Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Phương Diệc Nhiên chui vào chăn, đặc biệt nằm lệch một chút để lại hơn nửa cái giường cho Phương Mặc. Không biết Phương Mặc đang làm gì mà nửa ngày còn chưa lên giường, Phương Diệc Nhiên hơi hé mắt nhìn, không khỏi kinh ngạc.

"Cậu làm gì vậy?"

"Ngủ." Phương Mặc ngẩng đầu nhìn Phương Diệc Nhiên ở trên giương trả lời. "Được không ạ?"

A? Phương Diệc Nhiên mất tự nhiên sờ sờ mặt, vẻ ngoài mình cũng khá là hiền hòa mà, sao cứ bị làm như là chủ nô ác nhân ác đức không cho người ta lên giường ngủ, giữa trời giá rét bắt người ta ngủ dưới sàn... Hơn nữa trong phòng cũng chỉ có một cái chăn dự bị, cậu ta dùng một nửa làm nệm một nửa đắp làm chăn, đã thế chân tay thì dài ngoằng, hoàn toàn không che hết được, phải cuộn người lại, dáng dấp đó muốn bao nhiêu thương cảm thì có bấy nhiêu, ai không biết lại tưởng Phương Diệc Nhiên tội ác tày trời đã ngược đãi cậu.

"Sao lại không được?" Vốn là hai người một phòng, không có lý do gì mình lại chiếm hết giường, không cho cậu ta ngủ. Tuy chỉ có một cái giường, nhưng là giường đôi, hai người đàn ông ngủ cũng không chật. Lẽ nào cậu ta thích ngủ dưới sàn? Ngại giường quá mềm? Người này quả nhiên là người sao Hỏa, khác với người Trái đất.

"Ồ." Phương Mặc như được cho phép, đứng dậy, gấp chăn cho vào tủ, sau đó nắm lấy góc chăn bò lên giường.

Phương Diệc Nhiên lại sửng sốt tiếp... Bởi vì cậu trừ một cái quần con thì không mặc một cái gì cả, cứ trần trụi như vậy. Đúng rồi, Phương Diệc Nhiên tự an ủi, nói không chừng người ta thích đi ngủ không mặc gì, ít ra còn để ý mình nên mới mặc cái quần lót.

Đợi tới khi Phương Mặc nằm xuống, Phương Diệc Nhiên tắt đèn. Cả ngày mệt mỏi, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi. Tuy trên máy bay lúc tỉnh lúc ngủ cũng được một giấc ngắn, nhưng còn chưa quen múi giờ, bây giờ cũng không quá buồn ngủ, chỉ là tinh thần uể oải.

Phương Diệc Nhiên nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, đang lúc nửa mộng nửa tỉnh hình như có một nguồn nhiệt xích lại gần, Phương Diệc Nhiên theo thói quen tưởng là Tiểu Bát liền kéo vào lòng, thế nhưng cảm giác trơn tuột đó, hoàn toàn khác hẳn với Tiểu Bát lông xù, khiến Phương Diệc Nhiên thoáng cái tỉnh táo.

Trừng mắt nhìn người sống sờ sờ trong lòng mình, hơn nửa ngày mới nhớ ra là đang ở Paris, cùng chung phòng với một người mẫu tên là Phương Mặc, người đang ôm đương nhiên là cậu ta.

Phương Diệc Nhiên nhất thời muốn rụt tay lại, nhưng làn da của Phương Mặc như là có lực hút khiến Phương Diệc Nhiên lưu luyến lấy ngón tay vuốt ve... Nhờ vào ánh trăng yếu ớt, Phương Diệc Nhiên đánh giá gương mặt của Phương Mặc.

Ánh trăng tạo ra bóng đổ trên mặt cậu, làm cho ngũ quan càng trở nên góc cạnh, ánh trăng óng ánh lại phủ lên cho cậu một tầng sáng bạc, gương mặt nam tính dường như dịu dàng đi không ít, vẻ mặt ngủ say đáng yêu ngoan ngoãn như trẻ con, Phương Diệc Nhiên lấy tay vuốt ve chân mày, sống mũi, rồi điểm trên đôi môi cậu.

"Ưm..." Phương Mặc phát ra một tiếng mớ không rõ ràng, như là không chịu được sự quấy rầy, lại còn lấy đầu cọ cọ lên tay Phương Diệc Nhiên, không khách khí mà gối đầu lên hõm vai Phương Diệc Nhiên, sau đó toàn bộ thân thể cũng dán sát lên, tay chân cùng chen chúc vào lòng Phương Diệc Nhiên.

Phương Diệc Nhiên nhìn Phương Mặc tự chui vào lòng mình, dở khóc dở cười, tốt nhất đợi tới khi cậu tỉnh lại đừng nghĩ là y giở trò gì. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cánh tay đang ôm lấy eo Phương Mặc lại không có ý định thu hồi, trái lại còn tiếp tục ăn đậu hũ của trai đẹp, tay kia thì luồn qua cổ Phương Mặc ôm lấy vai cậu. Tư thế bây giờ hoàn toàn giống hai người yêu nhau rồi...

Có người nói ai có tư thế ngủ như Phương Mặc đều là thiếu cảm giác an toàn, cho nên mới hay co chân co tay lại, giống như ở trong bụng mẹ. Trái tim Phương Diệc Nhiên tan chảy, nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên trán cậu, hóa ra chỉ là một đứa trẻ to xác mà thôi.

Thi thoảng vuốt nhẹ trên lưng Phương Mặc, như là vuốt lông cho Tiểu Bát ở nhà, Phương Diệc Nhiên cũng dần dần trở lại với giấc ngủ.

Tới khi tỉnh dậy, là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Phương Diệc Nhiên rụt đầu trốn vào trong bóng tối, ánh mặt trời chói mắt, tiếng điện thoại đáng ghét kia hình như có người nhận hộ, Phương Diệc Nhiên hàm hồ hỏi: "Ai vậy?"

"Không có gì, anh ngủ tiếp đi." Âm thanh nhẹ nhàng vang bên tai.

Phương Diệc Nhiên cũng không mở mắt, hoàn toàn trong trạng thái mơ màng, cọ cọ vào cậu hỏi: "Tiểu Bát sao ngươi lại nói được?"

Trên đầu truyền đến tiếng cười khẽ, sau đó trên cằm ngứa ngứa, lại liếm mình, Phương Diệc Nhiên đẩy cái đầu xù lông ra "Tiểu Bát đừng quậy."

Tiểu Bát quả nhiên không nháo nữa, còn kéo chăn cho y, "Chu Viêm gọi điện bảo anh xuống ăn sáng, anh muốn ăn gì, em đi lấy."

"Chu Viêm ở dưới lầu nhà chúng ta làm gì?" Phương Diệc Nhiên nhắm mắt thắc mắc, tiện thể theo thói quen sờ lưng Tiểu Bát. Hửm? Sao lại trơn trơn? Rụng lông?

Phương Diệc Nhiên hơi tỉnh một chút, he hé mắt nhìn Tiểu Bát, sao qua một đêm lại biến thành thế này? Hơn nữa lông trên người đi đâu rồi? Phương Diệc Nhiên thắc mắc vuốt ve người Tiểu Bát, sau đó trên môi có cảm giác mềm mại, một đầu lưỡi mịn màng liếm lên môi y.

Phương Diệc Nhiên không nghĩ nhiều, theo bản năng mút lấy đôi môi mỏng đó, cuốn lấy đầu lưỡi còn có vẻ ngốc ngếch, lôi kéo nó cùng quấn quít, thấp giọng rên rỉ thành tiếng, Phương Diệc Nhiên thấy thoải mái vô cùng, vừa tiếp tục hôn sâu hơn, xâm nhập vào giữa khoang miệng đối phương, vừa nghĩ kỹ thuật hôn của mình vẫn không thui chột, xoay người, đặt Tiểu Bát bên dưới, hai tay cũng không nhàn rỗi lần mò qua eo tới vùng cấm.

Chờ một chút! Tiểu Bát? Tiểu Bát? Mình đang hôn Tiểu Bát? Phương Diệc Nhiên sợ giật nảy cả mình, trợn lớn hai mắt nhìn, nhìn xong, thở phào, may mà mình còn chưa đói khát tới độ hôn một chú chó, là con người, lại còn là trai đẹp.

Hở hở? Trai đẹp? Ở đâu ra? Hôm qua mình đưa về nhà? Phương Diệc Nhiên nhìn người dưới thân bị mình hôn tới độ thở gấp, trí não xoắn vặn rốt cuộc trở lại thanh tỉnh, nhìn rõ người nọ là ai xong liền tỉnh táo hoàn toàn...

Phương Mặc... Phương Diệc Nhiên mệt mỏi vỗ trán, trời ạ, mình làm gì thế này, mới sáng sớm đã cưỡng hôn người ta, đợi đã, hình như là tự cậu ta hôn trước, nên mình mới mơ mơ màng màng đáp lại, nói như vậy vừa nãy liếm mình không phải là Tiểu Bát... Là cậu ta.

Phương Diệc Nhiên từ trên nhìn xuống Phương Mặc, nhất thời quên mất tư thế đen tối, trên mặt biến đổi đủ loại sắc thái, hồi ức lại vừa rồi mình mớ ngủ thì đã làm những chuyện kinh thế hãi tục gì...

"Cậu..." làm gì tự dưng lại hôn tôi vậy? Phương Diệc Nhiên ấp úng không thành lời, hôn y làm gì á? Rõ ràng là có ý đồ với y mà, hơn nữa không phải người ta đã nhìn chằm chằm y suốt chặng đường sao... Phương Diệc Nhiên đau đầu.

"Chào buổi sáng." Ngược lại Phương Mặc rất tự nhiên nhổm dậy, hôn một cái lên cằm Phương Diệc Nhiên, cười nói lời chào với Phương Diệc Nhiên.

"Chào buổi sáng..." Phương Diệc Nhiên mệt mỏi đáp lời, không biết phải nói sao.

Bởi người nào đó ngủ nướng, nên khi mà Phương Diệc Nhiên và Phương Mặc ăn sáng thì căn bản đã quá giờ. Phương Diệc Nhiên kéo Phương Mặc đi, nói: "Đến Paris sao có thể ăn sáng ở khách sạn được, để tôi đưa cậu đi ăn sandwich ngon nhất Paris."

Phương Mặc đương nhiên là không có ý kiến gì, đuổi theo Phương Diệc Nhiên. Phương Diệc Nhiên gọi xe, thành thạo dùng tiếng Pháp nói địa điểm, đến với món ngon của Paris. Dọc theo đường đi đương nhiên Phương Diệc Nhiên im lặng không đề cập đến chuyện xấu hổ ban sáng, Phương Mặc cũng không lên tiếng, cuối cùng để phá vỡ sự lặng lẽ đó, Phương Diệc Nhiên đành phải trò chuyện với tài xế.

Không ngoài dự đoán, không chỉ Tiếng Anh mà Tiếng Pháp Phương Diệc Nhiên cũng có thể nói lưu loát, bởi y từng du học ở Paris. Sau khi trò chuyện vài câu với tài xế, Phương Diệc Nhiên phát hiện Phương Mặc hoàn toàn không hiểu họ nói gì, đương nhiên là không chen miệng vào được, vì vậy lại chuyên tâm nhìn chằm chằm mặt mình... Phương Diệc Nhiên đau đầu, mặt y có gì đẹp đâu, người này dù gì cũng nên nhìn phong cảnh bên ngoài vẫn hơn chứ, nếu không thì lấy một cái gương tới tự soi, vẫn còn đẹp hơn mặt y. Nhưng cũng không đành nói thẳng, này, cậu đừng nhìn tôi nữa, như vậy có vẻ tự kỷ quá.

Cũng may không bao lâu thì tới nơi, Phương Diệc Nhiên cũng không đưa cậu tới nhà hàng sa hoa gì, chỉ là một tiệm bánh mì nhỏ, nhưng người ra vào rất đông, trên bảng hiệu viết Crêperie du Comptoir (đây là một tiệm bánh có thật đó ^^). Phương Diệc Nhiên bảo Phương Mặc chờ ngoài, mình thì chen vào trong, không bao lâu sau liền ôm bánh đi ra, xuyên qua cửa thủy tinh thấy Phương Mặc đang chờ bên ngoài, bỗng cảm thấy cậu nhóc kỳ quái này quả thật rất giống Tiểu Bát cùng tên...

Mỗi lần Tiểu Bát chờ ở ngoài tiệm đồ ăn sáng đều như thế này, hoàn toàn không thể ý tới những thứ xung quanh, không cho ai sờ vào nó, cũng không ăn thứ người khác đưa cho, chỉ chăm chăm nhìn vào cửa, trông chờ Phương Diệc Nhiên bước ra từ bên trong, sau đó vô cung thân thiết sáp lại gần. Phương Mặc đang chờ y bây giờ có thần sắc y xì Tiểu Bát, cũng hoàn toàn không để ý tới những người tiếp cận cậu vì tướng mạo anh tuấn, chỉ chuyên chú nhìn cửa.

Thấy Phương Diệc Nhiên đẩy cửa đi ra, trên mặt Phương Mặc chợt xuất hiện một nụ cười rực rỡ, chạy qua đón lấy thứ trong tay Phương Diệc Nhiên. Bữa sáng rất đơn giản, chẳng qua là một cốc cà phê nồng nàn, và một cái sandwich tiêu chuẩn, chính là Jambon-beurre*, thành phần kỳ thực rất đơn giản, dùng một cái bánh mì dài kẹp lát chân giò hun khói mặn, rồi phết bơ, nhưng chính sandwich đơn giản đó lại là loại sandwich cấp quốc gia của nước Pháp.

Hai người ngồi ở bờ sông Seine ăn bữa sáng có thể coi như là bữa trưa, điều này đương nhiên phải trách thói quen xấu thích ngủ nướng của ai đó.

Phương Diệc Nhiên chỉ vào tháp sắt phía xa xa: "Cậu từng lên đó chưa?"

Phương Mặc lắc đầu, Phương Diệc Nhiên cười nói: "Tối nay đưa cậu đi, cảnh đêm Paris nhìn từ đó là đẹp nhất, trên đó còn có một quán cà phê khá ổn, tới đó giết thời gian là một lựa chọn không tồi." Tháp sắt đó đương nhiên chính là biểu tượng hùng vĩ sừng sững của Paris —— tháp Eifel.

"Aii, có lẽ hết hôm nay là lại bận rồi, có cơ hội chúng ta ở lâu vài ngày, tôi đưa cậu đi shopping." Phương Diệc Nhiên thu lại ánh mắt đang nhìn tháp Eifel để quay sang nói chuyện với Phương Mặc, thì thấy cậu đã bị bơ trên bánh dính đầy lên mặt, Phương Diệc Nhiên phì cười, cũng không nghĩ nhiều đã vô thức lấy tay lau hộ câu. Đợi tới khi sờ tới bên miệng, Phương Diệc Nhiên mới chợt nhận ra đó là một động tác ám muội cỡ nào.

Phương Diệc Nhiên dừng lại định rụt tay về, nhưng không ngờ Phương Mặc đã vươn đầu lưỡi liếm bơ đang dính bên mép, vừa lúc liếm lên ngón tay Phương Diệc Nhiên, lập tức thăng cấp cái động tác ám muội này lên thành cực kỳ ám muội. Càng bất ngờ chính là, Phương Mặc còn nắm lấy bàn tay định rút về của Phương Diệc Nhiên, liếm bơ trên ngón tay y, vì vậy động tác này không còn chỉ là ám muội nữa, là quyến rũ trắng trợn.

Trời mới biết Phương Mặc có thật sự chỉ là liếm bơ trên ngón tay y không, dù sao động tác và biểu cảm của Phương Mặc cứ như một chú cún con, thoáng cái liền khiến Phương Diệc Nhiên đờ ra, tiếng mắng "Cái tên này!" cũng bị nuốt ngược vào bụng, Phương Diệc Nhiên trực tiếp nắm lấy cằm kẻ đang dụ dỗ mình, ôm lấy eo cậu kéo sát lại, rồi hôn lên môi.

Trong miệng cậu còn có vị mặn nhè nhẹ của chân giò hun khói vừa ăn và mùi thơm ngòn ngọt của bánh mì, khiến Phương Diệc Nhiên không ngừng làm cho nụ hôn này trở nên sâu hơn, quả thực như là muốn nuốt cả người ta, đầu lưỡi linh hoạt kéo theo Phương Mặc nhảy múa, đảo qua hàm răng, liếm lên hàm trên, hết sức triền miên. Phương Mặc thì càng lúc hô hấp càng gấp cùng tiếng rên rỉ đè nén trong họng, không gì là không tác động vào trái tim bấy lâu chưa từng chệch nhịp vì ai của Phương Diệc Nhiên.

Cũng may Phương Diệc Nhiên còn nhớ bây giờ là ban ngày, họ đang ở trước mắt bao người, nên buông môi cậu ra, dừng lại kịp thời, không làm thêm chuyện gì khác người. Cũng may họ đang ở kinh đô Paris lãng mạn, hai người ôm hôn bên đường, cho dù là hai người đàn ông, cũng chỉ dẫn tới những nụ cười thiện ý. Nếu ở trong nước, có lẽ không tránh khỏi cái danh suy đồi đạo đức.

Phương Diệc Nhiên thở hổn hển, quay mặt đi không nhìn gương mặt đầy vẻ mờ mịt cùng đôi mắt ngây thơ ngập nước của Phương Mặc, tránh khỏi bị cậu ta cám dỗ làm thêm chuyện gì khủng khiếp hơn. Ho khan một tiếng, nói: "Đi nào, chúng ta đi mua quần áo cho cậu."

Kỳ thực trong lòng Phương Diệc Nhiên cũng không rõ là cảm giác gì, nụ hôn lúc sáng sớm có thể nói là do còn mơ ngủ, nhưng vừa nãy thì rõ là rất tỉnh táo. Phương Diệc Nhiên xoa trán, thế này là sao... Ảo não ư, có chút, dễ dàng bị mê hoặc như thế mà; động lòng ư, cũng có chút, mỹ nam trước mắt không chỉ đẹp, còn thường xuyên nhìn mình với vẻ mặt cún con tội nghiệp không muốn xa rời chủ nhân, nói không động lòng cũng tuyệt đối là gạt người.

Phương Diệc Nhiên đứng dậy đi về phía trước vài bước, y nghĩ phải để cho đầu óc hạ nhiệt một chút, chẳng lẽ bị mê hoặc đơn giản thế thôi sao? Đúng là càng sống lâu càng tụt hậu...

Còn chưa đi được mấy bước, bỗng bàn tay bị ai kéo lại, sau đó bao gọn trong một bàn tay khác. Phương Diệc Nhiên quay đầu, Phương Mặc đang theo sát y cười có chút ngây ngô. Phương Diệc Nhiên nhướn mày, không nói gì, nhưng cũng không rút tay lại, cứ để cho cậu nắm. Hai người sóng vai cùng bước trên đường phố Paris.

Nói thật ra, bàn tay Phương Mặc khá lớn, lại ấm áp, được nắm như vậy rất thoải mái. Phương Diệc Nhiên thì khác, tay y thường hơi lạnh, làm thế nào cũng không ấm lên được, mà không chỉ tay, kỳ thực cả người y đều rất kỵ lạnh, toàn thân không ấm áp, thân nhiệt thường thấp, vậy nên vào mùa đông y đặc biệt rất lưu luyến chăn bông ấm áp, thích ngủ nướng.

Có lẽ là Phương Mặc phát hiện tay Phương Diệc Nhiên rất lạnh, đôi mày đẹp cau lại, hai tay bao lấy chà xát, muốn y ấm lên, mãi tới khi không còn lạnh như nãy nữa Phương Mặc mới buông ra, sau đó năm ngón đan cài, cho tay y vào túi mình một cách tự nhiên.

Phương Diệc Nhiên bị động tác của cậu làm cho ngây người, nhìn Phương Mặc mỉm cười, aii, có người sưởi ấm cho mình đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: