Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Côn trùng

Cái giọng điệu kia, lạnh như băng, nghe giống như thuộc về người máy.

Tiêu Diệp Minh trong lòng nhổ nước bọt, chẳng lẽ cao thủ đều là người khuyết tật sao?

Chợt, hắn một lần nữa nghe thấy thông báo của hệ thống.

"Đinh! Phát động tùy cơ nhiệm vụ!

Tùy cơ nhiệm vụ (mô phỏng): Cứu rỗi

Mô tả: Elliot Ramazt vốn là tín đồ của Hồng Chi Nhật, thân thể cùng linh hồn đã sớm bị ô nhiễm không chịu nổi, sớm muộn rơi vào điên cuồng. Là một người tốt, ngươi muốn đem hắn cứu rỗi.

Cứu rỗi Elliot 0/1

Nhiệm vụ độ khó: E cấp

Nhiệm vụ ban thưởng: 1000 khí vận

Nhiệm vụ thất bại trừng phạt: Không

Nhiệm vụ hạn định thời gian: 12 giờ

Ấm áp nhắc nhở: Đối phương cùng một cái lợi hại nhân vật có quan hệ mờ ám nha!"

Tiêu Diệp Minh đối với nhắc nhở của hệ thống bĩu môi. Chỉ là một cái trò chơi, xong xuôi liền rời khỏi, lợi hại có thể làm gì được ta?

Nhưng mà hắn cơ bản không biết cứu rỗi là cái khỉ gì!

Khoan đã...

Tiêu Diệp Minh khựng lại một chút, nhớ lại một số điều hắn từng đọc được trong quá khứ.

Giết hắn đi... có phải cũng là một loại cứu rỗi không?

Lại nhớ đến chi nhánh nhiệm vụ cũng là E cấp, hắn trong lòng lườm một cái.

Hệ thống cũng quá vẽ đường cho huơu chạy! Đây là muốn hắn làm tiểu nhân tiết tấu a!

Hệ thống: Thế có làm hay không?

Tiêu Diệp Minh: ... Làm.

Đồng thời, hắn cũng vì sự quỷ dị của nơi này mà giật mình.

Cánh cửa kẹt kẹt mở ra, đám người cũng một mặt sẵn sàng thụ địch.

Khi cửa mới mở ra một cái khe, một mạt đen lóe lên bắn ra ngoài, bị tên là Elliot thiếu niên dùng tay chặn lại. Tiêu Diệp Minh lúc này mới để ý, đối phương đeo găng tay. Thứ bắn ra ngoài vừa bị chặn liền rơi xuống sàn, nhìn giống như một loạt côn trùng nào đó, chỉ là nhanh chóng tan ra thành một bãi nhầy màu đen.

Tiêu Diệp Minh âm thầm lui lại một chút. Hắn đúng là có một ít võ lực tại người, nhưng cái này... cũng quá không thích hợp người mới đi?!

Về sau Tiêu Diệp Minh mới biết, đây đúng là phó bản dành cho người mới.

Đến khi cửa mở, thứ xuất hiện trước mặt quả thật khiến người ta muốn ói!

Đằng sau cánh cửa, che hết lối vào, lại là một tảng thịt khổng lồ. Mà lại, mặt trên còn thấy huyết dịch lưu động, thậm chí co rút có nhịp điệu, tựa như tim đập, rõ ràng là vật còn sống. Gớm ghiếc hơn là, ở bên trên còn mọc ra một con mắt, đang nhìn chằm chằm bọn hắn!

Tiêu Diệp Minh suýt nữa phun. Dù sao hắn trước kia chỉ là người bình thường, cái này kích thích hơi lớn.

Jose thông cảm vỗ vỗ vai Tiêu Diệp Minh, thấy sắc mặt hắn trắng bệch cũng không cười nhạo. Dù là Jose đã gặp qua vài lần, vẫn không thích ứng nổi.

Chỉ có vị kia Elliot mặt không đổi sắc (có thể là do đối phương đã sớm mù), lại tựa như có thể thấy rõ mọi đòn tấn công của tảng thịt, rút ra găng tay, lộ ra bàn tay như ngọc. Chỉ là không được bao lâu, bàn tay phồng lên, móng tay mọc dài, da cũng chuyển thành đỏ lừ, mạch máu như giun nổi lên, phập phồng tựa như sống lại.

Tiêu Diệp Minh quả thật là trừng lớn mắt. Đây là quái vật hóa đi? Đây nhất định là quái vật hóa đi?!

Lúc đầu hắn còn tự nghĩ, Hồng Chi Nhật a, cái tên này cũng quá qua loa, có mặt trời nào không màu đỏ sao? Bây giờ, hắn lại cảm thấy, vị kia Hồng Chi Nhật chắc chắn là một vị tà thần.

Nhưng đây là thế giới hệ thống mô phỏng ra, không thể nào thật sự tồn tại Hồng Chi Nhật... đi?

Ý nghĩ như dòng lũ chảy qua não bộ, Tiêu Diệp Minh mơ hồ cảm thấy mình bỏ qua thứ gì. Chỉ là hắn chưa kịp chăm chú nghĩ lại, đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên.

_ Lén lút hướng tà thần cúi đầu, làm nhiều việc ác. Hôm nay nhân danh ta chủ, phán xét các ngươi tử hình!

Tiêu Diệp Minh len lén liếc nhìn, bên trong rõ ràng là một cái tế đàn bằng đá, một người mặc áo tu sĩ quay lưng về phía hắn, đang quỳ mọp xuống, tay cùng đầu đều chạm đất, thành kính cực kì. Hắn có vẻ không để ý gì đến thiếu niên đang đứng, vẫn giữ nguyên tư thế, cũng không biết đang cầu nguyện cái gì.

Khi Elliot định xông tới, sáu cái người mặc áo bào đen xuất hiện. Tiêu Diệp Minh chỉ có thể thấy bọn họ được trùm kín, không thể nhìn được mặt mũi.

Hắn bỗng nghe thấy tiếng vo ve, càng ngày càng lớn. Đồng tử của Tiêu Diệp Minh co rụt lại. Loại này tiếng vo ve, vậy mà giống như đang ăn mòn tinh thần của hắn, khiến đầu hắn trở nên ong ong lên.

Chỉ thấy, từ phía sáu người, lượng lớn côn trùng bay ra, ào ào bay về phía bên này.

Cảnh sát bên này cũng không phải ăn chay, Jose Felph không biết rút từ đâu ra một cây xương đùi, khiến Tiêu Diệp Minh cảm thấy cực kì cạn lời, muốn hỏi một câu ngươi chắc mình không phải thuộc cái nào đó tà giáo chứ?

Từ xương đùi tỏa ra một vòng huyết quang, bao phủ lại những cảnh sát này. Jose đối với Tiêu Diệp Minh nói:

_ Cẩn thận, bọn hắn là khống trùng nhân. Những côn trùng này, đều là mang dịch bệnh, xem ra đám người này thờ phụng vị kia dịch bệnh cùng thiên tai chi thần...

Hắn không nói ra tên của vị kia, tựa như bởi vì kiêng kị.

Tiêu Diệp Minh tỏ ra chăm chú nghe, bé ngoan gật đầu, trong lòng trắng mắt. Lại một cái tà thần, thế giới này không ổn lắm a.

_ Nổ súng!

Hàng loạt tiếng súng nổ vang lên, nếu là người bình thường, sáu người kia đã sớm thành tổ ong. Nhưng rõ ràng bọn họ không phải người bình thường, đạn làm áo choàng rách tung tóe lộ ra diện mục thật.

Mấy người này, dù vẫn là người, nhưng lại đã không phải người! Trên người chi chít lỗ thủng, có giòi bọ nhúc nhích, máu tươi đã không chảy ra ngoài, mà đọng đen kịt trên da. Khuôn mặt cũng lạnh lùng như người chết, bình tĩnh chỉ huy đám côn trùng công kích.

Tiêu Diệp Minh nghĩ, nếu đám người mắc bệnh sợ lỗ nhìn thấy cảnh này, đảm bảo phải ngất đi.

Còn hắn, bị kích thích nhiều lần, xem như đã có chút tê dại.

Tiêu Diệp Minh cảm thấy bắn bừa không phải là cách, cầm súng lên, muốn nhắm vào con mắt của một người trong đó. Hắn kì thật gà mờ, chỉ muốn thử xem. Khi hắn tập trung tinh thần, bỗng một loại cảm giác xuất hiện.

Hắn có thể bắn trúng! Hắn nhất định bắn trúng!

Tiêu Diệp Minh trước nay tin tưởng trực giác của mình, không do dự bóp cò.

Huyết quang lóe lên, một trong sáu người áo bào đen, một bên mắt nổ tung. Người này rít lên, tựa như tiếng côn trùng vỗ cánh cao vút, cừu hận nhìn về phía Tiêu Diệp Minh.

Nếu là đạn bình thường, đúng là chưa chắc xuyên thấu được phòng ngự của đám người kia. Nhưng đây là đạn đặc biệt, có thể xuyên phá tất cả, đặc biệt là, một khi máu tươi dính vào, thì sẽ khiến người bị dính đạn trở nên biến dị.

Tiêu Diệp Minh đoán, vị kia Hồng Chi Nhật, hẳn là ở vào lĩnh vực máu thịt, tiến hóa các loại.

Chỉ là loại đạn này quá ít quá quý giá, Tiêu Diệp Minh cũng chỉ có hai viên...

Jose một mặt bất ngờ vỗ vỗ vai Tiêu Diệp Minh.

_ Làm không tệ.

Không nói khoảng cách xa, tinh thần bị ăn mòn cơ bản không thể chống lại, mọi người mắt cũng có chút hoa lên, còn thế nào ngắm bắn?

Cũng là Tiêu Diệp Minh dường như tinh thần lực mạnh hơn người bình thường nhiều, mới có thể bắn trúng.

Người bị hắn bắn trúng vốn đang công kích Elliot, đang muốn điều khiển côn trùng, chợt há to mồm, cả người phồng lên như bóng bay, sau đó nổ tung.

Máu đen văng tung tóe, thuộc về hắn côn trùng cũng chết sạch, hóa thành từng bãi nước mủ màu đen rơi xuống, cũng may bị huyết quang chặn lại, không dính vào người Tiêu Diệp Minh.

Lúc này Tiêu Diệp Minh trở nên cực kì bình tĩnh, khuôn mặt không chút cảm tình, lại một lần giơ súng lên.

Lại một khống trùng nhân ngã xuống.

Một lần còn có thể nói là may mắn, đến lần thứ hai chắc chắn là thực lực.

Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Tiêu Diệp Minh cũng thay đổi.

Bên kia, Elliot đã giết hai tên khống trùng nhân, chỉ còn hai tên. Quả nhiên không hổ là có thể khiến hệ thống phát động tùy cơ nhiệm vụ sao?

Nhưng là Tiêu Diệp Minh biết, trò hay còn ở phía sau.

Dù sao vị tư tế này độ khó là cấp E đây.

Khi đám côn trùng chết hết, tư tế cũng đứng lên, nhìn rõ là một lão nhân tóc bạc. Hắn thở dài.

_ Ta chủ nhân từ, sẵn sàng tiếp nhận các ngươi. Như vậy, để ta đưa các ngươi về với ta chủ ôm ấp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro