Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Cái gọi là cơ duyên

Tối hôm đó.


Tiêu Diệp Minh đứng tại trong phòng của mình, hai mắt khép hờ. Hắn trọng tâm hạ thấp, hơi thở chậm rãi, tựa như một pho tượng. 


Đột nhiên, Tiêu Diệp Minh tay phải nâng lên. Rất nhẹ, không có gì khí thế. Nắm tay nắm chặt, hạ bàn vững chãi, hai tay chầm chậm vũ động.


Hắn đang đánh quyền.


Đang chậm chạp ra quyền Tiêu Diệp Minh, bỗng nhiên mở ra hai mắt, tốc độ tăng nhanh. Hắn càng đánh càng nhanh, đến cuối cùng một quyền, càng là mang theo xé rách không khí thanh âm.


Tiêu Diệp Minh thu quyền mà đứng, nét mặt thản nhiên. Thân thể của hắn, nếu hắn nghĩ đúng, đã từng được hệ thống cải tạo qua. Hắn trước kia từng uống không ít bia rượu, cũng thường thường hút thuốc, lại vì miếng ăn mà làm việc ngày đêm, vì thế nên mặc dù tuổi mới đầu hai, Tiêu Diệp Minh đã không còn loại đó thuộc về người trẻ tuổi sinh cơ bừng bừng. Phải biết, võ giả đám người, cũng không phải đầu óc ngu si tứ chi phát triển thế hệ. Nhanh nhạy động tác, cần một cái nhanh nhạy bộ não điều khiển. Vậy nên, càng là tu vi cao, đại não khai phá càng nhiều, sinh mệnh được thăng hoa, so người bình thường thông tuệ gấp bội. Chính vì thế, các loại tinh anh công tác, đều là võ giả đảm nhiệm, người bình thường như hắn là càng ngày càng khó sống.


Nếu như thế, tại sao không trở thành võ giả đây?


Ha hả, ngươi coi võ giả là thứ gì? Muốn làm là được sao? Không những cần khổng lồ tài nguyên, còn cần thiên phú. Có thể nói, bọn họ kiếm tiến nhanh, tiêu tiền càng nhanh. Nếu là không có thiên phú, tốn kém càng là gấp bội, lại không có cái gì thành tựu. Cho nên, võ giả mới có như thế tôn sùng địa vị.


Hắn chút lực lượng này, so với chân chính võ giả, còn kém rất nhiều. Nghe nói, tới cảnh giới cao thâm, nhân loại có thể lấy thân mình vượt qua hư không, rốt cuộc không cần cơ giáp, cũng không cần chiến hạm, có được thuộc về chính mình bài sơn hải đảo lực lượng.


Trong khi Tiêu Diệp Minh đang thỏa thích khoa tay múa chân, một giọng nói cơ khí truyền ra từ trong đầu.


"Tích tích, quét thấy một cái không rõ cấp cơ duyên, có hay không nhận lấy? Nhận lấy/Bỏ qua"


_ Hệ thống, thế nào gọi là cơ duyên?


Hệ thống không giải thích, chỉ nhắc lại câu nói bên trên.


Thôi được rồi, hai chữ "cơ duyên", thấy thế nào cũng không tệ.


_ Nhận lấy.


"Xin mời túc chủ làm theo chỉ dẫn. Đi tới công viên gần nhất, cách đây 200 mét."


Cái quái gì? Cơ duyên gì lạ vậy? Tiêu Diệp Minh buồn bực, nhưng vẫn quyết định ra ngoài. Hắn cũng muốn xem, hệ thống đang muốn làm gì.


Đừng nói với hắn là ở đó chôn bí kíp võ lâm! Hắn mới không tin có như thế chuyện hoang đường.


...


Trong lúc đó, tại biệt phủ của gia đình nhà Lampard.


Bởi vì đây là thời đại võ giả, cho nên chỉ cần có tiền gia đình, trong nhà đều sẽ có luyện võ mật thất. Lampard gia tộc đương nhiên không loại lệ. Luyện võ thất của bọn họ được xây dựng còn cứng rắn hơn hầm chống hạt nhân, từ những loại nguyên liệu cao cấp nhất, trừ khi đạt được bát cấp tông sư mới có thể khiến nó trầy xước, cách phá hủy còn một đoạn xa không thể vời khoảng cách.


Mà lúc này, trong luyện võ thất, Alexander đang ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm hờ. Hình như hắn đang phải chịu đựng thứ gì, trên trán gân xanh nổi lên, lông mi run rẩy, hàm răng nghiến chặt. Xung quanh hắn bốc lên một loại mắt thường cũng nhìn thấy được huyết khí. Bỗng nhiên, Alex mở mắt, phun ra một ngụm máu tươi. Vẻ mặt của hắn không có gì là bất ngờ, xem ra sớm đã đoán trước.


Cảm nhận được luồng khí huyết đang lưu chuyển trong người, Alex thì thầm.


_ Mẹ, đại ca, ta nhất định sẽ báo thù cho các ngươi.


Khuôn mặt tuấn mĩ, sớm bởi vì đau đớn cùng âm trầm sát khí, mà trở nên vặn vẹo dữ tợn.


Alex bỗng nhiên nghĩ đến Tiêu Diệp Minh. Nhớ lại cảm giác khi bọn họ bắt tay, giống như có thứ gì đó xoa dịu cơn đau vẫn luôn hành hạ hắn. Các thớ cơ bắp đang căng chặt, thoáng có chút thả lỏng.


Dường như bản mặt giả tạo của tên kia, cũng không hề đáng ghét đến vậy.


Hít một hơi, Alex trở lại tư thế ban nãy. Chỉ là lần này, trên môi hắn hiện lên một loại như có như không mỉm cười.


...


Tiêu Diệp Minh đang ngồi trong nhà. Cái cơ duyên đó, hắn đã lấy được rồi. Đúng là đi đường nhặt bảo bối, nhưng không phải cái gì cái thế thần công, mà là một quả trứng! Hắn đã sử dụng hệ thống để giám định, nhưng thông tin vô cùng ngắn gọn.


Vật phẩm: Trứng


Chủng loại: Không rõ


Nguồn gốc: Không rõ


Giới thiệu chung: Một quả trứng được chôn dưới gốc cây. Có lẽ là cố ý?


Nếu đây là một cái trò chơi, có lẽ Tiêu Diệp Minh đã nghĩ mình mở ra ẩn tàng nhiệm vụ.


_ Sao ngươi nói ngươi là tối cường hệ thống?


_Tích tích, không phải hệ thống không đủ thông tin, là do túc chủ quyền hạn không đủ, không thể tra xét.


Hệ thống giống như hiểu được ý của Tiêu Diệp Minh muốn nói gì, liền lạnh lùng phản bác.


A, thì ra là vậy.


Tiêu Diệp Minh không nói gì, ôm quả trứng đi vào bếp. Nhưng là khi ôm nó lên, một loại không hiểu rung động truyền vào ý thức của hắn, giống như một loại... thần giao cách cảm. Trầm ngâm một hồi, hắn mới hỏi hệ thống.


_ Có cách nào để khiến nó nở không?


Hắn cũng hơi tò mò bên trong này là thứ gì. Với lại chủ yếu là, hắn còn không biết đây là thứ gì, ăn vào chết bất đắc kì tử thì phải làm sao?


_ Có, nhưng cần khí vận đổi lấy.


Tiêu Diệp Minh: ...


Hắn nhìn chằm chằm quả trứng, sau một hồi đấu tranh tâm lí thì quyết định...


Trước vứt nó ở một bên đi!


Thật vô dụng. Tiêu Diệp Minh nghĩ.


Thứ trong trứng tựa hồ biết hắn đang nghĩ gì, phát ra nho nhỏ dao động, như đang phản đối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro