
Chương 3
Chương 3 – Anh ngửi thấy mùi ngọt trên người Lâm Tự
Trong thời đại liên tinh, trong phạm vi Đế quốc Marien gần như không còn khái niệm "đói". Thực phẩm nguồn gốc động – thực vật tự nhiên tuy đắt đỏ, là hàng xa xỉ, nhưng các loại dinh dưỡng dịch đủ để duy trì sức khỏe lại rẻ đến mức ai cũng mua nổi. Ít nhất là trong Đặc khu Tân Nguyệt, thật khó tưởng tượng vẫn còn người có thể rơi vào tình trạng... suy dinh dưỡng.
Lương bổng của một nhà nghiên cứu ở Bảo tàng Cổ Trái Đất tuy không giàu nứt vách, nhưng hoàn toàn đủ để một trí thức sống đàng hoàng, tươm tất, không đến nỗi thiếu ăn thiếu mặc.
Arnold nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng đành cắn răng đoán bừa:
"Có lẽ là do ngài Lâm Tự quá mê văn hóa Cổ Trái Đất, thích tự nấu nướng hơn là dùng dinh dưỡng dịch, nên... khâu phối hợp dinh dưỡng bữa ăn hơi có vấn đề..."
Heinrich im lặng, không tỏ thái độ. Arnold đành chủ động kiếm lối thoát cho mình:
"Nguyên soái, tôi đã lấy thêm một bộ quân phục mới cho ngài. Ngài... có muốn thay trước không ạ?"
Vết cắn của Lâm Tự thực ra không sâu, sức hồi phục của Heinrich lại mạnh đến đáng sợ, giờ trên cổ anh chỉ còn vệt dấu răng nhạt xíu. Nhưng vết máu đã thấm vào lớp sơ mi trắng bên trong, dần oxy hóa thành màu đỏ gỉ sắt.
"...Ừ."
Heinrich vào nhà vệ sinh thay quân phục, bộ cũ Arnold mang đi xử lý. Lúc quay lại ngồi xuống ghế đối diện giường bệnh, Heinrich bất giác cảm thấy trong lòng hơi... trống.
Anh suy nghĩ giây lát, rồi với vẻ mặt như thường đứng dậy, bước lại gần, đưa tay tóm lấy một con mèo thỏ đặt lên đùi. Bị bế lên đột ngột, Đen Nhỏ kêu "y y" mấy tiếng, giãy giụa một hồi mới phát hiện mình không thể thoát khỏi bàn tay vững như gọng kìm này, đành rũ người nằm bẹp trên đầu gối Heinrich, đôi mắt tròn xoe màu lục long lanh như sắp khóc.
Nhưng rõ ràng Nguyên soái đại nhân chẳng hề có ý định dỗ dành một con mèo. Tâm trí anh lúc này chỉ quẩn quanh bên mùi hương ngọt lịm trên người Lâm Tự.
Chỉ bế anh ta một đoạn đường ngắn, vậy mà mùi hương ấy đã vương lại trên quân phục. Từ lúc Arnold mang bộ đồ đi giặt, Heinrich mới chậm rãi nhận ra trong lòng mình dường như có chút... hụt hẫng.
Thế là Đen Nhỏ – con mèo thỏ ngày ngày được Lâm Tự ôm ấp, dính đầy mùi của chủ nhân – liền hiên ngang rơi vào "ma trảo" của Nguyên soái.
Mùi trên lông Đen Nhỏ nhạt hơn, mơ hồ như có như không, lại càng dễ khiến người ta... nghĩ ngợi xa xôi.
Heinrich Chu là Alpha lai giữa người và rồng. Nhưng khắp Đế quốc đều biết một chuyện: Nguyên soái Chu không ngửi được pheromone của Omega, cũng không nhận biết được biến hóa hormone trong kỳ phát tình của tộc rồng. Nhiều năm qua, anh vẫn độc thân, bên cạnh chưa từng có bạn đời.
Giới quý tộc ở tinh cầu thủ đô đối với chuyện này không mấy bận tâm. Cùng lắm là không ngửi được pheromone thôi chứ có phải mất hẳn "chức năng" đâu. Mà dù có thật sự "mất chức năng"... thì còn cả công nghệ sinh sản bằng gen nhân tạo cơ mà.
So với việc bắt cặp nhờ pheromone hay thứ gọi là "tình yêu lãng mạn", thứ khiến họ lo lắng hơn cả là quyền lực trong tay Heinrich Chu.
Còn bản thân Heinrich, anh chưa từng có ý định tìm một nửa còn lại.
...Cho đến hôm nay, khi anh ngửi thấy mùi ngọt trên người Lâm Tự.
Heinrich đã tự tay xem hồ sơ của Lâm Tự: một Beta thuần chủng, không phải ABO, trên người không hề có tuyến thể. Cơn sốt cao lần này cũng không giống bất cứ biểu hiện phát tình nào. Thậm chí ngoài anh ra, từ Arnold đến bác sĩ, y tá – không một ai ngửi thấy mùi ngọt đó.
Nhưng Heinrich không chỉ ngửi thấy. Anh còn... xuất hiện phản ứng.
Khả năng tự chủ của anh đủ để đè nén tất cả. Anh hiểu rất rõ loại phản ứng này, trong hoàn cảnh này, là cực kì... thiếu lịch sự.
Song, cho dù đã tự nhắc mình như thế, anh vẫn không muốn rời khỏi căn phòng này quá sớm.
Đã lâu lắm rồi, mỗi lần phản ứng đào thải dị năng bùng phát, Lâm Tự chưa bao giờ được ngủ yên như lần này. Lần này anh ngủ một mạch đến khi tự tỉnh, chỉ cảm thấy cơn đau buốt trong xương cốt đã lui bớt, thay vào đó là sự tê dại rã rời, mềm nhũn, chẳng muốn động đậy.
Anh mơ màng mở mắt, theo thói quen đưa tay sang bên gối. Đầu ngón tay chạm phải bộ lông mềm của Trắng Nhỏ đang cuộn tròn nằm cạnh.
Ý thức vẫn mơ hồ. Ánh nhìn anh từ từ quét qua những chi tiết xa lạ xung quanh mép giường. Mãi một lúc sau, não mới xử lý kịp: đây không phải phòng ngủ nhà mình.
Ôm chặt Trắng Nhỏ, anh bật dậy như lò xo – và đối diện ngay với ánh mắt của người đàn ông đang ngồi trên ghế bên giường.
Đen Nhỏ vốn đang bị Heinrich giữ trên đùi, thấy chủ nhân tỉnh là lập tức nhảy phốc xuống, như viên đạn lao thẳng tới, chui tọt vào lòng Lâm Tự rồi gối đầu lên ngực anh. Đôi tai nhạy bén nghe rõ tiếng tim đập dồn dập, nó khẽ kêu hai tiếng "y y", sau đó ngoan ngoãn để chủ nhân đưa tay gãi cằm trấn an.
"Ngài Lâm Tự."
Heinrich lên tiếng. Trong trí nhớ của Lâm Tự, đôi mắt vàng kim đó là mắt rồng với đồng tử dọc mảnh như mắt rắn. Còn lúc này, chúng đã trở lại dáng vẻ "mắt người". Dưới ánh sáng dịu của phòng bệnh, sắc vàng kim như ngả sang màu hổ phách, trầm ổn mà uy nghiêm.
Bộ quân phục đen cắt may vừa vặn càng tôn thêm vẻ lạnh lùng, cứng rắn trên người anh.
Lâm Tự lập tức dời tầm mắt, cúi nhìn về phía cuối giường, không có ý định giao tiếp bằng mắt. Anh mím môi, im thin thít, chỉ chậm rãi vuốt ve lưng con mèo thỏ trong lòng. Heinrich cũng không nói thêm. Không khí trong phút chốc như bị đóng băng, ngay cả luồng gió lạnh từ máy điều hòa cũng dường như chậm lại.
Mãi một lúc lâu, ký ức của Lâm Tự mới lục tục quay về. Anh mở miệng, trầm giọng nói:
"Xin chào, Nguyên soái đại nhân."
Mấy hôm nay anh đọc tin tức trên Tinh Võng không ít, dĩ nhiên vừa nhìn đã nhận ra người đàn ông xuất hiện dày đặc trên trang nhất gần đây.
Anh lờ mờ nhớ mình hình như... đã tập kích Heinrich? Hơn nữa còn... cắn đối phương một cái?
Cảm giác máu nóng trượt xuống cổ họng nhòe nhoẹt lướt qua trí nhớ. Nhưng nhìn kỹ lại, quân phục trên người Heinrich vẫn sạch sẽ ngay ngắn, găng tay trắng che kín bàn tay. Phần da duy nhất lộ ở cổ cũng phẳng phiu, không chút dấu vết. Nét mặt đối phương tuy nghiêm, nhưng tuyệt đối không mang ý "truy cứu trách nhiệm". Anh ta không những không trói anh giao cho quân cảnh, mà còn đưa vào bệnh viện chăm sóc đàng hoàng.
...Hay là trí nhớ của mình đã rối tung hết rồi?
"Ừ." Heinrich khẽ gật đầu, coi như trả lời. Bầu không khí lại rơi vào im lặng. May mà hệ thống y tế đã tự động gửi thông báo "bệnh nhân tỉnh lại" cho bác sĩ phụ trách. Một bác sĩ khoác blouse trắng đẩy cửa bước vào kiểm tra, kịp thời cứu căn phòng khỏi tình trạng ngượng ngùng.
Sau khi kiểm tra xong, đối chiếu một lượt các chỉ số trên màn hình ảo, Lâm Tự hơi nghiêng đầu hỏi:
"Bác sĩ, tôi có thể xuất viện chưa?"
Bác sĩ nhìn anh, suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu:
"Cậu ngất là do sốt cao. Bây giờ thân nhiệt đã ổn định, có thể xuất viện. Nhưng tốt nhất nên ở lại thêm một tuần để chúng tôi điều chỉnh lại dinh dưỡng cho cậu."
"Tôi không cần."
Lâm Tự rất hiểu cơ thể mình đang thiếu thứ gì. Khoa học y tế thời đại này không cách nào bù đắp được phần năng lượng đã thất thoát khỏi hệ thống dị năng của anh.
"Được thôi." Bác sĩ cũng không miễn cưỡng, chỉ dặn:
"Điều chỉnh dinh dưỡng tại nhà cũng được. Chỉ cần cậu nhớ uống thuốc đúng giờ, đừng làm việc quá sức."
Bác sĩ vừa ra khỏi cửa, một người phụ nữ tóc vàng đã vội vã bước vào, giày cao gót gõ lách cách trên nền. Cô đi thẳng đến bên giường:
"Tiểu Tự, bệnh của em lại phát tác à?"
Đó là một Omega với gương mặt dịu dàng, ăn mặc chỉnh tề, khí chất nhẹ nhàng. Heinrich vốn định ngăn lại, nhưng cô xuất hiện nhanh quá, lại mang theo khí thế lo lắng chân thành, khiến anh vô thức khựng lại nửa giây. Tới khi muốn mở miệng thì đã muộn.
"Marianne... sao chị lại đến đây?" Bị ôm lấy vai, cả người Lâm Tự cứng đờ, trông chẳng khác gì Đen Nhỏ lúc nãy bị Heinrich khóa chặt trên đùi.
"Chị nhận thông báo từ hệ thống y tế." Marianne nhéo nhẹ má anh, thở dài:
"Em quên rồi à? Mục 'người liên hệ khẩn cấp' của em điền tên chị đó."
Trong khi Lâm Tự đang cố gắng tìm lời nói chuyện với Heinrich còn chưa kịp, Marianne đã chiếm trọn khoảng không quanh giường bệnh, hoàn toàn không để ý trong phòng còn một vị Nguyên soái Đế quốc đang im lặng đứng bên. Heinrich bị... "tạm thời gạt sang một bên" như vậy.
Mãi đến khi thêm một Alpha nam hối hả bước vào, cục diện kỳ lạ này mới bị phá vỡ. Người mới tới mặc quân phục trắng, tay còn giữ lấy khung cửa. Vừa nhìn thấy người đứng trong phòng, anh lập tức sững người, sau đó vội vàng đứng nghiêm, hành lễ:
"Tham kiến Nguyên soái!"
"Anh là ai?" Heinrich hơi nghiêng đầu, thuận tay trả lễ.
"Trung tá Trần Tĩnh Sơn, lực lượng phòng vệ thành phố tinh cầu thủ đô!" Anh ta đáp dứt khoát, rồi theo ánh mắt Heinrich nhìn sang phía giường bệnh, bổ sung:
"Đây là vợ tôi, Marianne. Cô ấy từng là giảng viên hướng dẫn của Lâm Tự khi cậu ấy còn học ở Đại học Tinh Cầu Thủ Đô. Nghe tin Lâm Tự nhập viện, chúng tôi tới thăm."
Trần Tĩnh Sơn hoàn toàn không hiểu vì sao Nguyên soái Heinrich Chu lại có mặt ở đây. Theo lý mà nói, giờ này Nguyên soái phải đang dự yến tiệc ở phủ một vị Đại công nào đó mới đúng...
"Ừ." Heinrich gật đầu, ánh mắt vàng kim lại chuyển sang phía giường. Lâm Tự đang bị Marianne nắm tay hỏi han, vẻ mặt nửa bất đắc dĩ, nửa mệt mỏi, cố gắng duy trì sự ôn hòa lễ độ.
"Hôm qua tôi đến nhà thăm ngài Lâm Tự, đúng lúc cậu ấy ngất xỉu. Tôi đưa thẳng cậu ấy đến bệnh viện."
Lời tác giả:
Heinrich, xét theo một nghĩa nào đó, đúng là người đàn ông có... đạo đức nghề nghiệp cao.
Ngọt quá... Không được nghĩ nữa. Nghĩ thêm chút nữa là... cực kỳ thiếu đứng đắn.
...
Nhưng mà... rất ngọt.
—
Tin đồn lan truyền trong Đế quốc:
#Có lẽ Nguyên soái nhà chúng ta... không ổn lắm# 😌
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro