Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58 - Điều họ theo đuổi (Kết thúc chính truyện)

CHƯƠNG 58 - Điều họ theo đuổi (Kết thúc chính truyện)

Edit: Toả Toả

Để tránh tình trạng không thể tách rời nào đó xuất hiện, Hứa Ngôn Chiêu không dám cắn tuyến thể của Yến Chi An. Khi pháo hoa đang bắn lên bầu trời dần dần lắng xuống, Beta chủ động quyến rũ hắn đã bị chịch tới mơ màng, ngay cả khi hắn định rút dương vật ra vẫn nghẹn ngào quấn lấy eo hắn, mê mẩn cọ vào cổ hắn, để hắn vẫn luôn cắm ở bên trong. Khiến Hứa Ngôn Chiêu vốn đang muốn kết thúc không thể nhịn được lại đè người đang không tỉnh táo này xuống hung hăng làm một trận, cuối cùng ngay cả khóc cũng khóc không được.

Vì cảm thấy mình đã làm quá trớn, sau khi ôm người đã ngủ say trở lại xe, Hứa Ngôn Chiêu không khỏi cảm thấy có hơi áy náy. Nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt say ngủ cực kỳ yên bình của Yến Chi An, cảm xúc nhỏ nhoi này đã được thay thế bằng sự an tâm và thoả mãn khác dồi dào hơn.

"Sinh nhật vui vẻ." Nhẹ nhàng vén mái tóc rủ xuống của Yến Chi An ra sau tai, Hứa Ngôn Chiêu thì thầm những lời lẽ ra nên nói trước trận làm tình kịch liệt: "Còn nữa..." Hắn cúi đầu xuống, hôn lên môi người yêu một cái: "...... Em yêu anh."

Người đang ngủ khẽ rung mi như ý thức được, nhưng rồi lại bị kéo xuống nhanh chóng bởi cơn buồn ngủ.

Hứa Ngôn Chiêu cười khẽ, hôn lên hàng mi mảnh mai của anh, ngồi trở lại ghế lái, đang định khởi động xe thì lại chợt nhận ra gì đó, lấy tay sờ sờ túi quần của mình. Thứ vốn dĩ ở trong đó không biết đã biến mất từ lúc nào.

Mí mắt không tự chủ được nhảy lên, Hứa Ngôn Chiêu gần như theo bản năng muốn xuống xe, quay lại chỗ vừa rồi để tìm kiếm, nhưng sau khi quay đầu nhìn chằm chằm người đang ngủ say bên cạnh một hồi, hắn vẫn chậm rãi thả lỏng cơ thể, ngồi lại vị trí ban đầu, yên lặng khởi động xe.

Sau khi đưa người về nhà, tắm rửa sơ qua rồi thay một bộ đồ ngủ mềm mại sạch sẽ, đảm bảo anh sẽ có môi trường ngủ tốt xong Hứa Ngôn Chiêu mới lái xe trở lại công viên bị bỏ hoang trước đó, cẩn thận tìm kiếm những nơi hai người đã đi qua. Tuy nhiên, ngay cả khi hắn đã dọn sạch xong đống lộn xộn do hai người họ làm ngày hôm qua, hắn vẫn không thể tìm thấy thứ mình đã mất.

Có lẽ là bởi vì thời gian lúc này thật sự không thích hợp rồi...... Ngẩng đầu nhìn sắc trời đã sáng, Hứa Ngôn Chiêu khẽ thở dài, sau khi về nhà tắm rửa sạch sẽ thì bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho Beta vẫn còn đang ngủ say, nói bữa trưa thì càng thích hợp hơn.

Bánh ngọt nhỏ ngày hôm qua vẫn còn rất nhiều, nhưng sau một ngày ăn đủ loại đồ ăn vặt có hương vị nặng thì rõ ràng hôm nay không thích hợp để ăn lại thứ này.

Sau khi suy nghĩ một lúc về thực đơn, Hứa Ngôn Chiêu bắt đầu xử lý nguyên liệu. Tuy nhiên, thời gian phục vụ dự kiến của hắn còn chưa tới thì cánh cửa nhà bếp phía sau hắn đã bị đẩy ra. Người phía sau hắn chậm rãi bước tới, như là để thoả mãn mộng tưởng của hắn mà ôm lấy hắn từ phía sau một cái rồi mới đi đến bên cạnh hắn ló đầu nhìn món hầm trong nồi.

Sườn hầm củ cải, vừa béo vừa bổ dưỡng.

Còn chưa kịp mở miệng, Yến Chi An đã thấy Hứa Ngôn Chiêu múc một thìa canh từ trong nồi, thổi nguội rồi đưa đến miệng anh: "Nếm thử chút mùi vị đi, phải nấu thêm một lát nữa mới nhừ, sao anh không ngủ thêm chút nữa đi?"

"Đói bụng." Yến Chi An híp mắt húp thìa canh trong tay Hứa Ngôn Chiêu: "Với lại thơm quá."

Hứa Ngôn Chiêu không nhịn được cười, nghiêng qua hôn một cái lên đôi môi vẫn còn dính nước canh của Yến Chi An. Không có sự yêu cầu sâu sắc hay cuồng nhiệt, môi hai bên vừa chạm vào đã tách ra, động tác đều vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại có một cảm giác ấm áp, bình thường mà hắn chưa bao giờ dám đòi hỏi.

"Em còn tưởng rằng hôm nay anh Chi An sẽ không xuống giường được." Nhìn thoáng qua ngó sen nhồi gạo nếp* ngập nước trong nồi đồng, Hứa Ngôn Chiêu thuận tay giảm lửa, cụp mắt nói ra những lời mà trước đây hắn nhất định sẽ cẩn thận tránh né.

(*) Ngó sen nhồi gạo nếp:


Yến Chi An liếc hắn một cái, cũng không lộ vẻ khó chịu: "Tố chất cơ thể của anh rất tốt."

"Hơn nữa nếu cứ không thích ứng với nó...... Anh nghi ngờ mình thật sự sẽ bị em chơi chết." Tiện tay cầm lấy một quả dưa chuột có lẽ định gọt vỏ đã được rửa sạch trên bếp cắn một cái, Yến Chi An lẩm bẩm, giọng nói có hơi không rõ.

Với lại không biết có phải là do ảo giác hay không, anh luôn cảm thấy sự đòi hỏi của thằng nhãi này càng ngày càng quá đáng...... Chẳng lẽ là bởi vì cơ thể hắn vẫn còn đang phát triển sao?

Ánh mắt không khỏi lưu lại trên đỉnh đầu của người vốn đã cao hơn mình một lúc, Yến Chi An cắn đứt đầu quả dưa chuột trong tay.

Lại nói, hình như sau khi Alpha và Omega thành niên thì phải trải qua gia đoạn kỳ dịch cảm/ kỳ phát tình thì mới có thể xem là hoàn toàn trưởng thành mà nhỉ? Sau đó, sức mạnh thể chất, sức mạnh cơ bắp và các phẩm chất thể chất khác của Alpha sẽ được tăng cường hơn nữa, thể chất linh hoạt cùng những đặc tính khác của Omega cũng sẽ được tăng lên rất nhiều.

...... Nghĩ thôi cũng biết, sau đó Hứa Ngôn Chiêu sẽ chịch anh càng dữ hơn.

Ngay lập tức, Yến Chi An cảm thấy dưa chuột trong tay mình không ngon nữa.

Sau đó, Hứa Ngôn Chiêu liền nhìn thấy khoé môi vốn đang cười của Yến Chi An đột nhiên ngừng nhai, trợn mắt hung dữ với hắn, tiện thể nhét quả dưa chuột đang ăn dở vào tay hắn.

Bị hành động đột ngột của Yến Chi An làm cho dở khóc dở cười, Hứa Ngôn Chiêu theo bản năng bắt lấy thứ được nhét cho, đang định nói gì đó thì ánh mắt đột nhiên dừng lại, bàn tay đang định đi tắt lửa nắm lấy bàn tay trái chưa kịp thu lại của Yến Chi An. Trên ngón áp út ngày hôm qua vẫn còn trống rỗng, không biết từ lúc nào đã có thêm một chiếc nhẫn kim cương nho nhỏ.

Cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, Hứa Ngôn Chiêu há miệng mấy lần đều không phát ra được âm thanh, ngược lại, tiếng tim đập trong lồng ngực càng lúc càng dữ dội, thậm chí lấn át tất cả những âm thanh khác bên tai.

"Anh Chi An." Thật lâu sau Hứa Ngôn Chiêu mới nghe được thanh âm của mình: "Đây, là......"

Yến Chi An đảo mắt một hồi, vành tai có chút ửng đỏ, nhưng thanh âm phát ra từ miệng lại mang theo sự cố ý không quan tâm: "Cái này à......"

Anh xoay cổ tay, nhưng lại không thể thoát ra khỏi tay Hứa Ngôn Chiêu, thế là không đi lãng phí sức lực này nữa.

"Có một con cún con đã làm riêng cho anh một cái vòng cổ." Yến Chi An hơi dừng một chút: "Anh cảm thấy rất đẹp nên tự mình đeo vào."

"Làm sao..." Anh híp mắt nhìn Alpha đang thở gấp trước mặt, "hừ" nhẹ một tiếng trong mũi: "Muốn thu hồi à?"

Trong phút chốc, Hứa Ngôn Chiêu cảm thấy rằng mình đã bị tước đoạt khả năng thở, đầu óc trống rỗng, ngay cả phản ứng nên có cũng không làm được. Dáng vẻ đần độn này dường như làm cho Yến Chi An hài lòng, khiến một nụ cười không kiểm soát được nở trên môi anh.

"Em......" Không biết đã qua bao lâu mới tìm lại được giọng nói của mình, Hứa Ngôn Chiêu phát hiện mình còn đang nắm tay Yến Chi An, vội vàng hoảng hốt buông ra, bao nhiêu lời muốn nói như nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt nên nửa lời.

"Vậy thì..." Cuối cùng vẫn nhịn không được khẽ bật cười, Yến Chi An cầm lấy quả dưa chuột mà Hứa Ngôn Chiêu vẫn còn đang ngu ngốc cầm trong tay, đặt nó sang một bên: "Cún lớn Hứa, khụ, Hứa Ngôn Chiêu." Suýt chút nữa đã nói ra cái tên mà mình thường gọi người này trong lòng, Yến Chi An ho nhẹ một tiếng, kịp thời sửa miệng: "Em có bằng lòng trở thành bạn đời của anh, bên nhau trọn đời, trọn kiếp, trở thành người đặc biệt nhất trong cuộc đời của nhau không?"

Não của Hứa Ngôn Chiêu lại bắt đầu hỏng. Mỗi khi hắn nghĩ mình đã hiểu ý nghĩa của hai từ "hạnh phúc" thì người trước mặt lại luôn có thể cho hắn càng nhiều sự tốt đẹp ngoài sức tưởng tượng.

Hứa Ngôn Chiêu từng nghĩ rằng Yến Chi An có thể hẹn hò với hắn đã là điều tốt nhất mà hắn có thể tưởng tượng rồi. Cho đến khi người này đích thân nói với hắn chữ "thích", khi đó hắn còn tưởng rằng đây chính là sự mong cầu xa xỉ nhất mà mình có được, nhưng rồi người này lại không chút do dự đem một trái tim chân thành đặt trước mặt hắn. Thậm chí mấy phút trước hắn còn cảm thấy rằng lời tỏ tình đêm qua là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời của hắn, nhưng quan niệm này lại được đổi mới khi hắn nhìn thấy chiếc nhẫn mà mình tưởng đã mất, cùng với việc nghe thấy lời cầu hôn của Yến Chi An dành cho mình lúc này.

"...... Đương nhiên." Hứa Ngôn Chiêu thậm chí không phát giác được thanh âm của mình đang run rẩy: "Em bằng lòng."

Yến Chi An nở nụ cười, ngẩng đầu hôn lên môi Hứa Ngôn Chiêu: "...... Anh cũng vậy."

Alpha không chịu nổi cám dỗ lập tức mất bình tĩnh, đè cổ Beta lại, nhiệt tình làm sâu sắc nụ hôn hời hợt này, cho đến khi hô hấp của hai người trở nên dồn dập nặng nề mới lưu luyến tách ra.

"Mấy chuyện này...... Lẽ ra nên để em làm." Cọ cọ chóp mũi Yến Chi An, Hứa Ngôn Chiêu dường như cuối cùng cũng bình tĩnh lại, giọng điệu trong miệng mang theo mùi vị làm nũng thường ngày.

Dù sao cũng đã đối phó với chiêu này lâu vậy rồi, Yến Chi An cũng có chút tính kháng lại nó, lập tức nhướng mày: "Anh không thể cầu hôn? Là phân biệt giới tính hay vị trí cơ thể đây?"

"Không phải, chỉ là......" Hứa Ngôn Chiêu dừng một chút: "...... Em muốn giữa hai người chúng ta, em là người trả giá nhiều hơn."

Lời vừa nói ra, Hứa Ngôn Chiêu liền không nhịn được nở nụ cười.

Hắn đã từng cho rằng chỉ có như vậy mới có thể xoá đi sự bất an trong lòng, mới có thể khiến người mà hắn muốn giữ lại khi có suy nghĩ liên quan đến việc rời đi sẽ càng không chịu nổi.

Nhưng bây giờ, nhìn chiếc nhẫn mà Yến Chi An chủ động đeo vào ngón áp út của mình, Hứa Ngôn Chiêu chợt nhận ra rằng điều đó không còn quan trọng nữa. Giống như một con diều đã lơ lửng trên không trung rất lâu, nay lại được người nắm lấy sợi dây đang cố gắng duy trì nó, kéo nó lại từng chút một, cuối cùng hạ cánh an toàn trên mặt đất. Cảm giác yên tâm và thoả mãn trước nay chưa từng có khiến hắn hoàn toàn không muốn nghĩ về những thứ khác.

"...... Nhưng nếu có thể sinh con được thì em vẫn muốn sinh."

Yến Chi An: ......

Rồi chủ đề này rốt cuộc sao lại nhảy tới đây rồi?

Đã lâu lắm rồi mới gặp phải lối suy nghĩ nhảy vọt như vậy, Yến Chi An im lặng một lúc rồi dứt khoát bỏ qua chủ đề này.

"Còn nữa..." Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Yến Chi An nghiêng đầu: "Độ tuổi kết hôn hợp pháp của Đông Viêm là bao nhiêu?"

Bởi vì anh chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn, càng chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ cưới một người nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy nên anh thật sự chưa bao giờ để ý tới phương diện này.

"20!" Nhưng rất rõ ràng, Hứa Ngôn Chiêu đã sớm xác nhận: "Sẽ rất nhanh ạ!"

Chỉ hơn nửa năm một chút thôi.

"Vậy em cố lên." Khoé môi không tự chủ được cong lên, Yến Chi An giơ tay xoa xoa Alpha có đôi mắt sáng ngời trước mặt: "...... Chồng tương lai."

Lưu luyến xoa xoa mái tóc xoăn có xúc cảm rất thích hai phát, Yến Chi An rút tay lại, đang muốn nói gì đó thì lại đột nhiên chú ý tới một chuyện, cau mày giật giật chóp mũi. Hứa Ngôn Chiêu nhìn thấy dáng vẻ của anh thì sửng sốt một hồi, sau đó muộn màng ngửi thấy mùi hương dần tràn ngập trong không khí.

"Đệt —— ngó sen nhồi gạo nếp! Ngó sen nhồi gạo nếp!!!" Ngay sau đó, Yến Chi An bất giác cao giọng: "—— Ở bên đây nữa, canh củ cải sắp cạn rồi, thêm nước, thêm nước!!"

"Ối —— anh đừng đụng em, đổ nước bây giờ, không đúng, đợi đã, đó là giấm chua......!"

"Ngược lại, anh Chi An, đó là lửa lớn!!!"

"...... Không phải, anh vừa mới làm rơi cái gì ra khỏi nồi rồi......"

"......"

Hai người không có bất kỳ sự ăn ý nào trong nhà bếp, sau một trận luống cuống tay chân đã thành công làm cho tình hình vốn đã tồi tệ trở nên càng tồi tệ hơn. Cuối cùng, thứ mà cả hai cứu vớt thành công chỉ có một đĩa sườn heo hầm với củ cải ngâm giấm và một đĩa dưa chuột thái miếng mới vừa làm xong.

Hai người bị tình huống bất ngờ làm cho mặt xám mày tro, nhìn đĩa đồ ăn bị cháy không còn hình dạng ban đầu trên bàn, rồi nhìn nhau một lúc, đột nhiên không nhịn được bật cười cùng nhau.

Mà đây chính xác là những gì họ đang theo đuổi, cuộc sống hàng ngày, bình thường nhất.

[Lời tác giả:

Phần chính truyện đến đây là kết thúc rồi! Ban đầu, sau khi Hứa Ngôn Chiêu không tìm thấy chiếc nhẫn hắn đã đáng thương mà mở diễn đàn đăng bài Xin giúp đỡ: Mới quen nhau nửa năm đã cầu hôn thì có sớm quá không? Làm sao để mình có thể tự nhiên hơn một chút?》, ra vẻ mình rất tủi thân bởi vì chẳng những không dám cầu hôn mà còn làm mất chiếc nhẫn, nhưng sau khi hắn viết được một lúc thì nhận ra rằng số lượng từ mình viết ở đây thật sự không ít, nghi ngờ rằng câu từ ở mấy dòng cuối hơi sến sẩm nên đã xoá đi, có thể dùng làm tiểu kịch trường để bổ não, khụ khụ.

Các ngoại truyện tiếp theo đại khái được chia thành ba phần: Du lịch tân hôn, kỳ nhạy cảm của Alpha và mang thai ← Đọc xong sẽ biết nó viết về cái gì há há há...... Công của kiếp trước cũng sẽ có, nhưng có thể sẽ không phải là kiểu như mọi người nghĩ, thụ của kiếp trước thì không có, bởi vì anh của kiếp trước và hiện tại đều là cùng một người!]

Lời editor: Truyện còn tới 27 chương ngoại truyện lận nha mọi người!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro