Chương 15: Bạch Tinh phòng huấn luyện
Tiêu Diệp Minh nghĩ làm liền làm, sáng hôm sau đã đứng trước cửa Bạch Tinh phòng huấn luyện. Bạch Tinh phòng huấn luyện ở tại trung tâm thành phố, chiếm một vùng lớn diện tích, vừa nhìn đã thấy hiện đại vô cùng.
Dù sao chi phí sử dụng rất đắt, chỉ dành cho những cái kia con em nhà giàu.
Kẻ có tiền thế giới a!
Tiêu Diệp Minh lắc đầu chép miệng, đẩy cửa bước vào trong.
Vừa đi tới bàn dài, một nữ nhân viên phục vụ đã nở nụ cười chuyên nghiệp.
_ Hoan nghênh ngài tới Bạch Tinh phòng huấn luyện. Ngài là muốn lâu dài thuê vẫn là thuê trong ngày? Nếu như là thời gian thuê sáu tháng trở lên, chúng ta còn sẽ miễn phí kèm theo huấn luyện viên.
Tiêu Diệp Minh kiên nhẫn nghe nàng nói xong, mới đáp lời.
_ Ta không có nhu cầu thuê phòng. Các vị nơi này có tuyển huấn luyện viên sao?
_ A...
Nữ phục vụ sửng sốt một chút, sau đó mới tiếp lời.
_ Chúng ta phòng huấn luyện đúng là đang có nhu cầu tuyển một nhóm huấn luyện viên. Huấn luyện viên không yêu cầu cấp bậc võ giả, nhưng phải có một môn võ học luyện đến viên mãn. Ngài muốn đăng kí làm huấn luyện viên?
Tiêu Diệp Minh gật đầu.
_ Phiền phức ngươi giúp ta đăng kí.
_ Ngài nhưng có mang thẻ căn cước?
_ Có, đây là thẻ căn cước của ta.
Vừa nói, Tiêu Diệp Minh vừa móc trong ví ra một tấm thẻ. Tấm thẻ thoạt nhìn trong suốt, cái gì cũng không nhìn ra, là một trong những tích hợp công nghệ của thế giới này.
_ Xin mời chờ một chút.
Nhìn xung quanh, chỉ thấy người ra vào đều ăn mặc trang phục đắt tiền, cùng Tiêu Diệp Minh mặc bộ quần áo này có vẻ có chút không hợp nhau. Có điều hắn chỉ lướt qua một chút, sau đó không để ý nữa.
Nếu như thế giới này võ giả không có sức mạnh phi nhân loại, có lẽ hắn sẽ tìm cách luồn cúi thế gia, mưu cầu con đường sự nghiệp. Nhưng đã thế giới này võ giả vi tôn, như vậy những thứ khác đều không đáng kể.
_ Xong rồi. Ta đã giúp ngài đăng kí vào danh sách dự bị. Ngài lên lầu hai phòng 203, sẽ có người hướng dẫn ngài bước tiếp theo.
_ Được rồi, cảm ơn.
_ Không có gì, chúc ngài một ngày tốt lành.
Phòng huấn luyện dùng là thang cuốn, hôm nay bên đi lên chỉ có hắn một người, mà bên đi xuống thì đông người hơn, có hẳn một nhóm. Tiêu Diệp Minh để ý, bọn họ đều khí huyết bừng bừng, tinh thần sáng láng, rõ ràng là được tẩm bổ đầy đủ.
Hắn bình tĩnh đi tìm phòng 203, sau đó gõ cửa.
_ Vào đi.
Phòng này rộng tới khoảng trăm mét vuông, trong đó có đủ loại trang thiết bị hiện đại. Trong phòng có hai người, một người đàn ông trung niên đang đứng chắp hai tay ra phía sau, quần bò áo thun, ở cách đó không xa đang tiến hành huấn luyện là một nữ tử trẻ tuổi. Nàng đang cùng máy móc đối chiêu. Nhìn xem công phu hạ bàn không tệ, lại còn trẻ như vậy, có lẽ cũng là một cái võ giả thiên tài.
_ Xin chào, ta là Tiêu Diệp Minh, hôm nay tới đăng kí làm huấn luyện viên tại đây.
Lúc này người đàn ông mới quay sang nhìn hắn, hai mắt tựa như dao sắc, khí thế thoáng một cái liền bạo phát, như mãnh hổ hạ sơn.
Tiêu Diệp Minh mặt không biểu tình đứng tại chỗ. Dù sao hắn cũng coi như là người từng trải, ngay cả tà thần khí tức đều nếm qua, sao lại có thể rụt rè trước một võ giả.
Vị này trung niên nam tử thấy vậy, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú, đang muốn mở miệng, đã thấy nữ tử trẻ tuổi đột ngột nhảy ra, hào hứng cười.
_ Đây là mới tới huấn luyện viên sao? Trần thúc, để cho ta tới kiểm tra thế nào?
Vị này Trần thúc, thoáng nhìn có tuổi một chút, nhưng trên thân lại nhiều một tia từng trải, cộng thêm khuôn mặt nam tính góc cạnh, tuyệt đối có thể miểu sát rất nhiều nữ nhân.
Còn vị thiếu nữ bên cạnh này, một thân võ phục màu trắng, mắt to lúng liếng, trên mặt còn có chút chưa trưởng thành, độ tuổi khẳng định không đến hai mươi, lại đã có thể nhìn ra khi lớn lên sẽ trở thành một mỹ nhân.
Nghĩ đến đây, lại nghĩ tới bề ngoài tiểu bạch kiểm của mình, Tiêu Diệp Minh khóe miệng co rút, rất là khó chịu.
Hai vị này không biết Tiêu Diệp Minh có nhiều như thế tâm tư, chỉ thấy họ Trần trung niên nhân gật đầu.
_ Nếu ngươi đã muốn, vậy tựu giao cho ngươi.
Thiếu nữ trẻ tuổi lúc này mới cười hì hì nhìn Tiêu Diệp Minh, tằng hắng một tiếng.
_ Khụ, xin tự giới thiệu, ta là Vương Bảo Ngọc. Kiểm tra của ngươi rất đơn giản, tựu là cùng ta đối quyền a.
Vương... Vương Bảo Ngọc?
Không hiểu sao trong đầu Tiêu Diệp Minh nghĩ đến "Vương phá" hai chữ.
Đem cổ quái kì lạ ý nghĩ bỏ đi, Tiêu Diệp Minh hỏi.
_ Có thể, nhưng tại đây hình như không đủ không gian.
Vương Bảo Ngọc nhún vai một cái, đi tới phía cửa.
_ Đi theo ta.
Mấy người lại đi lên tầng năm, chỉ thấy cả tầng đều là một cái sân đấu.
_ Đây là phòng huấn luyện chuyên dụng võ đài, chúng ta ở đây giao thủ.
Đợi đến hai người đứng vào hai đầu, Vương Bảo Ngọc tiếp tục nói.
_ Quy định là không được dùng nguyên lực, còn lại đều có thể. Tốt rồi, chúng ta bắt đầu.
Tiêu Diệp Minh mới chắp tay một cái.
_ Mời.
Vương Bảo Ngọc cũng chắp tay một cái, sau đó chủ động ra quyền.
_ Cẩn thận rồi.
Quyền phong xé gió mà đến, ống tay áo ma sát không khí tạo nên tiếng rít chói tai. Nho nhỏ quyền đầu, mang theo lực lượng to lớn, khí cơ khóa chặt, thẳng hướng Tiêu Diệp Minh khuôn mặt.
Thân thể Tiêu Diệp Minh lúc này bỗng trở nên linh động rất nhiều, tựa như viên hầu, nhẹ nhàng tránh thoát, hai chân phát lực, bắn ngược phản kích.
_ Tới tốt!
Chỉ thấy đối phương quát khẽ, một chân làm trụ, giữ vững thân hình, sau đó hai chân trùng xuống, hạ bàn vững chắc, trình độ võ học có thể thấy được lốm đốm. Hai tay tạo thế, đỡ lấy một cước của Tiêu Diệp Minh, lợi dụng tá lực cách làm, khiến lực đạo hòa tan.
Phong cách chiến đấu của Vương Bảo Ngọc cũng giống tính cách của nàng, đại khai đại hợp, lại cương nhu có đủ. Tiêu Diệp Minh thế công chỉ cảm thấy như đập vào một khối bọt biển, lực đạo đều bị tan rã đến tám chín phần mười.
Xem ra là hắn khinh thường người trong thiên hạ.
Gặp chiêu thức không có tác dụng, Tiêu Diệp Minh ngay lập tức thay đổi. Dùng thực lực nghiền ép là không được, Vương Bảo Ngọc rõ ràng cấp bậc cao hơn hắn, vậy chỉ có thể lấy kĩ xảo đền bù.
Bất chợt, hai mắt hắn sáng lên. Trước đó hắn dùng khí vận hối đoái một quyển cổ võ, tên là Tam Trọng Lãng. Đây là một vị đại năng lúc trẻ làm ra, vị đại năng này không những có thân thể mạnh mẽ, ngộ tính lại kì cao, quả thật là thiên chi kiêu tử. Bộ này Tam Trọng Lãng, có thể đem trên người toàn thân lực lượng, không phí một tơ một hào thôi phát đi ra.
Bộ chiến kĩ này, chia làm ba thiên. Thiên thứ nhất, đem sức mạnh cơ bắp toàn thân hội tụ. Thiên thứ hai, đem sức mạnh gân cốt toàn thân hội tụ. Thiên thứ ba, đem sức mạnh huyết dịch toàn thân hội tụ.
Thiên thứ ba, Tiêu Diệp Minh vẫn chưa toàn toàn nắm được. Có điều, đối phó cô nàng này có lẽ đủ rồi.
Hắn hai tay hơi động, xương cốt lách cách kêu vang, ngay cả huyết dịch cũng đi theo tăng tốc độ chảy, sức mạnh toàn thân hội tụ vào một điểm, nắm đấm vung ra.
Vương Bảo Ngọc con ngươi co rụt lại, vậy mà cảm giác mình không cách nào đón đỡ một chiêu này. Né tránh cũng không được, vì quá nhanh!
Oanh một tiếng, hai người nhanh chóng tách ra. Tiêu Diệp Minh xem xét mu bàn tay của mình, vậy mà đã chảy ra máu tươi.
Vương Bảo Ngọc giơ tay.
_ Lần này là ta thua, ta đã sử dụng nguyên lực. Tiêu huấn luyện viên, chúc mừng ngươi vượt qua kiểm tra.
Tiêu Diệp Minh thở ra một hơi.
_ Cảm ơn đã nhường.
Trần thúc lúc này lắc đầu.
_ Là thực lực của ngươi đủ cao. Tốt rồi, xuống dưới làm đăng kí, thuận tiện nhận lấy thẻ chứng minh thân phận của ngươi. Sau khi làm xong, ngươi chính là Bạch Tinh phòng đấu giá một thành viên. Ngươi là sơ cấp huấn luyện viên, tiền lương hàng tháng là tám ngàn liên bang tệ, ngoài ra có thể miễn phí sử dụng phòng huấn luyện thiết bị. Ngươi có ý kiến gì không?
Tiêu Diệp Minh lắc đầu. Bạch Tinh phòng huấn luyện đưa ra đãi ngộ, đã có thể nói là hợp lý, thậm chí tốt hơn những nơi khác, hắn không có cái gì phàn nàn.
Việc cấp bách bây giờ, chỉ còn lại mười lăm ngày sau mô phỏng nhiệm vụ.
Hệ thống, ngươi cũng đừng đem ta hố chết a...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro