Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Đánh dấu

Lâm Tây Ngu bị ấn lên bệ bồn rửa tay trong nhà vệ sinh văn phòng, cậu võng eo, dẩu mông, cánh tay đỡ lấy khe lõm bên bồn rửa tay.

Vòi nước cố ý không đóng lại, nước ào ào chảy xuống.

Khương Niệm Sơ cởi quần tây của Lâm Tây Ngu, hai tay xé tã giấy người lớn của cậu, ném xuống một bên. Chất lỏng từ hậu huyệt Lâm Tây Ngu theo bắp đùi chảy xuống, tẩm ướt quần tây bị vướng ở mắt cá chân cậu. Áo sơ mi của cậu bị đẩy cao lên đến ngực, Khương Niệm Sơ duỗi tay thăm dò đi lên xoa nắn đầu vú cậu, tay phải còn cầm điếu thuốc đang cháy.

Kỳ thật anh không nghiện thuốc lá, chỉ là niềm vui sướng được gặp lại làm anh muốn rít một điếu thuốc chúc mừng.

Mặt Lâm Tây Ngu dán rất sát mặt bàn, cậu cắn ngón trỏ tay trái của mình, thấp thỏm lại mang theo chút khó hiểu.

Cậu không biết tại sao tân thủ trưởng của cậu vừa nghe cậu nói xong, lại dắt díu cậu làm chuyện kích thích như thế này ngay tại văn phòng. Rõ ràng cậu chỉ cần Khương Niệm Sơ lại một lần nữa cắn cậu làm đánh dấu tạm thời như lần trước mà thôi, sao mọi chuyện lại diễn biến thành cục diện thế này?

Khương Niệm Sơ đứng sau lưng Lâm Tây Ngu, thân trên tươm tất, thân dưới chỉ tháo dây lưng, kéo dây kéo quần xuống, bắn ra vật cứng như sắt của anh, cọ xát kẽ mông người trước mặt.

Lâm Tây Ngu khẽ khàng di chuyển một chút, đồ vật nặng trĩu thuộc về Khương Niệm Sơ phía sau mông cậu liền theo đó nhảy lên vài cái, chứng tỏ sự tồn tại không cho phép lờ đi trước miệng huyệt của cậu.

Khương Niệm Sơ vừa để phần đầu dương vật lên lối vào, hậu huyệt Lâm Tây Ngu liền nôn nóng mút vào bên trong. Khương Niệm Sơ không nỡ để huyệt động hư không chờ quá lâu, đợi Lâm Tây Ngu hơi thích ứng liền đẩy toàn bộ chính mình đi vào.

"A..." Bị đi vào hoàn toàn làm eo Lâm Tây Ngu căng chặt, sóng tình bị áp lực cả ngày cuối cùng cũng tìm được chỗ để phát tiết.

"Thả lỏng chút." Khương Niệm Sơ dường như không có nhiều kiên nhẫn, không chờ được bao lâu liền cực nhanh cực hung mà bắt đầu đưa đẩy, trong động tác lẫn vào một tia thô bạo, dập cho Lâm Tây Ngu cơ hồ không thể đứng vững.

Có thể do cảm thấy quần áo vướng chân vướng tay, Khương Niệm Sơ chừa một khoảnh khắc cởi sạch quần áo hai người, thực mau lại một lần nữa hung hăng thao vào miệng huyệt hút không cho anh rời đi kia.

Dưới lớp áo vest của anh là áo sơ mi màu xám nhạt, dưới áo sơmi là áo ba lỗ màu trắng để lộ vai lưng, dưới lớp áo lại là từng thớ cơ bắp căng đầy. Lâm Tây Ngu có thể nhờ vào gương mà thấy rõ ràng từng đường vân trên cơ bắp, mỗi lần Khương Niệm Sơ đứng ở phía sau cậu thúc eo, hướng đi của bắp cơ sẽ thay đổi.

"Ưm..." Lâm Tây Ngu bị khoái cảm sung sướng làm không thể nắm chắc khe lõm, tay run không cẩn thận hất rớt ly nước súc miệng đặt trên bệ. Cậu choáng váng định vươn tay nhặt, Khương Niệm Sơ một tay bóp chặt eo cậu không cho cậu nhúc nhích, "Còn phân tâm để làm cái này, xem ra tôi vẫn chưa đủ nỗ lực."

Anh cơ hồ vừa nói vừa gằn từng chữ, hạ thân theo mỗi chữ một phát lại một phát đâm vào hậu huyệt ướt đầm đìa.

"A..." Lâm Tây Ngu không kìm được mà kêu ra tiếng.

Khương Niệm Sơ thở ra một vòng khói, "Như vậy sướng sao? Rên rỉ dâm đãng thế kia."

"Sếp à..." Lâm Tây Ngu gọi anh một tiếng, vòng eo mảnh khảnh căng chặt đến xương cùng cũng nổi lên, câu dẫn Khương Niệm Sơ nhấc tay chạm vào.

"Lúc này còn gọi sếp gì nữa." Khương Niệm Sơ lại rít điếu thuốc, cầm tàn thuốc dụi tắt ở vũng nước nhỏ trên bệ, cúi xuống bên tai Lâm Tây Ngu chậm rãi thở ra khói thuốc, hun nửa khuôn mặt cậu trong khói thuốc, "Vậy nhiệm vụ sếp giao em đều làm sao?"

Lâm Tây Ngu không biết trong lời nói của anh có bẫy, não không theo kịp đã gật gật đầu.

"Bất cứ chuyện gì cũng làm sao?"

Lâm Tây Ngu nhẹ nhàng mà "Dạ" một tiếng.

Khương Niệm Sơ rút chính mình khỏi thân thể Lâm Tây Ngu, mang theo một chuỗi tiếng nước dính nhớp. Anh vỗ vỗ mông Lâm Tây Ngu, "Xoay người lại, đối diện với tôi."

Lâm Tây Ngu chống tay lên bồn rửa tay đứng dậy, thong thả xoay người, Khương Niệm Sơ bước về phía trước một bước dính sát lấy cậu, ôm eo cậu mà hôn, vừa hôn vừa dẫn cậu đi lùi về phía sau, đi đến sô pha trong phòng nghỉ.

Không gian phòng nghỉ rất lớn, ngoại trừ một bộ giường còn có một bộ sô pha không tính là nhỏ.

Khương Niệm Sơ ngồi trên sô pha bằng da, đặt Lâm Tây Ngu khóa ngồi trên người anh, môi lưu luyến trên xương quai xanh của cậu, "Tự mình động được không?"

Lâm Tây Ngu không nghĩ tới "nhiệm vụ" Khương Niệm Sơ nhắc đến là làm cậu tự mình động, mặt đỏ phừng, cảm thấy vô cùng thẹn thùng. Khương Niệm Sơ nói xong liền ngồi im không nhúc nhích, chờ cậu chủ động, Lâm Tây Ngu đành phải đỏ mặt chịu đựng xấu hổ, run rẩy mà nắm lấy đồ vật nóng bỏng của Khương Niệm Sơ nhắm hạ thân của mình đưa vào.

Dương vật Khương Niệm Sơ rất lớn, bên trên còn có chất lỏng từ trong thân thể Lâm Tây Ngu, quá trơn trượt, Lâm Tây Ngu thiếu chút nữa không nắm chắc. Cậu đỡ vai Khương Niệm Sơ để cất cao người lên một chút, rồi mới đem dương vật thô cứng của Alpha nhét vào miệng huyệt đã sớm ướt át không thôi, gấp gáp muốn được lấp đầy của mình.

Chưa đi vào hoàn toàn Lâm Tây Ngu đã không chịu nổi, hậu huyệt của cậu bị căng mở ra, tay mềm nhũn đến không thể giữ vững, điểm mẫn cảm của cậu lại rất cạn, chỉ cần nhẹ nhàng ma sát một chút đã giật bắn cả lên. Lâm Tây Ngu dựa vào phần ngực rắn chắc của Khương Niệm Sơ mà thở dốc, nhỏ nhẹ gọi anh, "Sếp ơi..."

Khương Niệm Sơ giả vờ không hiểu, "Có chuyện gì?"

Lâm Tây Ngu theo biên độ nhỏ mà lắc eo, dẩu môi, như sắp khóc, "Em không còn sức..."

"Không còn sức để động sao?"

Lâm Tây Ngu định gật đầu, chưa kịp gật hết Khương Niệm Sơ đã nắm eo cậu mãnh liệt di chuyển.

"Ưm ư ư..."

"Sao nơi nào của em nhạy cảm vậy hả, vào sâu em run, vào nông em cũng run như cái gì thế này. Những Beta khác cũng phóng đãng như em sao?"

Lâm Tây Ngu cắn môi, lắc lắc đầu. Khương Niệm Sơ có ý muốn bắt cậu nói ra, lại hướng vào nơi sâu nhất thúc vài cái, "Sao không trả lời tôi? Không phải đã nói làm gì cũng được hả? Vậy thì hỏi gì cũng phải đáp chứ."

Cả người Lâm Tây Ngu chuyển hồng bằng mắt thường cũng có thể thấy được, "Ư... Em không biết..." Một lát sau cậu tựa hồ thật sự không chịu nổi, môi tràn ra vài tiếng than nhẹ, "Sâu quá... Ư..."

Khương Niệm Sơ cố tình muốn trêu cậu, "Tôi nghe nói cách âm của văn phòng không tốt, em rên lớn tiếng như vậy, bọn họ sẽ nghe thấy đấy."

Lâm Tây Ngu lập tức ngậm miệng không dám ra tiếng, Khương Niệm Sơ lại nói, "Em vào đây lâu như vậy, có khi nào bọn họ đoán được em đang làm gì trong văn phòng của tôi không? Có khi nào bọn họ biết hiện tại em đang trần truồng bị tôi chơi không, hửm?"

"Ưmm... Đừng nói nữa..." Đôi mắt Lâm Tây Ngu hồng hồng, như là giây tiếp theo liền sẽ khóc.

Khương Niệm Sơ vào những lúc thế này lại vô cùng xấu xa, anh tự động hiểu toàn bộ lời từ chối trên giường thành dục cự còn nghênh, "Không muốn nghe tôi nói hả? Rõ ràng là em rất muốn." Anh cố ý xuyên tạc lời nói của Lâm Tây Ngu, còn hư hỏng mà thúc vài cái thật sâu bên trong cậu, làm cho Lâm Tây Ngu càng cắn chặt lấy anh.

Lâm Tây Ngu làm như cực kỳ ngượng ngùng đến không được mà phát run ở trên người anh, khóe mắt ngậm nước mắt, Khương Niệm Sơ nhìn cậu như vậy lại mềm lòng, không chọc cậu nói chuyện nữa, ngược lại chuyên tâm mà thao người dưới thân.

Khoái cảm dần dần chồng chất, Lâm Tây Ngu đè nén giọng không để nó thoát ra, cơ thể cậu run bắn, cẳng chân vừa rút lại vừa run rẩy, như là đang co giật.

Khương Niệm Sơ phát hiện bất thường ở cậu, sờ tay lên chân cậu, "Xảy ra chuyện gì? Chuột rút sao?"

Lâm Tây Ngu rất lâu chưa trả lời, vẫn không ngừng run, Khương Niệm Sơ không yên tâm, định rút ra để kiểm tra cẩn thận chân cậu, lại bị Lâm Tây Ngu ôm lấy cổ. Đôi mắt cậu ướt rượt, cắn môi, tiếng nói nhỏ như muỗi vo ve, "Không phải chuột rút, là, là sướng, quá sướng rồi..."

Môi Lâm Tây Ngu bị chính cậu cắn đến đỏ tươi động lòng người, Khương Niệm Sơ chỉ cảm thấy bản thân đã cứng đến muốn nổ tung, anh hôn lên cặp môi đỏ tươi kia, động tác dưới thân nhanh như máy đóng cọc, "Sao em có thể đĩ thõa như vậy hả."

Giữa lúc mịt mờ Lâm Tây Ngu cảm thấy hình như Khương Niệm Sơ cũng không sai, không phải người ta thường nói trong ba loại giới tính Beta là cấm dục nhất lãnh đạm nhất sao, tại sao hiện tại cậu lại thành kẻ phóng đãng nhất rồi.

Lại làm xong hai lần, Khương Niệm Sơ bế người đã ngất xỉu từ ghế văn phòng lên, trở về phòng nghỉ, lúc đặt Lâm Tây Ngu lên giường cậu đột nhiên tỉnh lại, khóc rất dữ dội, như là gặp phải nỗi oan ức gì to lớn lắm. Cậu ôm chặt lấy Khương Niệm Sơ, chân kẹp eo anh, không cho anh đi, "Rất khó chịu... Oaa..."

Khương Niệm Sơ tưởng bản thân làm cậu quá tàn nhẫn, vội vàng hỏi, "Khó chịu chỗ nào? Cho tôi xem."

Lâm Tây Ngu lắc lắc đầu, nói đứt quãng không nghe rõ rõ đang nói gì, "Phát tình, thật sự khó chịu, một mình em một người... Hứcc... Khó chịu đến muốn chết đi..."

Ra là bởi vì chuyện này, Khương Niệm Sơ thở dài không rõ ý vị, như đau lòng, lại như thương tiếc. Anh vỗ về lưng Lâm Tây Ngu, an ủi cậu, "Sau này thì không, có anh đây..."

Lâm Tây Ngu bỗng nhiên tìm kiếm môi anh, vừa hôn vừa khóc, nụ hôn kết thúc cậu liền cúi đầu, vùi đầu vào ngực Khương Niệm, lặng lẽ mà rơi nước mắt, giống như đang phải chịu đựng nỗi thống khổ khôn kể.

Khương Niệm Sơ cảm nhận được nước mắt nóng bỏng trượt dọc theo eo của mình, bỗng dưng nghe người trong lòng ngực rầm rì mà nói, "Có thể hoàn toàn đánh dấu em không?"

Lâm Tây Ngu kỳ thật đã bị một cuộc làm tình quá mức sung sướng trước đó làm cho thần chí không rõ, trong đầu loạn thành một đống, cậu không biết bản thân đang nói gì làm gì nữa.

Cậu căn bản quên mất đánh dấu hoàn toàn là khái niệm gì, quên mất sau khi đánh dấu hoàn toàn hai bên đều sẽ bị xiềng xích không thể nhìn thấy trói buộc lấy, trong tương lai mọi chuyện đều cần có sự tồn tại của đối phương mới có thể có ý nghĩa. Lâm Tây Ngu rấm rứt rơi nước mắt mãi, nức nở nói mình rất khó chịu.

Khương Niệm Sơ ngây ngẩn cả người, anh không nghĩ tới Lâm Tây Ngu sẽ nói những lời như thế này. Ngày hôm qua anh đã nghĩ tới vấn đề này, rất rõ ràng trước mắt không phải thời cơ tốt nhất để đánh dấu hoàn toàn, quá nhanh, anh lo làm người ta sợ.

Nhưng nếu chính Lâm Tây Ngu muốn, Khương Niệm Sơ có thể cho cậu.

Khương Niệm Sơ nhẹ nhàng hôn đi nước mắt trên mặt Lâm Tây Ngu, trầm trầm thở dài, "Em có phải làm từ nước không thế, ở đâu ra nhiều nước thế này."

Anh lại chậm rãi tiến vào Lâm Tây Ngu, di chuyển bên trong cậu. Dĩ vãng Khương Niệm Sơ cũng không tiếp xúc với nhiều Beta, bởi vậy cũng không dùng bao nhiêu tâm tư tìm hiểu cấu tạo sinh lý của Beta. Anh hỏi người đang thút thít kia, "Em có khoang sinh sản không?"

Lâm Tây Ngu nắm lấy góc chăn, mười ngón chân bị khoái cảm làm cuộn hết lại, giống như chưa nghe hiểu chỉ biết ngây ngốc mà lắc đầu, "Em không biết."

Khương Niệm Sơ khẽ cười một tiếng, "Sao cái gì em cũng không biết."

Anh cúi xuống bên tai Lâm Tây Ngu, như dỗ dành trẻ nhỏ, "Vậy thử xem xem có được không?"

"Thử... Cái gì?" Lâm Tây Ngu ngây thơ mà chớp chớp đôi mắt ngập nước.

Khương Niệm Sơ hôn hôn tai cậu, "Thử xem em có giống Omega không."

Nói xong câu đó Khương Niệm Sơ không quan tâm Lâm Tây Ngu có trả lời hay không, động tác hạ thân bất chợt nhanh hơn, nhắm vào nơi càng sâu trong cơ thể Lâm Tây Ngu mà tiến. Lâm Tây Ngu cơ hồ ngay chớp mắt anh tiến vào liền nắm chặt góc chăn trong tay, khăn trải giường bằng tơ tằm quý giá bị nắm ra nếp nhăn trong tay cậu.

Sau mấy cú đâm sâu Khương Niệm Sơ đã tìm được một lối vào mềm mại, anh phát động cơ thể, hướng nơi đó tấn công.

"A!" Lâm Tây Ngu giãy giụa lại vặn xoắn, muốn đẩy người bên trên ra, "Đau quá... Đi ra ngoài aa..."

Beta không thích hợp để bị đánh dấu như Omega, cho nên đây là đau đớn Lâm Tây Ngu không thể không thừa nhận. Khương Niệm Sơ nhẫn tâm, nỗ lực mà tiến công vào khe hở chật chội nhỏ bé kia.

Lâm Tây Ngu lại khóc lại kêu mà đòi anh đi ra ngoài, Khương Niệm Sơ mắt điếc tai ngơ. Song Lâm Tây Ngu không phải chịu đau bao lâu, dương vật thô to của Alpha đã đâm mở khe hở kia, xông vào nơi bí ấn nhất trong cơ thể cậu.

Khương Niệm Sơ hôn người đang khóc lê hoa đái vũ, nuốt vào toàn bộ tiếng nức nở cùng nước mắt của cậu. Một khắc cuối cùng trước khi bắn tinh anh cắn vào sau cổ Lâm Tây Ngu, rót tin tức tố của bản thân vào, tiếp theo đầu dương vật lớn cỡ trứng gà mạnh mẽ mà tắc ở lối vào khoang sinh sản của cậu.

Tinh dịch rót đầy khoang sinh sản Lâm Tây Ngu, cậu vào khoảnh khắc bắn tinh thành kết bởi vì nỗi đau cũng khoái cảm không thể miêu tả mà hét lên, ngay sau đó liền hôn mê bất tỉnh, Khương Niệm Sơ ôn nhu ôm lấy cậu không để cậu ngã xuống.

Alpha đánh dấu hoàn toàn Beta đem không có tin tức tố, Khương Niệm Sơ gắn liền tương lai của hai người với nhau.

Khương Niệm Sơ ôm chặt lấy người trong lòng ngực, chờ quả tim đang đập quá nhanh bình tĩnh lại. Không biết anh nghĩ tới gì, đột nhiên nói, "Buổi sáng anh nghe phòng ban của em có người bàn cãi, tổng giám đốc cũ thường xuyên bóc lột nhân viên, hay bắt các em tăng ca." Anh dừng lại một hồi, "Kỳ thật hiện tại anh cũng đang bóc lột nhân viên, em bằng lòng cho anh áp bức không?"

Lâm Tây Ngu đã không thể nghe được anh nói gì, cho nên Khương Niệm Sơ tự hỏi tự đáp, "Không muốn cũng không có cách nào, dù sao anh đã ngậm chặt em rồi."

Khương Niệm Sơ rửa sạch qua loa toàn thân Lâm Tây Ngu, thực nhẹ nhàng mà đặt cậu lên giường lớn mềm mại trong phòng nghỉ, lại khẽ khàng mà mặc quần áo, đi đến bên cạnh bàn làm việc, từ trên nhìn xuống mà ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài sắc.

Bên ngoài cửa sổ sát đất, xe trên cầu vượt đi như nước chảy, một điểm lại một điểm mà từ nơi xa đến lại hướng về nơi xa mà đi. Khương Niệm Sơ nhìn thấy trạm xe buýt cách công ty không xa đúng lúc có một chiếc xe đến trạm, một vài người bước xuống, lại một vài người bước lên.

Khương Niệm Sơ chăm chú nhìn một hồi lâu, bước trở về phòng nghỉ nhìn người vừa bị anh đánh dấu hoàn toàn trên giường kia. Mi mắt của cậu còn hơi đỏ, dấu răng sau cổ rất rõ ràng, Khương Niệm Sơ vươn tay chạm nhẹ mặt cậu, lông mi mảnh dài của Lâm Tây Ngu rung rung, không tỉnh. Khương Niệm Sơ nhẹ nhàng lên giường, ôm lấy vòng eo trần trụi, đầu dựa vào hõm vai Lâm Tây Ngu, vô cùng an tâm mà ôm lấy cậu cùng nhau ngủ.

Chiếc xe đi lên đi xuống trên cầu vượt sẽ không vì bất cứ ai mà dừng lại, nhưng vào một ngày nào đó của tháng năm, gió xuân ấm áp, Khương Niệm Sơ tâm huyết dâng trào bước lên một chiếc xe bus, rồi mới tình cờ gặp được tình yêu của đời mình.

End

------------------------------------------
Nai: còn một phiên ngoại nữa thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro