Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44 - Đói bụng sao?

CHƯƠNG 44 – Đói bụng sao?

Edit: Toả Toả

Sau khi Hứa Ngôn Chiêu nói cho Yến Chi An biết chuyện này thì rời đi vào ngày thứ ba, lúc đó khi hắn lỡ miệng nói ra Yến Chi An mới biết, hắn vội vã muốn hoàn thành công việc sớm như vậy là bởi vì chuyện của hạm trưởng tàu Dawn đã khiến hắn sinh ra cảm giác bị đe doạ. Nếu hắn tiếp tục đi theo tiến độ hiện tại, thì rõ ràng những tháng ngày sống cùng nhau nhưng không có nhiều thời gian ở bên nhau mỗi ngày sẽ kéo dài ít nhất nửa năm, thật sự có quá nhiều cơ hội để người khác chen vào.

"Em luôn cảm thấy nếu mình không cẩn thận, anh Chi An sẽ bị người khác cướp đi." Sau khi phát hiện ra mình lỡ miệng, con cún lớn nào đó không còn che giấu suy nghĩ của mình nữa mà cam chịu bám vào người Yến Chi An, lợi dụng thân hình của mình mà ôm trọn người vào trong vòng tay, sờ mó khắp nơi: "Em lại không thể thật sự trói anh Chi An lại được......"

"Làm sao, còn khiến em thấy uất ức à?" Đã qua thời kỳ huấn luyện chó chỉ toàn là dỗ dành từ lâu, Yến Chi An ghét bỏ đẩy người ra xa, thuận tiện liếc xéo hắn một cái.

Bị lườm một cái như vậy, đôi tai hư ảo trên đỉnh đầu cún lớn Hứa lại càng cụp xuống dữ hơn, ngay cả giọng nói cũng có chút đáng thương: "...... Không dám ạ."

Sau đó Yến Chi An không nhịn được nữa, trực tiếp bật cười.

"Ngoan." Giơ tay nhéo nhéo vành tai nhô ra khỏi mái tóc của người trong ngực, Yến Chi An cụp mắt, ngửa đầu hôn lên môi Hứa Ngôn Chiêu một cái: "Đợi em trở về anh sẽ nói cho em biết..." Anh hạ thấp giọng: "...... Làm thế nào mới có thể trói được anh."

Hô hấp Hứa Ngôn Chiêu lập tức trở nên rối loạn. Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm Yến Chi An một lúc lâu mới rầu rĩ mở miệng: "...... Em tự nhiên không muốn đi nữa."

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng ý nghĩ u ám mà mình đang thử tiết lộ lại nhận được đáp án như vậy.

Hứa Ngôn Chiêu cũng sẽ không cho rằng Yến Chi An sẽ thực sự lấy lời nói của mình làm phép ẩn dụ cho một loại hình ảnh nào đó.

Nhưng loại chuyện này dù sao cũng chỉ là suy nghĩ vậy thôi.

Nếu ngay từ đầu hắn không làm mọi thứ tốt nhất, thì sau này hắn sẽ chỉ phải tốn thêm sức lực để khắc phục mà thôi.

Lợi dụng sự mềm lòng của Yến Chi An khi bọn họ chia tay mà mưu cầu đủ lợi ích cho bản thân xong, Hứa Ngôn Chiêu mới tách ra với anh, đi lên chiếc tinh hạm tư nhân mà hắn đã chuẩn bị từ sáng sớm. Tín hiệu của thiết bị liên lạc trong tay hắn bị ngắt hoàn toàn ngay khi cánh cửa của khoang thuyền được đóng lại, chẳng mấy chốc, ngay cả những đồ vật thực dụng cũng bị những người lên tiếp đón lấy đi.

Nhìn thoáng qua người trước mặt sau khi đã khám xét cơ thể mình xong thì cung kính chào, Hứa Ngôn Chiêu thu hồi ánh mắt, đi thẳng qua người đó và bước vào căn phòng đã chuẩn bị sẵn cho hắn. Chỉ cần có thể đạt được mục đích của mình, đối với hắn thái độ của những người này như thế nào cũng không có gì khác biệt.

Thời gian không chậm lại cũng không tăng tốc bởi sự xa cách của hai người, cuộc sống của Yến Chi An rốt cuộc trở lại với sự đơn sơ và yên bình ban đầu, điểm khác biệt duy nhất so với trước đây là nơi anh trở về sau khi tan sở mỗi ngày đã thay đổi.

Nếu phải nói ra, còn có một điểm nữa là Yến Chi An mỗi ngày đều nhớ một Alpha có kỹ năng nấu ăn xuất sắc nào đó. Cố định ba lần sáng, trưa, chiều, thỉnh thoảng sẽ ăn đồ ăn nhẹ tráng miệng mà đối phương đã làm từ trước rồi nhét trong tủ lạnh.

Nhưng trên đời này có một điều được công nhận là đáng tiếc, đó chính là đồ ngon, cho dù có những thứ như tủ lạnh, tủ đông dùng để bảo quản độ tươi ngon, thì về cơ bản cũng không thể giữ được quá lâu. Vào ngày thứ mười sau khi Hứa Ngôn Chiêu rời đi, Yến Chi An đã ăn hết đồ dự trữ.

Vì vậy, anh bắt đầu quanh quẩn ở các quán ăn vặt do người khác giới thiệu sau khi tan sở mỗi ngày, trong một tháng kiếm được thêm 2 cân nhờ ăn uống.

...... Vậy là anh thật sự bị tên Alpha nào đó nuôi tới vô dụng rồi?

Nhớ lại trước kia khi chỉ có một mình, tự mình làm hoặc dựa vào máy móc sản xuất thức ăn đều hoàn toàn có thể lo liệu ba bữa một ngày, Yến Chi An nhìn chiếc bát trống không trước mặt, yên lặng gọi thêm một suất cơm cánh gà.

Dù sao tiền lương của anh cũng không thấp, cho dù mỗi ngày đều ăn như vậy, anh vẫn có thể nuôi được mình. Nếu thật sự không được nữa thì cứ làm việc chăm chỉ hơn, nhận thêm tiền thưởng cuối năm nữa là được.

Sau khi ăn xong một suất cơm cánh gà nướng thơm ngon, giòn và mềm khác, Yến Chi An thanh toán hoá đơn, quyết định dành nửa tiếng đi bộ về nhà.

...... Anh lại ăn no rồi.

Khi quẹt dấu vân tay để mở cửa, Yến Chi An bất chợt nhận ra một điều mà trước đây mình đã xem nhẹ. Cửa trong nhà Hứa Ngôn Chiêu dường như ngay từ đầu đã không hề có phòng vệ với anh. Anh nhớ có một lần Hứa Ngôn Chiêu say rượu ngủ quên, ngày hôm sau đã không đi học, anh nhận được điện thoại của giáo viên liền vội vàng chạy tới, vì gọi cửa mà không có ai trả lời nên đã đi thẳng vào trong. Chẳng qua lúc đó anh chỉ cho rằng đối phương uống say quên khoá cửa, cho nên không để trong lòng.

Mà sau khi bọn họ bắt đầu hẹn hò và anh chuyển đến đây, người này đã không thay đổi cài đặt khoá cửa dù chỉ một lần.

Đứng bên ngoài cánh cổng đã mở ngẩn ngơ một lúc, Yến Chi An không khỏi lẩm bẩm thành tiếng: "Rốt cuộc là đã bắt đầu từ khi nào......"

Hơn nữa, lúc trước giáo viên của Hứa Ngôn Chiêu tại sao lại nghĩ đến việc tìm anh trước tiên?

Luôn cảm thấy có một tấm lưới nào đó đang quấn lấy mình, đã bắt đầu đan từ rất lâu về trước, Yến Chi An nhịn không được khẽ thở dài, từ bỏ việc quay về cội nguồn mà ngay cả Hứa Ngôn Chiêu cũng không biết, đẩy cửa bước vào.

Vừa mới bước vào cửa, còn chưa kịp thay giày, Yến Chi An đã bị đè mạnh vào tường, cả người bị giam giữ chặt không kẽ hở. Gần như ngay lập tức, cơ bắp toàn thân anh căng lên, co chân định làm tư thế phản công, nhưng ngay sau đó, hơi thở mùi Tequila rất quen thuộc phả vào mũi khiến anh đột ngột dừng động tác, để bóng người cao lớn vùi mặt vào cổ mình hít một hơi thật sâu.

Yến Chi An không hiểu sao lại cảm thấy mình đang được sử dụng như một loại thuốc an ủi.

Khó khăn vặn người rút một bàn tay ra, nâng lên sờ sờ mái tóc xoăn của người trong lòng, Yến Chi An có chút bất đắc dĩ: "Không phải nói cần hai tháng sao, sao lại trở về sớm như vậy?"

"Bởi vì nhớ anh." Sau khi lại hít sâu vài hơi ở cổ Yến Chi An, Hứa Ngôn Chiêu mới hơi thả lỏng đôi tay đang ôm anh, làm nũng dụi dụi má anh.

Bị hành động của Hứa Ngôn Chiêu làm cho ngứa ngáy, Yến Chi An hơi nghiêng đầu, cơ thể căng thẳng cũng thả lỏng đi: "Chuyện công việc đã giải quyết xong rồi?"

"Dạ, xong rồi." Hứa Ngôn Chiêu thấp giọng đáp, không có giải thích gì thêm, đầu chôn ở trên vai Yến Chi An cũng không ngẩng lên, sự khác thường này có thể nói là đã có điểm sáng.

Tuy nhiên Yến Chi An còn chưa kịp mở miệng, Hứa Ngôn Chiêu đã ôm chặt anh một cái, buông tay anh ra rồi đứng thẳng người, nở một nụ cười rạng rỡ với anh: "Sau khi tan sở không trực tiếp về nhà, là anh Chi An ra ngoài ăn cơm hả?"

Yến Chi An nhìn chằm chằm hắn một lúc mới qua loa "ừm" một tiếng, ngồi xuống thay dép lê, cầm gói bánh bao trong tay đi vào phòng khách. Alpha phía sau cũng lập tức lon ton đuổi theo.

Tiếp đó, Hứa Ngôn Chiêu trơ mắt nhìn Yến Chi An lấy ra ba cái bánh bao trắng mềm với nhân trái cây hấp dẫn từ trong túi giấy đóng gói, sau khi ăn xong một cái, anh cho hai cái còn lại vào hộp rồi nhét vào tủ lạnh.

"...... Em chưa ăn tối à?" Thấy Hứa Ngôn Chiêu nhìn chằm chằm túi giấy trống không trong tay, Yến Chi An có hơi khó hiểu hỏi thăm.

Hứa Ngôn Chiêu: ...... Ăn rồi.

Nhưng nó không giống!

Anh Chi An thế mà lại không hỏi hắn có ăn không, có muốn ăn đồ ăn vặt mà anh mang về không!

Hứa Ngôn Chiêu không hiểu sao lại có cảm giác bi thương như mình bị thất sủng. Ngay cả hắn còn chưa nhận ra điều đó nữa thì sự chú ý tức khắc đã được chuyển sang nơi khác.

"Ồ." Giống như hoàn toàn không biết Hứa Ngôn Chiêu đang suy nghĩ cái gì, Yến Chi An "ồ" một tiếng sau đó ném túi giấy trong tay vào thùng rác rồi ngồi xuống sofa, bắt đầu xem một bộ phim truyền hình mới cập nhật hôm nay.

Hứa Ngôn Chiêu: ...... TAT

Làm thế nào để có thể phá vỡ cảm giác bị ra rìa đây?

Nghiêm túc suy nghĩ xem vừa rồi mình có làm điều gì khiến Yến Chi An không vui không, Hứa Ngôn Chiêu dè dặt lết qua: "Anh Chi An......"

"Hửm?" Yến Chi An ngẩng đầu.

Hứa Ngôn Chiêu lập tức đứng hình, không biết mình nên nói gì. Cuối cùng, vẫn là Yến Chi An tắt giao diện phát lại, khẽ thở dài: "Lại đây."

Hứa Ngôn Chiêu ngồi gần hơn một chút. Sau đó hắn thấy Yến Chi An giơ tay lên, nắm lấy cổ áo mình, kéo cả người hắn về phía trước, ngẩng đầu hôn lên.

Đầu óc phút chốc trở nên trống rỗng, Hứa Ngôn Chiêu chỉ cảm thấy tất cả các giác quan trong cơ thể đều tập trung vào hai đôi môi đang chạm vào nhau, ngay cả nhiệt độ cơ thể bình thường cũng bị phóng đại đến mức như thiêu đốt.

Đầu lưỡi mềm mại linh hoạt mở ra đôi môi và hàm răng mím chặt của Alpha, tiến vào trong khoang miệng nóng ẩm, Yến Chi An quấn lấy lưỡi của Hứa Ngôn Chiêu, chủ động làm sâu hơn nụ hôn do chính mình khởi xướng.

Khác với nụ hôn luôn cuồng nhiệt và đầy hung hãn của Hứa Ngôn Chiêu, nụ hôn của Yến Chi An thường dịu dàng và mềm mại hơn, giống như nước suối ấm dần dần bao bọc, thoải mái đến mức khiến người ta mất hết ý chí vùng vẫy, không hay biết mà chìm vào sâu hơn.

Liếm đi những sợi tơ trong suốt vẽ ra giữa đôi môi của hai người, Yến Chi An ấn lên chóp mũi của Hứa Ngôn Chiêu, nhẹ nhàng hỏi hắn: ""Công việc" mà em bận rộn lâu như thế rốt cuộc là gì?"

Vẫn chưa hoàn hồn sau nụ hôn sâu vừa rồi, Hứa Ngôn Chiêu cứ thế đưa ra đáp án: "Nhà, nhà máy quân sự......"

Lời đã nói ra khỏi miệng Hứa Ngôn Chiêu mới phản ứng lại, không khỏi cảm thấy có chút ảo não.

Hắn cũng không định tiếp tục giấu Yến Chi An, nhưng hắn cũng không muốn theo cách này mà bị ——

Suy nghĩ tiếp theo trong đầu bị đôi môi lại dán lên cắt đứt, Hứa Ngôn Chiêu theo bản năng rút đầu lưỡi ra khỏi miệng, cúi đầu đuổi theo, lại bị Yến Chi An cắn nhẹ một cái vào môi.

"Sau đó thì sao?" Lùi lại một chút, Yến Chi An nhìn vào mắt Hứa Ngôn Chiêu, lên tiếng hỏi tới.

"Sau đó..." Hầu kết của Hứa Ngôn Chiêu trượt lên trượt xuống, bộ não vận hành cực kỳ khó khăn: "Địa điểm là, ở Nguyệt thành bên cạnh, có văn kiện chính thức, được chính phủ công nhận......"

Chữ cuối cùng bị Yến Chi An nuốt vào trong miệng.

Đã bị hai nụ hôn trước trêu chọc quá mức, Hứa Ngôn Chiêu rốt cuộc không nhịn được nữa giơ tay lên, giữ lấy gáy Yến Chi An giành quyền chủ động, hôn mút đến mức anh không thể thở được, không còn duy trì được sự thành thạo trước đó.

Khi Hứa Ngôn Chiêu cuối cùng cũng buông Beta cố tình dụ dỗ mình ra, thì cánh tay đang nắm lấy cổ áo đã buông lỏng và vòng qua cổ hắn, hắn cũng đã đè người nọ xuống ghế sofa, thậm chí còn dùng đầu gối mở chân đối phương ra, người có mắt đều có thể nhìn thấy hắn đang muốn làm gì.

Trong một chốc, Hứa Ngôn Chiêu cảm thấy có hơi chột dạ.

Tuy rằng xác thực hắn đã mô phỏng những cảnh tượng tương tự trong đầu rất nhiều lần, nhưng khi thật sự về nhà rồi đè người xuống phía dưới...... Trong lúc nhất thời Hứa Ngôn Chiêu có chút rối rắm không biết nên tiếp tục hay dừng lại.

Dường như bị dáng vẻ do dự của Hứa Ngôn Chiêu làm cho vui vẻ, Yến Chi An khẽ cười một tiếng, hai tay đang ôm sau gáy cũng hơi buông lỏng, trượt đến vai hắn, vuốt thẳng những vạt áo xộc xệch ở đó.

Hứa Ngôn Chiêu nghe thấy anh hỏi mình: "Đói bụng sao?"

Đầu óc hỗn loạn dừng lại hai giây mới hiểu được ý nghĩa của hai chữ này, Hứa Ngôn Chiêu khó khăn nuốt nước bọt, sau đó cúi đầu "dạ" một tiếng. Thế là đôi bàn tay xinh đẹp kia liền buông lỏng cổ áo đã được vuốt phẳng, cởi từng cúc áo của hắn ra.

Cư xử bình tĩnh hơn nhiều so với lần trước.

Nghĩ đến lần trước, cũng ngay trên chiếc ghế sofa này, người này đã chủ động vuốt ve, hôn hít cơ thể hắn, thân mật quấn lấy hắn, hô hấp của Hứa Ngôn Chiêu không tự chủ được trở nên gấp gáp nặng nề, vật dưới người cứng đến mức phát đau.

Sau đó, Beta nào đó vốn đang rất bình tĩnh thong dong đột nhiên mất khống chế sức lực trên tay, khiến móng tay của mình cào mạnh vào ngực Hứa Ngôn Chiêu. Cảm giác ngứa ngáy và tê dại xen lẫn đau đớn đột nhiên chảy ra từ nơi bị chạm vào, Hứa Ngôn Chiêu nhìn thấy nụ cười trên môi Yến Chi An thoáng cứng đờ, nhịn không được cười ra tiếng.

Hắn luôn cảm thấy anh càng ngày càng đáng yêu......

Nắm lấy bàn tay đang cứng lại của Yến Chi An đưa lên môi hôn nhẹ, Hứa Ngôn Chiêu kẹp đầu ngón tay giữa hai hàm răng, chà nhẹ rồi dùng lưỡi quấn lấy, liếm từng chút một cho đến tận gốc ngón tay.

Giống như tất cả những sinh viên khác bước ra từ trường đại học quân sự, bàn tay của Yến Chi An cũng không mềm mại, những ngón tay thường xuyên dùng để lắp ráp các loại linh kiện thon dài, linh hoạt, đôi chỗ còn bị bao phủ bởi một lớp chai. Đáng lý ra, bộ phận thường xuyên được sử dụng nhất vốn không nên quá mẫn cảm, nhưng vào lúc này, Yến Chi An lại cảm nhận được động tác của Hứa Ngôn Chiêu cực kỳ rõ ràng, ngay cả cảm giác ngứa ngáy do đầu lưỡi vô tình lướt qua giữa các ngón tay cũng được phóng đại lên vô số lần, sinh ra một dòng điện nhỏ, khiến cả bàn tay anh không tự chủ được bủn rủn ngứa ran, như thể nó đã biến dị thành một cơ quan đặc biệt khác.

Những ngón tay co quắp trong vô thức bị chiếc lưỡi dùng sức liếm mở ra, Hứa Ngôn Chiêu cẩn thận liếm từng ngóc ngách, cho đến khi liếm ướt hết cả bàn tay mới dời môi ra, cúi người áp lên môi Yến Chi An.

Ở một khía cạnh nào đó, người này có khả năng dỗ dành tốt kinh khủng, nhưng đồng thời cũng là người giỏi nắm bắt cơ hội và mưu cầu nhiều lợi ích hơn cho mình.

Choáng váng nghĩ như vậy, Yến Chi An ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của Hứa Ngôn Chiêu, áo trên người anh không biết đã được cởi ra từ lúc nào, lỏng la lỏng lẻo, lộ ra thân hình mảnh khảnh và cân đối.

"Hôm nay anh Chi An không đòi đổi chỗ khác nhỉ......" Buông tha đôi môi đã bị mình hôn đến đỏ mọng ướt át của người phía dưới, Hứa Ngôn Chiêu cười khẽ cắn môi, thanh âm cuộn trào trong cổ họng khàn khàn vì dục vọng.

Lông mi Yến Chi An run lên một cái, ánh mắt phủ đầy sương mù nhìn đi chỗ khác giống như trốn tránh, nhưng bởi vì khoảng cách của đôi bên quá gần mà không thể tránh được xiềng xích của Alpha: "Dù sao, em cũng sẽ không...... Đồng ý......"

Hứa Ngôn Chiêu lại cười lên, vẫn không buông bàn tay đang nắm lấy mu bàn tay của Yến Chi An, chạm vào mép móng tay anh xoa nhẹ, sau đó nhân lúc người đang muốn cuộn tròn ngón tay lại thì luồn các ngón tay của mình vào giữa khe hở, từ từ siết chặt.

"Em sẽ cẩn thận ăn sạch sẽ." Nói một câu nói nhìn như không đầu không đuôi nhưng thật ra là đang nói bóng gió xong, Hứa Ngôn Chiêu không chạm vào chiếc quần còn nguyên vẹn của anh, mà cúi đầu hôn một bên ngực của anh.

Đầu vú của Yến Chi An rất nhạy cảm, dưới sự kích thích của người thân thiết luôn nhanh chóng sinh ra phản ứng, lúc này tiếp xúc với không khí lạnh thì lại rụt rè dựng đứng lên, lộ ra một màu hồng tươi đẹp quyến rũ. Hứa Ngôn Chiêu vươn lưỡi liếm nhẹ lên đó một chút, sau đó há miệng ngậm lấy, tỉ mỉ gặm cắn, liếm mút, tay còn lại thì véo véo đầu vú bên kia, dùng đầu ngón tay gảy qua lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro