Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

QUYỂN 1: CHƯƠNG 01: KHÚC MỘ HÀN

Chương 01

Khúc Mộ Hàn

⤘⬽

"Trên tạp chí Forbes mùa này, cái tên Khúc Mộ Hàn vẫn giữ vị trí nổi bật. Cậu ta còn trẻ nhưng thật tài giỏi, phải không?" Trịnh Hiểu Tinh, với ly Tequila Ley 925 trong tay, nằm dài trên sofa ở quán rượu, cảm thán.

Cái tên Khúc Mộ Hàn đã như cánh chim lạ vút lên trên bầu trời Đại Long Vạn suốt ba năm qua, khiến mọi người không khỏi ngoái nhìn. Dòng dõi họ Khúc, tựa như dòng sông chảy từ ngàn đời, mang theo trong mình nét đẹp của nghề thêu tranh, thứ nghệ thuật được gìn giữ và truyền lại qua bao thế hệ, làm rạng danh khắp chốn. Ở tuổi hai mươi, Mộ Hàn được hai người cha tin tưởng giao phó cả gia tài, mong cậu tiếp tục nối bước con đường xưa. Thế nhưng, trong làn gió đổi thay của công nghệ, cậu đã khẽ nghiêng buồm, đưa Hưng Thịnh, từ một tập đoàn sản xuất tranh thêu, lặng lẽ chuyển mình, trở thành người tiên phong trong lĩnh vực sản xuất điện tử. Và như thế, cái tên "Công nghệ Hưng Thịnh" vang lên, chiếm lĩnh thị trường, tỏa sáng rực rỡ tựa những vì sao trên nền trời Đại Long Vạn.

Khi những người đồng trang lứa còn đang mải miết bước chân trên giảng đường, băn khoăn về tương lai, thì ở tuổi hai mươi, Khúc Mộ Hàn đã đứng trên đỉnh cao của xu thế, tự mình vạch ra con đường và làm chủ vận mệnh. Vì thế, cái tên Khúc Mộ Hàn chẳng còn là điều xa lạ tại Đại Long Vạn, ngày càng trở thành tiêu điểm dưới ngòi bút của cánh báo chí.

Dòng họ bên ngoại đã từ lâu là nơi ươm mầm cho những nhan sắc khuynh quốc, nghề diễn viên cũng theo đó truyền từ đời này sang đời khác. Trai gái trong gia tộc đều thừa hưởng nét đẹp làm say lòng người. Thế nhưng, Khúc Mộ Hàn dường như còn là một ngoại lệ giữa những nam nhân trong gia tộc. Cậu lớn lên với dung mạo thanh tú, đường nét sắc sảo tựa như một tác phẩm nghệ thuật, đôi mày cong vút, mắt phượng long lanh, làn da trắng ngần, thân hình thon gọn. Bởi thế, hình ảnh của Mộ Hàn trên tạp chí không khác gì một ngôi sao, lôi cuốn ánh nhìn, tựa diễn viên hay người mẫu chuyên nghiệp.

Tin đồn về Khúc Mộ Hàn yêu thích những bóng hình nam tử đã từng thoảng qua, nhưng những lời đó tựa như cơn gió nhẹ, chẳng đủ sức làm lung lay sự nghiệp vững chắc của cậu. Mộ Hàn vẫn là một làn gió mới mẻ, đầy sức sống trong mắt người dân Đại Long Vạn, thổi vào những điều khác biệt và ấn tượng.

Khuôn mặt của Hàn Dương không hề để lộ một chút cảm xúc, như thể ánh đèn mờ ảo trong quán rượu đã lặng lẽ che giấu đôi mắt đen láy, sâu thẳm đầy bí ẩn. Hôm nay là cuối tuần, và như một thói quen cũ, anh lại cùng bạn bè tìm đến quán rượu quen thuộc, nơi những câu chuyện dở dang thường được tiếp tục bên ly rượu nồng.

Hàn Dương, cháu đích tôn của gia tộc Mạc, là người thừa kế Tranquil Spaces, tập đoàn đứng đầu trong lĩnh vực tài chính và bất động sản khắp Đại Long Vạn. Khác với Khúc Mộ Hàn, Hàn Dương không ưa xuất hiện trước mặt báo chí. Dù vậy, cả Đại Long Vạn đều truyền tai nhau rằng những tòa cao ốc hoa lệ vươn lên trời cao đều được dựng xây dưới bàn tay tài tình của anh, cháu đích tôn ba đời của dòng họ Mạc danh giá.

Là một người không mấy hứng thú với những thú vui hưởng lạc, phần thời gian chính của anh chỉ để dành xem tin tức tài chính và đọc tạp chí.

Dạo gần đây, cái tên Khúc Mộ Hàn xuất hiện với tần suất rất dày đặc trong cuộc sống của anh.

Trong buổi đấu giá từ thiện của gia tộc Trịnh tuần qua, Khúc Mộ Hàn đã là người cuối cùng giơ cao bảng đấu giá, chốt lại phiên với chiếc đàn Stradivarius trị giá 20 triệu USD. Hàn Dương vốn dĩ đã để mắt đến cây đàn quý hiếm này, nhưng lại bị thiếu niên ấy nhẹ nhàng vượt qua, như một cú "hẫng tay trên" đầy bất ngờ.

Là người chưa từng biết mùi thất bại, nhưng khoảnh khắc chiếc đàn Stradivarius vuột khỏi tay đã để lại trong lòng Hàn Dương một chút vương vấn khó chịu. Không phải vì anh không có khả năng giành được chiếc đàn, mà bởi trong khoảnh khắc thiếu niên ấy giơ bảng lên, đôi mắt quyến rũ như áng mây giăng đã khiến anh không khỏi sững sờ.

Thế nhưng, trong anh không hề bùng lên ngọn lửa phẫn nộ, chỉ còn lại chút cảm xúc lơ lửng, như thể một điều gì đó vừa nhẹ nhàng vướng lại trong tâm hồn, mơ hồ và khó nắm bắt.

Hàn Dương, ở tuổi hai mươi tám, mang trong mình một vẻ ngoài đầy cuốn hút, toát lên sự cấm dục như thể từ một thế giới khác. Làn da rám nắng khỏe khoắn bao bọc quanh những đường nét gương mặt sắc sảo, tựa như được chạm khắc từ đá cẩm thạch. Đôi mắt sâu thẳm, như đáy vực chất đầy những linh hồn ẩn nấp, phản chiếu sự thông minh và tự tin. Đôi lông mày rậm được định hình hoàn hảo, tạo nên vẻ nghiêm nghị nhưng lại chứa đựng một sự quyến rũ khó cưỡng. Thân hình rắn chắc, khung xương hàm nam tính, tất cả như hòa quyện, khắc họa nên hình ảnh một chàng kỵ sĩ trong mơ, làm say đắm biết bao trái tim thiếu nữ ở Đại Long Vạn.

Nhưng trái tim anh vẫn mãi là tảng băng lạnh lẽo, chưa từng lay động vì bất kỳ ai. Cho đến giây phút anh bắt gặp ánh mắt ấy, ánh mắt tựa vầng trăng cô tịch giữa đêm dài.

Từ lúc nào mà khung cảnh xung quanh trong quán rượu đã nhạt nhòa, lùi xa khỏi tâm trí Hàn Dương, chỉ còn lại hình ảnh của chàng thiếu niên ấy trong đầu. Những suy nghĩ về cậu thiếu niên vẫn quẩn quanh, tựa như một bóng hình khó phai, lặng lẽ in sâu vào tâm hồn anh.

.

Khúc Mộ Hàn...

Bóng dáng nhỏ nhắn, thon thả ấy bước vào quán rượu, như một bức tranh hoàn mỹ. Nhưng không phải là một cô gái, mà là một chàng thiếu niên, mang theo hơi thở của thanh xuân rạng rỡ, nhưng khuôn mặt lại ẩn chứa vẻ trầm lắng và diễm lệ đến nao lòng.

Chiếc áo sơ mi xanh navy ôm nhẹ lấy thân hình chàng, với tay áo được xắn lên đầy phóng khoáng. Mộ Hàn mặc quần tây, không thắt dây nịt, hai nút áo trên để hờ, mở ra, phảng phất một sự cởi mở mà vẫn đầy mê hoặc.

Mỹ thiếu niên, với mái tóc màu hạt dẻ mềm mại, đôi mắt phượng sắc bén lướt nhẹ khắp quán rượu, tựa như tìm kiếm điều gì đó. Rồi đột nhiên, một bóng hình quen thuộc vẫy tay gọi cậu, như một sợi dây vô hình kéo cậu lại gần.

"Mộ Hàn, bên này!" Trần Lạc Vân mỉm cười, ánh mắt sáng lên khi bắt gặp thiếu niên, như một tia nắng len lỏi qua màn sương, ấm áp và thân quen.

Hôm nay, Mộ Hàn vừa khép lại một hợp đồng trị giá hàng nghìn tỷ với đối tác Tây Âu, mở ra một trang mới đầy hứa hẹn cho tập đoàn. Nhân dịp này, cậu đã phá lệ, tìm đến người bạn cũ Lạc Vân, người đã lâu chưa gặp, để chia sẻ khoảnh khắc hiếm hoi thư giãn sau những ngày bận rộn.

Lạc Vân, chủ nhân của quán rượu này, là con trai trưởng của tập đoàn Hiên Vân, nơi nắm giữ thị trường kinh doanh rượu và thâu tóm hầu hết các quán rượu lớn ở Đại Long Vạn. Không chỉ là một đối tác, Lạc Vân còn là một trong số ít những người bạn thân thiết của Mộ Hàn, một tình bạn quý giá giữa chốn thương trường lạnh lùng.

Hai năm trước, Lạc Vân đã rời xa Đại Long Vạn, sang trời Tây để theo đuổi tấm bằng tiến sĩ danh giá. Kể từ đó, hai người đã xa cách, mỗi người bận rộn với con đường riêng, để giờ đây, cuộc gặp gỡ này trở thành một dịp hiếm hoi.

"Vân, đã lâu không gặp" Mộ Hàn ngồi đối diện với Lạc Vân, ánh mắt đượm vẻ mệt mỏi sau những ngày dài cật lực. Cuộc đàm phán với tập đoàn Tây Âu đã khiến cậu phải thức trắng, mỗi ngày như dài thêm, thời gian chỉ còn là những con số vô nghĩa khi cậu chỉ có thể nghỉ ngơi vỏn vẹn hai tiếng. Phần còn lại, cậu đã dành để đấu trí với những luật sư hàng đầu của Đại Long Vạn.

Hôm nay, khi chiến thắng đã nắm chắc trong tay, Mộ Hàn mới cho phép bản thân thả lỏng, tận hưởng chút thư thái, như một chiếc lá nhẹ nhàng buông xuống sau cơn gió cuốn dài.

"Hôm nay có người hỏi về chai Macallan 1926 Fine & Rare, nhưng anh biết cậu sẽ đến, nên đã giữ lại cho cậu." Lạc Vân khẽ phất tay ra hiệu cho quản lý. Ngay sau đó, người quản lý nhẹ nhàng nói qua bộ đàm, và chỉ năm phút sau, chai Macallan 1926 Fine & Rare đã được đặt trên bàn, bên cạnh là một khay trái cây tươi và những món ăn nhẹ, tất cả đều sẵn sàng cho cuộc gặp gỡ của hai người.

Mộ Hàn ngắm nhìn màu đỏ thẫm sóng sánh của ly rượu, một nụ cười khẽ thoáng qua môi trước khi cậu nhấp một ngụm. "Hương vani, trái cây, socola và caramel... Hậu vị thật dài, thật sảng khoái. Cảm ơn cậu, Vân."

"Hàn, đã lâu không gặp, nhưng khả năng thưởng thức rượu của cậu vẫn tinh tế như ngày nào." Lạc Vân cảm thán, trong mắt y, Mộ Hàn luôn là hình mẫu của sự hoàn hảo. Ở tuổi hai mươi sáu, Lạc Vân đã gặp gỡ và tiếp xúc với nhiều người, nhưng mỗi khi đối diện với Mộ Hàn, y không khỏi cảm nhận rằng, thiếu niên này trưởng thành hơn nhiều so với độ tuổi thực của mình.

Như Lạc Vân đã từng nhận thấy, Mộ Hàn dường như không có khuyết điểm nào. Xuất thân từ một gia tộc danh giá, nơi truyền thống thư hương đã hun đúc, cậu từ nhỏ đã được đào tạo như một người thừa kế hoàn hảo, không chỉ về tài năng mà còn về phẩm cách.

Gia tộc Khúc không thiếu người con trai để nối dõi, nhưng điều khiến Mộ Hàn nổi bật chính là sự xuất sắc vượt bậc. Cậu trầm lặng, nhưng không quá khắc khổ; vẻ đẹp ấy, thanh tú mà hút hồn, giọng nói mềm mại, nhưng đầy kiên định. Mộ Hàn làm việc với sự kiên nhẫn và luôn giữ vững chính kiến của mình, như một viên ngọc sáng giữa bao nhiêu thế hệ.

Những môn nghệ thuật như cưỡi ngựa, bắn cung, chơi đàn... và đặc biệt là thêu tranh, tất cả đều như dòng chảy mềm mại của tuổi trẻ Mộ Hàn, nơi cậu thể hiện tài năng của mình một cách tự nhiên và điêu luyện.

Y không quá bất ngờ với thiếu niên hai mươi đã đứng đầu gia tộc, vì cậu rất xứng đáng.

Tay nghề thêu tranh của Mộ Hàn điêu luyện đến mức từng đường kim mũi chỉ dường như đều mang linh hồn của riêng chúng. Cậu có thể thêu ra những đường nét mềm mại như nước chảy, hoặc cứng cáp như đá tạc, mỗi chi tiết đều phảng phất nét cách tân, tạo nên dấu ấn độc đáo. Những tấm vải mà Mộ Hàn từng thêu được trưng bày trang trọng ở sảnh chính của Hưng Thịnh, như một minh chứng cho tài năng vượt trội của cậu.

Thế nhưng, tiếc thay, Mộ Hàn không chọn con đường nối nghiệp truyền thống của gia tộc. Cậu dường như đã chọn hướng đi khác, nơi công nghệ và kỹ thuật hiện đại tỏa sáng.

Trần Lạc Vân chính là người đã tận mắt chứng kiến Mộ Hàn thực hiện cuộc cách mạng tái cấu trúc sản nghiệp, từ một mô hình sản xuất truyền thống chuyển mình sang phát triển công nghệ và kỹ thuật hiện đại. Như một người nghệ sĩ trên sân khấu, Mộ Hàn đã dẫn dắt tập đoàn gia tộc bước vào một kỷ nguyên mới, mạnh mẽ và đầy triển vọng.

Trong giai đoạn ấy, ánh mắt của thiếu niên luôn vương một nỗi phiền muộn sâu thẳm, khi những cổ đông trong tập đoàn phần lớn đều tỏ ra không đồng tình với con đường cậu chọn. Nhưng rồi, khi Mộ Hàn cùng đội ngũ của mình cho ra đời sản phẩm khóa cửa thông minh, giá trị của Hưng Thịnh lập tức vươn lên mạnh mẽ như cánh chim đại bàng chạm đến bầu trời. Đứng trước tập đoàn, Khúc Mộ Hàn với giọng điệu đầy tự tin tuyên bố rằng mình xứng đáng với vị trí dẫn đầu.

Khoảng thời gian đó, tuy chỉ kéo dài một năm, nhưng đủ để Lạc Vân cảm kích trước tài năng và sự kiên định của thiếu niên. Y không ngần ngại trở thành khách hàng đầu tiên, ủng hộ con đường mà Mộ Hàn đã chọn, như một sự công nhận thầm lặng nhưng chân thành.

"Hàn, cậu có dự định gì sắp tới không?" Lạc Vân khẽ hỏi, ánh mắt hướng về phía Mộ Hàn.

"Em dự định sẽ tốt nghiệp vào năm sau và sáp nhập với Công nghệ & Kỹ thuật InnoTech," Mộ Hàn đáp lại, đôi mắt hờ hững thoáng lướt qua anh, không quá xa cách nhưng cũng không hẳn gần gũi. Đó là cách mà cậu thường đối diện với người quen, đôi chút lơ đãng nhưng vẫn đầy quyến rũ, tựa như một cơn gió nhẹ thoảng qua, chỉ để lại chút cảm giác mơ hồ khó quên.

"Thành công quá, khiến anh suýt quên rằng cậu vẫn còn là một sinh viên." Lạc Vân nói với nụ cười trên môi, lời nói nửa đùa nửa thật, vì y vốn biết Mộ Hàn vẫn đang theo học, nhưng những gì cậu đã đạt được khiến điều ấy dường như bị lãng quên giữa vô số thành tựu.

Cuộc đời Khúc Mộ Hàn dù có được lót sẵn những tấm thảm lụa mềm mại, nhưng mỗi bước chân cậu đi đều là dấu ấn của sự nỗ lực không ngừng. Cậu không chỉ bước đi trong sự ưu ái, mà còn tự tay mở ra con đường riêng của mình, bằng sự cố gắng và quyết tâm.

Mộ Hàn là sinh viên của Đại học Đại Xuyên, một ngôi trường danh giá bậc nhất trong lĩnh vực công nghệ và kỹ thuật tại thủ đô Đại Long Vạn. Ngưỡng đầu vào nơi đây cao vời vợi, chỉ 1% dân số cả nước có đủ tư chất để được đặt chân vào ngôi trường này. Điều đó khiến Đại Xuyên không chỉ là nơi của những kẻ xuất chúng, mà còn là biểu tượng của tài năng và trí tuệ.

Đại Xuyên không chỉ đòi hỏi những điểm số cao ngất ngưởng, mà còn yêu cầu sinh viên phải vượt qua một kỳ kiểm tra năng lực khắc nghiệt, kiểm tra toàn diện cả trí tuệ lẫn phẩm chất. Cuối cùng, chỉ những người thực sự xứng đáng mới được chọn, những người có đủ khả năng để trở thành những người dẫn dắt tương lai, làm chủ vận mệnh của đất nước.

Trong giới thượng lưu, chỉ có năm cái tên được ghi danh tại ngôi trường danh giá này: Mạc Hàn Dương, Vương Nhã Tâm, Đỗ Kiệt Nhân, Nguyễn Minh Nhã, và tất nhiên, Khúc Mộ Hàn. Những cái tên ấy như những vì sao sáng chói trên bầu trời tri thức, đại diện cho những tài năng kiệt xuất của thế hệ mới.

.

"Dương, cậu có thấy tôi nhìn nhầm không? Hình như chàng trai trẻ bàn bên đang thưởng thức chai Macallan 1926 Fine & Rare," Đỗ Kiệt Nhân ngạc nhiên, ánh mắt sững sờ khi nhìn sang bàn bên.

Hôm nay, Kiệt Nhân cùng hai người bạn Hàn Dương và Hiểu Tinh tìm đến quán rượu này, nơi duy nhất ở Đại Long Vạn sở hữu chai Macallan 1926 Fine & Rare, loại rượu 60 năm tuổi. Thế nhưng, khi họ gọi món, quản lý chỉ lắc đầu, cho biết rằng chai rượu đã được một vị khách quý của ông chủ đặt riêng, như một món quà quý giá chỉ dành cho người xứng đáng.

Thế nhưng, giờ đây, chai rượu quý giá ấy lại nằm trong tay mỹ thiếu niên bên cạnh. Đỗ Kiệt Nhân, xuất thân từ một gia tộc danh giá, thường xuyên tiếp xúc với những đối tác lớn tuổi trong ngành xuất khẩu, tự nhủ rằng "khách quý" của ông chủ chắc hẳn sẽ là những người đàn ông trưởng thành, từng trải.

Điều khiến anh bất ngờ là "khách quý" lại là một chàng thiếu niên trẻ tuổi, điều này khiến Kiệt Nhân dấy lên một sự tò mò mãnh liệt về mối quan hệ giữa chủ quán và mỹ thiếu niên ấy, như một bí mật chưa được hé lộ.

"Kiệt Nhân, cậu không theo dõi tin tức sao? Đó chính là Khúc Mộ Hàn mà tôi đã nhắc đến trước đó," Trịnh Hiểu Tinh, với ánh mắt kiêu hãnh, nhìn Kiệt Nhân như thể đang chỉ ra một điều hiển nhiên đã bỏ lỡ.

Hiểu Tinh không khỏi tự mãn, bởi trong mắt anh, người thực tế còn đẹp hơn cả trong hình ảnh đã được chỉnh sửa. Là một ông trùm trong giới giải trí, sở hữu tập đoàn lớn, hắn đã tiếp xúc với vô số diễn viên, ca sĩ và người mẫu, nhưng Mộ Hàn dường như mang đến một sức hấp dẫn vượt trội, khiến trái tim hắn xao xuyến.

Hiểu Tinh hắn tâm đắc, người bên ngoài còn đẹp hơn trên ảnh.

Mỗi lần chụp hình cho tạp chí, phải trải qua quá trình chỉnh sửa cẩn thận, nên phần lớn những hình ảnh trên đó luôn đẹp hơn thực tế. Thậm chí, có những người mẫu ngoài đời lại khác xa so với những gì người ta thấy trên trang giấy, nhưng Mộ Hàn thì không, cậu là một sự hoàn hảo không cần thêm thắt.

Thế nhưng, Mộ Hàn lại là một trường hợp đặc biệt. Những hình ảnh trên tạp chí, dù được chỉnh sửa sắc sảo, lại mang đến vẻ nghiêm nghị và xa cách. Ở ngoài đời, dù chỉ mới đôi mươi, cậu vẫn là một thiếu niên với những đường nét mềm mại, nhưng đôi mắt phượng kia lại toát lên sức hút quyến rũ khó cưỡng.

Đẹp hơn cả... nữ nhân.

Hiểu Tinh không khỏi nuốt nước bọt, một cảm giác lạ lùng len lỏi trong lòng. Dù bản thân không mấy quan tâm đến giới tính, nhưng vẻ đẹp của Khúc Mộ Hàn khiến Hiểu Tinh không thể không ngưỡng mộ. Chỉ một chút...

"Khúc Mộ Hàn..." Một lần nữa, cái tên ấy vang lên, không phải trong tâm trí Hàn Dương mà như một thực thể sống động trước mắt. Anh không thể không hướng ánh nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, sự tò mò và ấn tượng cuộn trào trong lòng.

Vẫn là ánh mắt ấy, sâu thẳm như vũ trụ không sao, mang theo sự cuốn hút kỳ lạ. Đôi mắt phượng ngấn nước, đẹp đến mức khiến lòng người xao xuyến. Vòng eo của cậu thật thon thả, ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi, đủ để người ta hình dung được độ quyến rũ mà nó mang lại. Đôi chân của mỹ thiếu niên lại đầy đặn, chẳng chút gầy gò, như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.

Cặp mông ấy...

Mộ Hàn khẽ cười chào Lạc Vân. Dù cuộc gặp gỡ chỉ mới trôi qua ba mươi phút, nhưng cậu vừa nhận được cuộc gọi từ luật sư Nguyễn về những điều khoản mới trong hợp đồng. Điều đó buộc cậu phải quay về để thảo luận, như một nhành hoa vội vã rời khỏi ánh sáng để tìm về gốc rễ.

Mộ Hàn bước xuống dưới, hướng về phía những người quen, không còn đi qua lối dành riêng cho khách VIP, mà chọn con đường nhộn nhịp, đông đúc của quán rượu, nơi những tiếng cười và âm nhạc hòa quyện thành bản giao hưởng của cuộc sống.

Ánh đèn trong quán đã chuyển sang sắc vàng ấm áp, nhạc nhẹ vang lên, báo hiệu rằng đã một giờ sáng. Ánh sáng như hòa quyện vào bóng dáng thiếu niên, làm nổi bật vẻ đẹp như thiên sứ của cậu. Lúc này, những vị khách xung quanh quán mới nhận ra sự hiện diện của mỹ thiếu niên, không khỏi dời ánh mắt, như bị cuốn hút bởi một sức mạnh vô hình.

Tại đây, không có tiếng la hét ầm ĩ, bởi lẽ đây là quán rượu dành cho giới thượng lưu. Những tiểu thư và công tử đã được dạy dỗ lễ nghi từ tấm bé, điều đầu tiên trong những bài học ấy là không được thất thố, giữ gìn hình ảnh và phẩm cách của bản thân.

Nhưng những ánh nhìn ấy vẫn như dán chặt vào người cậu. Cặp mông... rất căng tròn, một hình ảnh thật sự cuốn hút. Đúng vậy, Mộ Hàn không phải là mẫu người gầy gò ốm yếu; cậu được chăm sóc tỉ mỉ, với vòng eo thon gọn nhưng lại đầy đặn ở mông và đùi. Đây chính là tiêu chuẩn sắc đẹp trong thời đại này, khiến mỹ thiếu niên trở thành hình mẫu lý tưởng trong mắt bao cô gái quý phái.

"82..." Hàn Dương, với vẻ mặt không chút biến đổi, không khỏi thốt lên. "Cậu đang nói về số gì vậy?" Trịnh Hiểu Tinh hỏi, ánh mắt tò mò. Nhưng Hàn Dương chỉ im lặng, không trả lời. Chỉ mình anh hiểu rằng con số vừa thốt ra chính là hình ảnh của cặp mông kia...

⤘⬽

Hoa Cúc: Tôi đã phóng đại lên để khám phá những khuyết điểm trong những điều hoàn hảo nhất, mong mọi người hãy ném đá nhẹ tay. Đây là khởi đầu của một câu chuyện teenfic, nhưng về sau sẽ chuyển mình thành ficteen, nơi tôi sẽ nhẹ nhàng giơ tay và tập trung vào cuộc chiến thương trường đầy khốc liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro