
Chương 25
Chương 25 – Không được ăn linh tinh, nghe chưa?
Về đến phòng, Hải Ninh Hi cúi đầu nhìn Tiểu Hắc đang nằm gọn trong lòng mình. Thỏ–mèo nhỏ xíu, một bàn tay là bế được cả con. Nó "y y y" kêu liên hồi, anh vừa buông tay, nó lập tức bắn vèo về phía góc tường, cong lưng lên, xoay mông về phía anh, cảnh giác nhìn chằm chằm.
Anh im lặng nhìn đôi mắt xanh lục đang lấp lánh đề phòng của nó một lúc, cuối cùng đành bỏ qua, không chấp với con nhóc nhỏ này nữa. Hải Ninh Hi xoay người vào nhà vệ sinh rửa mặt, thay đồ. Xong xuôi lại tranh thủ trả lời mấy tin quân vụ, ngẩng đầu nhìn ra giường——con vật vừa nãy còn co ro trong góc, giờ đã oai vệ chiếm trọn giữa chiếc giường lớn, ung dung rũ tai, cúi đầu liếm lông.
Ánh đèn đã được Lộ Tư chuyển sang chế độ ban đêm, dịu và ấm, cả phòng im ắng. Hải Ninh Hi đi tới mép giường ngồi xuống, đưa hai ngón tay kẹp kẹp đôi tai dài của Tiểu Hắc. Năm móng nhỏ mềm mềm của nó khẽ giật giật, nó rũ tai, tiếp tục cúi đầu chăm chỉ liếm vuốt.
Lưỡi thỏ–mèo màu hồng quét dọc theo lớp lông đen mượt, dưới ánh đèn bỗng lóe lên một tia đỏ, chợt sáng chợt tắt. Hải Ninh Hi nhíu mày, dừng tay, đưa tay bóp nhẹ hai bên đầu nó, ép nó quay mặt về phía mình.
Trong cổ họng Tiểu Hắc phát ra tiếng gừ gừ bất mãn, còn kèm theo mấy tiếng cảnh cáo nho nhỏ.
Hải Ninh Hi làm như không nghe thấy, một tay giữ cằm nó, tay kia ấn nhẹ, buộc nó há miệng, thò ngón tay vào móc thứ đang lóe sáng ra.
Bị cưỡng ép, Tiểu Hắc kêu thảm một tiếng, hoàn toàn không buồn để ý "bảo vật" giấu dưới lưỡi đã bị cướp mất, chỉ mong có thể lập tức nhảy khỏi giường, tránh xa con vượn hai chân đáng sợ này. Nó phóng vụt xuống đất, chui tọt vào bóng tối cạnh tủ.
Hải Ninh Hi cầm thứ vừa lấy được đi vào nhà vệ sinh, rửa qua dưới vòi nước, dưới ánh đèn nhìn kĩ mới thấy — đó chính là viên hồng tinh thạch anh đã tặng đi, giờ chỉ còn thiếu mất một góc, chỗ bị cắn nham nhở. Sắc mặt anh khẽ trầm xuống.
Anh tìm một chiếc hộp nhỏ, cẩn thận đặt viên hồng tinh thạch vào rồi đóng lại. Làm xong mới quay ra đứng trước mặt Tiểu Hắc đang trốn trong góc tối, nghiêm túc dùng giọng điệu của một vị Nguyên soái hạ lệnh:
"Không được ăn linh tinh, nghe rõ chưa?"
Bóng anh kéo dài, phủ trùm lên thân hình bé xíu của thỏ–mèo. Tiểu Hắc mở to hai mắt xanh vô tội:
"Yy..."
Hôm sau, như thường lệ, đến giờ là Lâm Tự lại phải cùng Hải Ninh Hi đăng nhập Tinh Hải. Hải Ninh Hi đứng chờ trước cửa phòng anh, vừa thấy cửa mở liền đưa ra một chiếc hộp kim loại cỡ bàn tay, trên nắp có ổ khóa nhận dạng.
Anh ra hiệu cho Lâm Tự đặt tay lên. Hệ thống xác nhận xong, ổ khóa "tách" một tiếng bật mở. Bên trong lót nhung đen, năm khối tinh thạch to, đủ màu sắc, nằm lặng lẽ, dưới cùng rải một lớp vụn tinh thể nhỏ li ti như kim cương. Ánh đèn chiếu xuống, cả hộp đá toả ra hào quang ngũ sắc.
Nguồn năng lượng dày đặc trong những viên tinh thạch quét qua khiến não Lâm Tự tê rần một thoáng, nhưng vẻ mặt anh vẫn giữ nguyên, chỉ nhẹ nhàng hỏi:
"Cho tôi à?"
"Ừ." Lúc này Hải Ninh Hi lại mở thêm một chiếc hộp nhỏ khác, bên trong là viên hồng tinh thạch tội nghiệp đã mất nửa thân: "Hôm qua tôi phát hiện Tiểu Hắc ngậm viên này trong miệng, một góc bị nó cắn mất. Không biết có nuốt vào bụng không, tôi đã mang nó sang cho Chu Bình Ba kiểm tra rồi. Nhân tiện lục lại, tôi tìm được thêm vài viên khác. Cậu cất vào hộp, đừng để hai con thỏ–mèo trộm ăn, dạ dày chúng tiêu không nổi đá đâu."
Tinh thạch năng lượng là thức ăn của long tộc. Chúng chỉ cần hấp thụ năng lượng trong tinh thạch là có thể dùng thân thể trực tiếp bay trong đoạn vũ trụ chân không, nơi đầy bức xạ chết người.
Hải Ninh Hi mang một nửa huyết thống rồng, nhưng sinh ra đã ở hình người, vừa không thể hóa rồng, cũng không thể hấp thụ năng lượng trong tinh thạch. Hồi còn nhỏ sống trên Long Tinh, anh từng bị đám tiểu long bắt nạt đến phát cáu, trong lúc điên máu cúi đầu cắn nguyên một cụm tinh thạch mọc trên mặt đất.
Nhóm tinh thạch sắc như dao cứa rách niêm mạc trong miệng, máu chảy đầm đìa. Anh vừa trừng mắt với đám tiểu long, vừa nghiến răng nhai nát những mảnh tinh thạch đã cắn được mà nuốt xuống.
Đám tiểu long bị cảnh máu người hù cho đờ cả ra.
Nhưng cơ thể Hải Ninh Hi lại không thể chuyển hóa năng lượng trong tinh thạch, nuốt tinh thạch với nuốt đá đâu khác gì, suýt chút nữa mất mạng trên Long Tinh. Đúng lúc đó, Andreia vừa quay lại thăm, bị tin này doạ hồn bay phách tán, lập tức bế con rời Long Tinh trở về Đế quốc, vội vàng đưa vào bệnh viện rửa dạ dày. Từ lần ấy trở đi, Hải Ninh Hi không quay lại Long Tinh nữa, mà lớn lên trên chiến hạm của mẹ.
Dòng máu lẫn lộn giữa người và rồng vượt khỏi tưởng tượng của người thường, quái lạ đến mức không biết xếp vào đâu. Long Tinh không muốn chấp nhận đứa trẻ không thể hóa rồng; còn gia tộc bên ngoại mẹ anh cũng lưỡng lự, khó mà thật lòng coi anh như người trong nhà.
Tinh thạch năng lượng mẹ anh để lại, với Hải Ninh Hi mà nói, trước nay chỉ là một đống đá đẹp nhưng... vô dụng. Thế nhưng, nếu chúng có thể khiến Lâm Tự vui, vậy cũng xem như cuối cùng đã có chỗ dùng.
Lâm Tự nhận hộp tinh thạch từ tay anh, hai người sóng vai đi về phía phòng toàn tức.
Vài ngày tiếp theo, lịch sinh hoạt của hai người gần như lập trình: chiều tối, sau khi xử lý xong quân vụ, Hải Ninh Hi sẽ đến tìm Lâm Tự, hai người cùng vào Tinh Hải luyện một tiếng; tan chơi thì chào tạm biệt nhau ngay trước cửa phòng — Hải Ninh Hi về nghỉ hoặc bị Arnold lôi đi tiếp tục tăng ca.
Còn Lâm Tự quay vào phòng, nhân lúc rảnh thì đọc và chỉnh sửa những cổ tịch anh mang theo. Thỉnh thoảng cảm thấy mệt, anh xúc một thìa nhỏ mạt tinh thạch bỏ vào miệng, bổ sung năng lượng.
Đến ngày thứ tư, hôm đó Hải Ninh Hi đến tìm anh sớm hơn hẳn mọi ngày. Lúc ấy là buổi chiều, hệ thống chiếu sáng mô phỏng ban ngày trên chiến hạm vẫn đang bật. Dưới ánh sáng trắng, lưng Lâm Tự trông vẫn gầy, nhưng đã có cảm giác vững hơn, không còn hằn vẻ suy nhược như lúc mới lên tàu.
"Nguyên soái?" Lâm Tự mở cửa, hơi ngạc nhiên. Tiểu Bạch dưới chân lon ton chạy tới, ngửi thấy mùi con thỏ–mèo còn lại trên người Hải Ninh Hi, lập tức dí mũi vào ống quần anh cọ qua cọ lại.
Lúc này Hải Ninh Hi mới nhớ tới mục đích mình sang sớm:
"Ngày mai Hạm đội Vực Sâu sẽ cập bến Bạch Ngân Hàng Không Cảng. Thời gian bổ sung quân nhu chắc tốn khoảng mười sáu tiếng, sau đó hạm đội sẽ tiến vào hệ sao Lộc Giác."
Lâm Tự gật đầu.
Hải Ninh Hi nói tiếp:
"Bộ phận sửa chữa vừa thông báo, cơ giáp Phong Tuyết đã tu bổ xong. Tôi muốn đưa cậu ra ngoài một chuyến. Sau khi tiến vào Lộc Giác, từ trường sẽ rất hỗn loạn, có lẽ sẽ khó lòng sắp xếp huấn luyện cơ giáp nữa."
"Là bây giờ luôn sao?"
"Đúng, ngay bây giờ. Phong Tuyết đang chờ trong khoang nội."
"Vậy đi thôi."
Lâm Tự đã đặt chân lên Phong Tuyết hai lần, nhưng cả hai lần, tình trạng của nó đều là "thương tích đầy mình", chẳng có cơ hội thể hiện đúng thực lực. Lần này, dưới áp lực thúc giục sát sao của Nguyên soái, bộ phận sửa chữa đành tăng tốc làm việc, vội vã hoàn tất thay thế linh kiện, sơn lại, khôi phục nguyên dạng. Cơ giáp màu xám súng đứng trong khoang, im lìm mà toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Hai người cùng bước vào, ngồi lên ghế lái đôi đã lâu không dùng, cài dây an toàn. Lần này, Hải Ninh Hi chọn thao tác tay, không dùng mũ kết nối tinh thần.
Mảng tối trước mặt họ kéo dài thành một nền chữ nhật sâu hoắm, giọng Lộ Tư vang lên giữa khoang nội:
"Tất cả các đơn vị chú ý, cơ giáp Phong Tuyết chuẩn bị rời khoang."
Cửa khoang từ từ hạ xuống. Gió rít gào trong khoang nội, một bên là hệ thống thông gió thu hồi không khí trong khoang, một bên là số không vũ trụ hút sạch phần không khí còn lại. Hệ thống trọng lực phụ trong khoang nội khởi động, Phong Tuyết bước mấy bước dọc theo sườn cửa đang nghiêng dần, rồi bất ngờ bật nhảy, lao thẳng vào biển sao.
Ngay sau đó, bộ đẩy phụ bùng lên, cơ giáp xoay một vòng tròn mượt mà, phá vỡ tầng khí lưu mỏng, thoát khỏi mặt phẳng hành trình nơi Hạm đội Vực Sâu đang "bơi" giữa vũ trụ.
Cúi mắt nhìn xuống, đứng ở thang đo vũ trụ, tốc độ di chuyển của hạm đội bỗng trở nên chậm chạp đến kì lạ, từng chiến hạm như cả đàn cá voi khổng lồ đang lặng lẽ trôi trong bóng tối. Bên hông Victoria, phù hiệu mũi tên bạc và tấm khiên tượng trưng cho Hạm đội Vực Sâu sáng rực như một vầng mặt trời.
Trong khoang lái vẫn duy trì trọng lực, nhưng cảm giác gia tốc khi tăng tốc khiến Lâm Tự thoáng choáng váng, như cả người bị kéo ra khỏi điểm tựa. Cánh tay anh vô thức căng lại, bấu lấy tay vịn.
Thấy thế, Hải Ninh Hi hơi trầm giọng, giảm bớt tốc độ:
"Lâm Tự, cậu chịu được không?"
Thể chất trung bình của dân chúng Đế quốc vốn không chịu nổi lực đẩy khi tăng tốc của những dòng cơ giáp cao cấp kiểu này. Trong Tinh Hải, đội ngũ thiết kế đã cố ý "giảm nhẹ" phản ứng khó chịu khi cơ giáp tăng tốc.
Nhưng ở ngoài đời, cơ giáp sư thì không có đãi ngộ ấy.
"Phải làm quen một chút. Nguyên soái cứ tăng tốc đi." Lâm Tự cắn môi, sống lưng thẳng như dây cung kéo căng.
Hải Ninh Hi hạ thấp cần điều khiển, cho Phong Tuyết quay đầu, lao về phía đuôi Hạm đội Vực Sâu. Động cơ đẩy hoạt động hết công suất, kéo theo một vệt lửa nhạt màu xanh lam xé dọc màn đêm vũ trụ.
Những người đang vô tình bước ngang qua dãy cửa sổ quan sát trên chiến hạm, nhìn thấy cảnh tượng ấy đều không kìm được che miệng bật thốt — sát khí và vẻ đẹp cơ giới của Phong Tuyết khiến người ta không rời nổi mắt.
Tốc độ không ngừng được đẩy lên cao. Hải Ninh Hi vẫn luôn để ý phản ứng của Lâm Tự, bất cứ lúc nào cũng có thể hạ tốc nếu anh không chịu nổi. Thế nhưng, vị Beta mà hồ sơ ghi chỉ có tinh thần lực cấp D này lại cắn răng chịu đến tận khi Phong Tuyết chạm ngưỡng tốc độ cực hạn. Ngay cả bản thân Hải Ninh Hi, mỗi lần mở đến mức này, lồng ngực cũng bị ép đến tức nghẹn khó chịu.
Lâm Tự khẽ nhắm mắt, chậm rãi thở ra, tự điều chỉnh tiết tấu hô hấp và trạng thái cơ thể để thích ứng với gia tốc.
Khung cảnh ngoài cửa sổ bị kéo dài thành những vệt sáng mảnh. Ở tốc độ cực hạn, phi công không còn cách nào dựa vào mắt thường để phán đoán, chỉ có thể tin tưởng tuyệt đối vào số liệu AI đưa ra. Hạm đội Vực Sâu đã bị bỏ lại rất xa phía sau, hai bên đang tách nhau ra theo hai hướng trái ngược.
Lúc này, Hải Ninh Hi mới bắt đầu cho cơ giáp giảm tốc:
"Lát nữa tôi sẽ cho Phong Tuyết về một mức tốc độ ổn định, sau đó tắt trọng lực. Cậu tháo dây an toàn ra, thử cảm giác lơ lửng mất trọng lực giữa vũ trụ một lần xem."
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên soái: Không được ăn linh tinh!
Tiểu Hắc: (mắt long lanh vô tội) y y y...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro