Chương 13: Thì ra phản diện chính là ta?!
Sâu trong rừng rậm, dưới ánh nắng chan hòa, Tiêu Diệp Minh duỗi người ngâm mình bên hồ, trong miệng thở ra một hơi dài.
Thật thoải mái.
Cả một ngày dính nhớp nháp máu tươi, dù Tiêu Diệp Minh cảm thấy mình không bị bệnh sạch sẽ cuồng cũng khó mà chịu nổi, may mắn tìm thấy chỗ này. Nước trong vô cùng, thêm nữa mùi máu dày đặc cùng sát khí phát ra từ người hắn khiến đám sinh vật nhỏ sống trong hồ không dám lại gần, coi như là tạo một khoảng thời gian yên bình hiếm hoi.
Đám người kia có lẽ đã vào bụng đám dã thú rồi, Tiêu Diệp Minh cười nhạt nghĩ.
Người ta thường nói, thời gian tốt đẹp luôn trôi qua rất nhanh. Tiêu Diệp Minh khi đang khép hờ mắt, bỗng nghe thấy một tiếng rên rỉ khiến hắn nổi da gà.
Thật đấy à? Không thể tìm chỗ nào an toàn kín đáo một chút hay sao?
Tiêu Diệp Minh một bên nghĩ, một bên nhanh nhẹn nhảy ra khỏi hồ, thoáng cái liền mặc đầy đủ quần áo bảo hộ, suy nghĩ trong chốc lát liền quyết định đi xem thử.
Hắn mặc dù từng xem qua màn hình, nhưng chưa bao giờ được quan sát trực tiếp... Khụ, đây không phải trọng điểm, chủ yếu là hắn muốn nhìn xem có thể hay không nhặt chỗ tốt.
Chụp mấy tấm hình uy hiếp tống tiền cũng có thể a!
Đúng, tuyệt đối không phải là do tính bát quái nổi lên!
Nghĩ như vậy, Tiêu Diệp Minh nhẹ nhàng nhảy lên một cành cây to, căng tai nghe ngóng, sau đó thoăn thoắt chuyền cây đến gần.
Sau đó hắn hối hận.
Tiêu Diệp Minh cảm thấy mình càng thích nữ, khung cảnh bên dưới khiến mắt hắn cay xè.
Hắn cảm giác mình sắp mù.
May mắn, may mắn hắn là beta, không có mùi, cũng không ngửi được mùi từ người khác.
Bàn tay đang bấu thân cây vô tình bóp chặt, khiến vài miếng vỏ cây vỡ thành mảnh vụn rơi xuống.
Con ngươi xanh lam âm trầm ngẩng lên nhìn thẳng Tiêu Diệp Minh.
Tiêu Diệp Minh ngay lập tức tóc gáy dựng đứng, sống lưng lạnh ngắt.
_ Ha ha... Hai người cứ tiếp tục, xin phép không làm phiền...
Trong lòng điên cuồng chửi bậy, muốn hay không đen đủi như vậy?
Huấn luyện viên à, ngài không thể tự hạn chế một chút sao?
Alexander lúc này đầu óc ong ong, lúc này mới miễn cưỡng khôi phục một chút tỉnh táo. Hắn săn giết hung thú, giết được hưng phấn, không biết lúc nào vậy mà tin tức tố bùng nổ, cứ như vậy tiến vào giai đoạn phát tình.
Mắt nhìn xuống người mà hắn thậm chí còn không quen biết, đối phương bị tin tức tố của hắn ảnh hưởng, cũng thả ra tin tức tố. Vậy mới biết, đây vậy mà cũng là một cái omega.
Sao ngươi nói omega rất hiếm?!
Tin tức tố của Alexander cuồng bạo mà lạnh như băng, tựa như đối mặt bão tuyết, có điều beta như Tiêu Diệp Minh chính là mũi điếc, không bị ảnh hưởng chút nào.
Tiêu Diệp Minh thấy hắn không nói lời nào, quyết định quay đầu chạy, cái gì quay phim chụp hình đều vứt ra sau đầu.
Hắn khẳng định đánh không lại Alexander.
Nói thật, nếu như hắn có năng lực này, ngược lại là có thể nhân lúc người gặp nạn bỏ đá xuống giếng. Tiêu Diệp Minh vốn không phải cái gì chính nhân quân tử, mà lại thù rất dai.
...
Cảm thấy mình đã chạy tương đối xa, Tiêu Diệp Minh mới dừng lại thở hồng hộc.
"Lần đầu tiên thấy ngươi hoảng sợ như vậy, làm sao? Lần trước ta thấy ngươi vẫn rất bình tĩnh mà?"
Giọng điệu cười nhạo của hệ thống rất đúng lúc truyền tới.
Tiêu Diệp Minh cau mày, lắc đầu.
Thứ làm hắn kinh hồn táng đảm không phải Alexander.
Mà là, khi hắn nhìn vào ánh mắt của đối phương, hắn có cảm giác quen thuộc!
Vẻ điên loạn kia, hắn thấy được Hồng Chi Nhật cái bóng!
Nghĩ tới, huyết nhục cùng dục vọng đúng là lĩnh vực của vị tà thần này. Có lẽ Tiêu Diệp Minh chỉ là quá mức liên tưởng mà thôi.
Cũng không biết Hồng Chi Nhật còn có năng lực nào khác.
Tiêu Diệp Minh không biết, khi hắn nghĩ tới Hồng Chi Nhật, trong một tòa nguy nga thánh điện, xếp thành hàng các tín đồ đang quỳ trước một chiếc ngai rỗng, phía trên là một mặt trời không biết được làm bằng chất liệu gì với vô số cánh tay tỏa ra xung quanh.
Bỗng nhiên, vị giáo hoàng cả người co rút, cơ mặt run rẩy. Khắp cả người hắn, vô số những con mắt vừa hiện ra lại biến mất, lại hiện ra ở nơi khác. Thấy vậy, các tín đồ xung quanh vội vàng chắp tay, cúi gằm mặt, miệng khẩn cầu.
"Vĩ đại Hồng Chi Nhật, sinh mệnh chưởng khống giả, thế gian duy nhất ánh sáng..."
"Tín đồ của ngài hướng về ngài nhận tội, xin ngài tha thứ chúng ta sai lầm, xin ngài bao dung chúng ta tội lỗi, để chúng ta tiếp tục hướng ngài phụng sự, đem thần thánh quang huy đi khắp thế giới..."
Qua một lúc, vị giáo hoàng trở lại bình thường. Hắn đứng lên, quay người lại, cao giọng nói.
_ Ta đã nghe được thánh ngôn từ ta chủ. Thần muốn chúng ta tìm kiếm tín đồ của một vị không biết tồn tại. Hắn gọi là...
...
_ Ách Linh? Cái quỷ gì?
Qua một lúc nói lảm nhảm uy bức dụ dỗ, cuối cùng Tiêu Diệp Minh cũng moi ra được từ chỗ của hệ thống danh tính của các vị thần khác. Ngoài Hồng Chi Nhật ra, còn có Ương Vương, Tử Thần, Lữ Hành Giả, cùng với một vị rất thần bí, Ách Linh.
Chỉ là hệ thống chỉ nói tới đó, còn lại không tiết lộ thêm một câu.
"Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, ít nghĩ tới mấy chuyện này thôi, nếu không tâm trí ngươi sớm muộn cũng bị ảnh hưởng."
Mặc dù hệ thống cũng là trấn áp khí vận, dò xét thiên cơ, lừng lẫy một phương tồn tại. Nhưng đám tà thần kia vốn không dễ chơi, người tạo ra nó tới cũng phải nhượng bộ lui binh.
Cái này, Tiêu Diệp Minh sớm muộn sẽ được trải nghiệm.
Hệ thống không có hảo ý nghĩ.
_ Lampard tiên sinh, à không, Lampard huấn luyện viên, ta nghĩ tốt nhất ngài nên tìm cái hồ nước rửa mặt hơn là tìm tới ta đấy.
Alexander trừng mắt nhìn Tiêu Diệp Minh, nếu không phải bất đắc dĩ, hắn mới không đi theo người này. Chủ yếu là có thứ gì đó ở xung quanh Tiêu Diệp Minh có thể làm giảm ảnh hưởng của phát tình kì, khiến hắn miễn cưỡng duy trì lí trí.
_ Cứ làm việc của ngươi, ta sẽ không làm phiền.
Câu này gần như là Alexander nặn ra từ trong kẽ răng.
_ Ngài biết đấy, trên đời không có miễn phí cơm trưa...
_ Ta trả tiền.
_ Tốt, ngài cứ ở bao lâu tùy thích.
Bây giờ Tiêu Diệp Minh mới thấy hắn hợp mắt một chút.
Lúc này, hệ thống không hợp thời điểm chen vào.
"Trong cửa hàng có một cuốn Càn Khôn Thải Bổ Kinh, chỉ cần..."
Tiêu Diệp Minh vội vàng kêu ngừng.
Hệ thống còn nói thêm một câu.
"Thật không suy nghĩ một chút sao? Không cần ngươi tính kế vất vả, chỉ cần lôi được đối phương lên giường, là có thể lấy thừa bổ thiếu, đem ưu thế của đối phương làm của mình..."
"Không là không!"
Tiêu Diệp Minh không muốn bán cái mông của mình.
Chưa nói đến hắn có đủ điểm khí vận để đổi hay không, Tiêu Diệp Minh tuyệt đối không bao giờ ở hạ vị! Không phải, là tuyệt đối không bao giờ lên giường với nam nhân!
Nghĩ tới đây, Tiêu Diệp Minh bỗng nhiên hỏi một câu.
"Khoan đã, ta đọc tiên hiệp thấy nam giới bản dương, nữ giới bản âm mới có thể làm như thế, nam nam cũng được?"
Hệ thống rất là khinh bỉ.
"Vô tri, cái quan trọng không phải là giới tính, mà là khi đạt được thăng hoa trên thân thể, tâm linh lúc ấy cũng sẽ rộng mở nhất, dễ dàng để người thừa cơ mà vào..."
Cái phong phạm này có chút quen.
Quanh đi quẩn lại, thì ra ta chính là phản diện?
Đều là cái hệ thống âm hiểm này, Tiêu Diệp Minh cảm thấy mình đều là bị ảnh hưởng!
Đúng, gần mực thì đen không phải sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro