
Chương 062 - Ở đâu ra vảy?
Lời an ủi mà Linh Tự định nói lại khiến tình hình trước mắt càng tệ hơn.
Ngày càng nhiều thứ xuất hiện trong lĩnh vực tinh thần của Hải Ân Lợi Hi, thế giới ý thức không có bất kỳ hình ảnh liên tục nào tồn tại, mọi cảnh tượng, âm thanh, mùi vị đều như những mảnh vụn quét tới, rồi lại như từng lớp sóng trắng rút đi, để lại những vệt nông trên bãi cát bị gợn sóng lăn qua.
Hai mặt trời của Sao Sa thiêu đốt không khí đến mức méo mó vì nóng, chỉ cần hơi động một chút là mồ hôi liền lăn xuống.
Ánh mắt Hải Ân Lợi Hi rơi lên vết cháy nắng đỏ lên và bong da trên vai Linh Tự, mang theo âm mũi và tiếng lẩm bẩm run rẩy mơ hồ không rõ. Trong ảo giác, hàng mi đen dài, lông mày thanh mảnh và đôi môi đỏ khô của Linh Tự đều rực rỡ hệt như bông hồng nguyệt quế đỏ dưới ánh phơi sáng mạnh.
Còng nam châm mạnh lóe tia điện trói chặt anh, chiếc đuôi cá đen luôn mạnh mẽ giờ mềm oặt thõng xuống đất.
Trong quá khứ thật, Hải Ân Lợi Hi kiên quyết nhưng nghiêm túc, cẩn thận xử lý vết thương và vết bẩn cho Linh Tự, anh kiềm chế bản thân, không ngừng an ủi Linh Tự.
Nhưng tại đây, trong khoang giáp phong tuyết tĩnh lặng, vị nguyên soái Sở đang mặc bộ lễ phục quân sự lộng lẫy và trang nghiêm nhất, đè lấy đuôi cá, cưỡng ép tách vảy của Linh Tự ra.
Nước mắt phủ mờ đôi mắt rực rỡ đến cực điểm, theo đà cưỡng ép không màng tất cả của Hải Ân Lợi Hi mà rơi xuống vai Linh Tự, muối từ nước mắt làm xót thêm vết thương lộ ra ngoài.
Vảy rồng bạc sắc bén, nơi đuôi cá có vảy thì còn có thể chịu được, nhưng những chỗ không có vảy thì trong lúc ma sát qua lại bị cào đến sưng đỏ chảy máu.
Linh Tự càng khóc, dòng điện trên còng nam châm ở cổ tay càng mạnh. Cổ họng cậu khàn đi, trong khi người kia giống như một con thú hoang đói khát, cắn mạnh vào cổ cậu, tiêm hoóc-môn đánh dấu vào sau gáy nơi vốn chẳng hề có tuyến của giống O.
Chất lỏng lạ xâm nhập vào máu, phản ứng mạnh của hệ miễn dịch khiến toàn thân đau nhức đến mức cậu chỉ biết rên khẽ.
Sóng tinh thần nhấn chìm Linh Tự.
Hải Ân Lợi Hi cũng phát hiện ra điều này, anh đang cố gắng kiểm soát bản thân.
Nhưng khi một người cố không nghĩ đến điều gì, nghĩa là anh ta đang nghĩ đúng điều đó.
Vô số chi tiết cứ lặp đi lặp lại trong ý thức của Linh Tự, cảm giác và ham muốn của Hải Ân Lợi Hi cũng từ liên kết tinh thần phản hồi vào não Linh Tự. Không hiểu sao, trong cảnh tượng ý thức của Hải Ân Lợi Hi tràn ngập một mùi vị ngọt ngào nóng bỏng, quấn quanh không tan.
Linh Tự chỉ thấy rằng nếu cậu còn mặc kệ như vậy nữa, Hải Ân Lợi Hi có khi sắp muốn tự bắn nát cái đầu đang hoạt động quá mức của mình.
"Hải Ân Lợi Hi, anh hãy bình tĩnh trước."
"Xin lỗi, tôi..." Giọng Hải Ân Lợi Hi khô khốc và kìm nén, khi mọi che chắn đều bị lột sạch, anh gần như không dám đối mặt với Linh Tự.
Trong giấc mơ bí mật không thể nói này, anh cắn rách sau gáy Linh Tự, máu loang đầy lưng cậu, môi răng anh lướt qua vết thương trên mặt và vai Linh Tự. Linh Tự run rẩy, sợ hãi và phản kháng, nước mắt thấm ướt gương mặt, tất cả đều hỗn loạn.
Hải Ân Lợi Hi như con dã thú điên cuồng nhất trong đấu trường, cũng như bạo quân tàn nhẫn nhất trong hoàng cung, muốn xé nát mọi thứ điên dại.
"Không sao. Hải Ân Lợi Hi, nghĩ thôi không phạm tội."
Trong ảo giác chớp tắt, Linh Tự vừa khóc vừa cầu xin tha thứ.
Nhưng trong lĩnh vực tinh thần, cậu lại bình tĩnh như băng hà. Cậu nói với Hải Ân Lợi Hi: "Thả lỏng đi, tôi có thể giúp anh. Nhưng đừng cố đè nén suy nghĩ, cũng đừng phản kháng. Anh phải thả lỏng để tôi bước vào ý thức của anh."
Ngay khoảnh khắc sau, những cảnh tượng ký ức lại thay đổi, họ đang tựa vào cửa sổ lớn ngoài kho lưu trữ, giống lần trước, Linh Tự bảo Hải Ân Lợi Hi "thả lỏng, đừng căng thẳng".
Tinh tú xoay tròn sáng lấp lánh ngoài cửa sổ, bàn tay Linh Tự lạnh như đang tan chảy.
Linh Tự nhìn khung cảnh biến đổi và chớp mắt, cưỡng ép giữ cho tinh thần mình ổn định.
"Anh thường nghĩ những chuyện này lúc nào? Khi mọi công việc đã kết thúc, anh nằm trên giường và hồi tưởng lại một ngày?"
Bí mật bị bóc trần quá dễ dàng, tinh thần Hải Ân Lợi Hi dao động mạnh.
Giọng Linh Tự vẫn như thường: "Hãy thử tưởng tượng anh đã quay về phòng 002... anh thấy Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cuộn tròn ngủ bên gối anh."
Ảo giác hỗn loạn, mọi cảnh đều đang sụp đổ.
"Tôi cũng ở đó, ngay phía bên phải giường, đắp lớp chăn mỏng, đã ngủ rồi." Linh Tự tiếp tục, hình ảnh trong đầu Hải Ân Lợi Hi dần rõ nét, "Luth điều chỉnh đèn sang chế độ ngủ, ánh sáng cam vàng dịu nhẹ. Anh quay vào phòng tắm rửa mặt, sự mệt mỏi công việc được bỏ lại sau lưng."
Hải Ân Lợi Hi thấy bản thân mình trong gương, giữa hai lông mày nhíu chặt, gần như mang theo sự giận dữ và ghét bỏ chính mình.
Giọng Linh Tự mềm như gió xuyên qua rừng thông: "Rửa mặt xong, anh bước ra, ngồi xuống mép giường... anh xoa đầu hai con mèo thỏ, cũng xoa tóc tôi, đều mềm và ấm."
Cảm giác rõ ràng đến mức như thật hiện lên trong ý thức, sự hỗn loạn và cuồng bạo tiêu tan dần, thay bằng ánh đèn ngủ dịu dàng. Gương mặt Linh Tự vùi trong chiếc gối mềm, đường nét sắc lạnh cũng trở nên dịu xuống. Ngón tay Hải Ân Lợi Hi men theo đường bóng tối trên gương mặt Linh Tự, phác lại hình dáng do ánh sáng đổ xuống.
Lông mi Linh Tự khẽ run, như cánh bướm giật mình vì gió.
"Anh vén chăn nằm xuống, giường đã ấm sẵn. Mèo thỏ nằm giữa hai chiếc gối của chúng ta, lúc anh nằm xuống nó còn khẽ động đuôi."
Đèn thông minh trong phòng dần tối, Hải Ân Lợi Hi nhìn gương mặt nghiêng của Linh Tự từng chút một chìm vào bóng tối và ánh sao.
"...Anh nhìn tôi, bảo Luth tắt đèn." Linh Tự thấy Hải Ân Lợi Hi dần kiểm soát được tinh thần, bắt đầu kết thúc cảnh tượng. "Ngoài dải sao, mọi thứ trở lại bóng đêm. Anh giơ tay ôm lấy vai tôi."
Hải Ân Lợi Hi ôm lấy vai và lưng Linh Tự, gần như vòng trọn cả người cậu trong lòng, nhẹ nhàng xoa lên xương bả vai và sau gáy cậu.
"...Anh ôm chặt tôi, hơi ấm và yên tĩnh khiến suy nghĩ anh lặng xuống, dần chìm vào giấc ngủ."
Khi ý thức Hải Ân Lợi Hi hoàn toàn rơi vào khoảng trống yên bình, Linh Tự phá vỡ thành công sự kháng cự của lĩnh vực tinh thần và đi vào đó một cách êm dịu.
"Hải Ân Lợi Hi, tôi vào rồi, mở mắt đi."
Khi Hải Ân Lợi Hi mở mắt, thấy Linh Tự trước mặt, anh thoáng ngẩn ra.
Hệ thống liên kết tinh thần của giáp máy khác với giao diện ý thức của mạng sao, ý thức người điều khiển kết nối trực tiếp với giáp, chia sẻ cảm giác và hệ thống điều khiển, không xuất hiện hình người như màn hình đăng nhập trò chơi "Tinh Hải".
Nhưng giờ, trong không gian vô tận không trên không dưới, anh mở mắt ra là thấy Linh Tự đứng ngay đó, vô số mảnh ký ức lơ lửng xung quanh.
"Tôi gọi nơi này là Cung Điện Ký Ức. Nó nằm trong lĩnh vực tinh thần, nhưng ổn định và dễ điều khiển hơn."
Tinh thần của hai người vẫn trong trạng thái liên kết chặt, Linh Tự có thể dễ dàng bắt được biến hóa cảm xúc và ý nghĩ mới của Hải Ân Lợi Hi.
"Chúng ta có thể xây dựng Cung Điện Ký Ức để rèn luyện và kiểm soát tinh thần và ý thức."
"Đây là... phương pháp huấn luyện bên chỗ các cậu?" Hải Ân Lợi Hi biết Linh Tự không thích bị gọi là người thuộc tộc người cá.
"Đúng vậy, thử không? Mức tinh thần của anh đủ cao, có thể bỏ qua bước cơ bản, trực tiếp xây cung điện."
Những mảnh ký ức vẫn bay loạn khắp nơi, Hải Ân Lợi Hi giơ tay, thử chạm vào tóc Linh Tự. Trong Cung Điện Ký Ức, cảm giác ấy giống hệt thật, mềm và ấm.
Linh Tự nghiêng đầu, dụi nhẹ vào lòng bàn tay anh.
Sức trong tay Hải Ân Lợi Hi hơi mạnh hơn một chút, giọng anh trầm xuống: "Được."
—
Cửa phòng sửa chữa giáp máy mở ra, tiếng trò chuyện và bước chân liên tục khiến không gian trống trải trở nên náo nhiệt.
"Đại úy A Nặc Đức yêu cầu chúng tôi phải sửa xong Phong Tuyết trước khi hạm đội tiến vào quỹ đạo Trái Đất. Chúng tôi đã hoàn thành khôi phục phần cấu trúc cơ bản, chỉ còn hệ thống điều khiển tinh thần và hệ thống trí năng là chưa kiểm tra cuối. Vì thế chúng tôi buộc phải mời ngài đến hỗ trợ, Thiếu tướng Y Cát." Một thợ sửa giáp dẫn Y Cát tới dưới chân Phong Tuyết.
Y Cát ngẩng lên, lặng lẽ quan sát Phong Tuyết một lúc. Sự im lặng yên bình của anh khiến thợ sửa cực kỳ căng thẳng. Cuối cùng, anh hỏi: "Tôi nhớ phòng kỹ thuật trước đây có thể tự xử lý bảo trì và kiểm tra Phong Tuyết."
"Đúng..." thợ đáp, "nhưng lần này khi kiểm tra sơ bộ hệ thống điều khiển tinh thần và trí năng, chúng tôi phát hiện dấu vết bị xâm nhập cưỡng bức, và chế độ liên kết hai người từng được kích hoạt. Hệ thống Phong Tuyết quá tinh vi, chúng tôi không dám tùy tiện điều chỉnh."
Thợ sửa không nhịn được hỏi thêm: "Thiếu tướng Y Cát, ngài biết người lái thứ hai của Phong Tuyết là ai không? Về sau nguyên soái có tiếp tục hợp tác với người đó không? Nếu có, chúng tôi có lẽ phải tinh chỉnh hệ thống điều khiển đôi kỹ hơn."
Điều anh ta không dám hỏi thành lời là — tinh thần ai đủ mạnh để tương thích với Hải Ân Lợi Hi Sở? Từ bao giờ hạm đội Vực Sâu có thêm người như vậy?
Bộ kỹ thuật nắm rõ toàn bộ thông tin giáp sư trong hạm đội, gần đây họ không nghe nói có ai mới gia nhập. Mà những giáp sư trước đây... dù là tinh anh nhất trong đế quốc, vẫn chưa ai sánh được với Hải Ân Lợi Hi.
Chênh lệch tinh thần có thể khiến bên yếu tổn thương nặng nề lĩnh vực tinh thần.
"Ừm, điều chỉnh đi. Họ sẽ cần dùng."
Y Cát nhớ ở Sao Sa, Linh Tự đã cùng Hải Ân Lợi Hi đi phá hủy lỗ đen. Nếu Phong Tuyết có người lái thứ hai, vậy chỉ có thể là Linh Tự.
Nhưng vì Linh Tự không có bằng lái giáp máy, việc này thuộc lỗi điều khiển trái phép, nên Y Cát không nói tên Linh Tự.
"Vâng." Thợ sửa cũng không hỏi thêm. Anh đưa Y Cát đến bộ điều khiển tổng, mở thiết bị kiểm tra, hiển thị thông số lên màn hình ánh xanh. "Ủa? Trong khoang lái có người? Còn đang kết nối hệ thống điều khiển tinh thần?!"
"Không thể có ai khác." Y Cát nói.
Thợ sửa bật dậy: "Dĩ nhiên không được có ai! Phòng sửa chữa có xác thực nhiều tầng, không có quyền thì không vào nổi, sao lại có người trong Phong Tuyết!"
Y Cát chớp mắt. Thấy thợ sửa vừa căng thẳng vừa hoảng loạn, như sắp gọi vệ binh bắt kẻ xâm nhập, anh chặn lại và bình tĩnh giải thích: "Chỉ nguyên soái Sở có thể kết nối Phong Tuyết. Là anh ấy."
"Nguyên... nguyên soái? Ngài ấy..."
"Anh gửi yêu cầu liên lạc vào khoang lái, hỏi sẽ biết."
Thợ sửa ôm ngực, gửi yêu cầu. Mười giây sau mới được kết nối. Đầu dây bên kia không mở hình ảnh, chỉ có giọng nam trầm lạnh truyền qua:
"Đây là Phong Tuyết, người lái Hải Ân Lợi Hi Sở."
"Nguyên soái!! Chào ngài!" Thợ sửa lập tức đáp, rồi chợt thấy mình phản ứng quá mạnh, cố lấy lại vẻ chuyên nghiệp: "Tôi là thợ sửa giáp phụ trách Phong Tuyết. Xin hỏi ngài gặp vấn đề gì với hệ thống trong khoang lái không? Chúng tôi dự định kiểm tra và nâng cấp hệ thống."
Bên kia im lặng giây lát, như thể tắt tiếng rồi bật lại: "Không có vấn đề. Tôi rời khoang ngay. Các anh tiếp tục kiểm tra như kế hoạch."
Thợ sửa thấy tràn đầy động lực.
—
Lần đầu thực hành điều khiển tinh thần cụ thể, Linh Tự để Hải Ân Lợi Hi thử một số thao tác đơn giản, ví dụ thêm vật trang trí cơ bản vào Cung Điện Ký Ức.
Theo quy luật họ từng nghiên cứu trong phòng thí nghiệm thời mạt thế, tốt nhất là dựng cảnh quen thuộc làm nền. Thấy Hải Ân Lợi Hi xây cung điện thành hình dáng chiến hạm Victoria, Linh Tự không ngạc nhiên.
Nhưng kết cấu Victoria lại phức tạp, Hải Ân Lợi Hi tự chọn cho mình một nhiệm vụ đầy gian nan. Khi thợ sửa gửi liên lạc, anh vừa hoàn thành thiết kế mái vòm của khoang chỉ huy.
Thợ sửa cần tiếp tục kiểm tra hệ thống nên hai người ngắt liên kết tinh thần. Nhưng trước khi Hải Ân Lợi Hi trả lời, Linh Tự ngăn lại.
"Để họ đừng lên đây, tôi muốn bình tâm chút."
Linh Tự co người trong ghế, nửa mở mắt nhìn vô định phía trước.
"Sao vậy?" Hải Ân Lợi Hi lo lắng Linh Tự gặp vấn đề về tinh thần.
"Ừm." Linh Tự nhấc chân, "Có hơi... kích động..."
Lúc đầu Hải Ân Lợi Hi còn không hiểu, bước tới gần, khi tới nơi, tầm mắt từ vai Linh Tự trượt xuống...
"Cần tôi giúp không?"
"Thôi đi. Lát nữa thợ sửa còn phải dùng chỗ này."
Hải Ân Lợi Hi không hề thấy bất kỳ mảnh ý thức lóe lên nào trong lĩnh vực tinh thần của Linh Tự, tưởng rằng cậu luôn bình tĩnh. Nhưng chỉ Linh Tự biết, cậu đang cực lực xây tường cao, khóa chặt mọi ý nghĩ khiến mặt đỏ tai nóng.
Cậu không để ý tới những tưởng tượng thẳng thắn thô bạo của Hải Ân Lợi Hi, nhưng... luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Ảo giác và ký ức đều là dạng vụn, mang theo góc nhìn của người đang nghĩ, không liền mạch. Khi liên kết, hình ảnh vụt qua cực nhanh trong ý thức hai người giao nhau.
Vảy sắc bén đến mức gây thương... Hải Ân Lợi Hi làm gì có vảy???
Tác giả có lời muốn nói:
Thầy Linh biểu diễn trực tiếp ru ngủ hỗ trợ a□□r
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro