Chương 11 : Hoán Tính
Chương 11 : Hoán Tính
– Nè...hihi
– Giờ đi ngủ
– Đi, a ẵm qua
– Không cần
– Cải bướng quá
– Tôi vậy đó !
– Chuẩn bị ngủ đi. Đánh răng đi
– Đợi anh nha
...
Đi quanh phòng, Huy thấy Khang để nhiều bức ảnh của mình khi bé có cả những bức ảnh "ở truồng tắm mưa"
– Này, nhìn gì say đắm thế?
– Hồi bé dể thương quá ha
– Bộ gờ ko dể thương sao? * hắn chu môi*
– Đi ngủ đi, nhìu chuyện quá
– Đi
...
– Nè, thiếu rồi
– Thiếu gì nữa?
– Ôm chứ gì
– Nhưng..
– Mau
– Kì lắm
– Không thì để anh ôm *khoác tay để Huy nằm lên ôm vào lòng*
– Rồi, ngủ đi
– Lại thiếu 1 lần nữa
– Mún gì nữa đây?
– Hun
– Thì...
– Chiều hun anh rồi còn gì, ngại gì
– Thì...*chụt*
– Ngọt quá, ngủ ngon nha vk iu
– Nè, đặt đồng hồ chưa?
– Rồi
– Ừm ngủ ngon
– Hum nai là đêm ngon nhất của anh rồi
– Ngủ mau
– Tuân lệnh bà xã
...
– O.a.a.a.a.......... sao trời mau sáng thế nhỉ.......... cậu ta chưa dậy sao? Nhìn kĩ cũng dth chứ, nhưng sao bình thường cậu ta mạnh mẽ và LÌ LỢM quá vậy, ĐÁNG GHÉT
– Này, sáng sớm bị chửi là sao?
– Dậy khi nào thế?
– Tưởng khen người ta ai dè chửi người ta vậy đó
– Nghe hết luôn hả?
– Nói xấu mà la lớn kiêu không nghe sao được
– Thì xin lỗi....
– Có gì đâu mà chù ụ vậy, a nói đùa thui mà
– Chọc à, chọc này, chọc này – mỗi chữ "chọc này" là mỗi lần Khang bị chọt cù lét
– Chọc anh hả, chọc hả – Khang cũng đâu vừa
– 2 cậu xuống ăn sáng
– Daaaaaaaaaaaaaaaạ,xuống liền
– Đồng hồ mà cậu.......à ko a nói đó hả
– Lun lun đúng giờ
– Lỡ ngủ say quá không nghe thì sao?
– Mở cửa vào thôi
– Giờ mấy giờ
– Mới 5h45 thôi
– Sao trời sáng vậy
– Chắc hum nai a có e nên ông trời ổng cũng vui nên "dậy sớm" lun
– Văn chắc cũng cao điểm ha
– Qúa khen
– Mau đi đánh răng đi, tôi...à ko, em về phòng đây
– Chắc phạt nữa quá
– Hứa, không lần sau
– Nhớ nha
– Rồi về trước nha
– Ừm
...
– Tối qua mình ngủ ngon thật,không biết sao ấm nhỉ
...
– Này, anh qua đây chi vậy
– Đánh rang chung với em
– Chi
– Cho vui. Mau đi vô đánh răng
...
– 2 đứa tối qua làm gì mà xuống trễ thế
– Ở 2 phòng khác nhau mà LÀM được j mẹ
– Đừng trưởng mẹ không biết, mẹ thấy rõ rằng 2 đứa dắt tay vô phòng
– *làm sao để mẹ thấy luôn vậy?* – Huy "liếc liếc"
– *anh không biết *- "hắn nhún nhún vai"
– Ăn lẹ đi đi học
– Con xin phép
– Để anh chở em
– Em thích đi bộ
– Thôi, lên anh chở, hay nhờ bác Thanh cũng dk mà
– Nhưng em thích đi bộ
– Cũng được, a đi với em
– Qoa , cậu 2 nhà ta hum nai mún đi bộ lun kìa
– Vợ con mún thế mà mẹ
– *nhéo nhéo*
– Thôi, 2 vợ chồng bây đi học tốt nha
– Cám ơn mẹ
....
– Chết quên lấy nón với khẩu trang rồi
– Nè, anh có đem nè
– Sao tự nhiên có trong cặp vậy
– A biết e ko thiếu ki ra đường mà
– Điều tra dữ quá
– Màu xanh biển đấy
– Em còn thiếu cái nón, đôi giày màu này thôi đó
– Để anh mua cho
– Em tự mua được rồi
– Coi như, quà lễ hỏi ^_^
– Lo đi học đi, trễ giờ rồi
– Yes Sir
– Nè, vè lớp đi
– Ừm , trưa gặp nha
– Ừm bye
– Bye em
...........
– Đại ca, sao hum nai đi với ông thầy vậy?
– Thì gặp giữa đường
– Hay anh mún "làm quen" có gì cho e "quen" vs
– Mày nghĩ tao hay nịnh vậy sao
– Dạ không
...
– Cậu kia sao không về lớp? - Một anh chàng
– Chào thầy em là.... ủa, anh Hưng
– Tưởng em quên rồi chứ
– Anh cũng dạy ở đây sao?
– ừm, đầu năm a bịnh không đi được , tuần trước cũng không , nay mới gặp đấy
– Anh dạy môn gì thế?
– Văn, còn em
– Em dạy Tin, Chủ nhiệm lớp 12Ạ lun
– Thì ra ng thầy quản sinh hay khen là em, 1 cái lớp siu quậy mà ko có hs vi phạm
– Mấy em cũng ngoan lắm anh
– Thôi, cũng trễ rồi, em về lớp dạy đi
– Em xin phép
– À, cho a số điện thoại rồi nước sau
– À, 016xxxxxxxx
– Lát a gọi nhé
– Bye anh
....
RENGGGGGGGGGGGGGGG
– Chào các em
– Bye thầy
Từ khi thầy Huy về trường, mọi thông tin trên facebook đều tràn ngập lời khen có cánh cho thầy. Ngay cả những tên học trò quậy phá cũng trở nen "bình thường" trở lại khi bài giảng thú vị, thu hút hơn
– Hi người yêu của anh
– Lên đây chi vậy
– Lên rủ em đi ăn
– Không ăn đâu
– Sao vậy?
– Mập
– Mập anh vậy iu mà
– Sao dạo này sến quá vậy
– Sến mới cua được người yêu dể thương này nè *nựng má*
– Huy à, anh..
– Anh Hưng, anh kiếm em à?
– Ừ..
– À, em xin phép 2 thầy, em có công chuyện đi trc
– Bye "em"
——————
f
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro