Chương 57: Nghi Hoặc.
Lý Mục Lãnh ngồi trước bàn làm việc, trước mặt là một chồng tài liệu giấy, thời buổi bây giờ người ta thường dùng văn bản điện từ, giấy viết đã gần như bị loại bỏ hoàn toàn. Ông đưa mắt chậm rãi đọc từng tờ một, ngón tay lâu lâu lại khẽ vuốt mép giấy, trong phòng chỉ vang lên tiếng loạt xoạt loạt xoạt khi lật giấy.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên đều đặn.
" Vào đi."
Quản gia Johnson bước vào.
" Ông chủ, tư liệu của tuần này đã được đưa đến." Johnson đặt thêm một tập tài liệu xuống bàn, đồng thời đặt thêm một cái USB lên trên.
Lý Mục Lãnh liếc nhìn chiếc USB.
" Đây là tài liệu của Lục Tử Di và Shuushei Baskervise, mà cậu ta cũng đã đổi họ được một thời gian rồi."
" Còn nhà Baskervise ?" Lý Mục Lãnh tiếp tục đọc tài liệu.
" Giống như ngài nói, không có đại thiếu gia Shuushei thì nhà đó cũng sẽ sụp đổ, người con riêng kia và gia chủ hiện tại không thể gánh vác được cục diện này."
" Còn người kia thì sao?"
" Người được gửi đi điều tra đã gửi kết quả về, tất cả đều giống lời Lục tướng quân nói." Johnson cung kính trả lời từng câu hỏi.
Lý Mục Lãnh ngẩng đầu nhìn tấm ảnh đặt trên bàn, Phan Vũ Âm rất thích chụp ảnh, hơn nữa càng thích đem in chúng ra rồi đặt khắp nơi trong nhà. Trong phòng làm việc của ông cũng được vợ treo rất nhiều ảnh, hầu hết là ảnh của Băng Thiên từ khi còn nhỏ tới bây giờ, mỗi năm đều phải thêm vào một tấm.
Băng Thiên.
Lý Mục Lãnh dùng ngón tay vuốt vuốt tấm ảnh trên bàn làm việc, dịu dàng và yêu thương.
" Tiểu Băng vẫn ổn chứ ?"
" Vâng."
Johnson làm quản gia cho Lý gia là kế thừa từ cha và ông mình, trải qua rất nhiều thế hệ, hơn nữa ông và Lý Mục Lãnh còn là bạn từ thủa thiếu thời, đối với ông mà nói Băng Thiên cũng chẳng khác con ruột của mình là bao.
Sau khi Johnson rời đi Lý Mục Lãnh nhìn trời đang đổ mưa bên ngoài, từng giọt mưa đánh vào cửa kính vang lên từng tiếng đinh đang.
Băng Thiên là một Omega.
Không giống với bất kỳ đứa bé nào, Băng Thiên quá điềm tĩnh. Dù cho đứa bé ấy luôn giả vờ nhưng ông luôn nhận ra, đứa bé ấy vô cùng cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Băng Thiên càng lớn thì càng thể hiện rõ, tiềm năng của nó vô cùng lớn, hơn nữa tính cách quyết tuyệt của nó lại khiến Lý Mục Lãnh lo lắng.
Lý Mục Lãnh từ khi Băng Thiên tập nói và tập đi luôn không để con mình ra khỏi nhà dù chỉ một bước, cho đến khi nó đủ tuổi nhập học trường quân đội. Giống như giam lỏng, Phan Vũ Âm nhiều lần tra hỏi nhưng ông vẫn buộc vợ mình không được để Băng Thiên ra khỏi nhà.
Lý Mục Lãnh luôn có linh cảm đứa trẻ bé nhỏ ấy sẽ đi xa khỏi vòng tay mình, đi đến nơi mà dù ông hay vợ mình đều không thể đem nó về. Sợ Băng Thiên đau, sợ Băng Thiên ốm, sợ rằng Băng Thiên sẽ khổ sở. Hơn bất kì ai, Lý Mục Lãnh vô cùng hiểu con mình, nhiều năm huấn luyện trong quân đội sao ông có thể không nhận ra sát niệm của đứa bé đó, cùng với sự mâu thuẫn mà nó đối mặt. So với baba mình, Băng Thiên thân thiết với cha hơn.
Bí mật của Băng Thiên, Lý Mục Lãnh không hỏi. Nỗi đau không nói nên lời của Băng Thiên, Lý Mục Lãnh không thể hỏi.
Nếu có thể ông mong rằng con mình cũng sẽ như những Omega khác, yếu đuối một chút cũng được, sẽ sống trong cái lồng kính xinh đẹp mà ông đã chuẩn bị cho nó. Ông vẫn đang chờ một ngày, đứa bé ấy sẽ nguyện ý kể cho ông tất cả.
" Đứa nhỏ ngờ nghệch." Lý Mục Lãnh cười dịu dàng, vuốt ve tấm ảnh Băng Thiên.
....................................................................................
Seti Murder cảm thấy bản thân đang trong hiểm cảnh.
Vì sao lại trong hiểm cảnh ?
Hắn ta không quen với việc phải hội thẩm trong trường hợp bị phu nhân và gia chủ nhìn chằm chặp như này. Phu nhân bình thường hay cười giờ cũng nghiêm mặt nhìn hắn, gia chủ thì cũng thôi đi, làm sao lại tỏa khí lạnh như vậy ?
Trời xanh đâu rồi, ông trời của đời hắn đâu? Con mẹ nó, thiếu gia mau trở về cứu tôi đi !
" Seti, thiếu gia nhà chúng ta đâu rồi ?" Người hỏi là Bối Thụy Tư.
Coi như là Seti Murder quen thuộc nhất với lão gia thì việc này cũng không khiến hắn tiếp tục kêu gọi đại tổ tông kia dừng lại.
" Cái này.... " Nếu so ra thì hắn vẫn sợ hãi vị thiếu gia nhà mình hơn, nhất là cái vị không thích soi gương ấy.
" Sao ngươi lại im lặng thế ?" Lục Nghiễn tiếp tục tạo áp lực.
" Chuyện này...... Tôi cũng không biết nữa."
" Ngươi là vệ sĩ của nó, nó đi đâu làm gì ngươi cũng không biết? Tin lát nữa ta cạo ngươi thành cái sàng không?" Bối Thụy Tư nói.
Tin chứ! Thế quái nào lại không tin cho được ?
Nhưng quả thật hắn ta không biết thiếu gia nhà mình chạy đi đâu rồi, người kia chỉ cần muốn là đánh lẻ chơi trò biến mất ngay, làm sao mà hắn kiếm ra được?
" Thôi được rồi, Seti, ngươi thành thật trả lời cho ta."
" Vâng."
" Đứa trẻ đó vẫn còn tồn tại có đúng không?" Baba Lục hỏi
" ............ "
Ai cơ ? Đứa trẻ nào ở đây ?
" ........... " Baba Lục + cha con Lục Nghiễn.
" Khi Tử Di còn nhỏ có một thời gian tính cách nào cực kì bất ổn, ta đã thử tìm hiểu một chút. Chất độc mà nó bị Omega kia hạ là Fairy Tales, dựa trên những biểu hiện mà nó làm ra, có lẽ là chất độc gây ảo giác."
" Tử Di luôn nói nó chỉ rối loạn tinh thần nhưng ta chắc chắn rằng nó đã phân ra 2 nhân cách."
Seti ngồi nghe mà mồ hôi sau lưng chảy ròng ròng, huyết thống kì diệu vãi nồi. Đúng là cái gì cũng không qua được mắt mẹ mà, giờ hắn thoái thác bao che kiểu quần gì đây?
" Lúc trước ta đã lờ mờ nhận ra rồi, nhưng Tử Di che giấu quá tốt, dần dần ta đã tưởng rằng do mình cả nghĩ mà thôi. Cho đến gần đây...... "
Baba Lục rũ mắt, nét mặt hơi ngưng trọng.
" Cách cư xử của nó dường như phân làm hai, nó bắt đầu lặp lại hành động."
" Lặp lại?" Lục Nghiễn không hiểu.
" Ừ, bình thường nếu anh sẽ không quên những việc mình đã từng làm trước đó 1 -2 phút phải không? Dù cho hay quên nhưng không thể nào quên nhanh như thế được. Một lần em thấy Tử Di nó nhập mã, lần đầu đã mở nhưng em đã lỡ đóng lại, khi em trở lại thấy thằng bé loay hoay không mở, sau đó nó lấy cái gương dưới bàn ra. Anh biết thằng bé không soi gương hay nhìn bất cứ vật gì phản quang mà, nhưng nó lại tự mình lấy gương ra, nó nhìn chính mình trong gương, nó hỏi:
' Cậu đặt mật khẩu như nào ? '
' Chậc, vừa mới mở mà ai đóng vào thế ? '
' Chắc baba đóng nhầm mà thôi, cố mà nhớ mật khẩu đi, tôi ghi cho cậu rồi còn gì.'
' Cẩn thận một chút đi, còn nữa, cất cái gương đi, chúng ta không thể nhìn bất cứ vật phản xạ nào cơ mà.'
' Khỏi cất, tôi mang đi vứt bây giờ.' "
Hay rồi, bình thường hai người có bao giờ mở mồm giao tiếp với nhau đâu, tự dưng hòa thuận thế mà lại bị bắt gặp, giờ thiếu gia ngài bảo tôi chống chế giúp ngài kiểu quái gì đây?
Seti trước giờ rất ít khi thấy hai người đối thoại với nhau, từ nhỏ đến giờ chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cả hai nhân cách đều có tính độc chiếm rất mạnh, đến lượt mình lấy quyền điều khiển thân thể thì chắc chắn người còn lại không thể ho he gì, nói gì đến cả hai cùng nói chuyện như phu nhân kể. Trừ khi gặp vấn đề quan trọng còn không thì hai nhân cách không bao giờ nói chuyện với nhau, để gặp được người kia thì vật trung gian họ cần là một vật phản chiếu, phản chiếu càng rõ càng tốt giống như gương.
Baba Lục khi đó rất sợ hãi, ông dành thời gian bí mật quan sát Tử Di, cuối cùng ông cũng kết luận được.
Tử Di thực sự đa nhân cách.
...........................................................................
P/s: Nghe nói cá mập lại cắn cáp rồi :v
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro