Chương 14: Vận mệnh bên ngoài
Đêm đến, Tiêu Diệp Minh ngồi trước ngọn lửa, yên tĩnh nướng thịt, Alexander ở một bên nhìn chằm chằm.
Tiêu Diệp Minh dù sao cũng là người tự lực cánh sinh, những việc này không làm khó được hắn. Từng khối lớn thịt hung thú được xử lí, vệ sinh sạch sẽ rồi ướp gia vị cẩn thận, sau đó xiên lên thanh đem nướng. Thịt vừa chín, mùi thơm liền lan tỏa khắp hang động.
Hắn liền cầm lấy một thanh, bắt đầu nhanh chóng gặm. Người tập võ sức ăn rất lớn, còn tốt đây là thịt hung thú, nếu như là thịt bình thường, ăn một bữa liền hết cả chục cân thịt.
Ăn xong, Tiêu Diệp Minh lại tháo vòng cổ ra, cầm trên tay xem xét. Vòng cổ vốn là một sợi dây được luồn vào một miếng ngọc bội, đúng là lần trước hoàn thành nhiệm vụ, Bạch Ngân rút thưởng rút được. Chỉ thấy khi hắn nhìn chăm chú, có một màn hình trong suốt liền hiện ra, kèm theo mô tả.
"Ngọc bội bí ẩn, mang theo luồng khí mát lạnh. Có lẽ sẽ có tác dụng gì đó?"
Tiêu Diệp Minh nhổ nước bọt. Đây là chơi trò kỳ ngộ vật phẩm có phải không? Nhưng đây vốn không phải trò chơi, có lẽ đến chết hắn cũng không biết miếng ngọc bội này để làm gì.
Alexander không hề khách khí ăn thịt, lại nhìn nhìn Tiêu Diệp Minh khuôn mặt buồn bực, bỗng cảm thấy đối phương cũng là một người có chuyện xưa, đánh giá cũng thay đổi hơi chút.
Nếu như Tiêu Diệp Minh biết hắn đang nghĩ gì, tất sẽ ha ha cười lạnh.
Thiếu niên, ngươi não bổ nhiều!
Kì phát tình của Alpha rất ngắn, mà lại chỉ là lâm thời bị dẫn ra, bây giờ đã gần như kết thúc. Tiêu Diệp Minh đối với cái này thở phào một hơi, hắn cũng không muốn ai đó bổ nhào lên người khi đang ngủ.
Mà lại hắn vẫn âm thầm đề phòng đối phương, dù Tiêu Diệp Minh cảm thấy mình không có nhân vật chính vầng sáng, đi tới đâu kéo cừu hận tới đó, nhưng vẫn là ổn định một chút cho an toàn.
Ba ngày thời gian nhanh chóng kết thúc.
_ Đã đến giờ, tất cả tập hợp! Trong vòng hai tiếng không tới, coi như thất bại.
_ Ai có hung thú tinh hạch, liền đem giao lên. Dựa theo số lượng hung thú tinh hạch, bài danh của các ngươi sẽ hiện trên màn hình.
Tiêu Diệp Minh chỉ giết ba con hung thú, tất nhiên xếp hạng không được cao lắm, chỉ tạm gọi là thượng tầng, lấy được ban thưởng không hề phong phú.
Cũng tại tên Alexander kia!
Tiêu Diệp Minh hậm hực, nhưng không phải quá để tâm. Hắn tới đây để kiểm tra thực lực của mình, nay mục đích đã đạt tới, chỉ còn lại số tiền Alexander thiếu hắn mà thôi.
Vừa nghĩ như vậy, Tiêu Diệp Minh tìm điện thoại trong túi hành lí. Trong khoảng thời gian huấn luyện là không được mang theo điện thoại, cho nên chỉ có thể để lại trên phi hạm.
Vừa mở ra, hắn liền thấy thông báo cộng thêm một triệu Liên Bang tệ.
Híp mắt, Tiêu Diệp Minh trong lòng cảm thán, thật là bạo tay a! Tốt một chút phòng ở, mới khoảng mấy vạn Liên Bang tệ, Alexander trực tiếp cho một triệu.
Nghĩ tới, cũng đến lúc mua một căn nhà. Ở phòng thuê, có nhiều việc không tiện làm.
Ba ngày sống trong cảnh giác, cuối cùng là có thể nghỉ ngơi. Tiêu Diệp Minh vừa nghĩ, vừa bước lên lầu.
_ Không đúng!
Vừa mở cửa ra, Tiêu Diệp Minh liền nhăn mũi, hít vài cái.
Từ khi trở thành võ giả, ngũ giác được tăng cường, vừa bước vào phòng hắn liền ngửi thấy mùi hương lạ. Dù rất nhạt, nhưng vẫn là không thể gạt được hắn.
Bước vào trong, hắn lật tung tấm thảm lên. Tấm thảm này hắn tự mình bố trí, giống như giấy than một dạng, khi đè vật gì lên sẽ để lại vết trên sàn.
Quả nhiên thấy được dấu giày.
Ngoài ra hắn còn kẹp mảnh giấy ở cửa, chủ yếu là để đánh lạc hướng, khiến kẻ đột nhập không biết có hậu chiêu.
Ý thức được có lẽ mình đang bị theo dõi, không biết chừng xung quanh còn có camera nhìn chằm chằm, Tiêu Diệp Minh nhanh chóng cầm theo túi hành lý rời đi.
Tiền phòng là thu trước, trong phòng cũng không có thứ gì đáng giá, hắn quyết định thuê khách sạn ở lại vài ngày, cho đến khi mua được phòng ở.
Một tháng sau.
_ Là ở đây sao?
Một người trung niên nam tử quay sang hỏi đồng bạn của mình. Đằng trước hắn là một căn biệt viện đang đóng kín cửa, trên hàng rào mọc đầy hoa hồng đỏ tươi ướt át, cực kì đẹp mắt nhưng lại có thứ gì đó khiến người rợn tóc gáy.
_ Đúng, ta có người quen trong lĩnh vực môi giới, là tiểu tử kia mua xuống căn biệt viện này.
Hai người xác định xong mục tiêu, cũng không nhiều lời thêm, nhảy một cái đi vào. Khi bọn hắn vừa bước được vài bước vào sân, một người trẻ tuổi đã ngồi bên bàn đá, xem ra là đợi bọn họ tới.
_ Các ngươi a, ta đã muốn bỏ qua, cứ gì phải tìm đường chết đây?
Tiêu Diệp Minh thở dài, bất đắc dĩ nói.
Sau khi loại bỏ hiềm nghi, hắn liền đoán được mấy người này là người của Quan gia, thậm chí là tay chân của Quan Hạo cha mẹ.
Vốn làm xong nhiệm vụ, hắn chỉ muốn an ổn tăng thực lực lên, nhưng rốt cuộc phiền phức vẫn kéo tới.
Răng rắc
Tiêu Diệp Minh giờ phút này đã là nhị cấp võ giả, đối đầu hai người còn không phải võ giả thật sự không cần quá đơn giản. Bọn họ còn chưa kịp định thần, xương cổ liền bị Tiêu Diệp Minh bóp nát, sau đó ý thức lâm vào hắc ám.
Có thêm hai người này, hoa hồng khẳng định nở càng thêm diễm lệ. Tiêu Diệp Minh chính là thích vẻ đẹp này, nên khi thấy có người rao bán căn này biệt viện, hắn liền mua lại.
Xem ra hắc thủ sau màn vẫn nghĩ hắn là một người bình thường, mới có thể phái hai cái dự bị võ giả đến đây.
Hắn liền nghĩ tới muốn diệt cỏ tận gốc, nhưng sau đó lại lắc đầu. Quan gia có nội tình sâu, lại có lục cấp võ giả tọa trấn, không phải bây giờ hắn có thể rung chuyển.
Nghĩ đến hắn cũng không phải nhân vật chính mệnh, tại sao rắc rối một điểm không kém.
"Tại vì ngươi gián tiếp hại một vị khí vận chi tử."
Vốn là trầm mặc hệ thống, đột nhiên đáp lời.
Tiêu Diệp Minh giật mình, hỏi.
_ Lời ấy là sao?
"Khí vận chi tử, vốn là thượng thiên con cưng, ngươi tính toán bọn họ, tất nhiên sẽ gặp phản phệ. Tuy nhiên, bây giờ ngươi đã là Kẻ Độc Thần, những lần sau sẽ không còn vấn đề này."
Tiêu Diệp Minh ồ một tiếng. Chẳng trách nhân vật phản diện đều rất xui xẻo, thì ra là lí do này.
_ Cho nên nói... hiện nay, ta chính là vận mệnh bên ngoài? Dù là thiên đạo cũng không thể tính toán ta?
Cái danh hiệu này, quả thật là quá nghịch thiên.
Còn tốt lúc đó chính mình quyết định chính xác. Tiêu Diệp Minh vui vẻ nghĩ.
_ Còn Quan gia... xem ra là phải tìm chỗ dựa.
Alexander chỗ gia tộc thật ra là một cái không tệ lựa chọn, nhưng bọn hắn không hề thân thiết đến mức đó.
Hắn có thể nhanh chóng mạnh lên, nhưng vì an toàn, còn là muốn phương án dự phòng.
Tiêu Diệp Minh nghĩ đến Bạch Tinh phòng huấn luyện. Bạch Tinh phòng huấn luyện trải khắp các thành thị, nghe đồn phía sau chính là Liên Bang cao tầng. Tiêu Diệp Minh chỉ cần ở nơi đó trở thành huấn luyện viên, liền sẽ không lo Quan gia trắng trợn bức ép.
Khi hắn đang đào hố chôn người, hệ thống lại một lần phát thông báo.
"Thông báo: Mời túc chủ nghỉ ngơi 15 ngày. Sau 15 ngày, bắt đầu lần thứ hai mô phỏng."
Lại đến rồi.
Mà lại 15 ngày, khẳng định so nhiệm vụ lần trước khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro