Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67 - Ngoại truyện: Du lịch tân hôn (9)

CHƯƠNG 67 - Ngoại truyện: Du lịch tân hôn (9)

Edit: Toả Toả

Khả năng học tập của Yến Chi An rất mạnh. Cho dù trong tay chỉ có một cuốn "Bách khoa toàn thư về động vật và thực vật" vừa mới nhận được cách đây không lâu, anh vẫn có thể biến khu rừng mà anh mới đến lần đầu này thành khu vườn sau nhà của mình trong một thời gian rất ngắn. Hứa Ngôn Chiêu thậm chí còn cảm thấy rằng nếu trước đây Yến Chi An chọn chuyên ngành liên quan đến thực vật, thì bây giờ có thể anh đã là một nhà thực vật học tài ba rồi.

"Nhưng anh vẫn thích tinh hạm hơn, cho dù để anh chọn lại lần nữa, anh cũng vẫn học cái này." Tuy nhiên, khi nghe những lời của Hứa Ngôn Chiêu, Yến Chi An chỉ mỉm cười, dáng vẻ không để tâm chút nào: "Những thứ này chỉ có thể được sử dụng làm sở thích khi anh buồn chán, nếu thật sự muốn anh bắt tay nghiên cứu thì anh nhất định sẽ chịu không nổi."

"Ý em là, cho dù anh Chi An có chọn làm gì thì nhất định cũng sẽ rất lợi hại." Vươn tay nhận lấy chiếc balo mà Yến Chi An đưa cho, thuận tay đeo nó lên lưng, Hứa Ngôn Chiêu kéo anh lên tảng đá phủ đầy rêu.

"Sao có thể chứ?" Không ngờ Yến Chi An lại càng không đồng ý với lời nói của hắn: "Anh nấu ăn kiểu gì cũng không bằng em." Rõ ràng anh cũng đã học hành rất nghiêm túc.

Động tác của Hứa Ngôn Chiêu dừng một chút, trên mặt lộ ra vẻ u sầu: "Anh Chi An biết em không phải đang nói cái này......"

"Ừm, anh biết..." Yến Chi An nở nụ cười, nghiêng qua hôn lên môi hắn một cái như để xoa dịu: "Chỉ là anh muốn cho em biết, thật ra anh cũng không hoàn hảo như em nghĩ."

"...... Mặc dù anh biết có khi cho dù là khuyết điểm, nhưng chỉ cần nó ở trên người anh thì em đều cảm thấy nó là ưu điểm." Nói xong câu tiếp theo, ý cười trong mắt Yến Chi An càng đậm, giọng điệu còn mang theo chút trêu chọc.

Rõ ràng người này đã trưởng thành hơn rất nhiều về mọi mặt sau khi tôi luyện trong công việc, nhưng chỉ trong những vấn đề liên quan đến anh, Alpha này vẫn còn rất ấu trĩ.

Rất hiếm khi Hứa Ngôn Chiêu đỏ mặt một chút. Hắn ho khan một tiếng, nhìn đi chỗ khác, cố gắng biện hộ cho mình: "Thật ra cũng không phải là tất cả."

"Ví dụ như?" Bước chân phía dưới cũng không vì cuộc đối thoại mà dừng lại, Yến Chi An vịn tay Hứa Ngôn Chiêu, từ bên kia tảng đá nhảy xuống.

"Ví dụ như, ờm..." Hứa Ngôn Chiêu ngừng một chút mới miễn cưỡng tìm ra một ý để nói: "Anh Chi An rất dễ nói chuyện, rất dịu dàng, có một số người rõ ràng không có dễ gần như vậy."

"—— Giống như người lần trước mỗi ngày đều chạy đến tìm anh vì công việc." Vốn chỉ định nói cho có lệ, kết quả Hứa Ngôn Chiêu càng nói thì giọng điệu lại càng kích động: "Rõ ràng là có ý đồ riêng, thế mà anh Chi An còn đi ăn cơm cùng với cô ta! Còn đưa cho cô ta bánh hạt dẻ mà em làm cho anh nữa!"

Yến Chi An: "...... Cô ấy là thèm bản thiết kế tinh hạm của anh."

Thứ đó đã vận dụng khái niệm mà lẽ ra phải hơn mười năm sau mới được đề xuất đầy đủ, Yến Chi An không cảm thấy có vấn đề gì đối với sự háo hức và rình rập của đối phương.

"Hơn nữa, cô ấy là Omega." Nghĩ nghĩ, Yến Chi An lại bổ sung thêm một câu.

Kết quả là những lời này dường như đã kích thích Hứa Ngôn Chiêu. Hắn hơi mở to mắt, giống như không thể tin được: "Chẳng lẽ anh Chi An không cảm thấy mình có sức hấp dẫn đối với Omega sao?"

"Các Omega làm việc cùng với anh đều nói muốn theo đuổi anh đó!" Hắn nói tất nhiên là lần đầu tiên "Ra mắt phụ huynh", có người đã mở miệng nói "Muốn chinh phục dạ dày của tổ trưởng", hậu quả là bị người đen đủi nào đó ngấm ngầm trừng mắt nhìn rất lâu.

Yến Chi An: ......

Nói ra có thể em không tin, nhưng khi cô ấy ăn ngon miệng thì ngay cả Lão Lưu cũng nằm trong hạng mục "Muốn theo đuổi" của cô ấy.

Khoé miệng nhếch lên hai lần, nhưng vẫn không thể nhịn được cười ra tiếng, Yến Chi An ho nhẹ hai tiếng, không nói mấy lời giải thích vô ích nữa, anh chỉ hơi nghiêng đầu để lộ cổ mình ra, lấy tay chỉ chỉ vào đó.

Hứa Ngôn Chiêu ngẩn người, tiếp đó hai mắt sáng lên, hất chiếc balo trên lưng lên, vui vẻ tiến lại gần, cúi người ngậm lấy phần thịt mềm bên gáy Yến Chi An.

"Ưm, ư......" Cảm giác tê dại quen thuộc truyền đến từ tuyến thể bị xâm nhập, Yến Chi An rên rỉ thành tiếng, nắm chặt lấy cánh tay đang choàng ngang eo mình, đầu ngón tay không nén được run rẩy. Cảm giác bị xâm chiếm khó có thể diễn tả này giống như đến từ một phương diện khác của cơ thể, khi một mình xuất hiện mà không có tình dục lại có vẻ quá mạnh mẽ và rõ ràng, thậm chí còn khiến Yến Chi An có ảo giác rằng linh hồn của mình đã bị xâm phạm một cách bừa bãi.

Mùi Tequila hết sức nồng nặc hoàn toàn bao trùm lấy Yến Chi An, cố gắng hết sức xoa dịu cơ thể đang vô thức căng thẳng của anh. Yến Chi An nhắm mắt lại, ngả người vào trong lòng Hứa Ngôn Chiêu, mặc ý hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn đi mồ hôi tiết ra trên trán cùng chóp mũi của mình.

Trong không gian không có người khác ngoại trừ nhau này, không cần lo lắng Pheromone của hắn quá nồng nặc sẽ ảnh hưởng đến người khác, Yến Chi An chiều theo ham muốn đánh dấu của Hứa Ngôn Chiêu, tuỳ ý hắn lúc nào cũng để lại mùi hương dày đặc không thể bay đi trên cơ thể mình. Một lúc lâu sau, Yến Chi An cảm thấy Pheromone của mình gần như đã biến thành hương vị của rượu quýt rồi.

...... Nói mới nhớ, có loại rượu này không nhỉ? Nếu có thì thật sự muốn thử nó một chút.

Dòng suy nghĩ trong đầu có chút lệch lạc, Yến Chi An đẩy Alpha đang muốn hôn môi mình ra, đứng thẳng dậy rời khỏi vòng ôm của hắn: "Tìm được hoa của Thu Mạn Tư trước đi rồi nói tiếp."

Đó là thứ cuối cùng trong danh sách nhiệm vụ của bọn họ. Chín vật phẩm được liệt kê phía trên đều được cất vào trong hộp đựng đặc biệt trong balo trên lưng của Hứa Ngôn Chiêu.

"Còn nửa ngày nữa thôi là kết thúc chuyến tham quan rồi." Yến Chi An nói với vẻ nghiêm túc.

Nếu không hoàn thành nhiệm vụ trong chuyến tham quan này thì anh không đảm bảo rằng sau đó mình có lái phi thuyền quay trở lại giữa chừng bởi vì quá muốn đạt được mục tiêu hay không.

Trong một số vấn đề, Yến Chi An không thể không muốn đào sâu vào ngõ cụt.

Sau khi biết được điểm này mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, Hứa Ngôn Chiêu cong khoé miệng, không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn "Vâng" một tiếng rồi tiến lên hai bước nhấc Yến Chi An qua một khúc gỗ nằm ngang.

Dù sao cũng là vật phẩm nhiệm vụ cuối cùng, nhất định sẽ không lấy được dễ dàng. Dựa theo cách nói của người đưa ra nhiệm vụ, hơn 90% "Lính đánh thuê" nhận nhiệm vụ đều kết thúc ở đây, thậm chí nhiều người trong số họ khi được giải cứu sau đó đều là "Quần áo không ngay ngắn, thảm hại cực kỳ, bị tổn thương nặng nề về thể chất và tinh thần."

Chỉ là, nghĩ thôi cũng biết trong đó có bao nhiêu nói khoác. Nếu đó là sự thật thì "Công viên tự nhiên" này đã bị đóng cửa từ lâu rồi.

Hơn nữa nếu thật sự muốn nói thì mấy lời này đã quá cũ trong một số cốt truyện mà chẳng ai muốn nghe.

Kéo Hứa Ngôn Chiêu suýt chút nữa đã giẫm phải một loại cây phun nước hôi thối, Yến Chi An cẩn thận quan sát lớp đất dưới gốc cây xung quanh, cố gắng tìm kiếm manh mối của con vật cuối cùng.

—— Đúng vậy, mặc dù trong tên có chữ "hoa" nhưng thật ra đây là một loài động vật. Nó hiện được phân loại vào Chi Lan hồ điệp, hình dạng thông thường của nó là một bông hoa màu tím đỏ đậm mọc ra từ cây. Thu Mạn Tư là một trong những loài cây yêu thích của nó.

Nơi mà Yến Chi An và Hứa Ngôn Chiêu hiện đang ở đại khái là khu vực của loài thực vật này. Chỉ là, "đại khái" này quả thật là đại khái theo đúng nghĩa luôn, cho dù hai người đi liên tục không ngừng thì cũng phải hơn mười ngày mới có thể hoàn toàn đi hết.

Tất nhiên, cửa ải này không thể dựa theo bản đồ mà bước đi không cần suy nghĩ được.

May mắn thay, Yến Chi An đã nhanh chóng tìm thấy thứ mà mình đang tìm kiếm.

"Lối này!" Rời mắt khỏi bụi dây leo nhỏ màu xám nhạt, Yến Chi An bước nhanh về một hướng mà không nhìn lấy Hứa Ngôn Chiêu. Cũng may loại tình huống này đã thường xuyên xuất hiện từ sau khi bắt đầu "Nhiệm vụ" nên Hứa Ngôn Chiêu đã sớm quen với nó rồi, rất tự giác đi theo phía sau.

Dù sao đây vẫn là một trò chơi dành cho những người không chuyên nghiệp. Trên thực tế, tất cả các manh mối cần thiết đều được viết trong sách minh hoạ, chỉ cần đủ cẩn thận và có năng lực áp dụng vào thực tế thì muốn tìm được thứ này cũng không tính là quá khó. Hạn chế lớn nhất thật ra chính là thời gian. Suy cho cùng, cho dù là thời gian dài nhất thì một lần chơi cũng chỉ có 15 ngày, chỉ cần đạt đến thời gian này sẽ bị buộc phải rời đi. Điều này cũng là để ngăn ngừa khách du lịch gặp bất kỳ tai nạn nào bên trong rồi không thể gửi tín hiệu cầu cứu kịp thời.

Theo các bước trong phần mô tả nhiệm vụ, đặt thành công "những bông hoa" cư trú trên cành cây lùn vào trong một chiếc hộp trong suốt, Yến Chi An khẽ thở phào nhẹ nhõm, vừa mới đứng thẳng dậy cười với Hứa Ngôn Chiêu một cái, còn chưa kịp nói chuyện thì đột nhiên có thứ gì đó quấn quanh mắt cá chân của anh, kéo mạnh về phía sau.

Sức mạnh bất ngờ khiến cơ thể Yến Chi An mất thăng bằng, anh ngã xuống đám lá rụng dày đặc, ngay cả đồ trong tay cũng rơi xuống.

"Anh Chi An!" Bị tai nạn bất ngờ xảy ra này làm cho kinh hãi, ngay cả giọng nói cũng bị lạc tông, Hứa Ngôn Chiêu lập tức tiến lên hai bước, nhưng không bắt kịp Yến Chi An. Không một chút do dự, Hứa Ngôn Chiêu đuổi theo hướng Yến Chi An bị kéo đi, lưỡi dao hắn cầm trong tay nhanh chóng chặt đứt những cành cây cản đường, trong động tác không có một chút chậm trễ.

Tuy nhiên, ngay khi ngón tay Hứa Ngôn Chiêu chạm vào nút phát tín hiệu cầu cứu, hắn đột nhiên nhìn thấy Yến Chi An cách đó không xa —— quần áo xộc xệch, tóc tai hỗn loạn, hai tay bị dây leo dày bằng ngón tay cái quấn lấy, treo lên trên cao, dưới chân chỉ còn lại một chiếc giày, chỉ cách mặt đất chừng nửa lòng bàn tay, hai cúc áo trên cùng đã bị cọ rớt, để lộ ra một phần lớn bờ ngực trắng nõn, dưới vạt áo bị vén cao là vòng eo mềm mại với một vết bầm tím nhỏ.

Trong chốc lát, tâm trí của Hứa Ngôn Chiêu hiện lên mấy câu nói mà Yến Chi An đã nói khi anh nhận nhiệm vụ được cho là khó khăn nhất.

...... Theo một nghĩa nào đó, thật ra nó cũng không phải là nói khoác.

Ánh mắt dừng lại trên người Yến Chi An một lúc, Hứa Ngôn Chiêu lặng lẽ cất lưỡi dao trong tay vào trong bọc vải.

Yến Chi An: ......?

Lúc này không phải là nên tới cứu anh sao, dẹp dao đi làm gì thế? Mặc dù thứ này thật sự có hơi cứng, nhưng cũng không cần phải chém liên tục.

Thử giật giật cổ tay thì phát hiện hai dây leo quấn quá chặt, hoàn toàn không thể thoát ra được, Yến Chi An dứt khoát không lãng phí sức lực nữa, yên lặng chờ Hứa Ngôn Chiêu đi tới.

—— Đây có lẽ là cửa ải cuối cùng.

Yến Chi An nhớ rằng loài thực vật đang trói anh lúc này, theo cuốn sách minh hoạ, là kết quả ngẫu nhiên thu được trong một thí nghiệm nào đó. Trong một hoàn cảnh nhất định, nếu nó phát triển cùng với một loại thực vật nào đó, nó sẽ sinh ra bản năng bảo vệ bên kia. Nói thì nói vậy, nhưng cái gọi là "bảo vệ" này chẳng qua cũng chỉ là kéo và treo sinh vật trực tiếp chạm vào đối phương lên thôi, cũng sẽ không thật sự gây ra bao nhiêu thương tổn. Nếu không, nó cũng sẽ không được trồng ở đây.

Rõ ràng gốc Thu Mạn Tư vừa rồi chính là đối tượng đồng hành của thứ này.

Hơn nữa chỉ cần không phải tới đây một mình, mà còn có thêm một người không có đụng đến cây Thu Mạn Tư thì vấn đề này sẽ có thể nhanh chóng giải quyết. Đương nhiên, nếu kỹ năng và năng lực đủ mạnh, có lẽ cũng có người có khả năng hoàn thành việc tóm lấy bông hoa kia mà không chạm vào cây Thu Mạn Tư, hoặc là khi bị kéo treo lên trên có thể thành công chạy thoát. Mà những người không thể làm được những điều trên có lẽ chính là nhóm người đen đủi chỉ có thể bị treo lên một cách thảm hại, rồi chờ đợi cứu viện theo lời của nhân viên công tác.

Trong đầu nghĩ đến tất cả những điều này, cho đến khi Hứa Ngôn Chiêu đi đến trước mặt mình, Yến Chi An mới nhận ra hắn có gì đó không đúng: "...... Em sao thế?"

Tại sao anh lại có cảm giác nguy hiểm không thể giải thích được thế này?

"Không có gì..." Dừng lại trước mặt Yến Chi An, Hứa Ngôn Chiêu ngừng một chút mới mở miệng: "Chỉ là em muốn xác nhận một chuyện..." Hắn nói: "Hoa của Thu Mạn Tư lúc nãy đã lấy được rồi, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, có đúng không?"

Yến Chi An nghĩ về chiếc hộp vừa rơi khỏi tay mình và "hoa" bên trong nó, ngập ngừng gật đầu.

"Vậy nên..." Hứa Ngôn Chiêu mỉm cười, đôi mắt đỏ thẫm hơi cong lên: "Việc "đầu tiên" đã hoàn thành, bây giờ, có thể tiến hành việc "cuối cùng" rồi đúng không?"

Yến Chi An: ...... Đệt.

Cuối cùng cũng nhớ lại những gì mình đã nói trước đó, Yến Chi An mở miệng định nói chuyện nhưng lại bị Alpha cúi xuống bịt miệng lại, đưa tất cả thanh âm trở lại cổ họng.

Cơ hội kiểu như cho dù mình có làm gì thì anh Chi An cũng không có cách nào để phản kháng thật sự quá hiếm, kiểu gì Hứa Ngôn Chiêu cũng không thể bỏ qua.

Với lại......

Dùng lưỡi liếm hàm trên của Yến Chi An, đôi mắt của Hứa Ngôn Chiêu hơi sâu.

Nghe nói kiểu tư thế này, hoặc là cách chơi này, người bị cắm vào rất dễ đạt cực khoái.

[Lời tác giả:

Tính sai rồi, còn một trận play nữa mới kết thúc phần du lịch.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro