giao dịch giữa cậu và Phan Hào – một kế hoạch đã được tính toán kỹ lưỡng, hoàn mỹ đến từng chi tiết. Cả cuộc đảo chính này chỉ nhằm hủy diệt cái tên Minh Trường Tân, kẻ đã tước đi sinh mạng của cha Phan Hào mười hai năm về trước.
Không cần phải thuyết phục, Phan Hào tự nguyện giao nộp chiếc vương miện uy quyền, như một con tốt trong bàn cờ của Mộ Hàn.
Chiếc vương miện trông như một tuyệt tác độc nhất vô nhị, phủ đầy sự gai góc và nguy hiểm, tựa như biểu tượng của quyền lực tàn bạo và bất khả xâm phạm. Được chế tác từ vàng đen quý hiếm, vương miện mang vẻ lạnh lùng, sắc bén với những chi tiết nổi bật. Các đỉnh của vương miện không phải là những chiếc ngọc tròn truyền thống mà là những mũi gai nhọn hoắt, mỗi chiếc vươn lên như muốn xuyên thủng bầu trời, biểu trưng cho sự thống trị tuyệt đối và không khoan nhượng.
Ở trung tâm, một viên hắc kim cương toát lên ánh sáng lấp lánh u tối, được bao quanh bởi những sợi dây kim loại xoắn quanh như những rễ cây ma quái, cuốn lấy chiếc vương miện tựa như muốn thắt chặt mọi khía cạnh quyền lực trong tay kẻ đội nó. Mỗi chiếc gai, mỗi đường nét đều được chạm khắc tỉ mỉ, đính lên những viên đá quý màu đỏ máu, tạo ra cảm giác vừa quý giá vừa lạnh lẽo, như thể chỉ có những ai can đảm và đủ tàn nhẫn mới dám đặt lên đầu món bảo vật đắt đỏ này.
Chiếc vương miện là minh chứng cho con tốt trên bàn cờ đang phát huy tác dụng của nó, đòn bẩy khiến Mộ Hàn tiến gần đến thế giới của Lý Minh Hoàn và khiến hắn trả giá đắt cho sự tham lam của mình.
.
Chiếc Pagani Zonda HP Barchetta của Khúc Mộ Hàn vào lúc tám giờ tối từ từ lướt về đỉnh núi Trung Sơn, nơi quần thể An Chateau uy nghi ngự trị. Những người hầu và vệ sĩ xếp hàng ngay ngắn, cúi gập người chào đón như những bức tượng sống, thể hiện sự tôn kính với chủ nhân của An Chateau.
Dọc theo con đường trải nhựa mịn màng, hàng dài cây Bách Tùng đứng thẳng tắp, đung đưa trong làn gió nhẹ, như thể đang chào đón cậu trở về sơn trang. Mùi hương nồng nàn của gỗ Bách Tùng xộc thẳng lên mũi, tạo nên cảm giác thanh thoát, như thể mọi lo toan, muộn phiền của cuộc sống đều tan biến trong khoảnh khắc này. Mỗi hơi thở đều mang theo sự trong lành của thiên nhiên, khiến tâm hồn con người như được giải thoát khỏi mọi gánh nặng, hòa quyện vào không khí trong lành của núi rừng.
Cảm giác như thời gian trôi chậm lại, mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo và đầy mê hoặc, chỉ còn lại âm thanh nhẹ nhàng của lá cây xào xạc và tiếng động cơ vang vọng trong không gian yên tĩnh. Mộ Hàn không chỉ là một kẻ đứng đầu; cậu là một phần của nơi này, nơi mang trong mình những bí mật và quyền lực.
Dinh thự của Hàn Dương chuẩn bị cho cậu, đến nay cậu mới biết nó tên là Phoenix Manor.
Gió biển cuốn theo hơi lạnh se sắt, rít qua những khe hở của Phoenix Manor, tạo nên âm thanh huyền bí, như những tiếng thì thầm của quá khứ. Dinh thự của Hàn Dương, một biểu tượng cho quyền lực và bí ẩn, giờ đây mở ra trước mắt Khúc Mộ Hàn, với những đường nét kiến trúc Baroque mạnh mẽ, cổ kính và độc đáo, thực sự xứng đáng với cái tên kiêu hãnh của nó.
Phoenix Manor, tuy không một bóng người, vẫn sáng rực ánh đèn, như một ngọn hải đăng giữa biển khơi, dẫn lối cho những tâm hồn lạc lối. Ánh sáng vàng ấm áp chiếu rọi lên những chi tiết chạm khắc tinh xảo, khiến không gian trở nên lộng lẫy nhưng cũng đầy bí ẩn. Mộ Hàn chầm chậm bước đi trên thềm đá lạnh lẽo, mỗi bước chân phát ra âm thanh như tiếng thở dài của dinh thự, hòa quyện cùng với tiếng sóng vỗ rì rào từ xa.
Khi cậu tiến lại gần, một cảm giác kỳ lạ dâng trào, như thể nơi này không chỉ là một chốn dừng chân mà còn là một thực thể sống động, mang trong mình những bí mật chờ được khám phá. Đột nhiên, cậu nhận ra hôm nay không chỉ có mình cậu trong bức tranh tĩnh lặng này. Hiện tại, một bóng lưng to lớn choàng áo khoác ngủ lụa đang đợi chờ trên sofa, khung cảnh lặng lẽ ấy vừa mang vẻ thanh bình, vừa đầy uy nghi. Bóng lưng mạnh mẽ ấy là chỗ dựa vững chắc, nhưng cũng lại tạo ra cảm giác cô đơn, tạo nên một khoảng cách vô hình giữa họ.
Dường như cảm nhận được tiếng bước chân của Mộ Hàn, Hàn Dương ngừng lại công việc, gập laptop và đứng dậy khỏi sofa. Bước chân anh vang lên trong không gian tĩnh mịch, hòa quyện với nhịp đập của trái tim, tạo nên một âm thanh như tiếng gió thổi qua những tán cây rì rào.
Mộ Hàn dừng lại giữa phòng khách, ánh sáng từ chiếc đèn chùm lấp lánh trên đỉnh đầu như bao bọc lấy gương mặt tuyệt mỹ của cậu, tôn lên từng đường nét sắc sảo. Tầm mắt của cậu như một điểm tựa vững chãi, liền bị cuốn hút vào khuôn ngực rắn chắc của Hàn Dương. Anh thắt chiếc áo choàng ngủ lỏng lẻo, để lộ hình xăm thần Mars, như một dấu ấn đầy bí ẩn, thoát ẩn thoát hiện bên ngực trái của anh.
Hình xăm thần Mars không quá phô trương, chỉ lặng lẽ bao lấy cả đường nét cơ ngực của anh. Hình xăm được khắc hoạ theo phong cách Châu Âu, đường nét tỉ mỉ, kết hợp giữa xăm máy và xăm đục bằng tay (handpoke tattoo). Khuôn mặt của thần Mars khắc họa những đường nét sắc sảo, đôi mắt lạnh lẽo như dao, tỏa ra sức mạnh và sự quyết đoán. Đầu ngài đội chiếc mũ giáp cổ điển, trang trí bằng những hoa văn cầu kỳ, biểu trưng cho vinh quang và sự bảo vệ trong những trận chiến. Bộ giáp của ngài Mars ôm sát cơ thể, thể hiện sức mạnh và sự kiêu hãnh của một chiến binh. Các chi tiết của giáp được khắc họa rõ nét, với hình ảnh rồng và lá chắn, tượng trưng cho lòng dũng cảm và sức mạnh. Trên vai ông, một biểu tượng hình tròn giống như chiếc khiên, trang trí bằng hình ảnh của một con rồng, nhấn mạnh sự vĩ đại của vị thần này. Xung quanh hình xăm, những mảng màu đen và xám tạo nên sự đối lập mạnh mẽ được nghệ nhân đục bằng tay, khiến hình ảnh thần Mars trở nên nổi bật và ấn tượng. Các yếu tố thiên nhiên như lửa và sấm sét cũng được thêm vào, gợi lên sự tàn bạo và bất khả chiến bại của ngài trong chiến tranh.
"Em đã về, Mộ Hàn."
Giọng nói của Hàn Dương khàn đặc, như một sợi dây điện vừa đứt khỏi đường dây, khiến cho con người ta tê liệt. Mạch não Mộ Hàn run lên, đón nhận sự nam tính, các mạch máu trên cơ thể như muốn gào thét ôm lấy người đàn ông trước mặt, nhưng lý trí còn sót lại vẫn giữ cho cậu một nội tâm bình tĩnh, nhưng ánh mắt kia đã có chút mê ly, như bị cuốn lấy bởi sự nam tính đó.
Thú thật, Hàn Dương rất vừa thị hiếu của cậu, một người châm hormone mãnh liệt khiến cơ thể luôn kích thích như muốn điên lên, nơ ron thần kinh của cậu khi ở bên cạnh anh cũng như muốn nổ tung, đổi lấy sự sa đoạ của bản năng. Nếu không phải vì thân phận và địa vị, cậu sẽ muốn chinh phục người đàn ông này, như dũng sĩ vuốt dây cương lao thẳng lên con đường mù mịt.
Mạch não báo cáo tạm đình chỉ, đổi lại chỉ là một cái gật đầu dịu dàng của cậu đối với anh. Nhưng Hàn Dương rất kiên nhẫn, dường như sự lạnh nhạt này của cậu như chiếc lông vũ gảy nhẹ vào dây đàn, không phát ra âm thanh giận dữ, đổi lại khiến con người ta ngứa ngáy muốn chạm vào gảy một khúc nhạc.
Hàn Dương nhẹ nhàng lấy tay phủi đi cánh hoa hồng vươn trên mái tóc cậu, thứ đã vô tình không thể cưỡng lại vào vẻ đẹp của cậu mà rơi xuống để ôm lấy mái tóc mềm mại vào lòng. Sau đó anh lấy chiếc laptop của mình trên sofa, bật lên một đoạn ghi hình từ Rada của con tàu buôn đưa cho cậu.
Trong không gian tĩnh lặng, nơi có sự giao thoa giữa bóng tối và ánh sáng, giọng nói khàn đặc của Hàn Dương vang lên như tiếng sấm rền rĩ, khiến mọi cảm xúc trong lòng người nghe chao đảo. Âm thanh ấy, tựa như một sợi dây điện đứt khỏi đường dây, tạo ra một cảm giác tê liệt, khiến Mộ Hàn không khỏi run lên. Mạch não cậu phản ứng mạnh mẽ, đón nhận sức hút nam tính đầy cuốn hút từ người đàn ông trước mặt. Các mạch máu trong cơ thể cậu như muốn gào thét, khao khát ôm chặt lấy Hàn Dương, nhưng lý trí vẫn kiên cường giữ cậu trong trạng thái bình tĩnh. Dẫu vậy, ánh mắt của cậu không thể che giấu chút mê ly, như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa.
Thú thật, Hàn Dương hoàn toàn đáp ứng sở thích của cậu. Anh như một cơn bão, thổi bay mọi rào cản và kích thích mọi giác quan, khiến từng dây thần kinh của Mộ Hàn như muốn nổ tung trong cơn say mê. Nếu không vì thân phận và địa vị, cậu hẳn sẽ chinh phục người đàn ông này, như một dũng sĩ nắm chặt dây cương, lao thẳng vào con đường mờ mịt đầy nguy hiểm.
Trong khoảnh khắc đó, mạch não cậu như tạm đình chỉ, chỉ còn lại một cái gật đầu nhẹ nhàng dành cho Hàn Dương. Nhưng Hàn Dương rất kiên nhẫn; sự lạnh nhạt của cậu như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng gảy vào dây đàn, không phát ra âm thanh giận dữ, mà lại khiến người ta ngứa ngáy muốn chạm vào, gảy lên một khúc nhạc say mê.
Hàn Dương tiến lại gần, tay anh nhẹ nhàng phủi đi cánh hoa hồng vương trên mái tóc cậu, như một hành động không thể cưỡng lại trước vẻ đẹp hoàn mỹ ấy. Cánh hoa rơi xuống, ôm lấy mái tóc mềm mại như một lời ngợi ca vẻ đẹp. Sau đó, anh lấy chiếc laptop của mình trên sofa, bật lên một đoạn video từ radar của con tàu buôn, đưa cho cậu.
"Đêm nay," anh nói, giọng trầm ấm lôi cuốn, "con tàu ngụy trang dưới dạng tàu buôn thuốc phiện sẽ tiến đến cửa khẩu Đài Loan nơi là địa bàn trao đổi hàng hóa của Lý Minh Hoàn." Tàu của hắn đã di chuyển dọc theo vùng biển Hải Âu suốt cả tháng trời, giờ chỉ còn một chặng cuối cùng trước khi vận chuyển lô hàng quan trọng này.
Đây là bước đầu tiên của ván cờ khi cậu nắm trong tay quyền lực của Thiên Ưng Đường. Lý Minh Hoàn giờ đây ẩn mình nơi đất khách Canada, lặng lẽ quan sát vận mệnh lô hàng. Gói hàng thuốc phiện này chính là trái tim của Minh Trường Tân, bởi từ khi cha cậu, Dương Hiểu Phong, quét sạch các nhánh lớn tại Đại Long Vạn, Minh Trường Tân chỉ còn một con đường duy nhất: vận chuyển qua Đài Loan.
Vài hôm trước, Hàn Dương ngỏ ý bảo hộ cậu, bảo hộ Công nghệ Hưng Thịnh và cả Thiên Ưng Đường. Lý do anh làm vậy vẫn là một ẩn số, khi hai người không chung dòng máu, không chút liên hệ thân tộc. Thế nhưng, trong ánh mắt anh, sự đắm chìm trong tình cảm đã thay lời giải đáp. Cậu không hỏi thêm, bởi sức mạnh trong ánh nhìn ấy đã quá rõ ràng.
Công nghệ Hưng Thịnh, hiện đang bị đối thủ đánh phá, chính là điểm yếu nhất của cậu. Như cánh bướm gai góc đã khoác lên mình chiếc giáp sắt, một ngày nào đó cũng sẽ bị lột bỏ, để lộ cánh mỏng manh giữa bầu trời khói lửa. Cậu biết, vào giờ phút này, sự giúp đỡ của anh là điều không thể thiếu.
Chìm đắm trong dòng suy nghĩ mơ hồ, Hàn Dương thoáng chống kéo cậu về thực tại, bỗng lặng lẽ đưa tay vươn tới, những ngón tay thô ráp khẽ chạm vào làn da mịn màng nơi má cậu. Cảm giác từ tiếp xúc đó khiến cậu run lên, một thoáng rùng mình không thể che giấu. Ngước đôi mắt sâu thẳm nhìn anh, ánh nhìn ấy vẫn dịu dàng, tràn đầy yêu thương, một nét dịu dàng mà cậu biết không phải ai cũng có thể trao tặng.
Trong đôi mắt ấy, sâu đến vô tận, cậu như thấy bóng hình mình phản chiếu lại, từng góc cạnh của gương mặt, thậm chí cả tâm hồn cậu. Giây phút đó, Mộ Hàn nhớ lại từng lời anh đã nói: "Anh thấy anh trong em."
.
Con người, trong sâu thẳm, luôn mang xu hướng vẫy vùng trong những khổ đau nội tâm, bị nhấn chìm bởi lớp màng nhớp nháp của sự ràng buộc ràng buộc với chính bản thân khi không thể thực hiện những điều mình khao khát. Chính trong khoảnh khắc ấy, niềm tin và sự hy vọng của mỗi người đều đặt lên những kẻ phản chiếu chính mình, như những tấm gương đồng cảm.
Từ đó, một sợi dây mong manh, nhưng vô cùng chặt chẽ, được dệt nên từ lòng tin và sự đồng điệu. Nó bao bọc, an ủi, nhưng đồng thời cũng giam hãm, trói buộc. Như một con cá đang cố gắng vươn ra đại dương mênh mông, nhưng người chủ của nó lại sợ nó chết đuối. Một nghịch lý đáng buồn cười, nhưng không kém phần ám ảnh.
Khúc Mộ Hàn tựa như chú cá Bladefin Basslet, nhỏ bé nhưng rực rỡ, đang tận hưởng những ước mơ giữa các rạn san hô sâu thẳm vùng biển Caribbean. Thế nhưng, một đợt sóng vô tình đẩy cậu trôi dạt vào lòng đại dương mênh mông, nơi ẩn chứa đủ loại sinh vật khổng lồ và đầy nguy hiểm. Thương trường, tựa biển cả, là nơi mà những con Huyết Anh Vũ săn mồi không thể ngồi yên, chờ Bladefin Basslet yếu thế để nuốt chửng.
Trong cuộc họp Đại hội đồng cổ đông khẩn cấp, đám cá mập ấy, những kẻ săn mồi khôn ngoan, đang liên kết với nhau thành các phe phái, nhắm thẳng vào Khúc Mộ Hàn, mong muốn đẩy cậu khỏi chiếc ghế quyền lực. Dương Hiểu Phong, chủ tịch đại hội đồng, đang bình tĩnh phân tích thiệt hại và bàn thảo dự án, trong khi những gương mặt già nua phía dưới, đầy vẻ đố kỵ và nhăn nhúm, không ngừng liếc mắt dò xét. Một lão già cất lời, không đợi cuộc họp đi đúng trình tự:
"Tôi đề nghị giáng chức CEO của cậu Hàn."
Ngay lập tức, ánh mắt sắc lạnh của các cổ đông hướng về phía Dương Hiểu Phong, chờ đợi phản ứng. Khúc Thiệu Huy, một cách điềm nhiên, đặt tách trà Darjeeling xuống, giọng trầm ấm vang lên như một cơn gió nhẹ thổi qua:
"Tôi không đồng tình. Khúc Mộ Hàn đang nắm dự án đồng hồ GPS, đây là bước tiến quan trọng với Công nghệ Hưng Thịnh."
Nhưng lời Thiệu Huy vừa dứt, một giọng nói khác vang lên, khàn đục và lạnh lẽo, khiến cả phòng họp xoay mình về phía cửa. Lý Minh Hoàn, trong bộ âu phục đỏ rượu vang, lững thững bước vào. Sự xuất hiện của hắn như một luồng gió mới, nhưng cũng đầy áp lực, như muốn cuốn phăng mọi kẻ ngáng đường.
"Người nắm bản thảo dự án, chính là tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro