Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

9

Trời đã tối, tôi tâm trạng buồn bã đi về ký túc xá.

"Đào Mễ."

Thư Minh lại chặn tôi ở gần ký túc xá.

Khi thấy Thư Minh, tôi vô thức sờ vào cổ mình, miếng dán ức chế vẫn còn đó.

Suýt chút nữa tôi quên rằng mình đã bị lộ, cũng không sao, tôi lại thả tay xuống.

Thư Minh đến tìm tôi làm gì nhỉ?

Chắc không phải để chửi mắng tôi chứ?

Nhưng tôi cũng chẳng để tâm, với cái pheromone của mình, chỉ có thể chịu đựng.

Tôi lạnh lùng hỏi,

"Có chuyện gì không? Nếu không thì tôi đi đây."

Thấy tôi sắp đi, Thư Minh vội nắm lấy tay tôi,

"Đồ của cậu còn ở phòng cho thuê."

À, thì ra vì chuyện này, thậm chí còn chê cả đồ của tôi sao?

"Không cần nữa, cậu vứt đi đi. Ồ, nếu không muốn chạm vào, thì tôi sẽ đợi hôm nào cậu không có ở đó tự vứt đi."

Nói xong, tôi định đi.

Nhưng tôi không thể đi, Thư Minh kéo tôi vào hoa vien của trường, giờ này người đã không còn nhiều.

"Tại sao cậu lại rời đi."

"Cậu không phải đã biết rồi sao?"

"Chỉ vì cậu là Omega? Vậy tại sao ban đầu lại phải giấu diếm?"

"Không có gì, tôi chỉ thấy vui khi lừa cậu."

Tôi thấy mệt mỏi, không muốn đối phó với Thư Minh, liền quay lưng định đi.

Nhưng trời không thương tôi, người tôi từng thầm mến lại ôm bạn gái đi tới.

Khi nhìn thấy tôi, anh ta lập tức dừng bước, chỉ tay chế nhạo:

"Ôi, không phải là con bọ chết tiệt đó sao? Bảo bảo, anh nói cho em biết, pheromone của người này như một mùi hôi, khó ngửi chết đi được. Ban đầu cậu ta còn định dùng pheromone để quyến rũ anh trong kỳ phát tình, nhưng khi anh ngửi thấy cái mùi đó, dù có phát tình cũng chạy mất. Ai muốn một Omega hôi hám thế này chứ, bảo bối, hoa tươi như em mới là thứ anh thích."

"Ôi, trên thế giới này có Omega nào hôi hám như thế nữa không, còn ai muốn nữa không?"

"Chắc chắn không có Alpha nào muốn, ai lại thích cái loại bọ chết tiệt đó chứ."

Hai thằng ngốc, tôi không có sức để cãi lại, chỉ muốn rời khỏi đó.

Nhưng Thư Minh đã đứng ra bảo vệ tôi,

"Xin cậu hãy xin lỗi cậu ấy, tôi không cho phép cậu xúc phạm như vậy." Thư Minh vỗ vai tôi.

Cậu ta thật sự đứng ra nói cho tôi, tôi hơi ngạc nhiên nhìn cậu ta, trong lòng thoáng qua một niềm vui kỳ lạ.

"Ha, để tôi xin lỗi một con bọ chết tiệt, cậu đang đùa đấy à. Sao, cậu thích cậu ta à? Trời ạ, thích cái mùi hôi như phân này, cậu là ruồi sao?"

"Cậu——"

Thư Minh vẫn quá lịch sự, thật sự còn muốn lý sự với những kẻ thiếu văn hóa như vậy.

Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, liền đấm một cú làm cho gã chửi bậy đó ngã nhào xuống đất, tiếng kêu thảm thiết của anh ta vang lên, thậm chí bạn gái anh ta cũng hoảng sợ hét lên.

Trong lúc đánh, tôi mắng chửi: "Thằng ngốc, mày là cái thá gì mà dám chửi tao. Nếu không phải vì bị pheromone mê muội, mày nghĩ tao sẽ thích cái thứ Alpha hạng thấp hơn cả Omega như mày sao? Giờ mày lại dám chạy đến trước mặt tao khiêu khích, chửi rủa tao, tao thấy mày đúng là muốn chết. Biến đi, thằng thấp lùn."

Tâm trạng đã tệ, còn cố gắng lại gần để bị ăn đòn.

Tôi đánh cho tên đó không kịp sử dụng pheromone, chỉ kịp kêu la, cuối cùng cả hai người chỉ biết bò lê bò càng mà chạy.

Khi bọn chúng đã chạy mất, tôi định quay về, nhưng Thư Minh giữ tay tôi lại, hỏi:

"Cậu rời đi là vì mùi pheromone của cậu sao?"

Pheromone, pheromone, sao lúc nào cũng là pheromone vậy, chẳng lẽ mùi pheromone là điều tôi có thể lựa chọn sao?

Tôi giật tay khỏi Thư Minh, tất cả cảm xúc ùa ra,

"Đúng vậy, tôi là một Omega có mùi sầu riêng, pheromone của tôi là mùi hôi mà ai cũng ghét. Tôi không dám để lộ ra một chút pheromone nào trước mặt người khác, từ lúc phân hóa đến giờ, tôi bị người ta chế giễu, bảo rằng tôi như từ cống rãnh bò ra. Chưa bao giờ có ai thích tôi cả. Đúng vậy, tôi còn không biết xấu hổ mà cố tình phát tình để quyến rũ Alpha tôi thích đánh dấu mình, nhưng khi họ ngửi thấy thì lập tức chạy mất, các Alpha khác cũng vậy, tôi chỉ có thể một mình chịu đựng cơn phát tình trong toilet. Tôi có thể làm gì được chứ? Pheromone là bẩm sinh, tôi biết làm sao? Không thích thì không thích, tôi cần các cậu thích sao?"

Tôi điên cuồng gào thét, giải tỏa nỗi buồn và sự tức giận, nước mắt cũng không thể nào kìm chế mà tuôn rơi.

Thư Minh nhìn tôi với đầy sự quan tâm, kiên định nói: "Tôi không ghét mùi pheromone của cậu, tôi thích cậu."

Lời dối trá, an ủi, chỉ là lời dối trá của con người mà thôi.

Tôi không muốn nghe thêm nữa, lại một lần nữa bỏ chạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro