Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Biến dị

Khuôn mặt của mọi người lập tức như lâm đại địch, Tiêu Diệp Minh càng là liếm môi, trong mắt lòe lóe ánh sáng.

Tiếng da thịt bị đâm rách vang lên, tư tế quay đầu, khuôn mặt vặn vẹo. Trên mặt hắn, phía trên cùng phía dưới mắt, tách ra bốn cái khe thịt, bốn con mắt không biết từ đâu chui ra, đảo loạn. Bốn con mắt mọc thêm, nếu nhìn kĩ, sẽ thấy đồng tử gồm những điểm đen rất nhỏ hợp lại với nhau, tựa như mắt kép của côn trùng. Trường bào tu sĩ phồng lên, rồi rách toạc. Sau lưng tư tế, những cây cai xương đâm ra ngoài, phía trên vẫn còn dính máu cùng thịt vụn, phía trước mọc ra thêm hai đôi xương cánh tay, không có da thịt, phần cẳng tay đến bàn tay sắc nhọt như dao phay, chỉ có những đường gân đỏ lòm để có thể thao túng dễ dàng. Chân của hắn phồng lên to gấp đôi, nếu không thì cũng đúng là không nâng nổi cơ thể hiện tại của hắn.

Tiêu Diệp Minh không mấy ngạc nhiên.

Quả nhiên, nhiệm vụ của hệ thống không có chuyện dễ dàng như vậy.

Khung cảnh này, thêm cái nhạc đánh boss nữa là đủ. Hắn không có trách nhiệm nghĩ.

Tầm này hắn ở một bên ăn dưa là đủ, để Elliot và tư tế đánh nhau đi.

Jose lại không nghĩ như vậy. Hắn vội vàng hô mọi người.

_ Nhanh, phá hủy cái tế đàn kia.

Phải biết, tế đàn là cánh cổng để giao tiếp với tồn tại bí ẩn. Không nhanh chóng phá hủy, đang đánh nhau gay cấn, bên lại thả ra thứ gì đó, hoặc là thần ngắn hạn hàng lâm... Đến lúc đó nhưng là chơi một vố lớn.

Tiêu Diệp Minh tính tình cẩn thận, để người khác đi trước dò đường, mình chậm rì rì theo sau, tiện thể quan sát hai cường giả va chạm.

Lúc này, Elliot đã trở nên cao lớn, lúc bình thường hắn so với bây giờ giống như suy dinh dưỡng, trên tay phóng ra từng đoàn huyết quang, cùng tư tế va chạm.

Trên thân thể của tư tế phủ lên một chất nhầy màu đen, tỏa ra mùi hôi thối. Nơi chất nhầy chạm đến liền bị hủ hóa, thối rữa, giống như nước mủ chảy xuống. Elliot cũng không dám chạm vào trực tiếp, từ đầu đến cuối có một tầng huyết quang bảo vệ quanh người.

Cái này... vị thiếu niên này xem ra đang ở vào thế yếu nha.

Phải cố lên nha!

Tiêu Diệp Minh âm thầm cho Elliot cổ vũ.

Thiếu niên cũng thấy mình đang rơi vào hạ phong, mặt nghiêm túc, lôi từ trong áo ra một vật.

Một trái tim vẫn đang đập thình thịch.

Khi nhìn thấy nó, Tiêu Diệp Minh vậy mà cảm thấy trong mình nổi lên dục vọng.

Những người xung quanh cũng trở nên đẹp hơn không ít.

Thậm chí là, trực tiếp cắt ra ăn hết cũng rất ngon...

Tiêu Diệp Minh bị ý nghĩ của chính mình làm cho sợ hết hồn, nhanh chóng lắc đầu để cho chính mình thanh tỉnh.

Chợt, trái tim một hồi bóp méo, sau đó biến dài, dần dần thành hình của một cây quyền trượng. Trên đỉnh truyền trượng là hình dạng một cái xương đầu bị lột da, hàm răng còn đang khép mở, tựa như đang làm một loại nguyền rủa.

Xung quanh Elliot, nhất thời huyết quang đại thịnh.

Làm đối thủ, tư tế chỉ cảm thấy, không chỉ bên tai vang lên không dứt tiếng lầm bầm, mà mỗi lần đụng vào huyết quang, hắn da thịt, hắn xương cốt sẽ bị ăn mòn, mất khống chế, tựa như muốn tách ra, tự mình khống chế một bộ phận.

Sức mạnh của thần, từ trên thân hai người có thể thấy rõ ràng.

Mạnh mẽ, quỷ dị, đáng sợ.

Tư tế không cam lòng gào thét, nhưng là vẫn không ngừng bại lui, trong lòng thầm hận.

Nếu không phải ta chủ vẫn không ban cho ta thần khí, sao lại bị một kẻ yếu hơn chiếm thượng phong!

Hắn lại không biết, bất luận là hắn thờ phụng vị kia, hay là Hồng Chi Nhật, đều cơ bản không để ý đến nhân loại.

Nhân loại khẩn cầu thần che chở, mà sức mạnh bọn họ có, chỉ là thần lực cho ra bản năng phản ứng, diễn hóa mà thành.

Tiêu Diệp Minh, từ khi tư tế rơi vào hạ phong, đã chuyển đội đứng ở tư tế bên này, trong lòng đang không ngừng nghĩ biện pháp. Hai bên nhất định phải lưỡng bại câu thương, hắn mới có thể chạy đến thu lợi.

Bất tri bất giác, Tiêu Diệp Minh bắt đầu ở phản diện con đường càng chạy càng xa.

Vị kia tư tế, đã càng ngày càng điên cuồng. Bởi vì mắt kép, hắn một lúc nhận rất nhiều thông tin, ngược lại khiến não bộ có chút không xử lí kịp. Nếu như hắn có thể tỉnh táo, ngược lại còn có mấy phần thắng.

"Hệ thống, ta muốn dùng khí vận hối đoái!"

Sau khi kêu gọi, trước mặt Tiêu Diệp Minh liền hiện ra một loạt danh sách, mà khí vận của hắn chỉ có vỏn vẹn 400.

"Ta muốn cái này."

"Có hay không tốn 200 khí vận, hối đoái Định Hồn Châu một viên?"

"Đồng ý."

Nắm một viên ngọc sáng long lanh trong tay, Tiêu Diệp Minh yên lặng chờ đợi.

_ Ta không tin! Ta không tin! A!

Giọng tư tế vang lên the thé, khác hẳn giọng nói ban đầu của hắn. Một tay của hắn rơi ra đất, lạch cạch biến đổi, biến thành một con quái xúc tu, ngược lại lao đến tấn công hắn.

Lí trí của tư tế, đã bị ăn mòn hoàn toàn.

Cơ hội!

Tiêu Diệp Minh rút ra một con dao quắm, hướng về phía xúc tu quái chặt xuống. Xúc tu quái cơ bản không phân biệt địch ta, chỉ đối với tư tế địch ý lớn hơn một chút, lập tức đưa xúc tu hướng về phía này. Chỉ thấy Tiêu Diệp Minh cười cười, tay cầm dao cơ bản không có ý định dùng lực, ngược lại hướng xúc tu ném đi Định Hồn Châu.

Muốn sử dụng Định Hồn Châu, có ba điều kiện. Một là, đối tượng lí trí yếu kém. Hai là, cần máu tươi làm dẫn. Ba là, không được vượt qua khoảng cách nhất định.

Hai mắt vốn tràn đầy điên cuồng của tư tế bỗng trở nên thanh minh, rồi lại trở nên điên cuồng. Bên tai Tiêu Diệp Minh bắt đầu vang lên chồng chéo tiếng nói mớ. Giống như tiếng người trưởng thành, lại vừa giống tiếng trẻ con, cũng giống tiếng lão nhân lầm bầm, thậm chí giống cả tiếng côn trùng kêu, tiếng đập cánh, tiếng xì xào.

Tiêu Diệp Minh trong lòng chửi bậy, đây là không đem người bức điên không bỏ qua a!

Elliot mạnh bởi vì có thêm trang bị. Tiêu Diệp Minh sau khi trao đổi với hệ thống, đã nghĩ ra một cách giải quyết cực kì đơn giản.

Cơ thể không phải của mình nên không quý, hắn dùng tay còn lại vươn ra, sơ hở đầy mình, thậm chí tản đi trên tay hắc quang. Huyết quang nhân lúc mà vào, tay tư tế nổi lên từng cục thịt, muốn chèn gãy xương, máu tươi cũng liều mạng hướng bên ngoài da lao đi. Nhưng Tiêu Diệp Minh không để ý. Hắn khống chế lão tư tế, thấy huyết quang tràn vào, trên môi hiện lên nụ cười quái dị.

Chờ chính là ngươi.

"Đo lường thấy năng lượng thần bí. Đồng ý hấp thu? Đồng ý/Không đồng ý"

Tiêu Diệp Minh trong bóng tối gật đầu.

"Đồng ý."

Phút chốc, tay của lão tư tế giống như hóa thành con quái thú, tham lam nuốt lấy năng lượng từ cây quyền trượng. Elliot thân là người sử dụng, rất nhanh cảm thấy không ổn, muốn rút lại, chỉ là không còn kịp. Bất chấp đầu lâu rít gào, quyền trượng ngày càng thu nhỏ, sau đó hóa thành bãi máu rơi xuống.

Cùng lúc đó, Tiêu Diệp Minh lông tơ dựng đứng, dường như bị tồn tại đáng sợ nhìn chằm chằm, thậm chí sinh ra suy nghĩ mình chết chắc. Cũng may, cảm giác chỉ thoáng qua, sau đó trở lại như bình thường.

Sức mạnh là phải trả giá, Elliot bị Tiêu Diệp Minh lấy mất quyền trượng, liền ho ra máu, trên tay vậy mà hiện ra những vết phồng di chuyển liên tục, tựa như dưới da có từng con chuột đang chạy. Bỗng hắn gập người, trong miệng nôn ra một cái xúc tu, phần đầu khép lại như nụ hoa, khi mở ra vậy mà là hai hàm răng sắc nhọn.

Con mẹ nó chứ, đây còn tính là người sao?

Để lâu thì có biến, Tiêu Diệp Minh dùng đao xương chặt đứt cánh tay đã bị huyết quang ô nhiễm, lao lên, đem Elliot đầu một nơi thân một nẻo. Lo sợ đối phương còn chưa chết, hắn còn chặt thêm mấy lần, đến khi nghe được thông báo của hệ thống mới dừng tay.

Lần đầu tiên giết người, thật là kích thích... A không, không tính, hắn đây là chém quái vật! Đúng, là quái vật!

Đám người Jose thấy Elliot thua cuộc thì sợ mất mật, khuôn mặt hôi bại. Nếu là phản diện chân chính, hẳn là phải giết hết bọn họ. Nhưng Tiêu Diệp Minh cảm thấy mình vẫn là người tốt, điều khiển tư tế quay ra cười cười, sau đó thối rữa, tan rã.

"Hệ thống, trở về."

Trong lúc đó, ở một nơi xa xôi, một thiếu niên ôm ngực, khuôn mặt nhăn nhó, vậy mà chảy nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro