Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41 - Chúng ta sinh em bé nhé?

CHƯƠNG 41 – Chúng ta sinh em bé nhé?

Edit: Toả Toả

Yến Chi An ngủ rất say. Có lẽ là bởi vì trong lòng không thích giả vờ nên anh rất ít khi nằm mơ, có thể hoàn toàn nhớ lại cảnh trong mơ lại càng hiếm thấy, cho nên trong lúc mơ mơ màng màng phát hiện mình đang rơi vào mộng xuân anh còn có chút mê mang cùng xấu hổ, run rẩy cắn chặt môi, cố gắng nuốt xuống tiếng rên rỉ sắp trào ra khỏi cổ họng. Nhưng một giây sau, chiếc lưỡi mềm mại, nóng bỏng và mạnh mẽ đã cạy mở hàm răng của anh ra, quét sạch mọi ngóc ngách trong miệng không chừa một chút gì, cướp đi hơi thở của anh bằng một nụ hôn nồng nhiệt.

Người hôn và vuốt ve anh không nói gì, chỉ liếm mút môi và lưỡi anh hết lần này đến lần khác, quấn lấy dòng nước bọt ứa ra từ môi anh, dùng ngón tay vuốt nhẹ tuyến thể đã lâu chưa được chạm vào bên gáy anh, tiếng thở dốc dồn dập truyền vào tai dường như đang đè nén điều gì đó. Hầu hết tất cả những giấc mơ tương tự đều như vậy, sẽ khiến người ta không nhìn thấy gương mặt rõ ràng, nhưng trong tiềm thức lại biết được danh tính của người kia, sẽ thực hiện một số hành động khác với ngày thường đáng lẽ sẽ không xuất hiện, khiêu khích trêu chọc thần kinh của những người đang chìm đắm vào giấc mơ.

Yến Chi An thậm chí còn muốn ngẩng đầu lên, chủ động chiều theo nụ hôn của người trước mặt để thu được càng nhiều Pheromone hương rượu Tequila luôn có thể khiến mình sinh ra ảo giác say rượu này, nhưng đối phương lúc này lại tránh né nụ hôn gạ gẫm của anh, liếm liếm khoé môi anh, cẩn thận hôn dọc xuống theo cổ. Yến Chi An có thể cảm nhận được sự tê dại ngứa ran từ hầu kết của mình, ý thức bị cơn buồn ngủ cuốn lấy làm cho mê mang, nhưng cảm giác bị đầu lưỡi liếm và môi bị cắn mút lại quá rõ ràng không có lý do.

Đôi môi bị quét lên một lớp nước dâm hơi hé mở, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ phát ra tiếng thở dốc run rẩy, lẫn với tiếng nước phát ra khi da cổ bị liếm mút, trông có vẻ gợi tình và dâm mỹ.

Như thể một thế kỷ đã trôi qua, Yến Chi An rốt cuộc cũng cảm thấy môi lưỡi đang liếm và chơi đùa với yết hầu của mình đã rời đi, chuyển sang tuyến thể lộ ra bên cổ. Những chiếc răng nanh sắc nhọn như của dã thú nhẹ nhàng chạm vào làn da ẩm ướt do bị liếm, khẽ ấn nhẹ rồi cọ xát, giống như mê đắm, giống như yêu thương, rồi lại giống như một loại tình cảm sâu nặng nào đó đặc biệt cô đọng lại.

Sau đó những chiếc răng sắc nhọn đột nhiên dùng sức, xuyên qua da không chút ngưng nghỉ, cắm sâu vào các tuyến thể mỏng manh bên dưới. Trong khoảnh khắc, một cảm giác bị xâm chiếm mạnh mẽ không thể chịu nổi gần như chiếm lĩnh tất cả các giác quan trong cơ thể dâng lên mãnh liệt, khiến cả người Yến Chi An run rẩy, căng cứng, ngay cả ngón chân cũng không tự chủ được co quắp, ga trải giường bị túm nhăn thành một đống, ngay cả phần treo ở mép giường cũng bị kéo lên một chút.

Nhưng Yến Chi An vẫn không tỉnh lại, đôi môi run rẩy mở ra nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào, hàng mi mỏng không ngừng đập, giống như một con bướm bị hoảng sợ không ngừng vỗ cánh, mí mắt mỏng manh không ngừng lay động, giống như nó có thể mở ra bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên, có lẽ là do nhận thức rằng mình đang ở trong một giấc mơ quá mạnh, rõ ràng chỉ còn cách một lớp giấy mỏng nữa thôi là có thể tỉnh lại, thế nhưng Yến Chi An lại không hề vùng vẫy, chỉ để mặc cho kẻ đang ngậm lấy mạch máu của mình cởi quần mình ra, ngón tay đút ở trong thành ruột đã bắt đầu ướt át đơn giản đưa đẩy hai lần liền thay bằng thứ thô to và nóng bỏng hơn.

Quy đầu to tròn chen mở lỗ sau, từng chút một đẩy vào, giống như lo lắng quấy rầy người còn đang ngủ say, nuốt vào từ tốn đến cực điểm, nhưng vách thịt vẫn chưa trải qua nhiều lần khai phá muốn ăn côn thịt thô to của Alpha cũng là chuyện quá mức khó khăn, cho dù Hứa Ngôn Chiêu có cẩn thận đến đâu thì cảm giác bên trong cơ thể bị đè ép, xâm phạm vẫn đem ý thức đang bị nhấn chìm trong nước của Yến Chi An kéo lên trên mặt nước một chút.

Thứ đầu tiên đập vào mắt là chiếc tủ quần áo khổng lồ với tay nghề tinh xảo dựa vào tường, dưới ánh đèn mờ ảo, không thể nhìn rõ các chi tiết của chiếc tủ màu trắng nhạt, lại toát lên vẻ sang trọng mơ hồ không rõ, Yến Chi An có hơi ngơ ngác nhìn chằm chằm cái tủ một lúc lâu, vẫn chưa tiêu hoá được chuyện gì đã xảy ra. Mà côn thịt nóng bỏng đã cắm rễ vào trong cơ thể anh vẫn kiên quyết đẩy vào sâu hơn.

Những chiếc răng đâm vào tuyến thể không rời đi mà còn cắn mạnh hơn, Pheromone của Alpha rót vào không ngừng vượt qua khả năng chứa đựng của tuyến thể, mỗi một lần đều kích thích khoái cảm khiến cả người Yến Chi An run lên.

"Ngôn Chiêu, ư...... Sao em lại...... Hức a......" Cố gắng xoay chuyển bộ não đang buồn ngủ của mình, hiểu rõ tình cảnh trước mắt, Yến Chi An vừa mới khó khăn thốt ra mấy chữ đã bị khoái cảm không ngừng dồn dập trong cơ thể ép phải thở hổn hển, đôi mắt còn chưa hoàn toàn khôi phục tỉnh táo đã bị bao phủ bởi một lớp ánh nước, trông có vẻ ướt át và dâm đãng.

Hô hấp của Hứa Ngôn Chiêu lại nặng thêm vài phần. Hắn khẽ đung đưa thắt lưng, để dương vật trên thành ruột vặn vẹo đâm chọc một chút, một lúc sau, hắn thành công tìm thấy lối rẽ được giấu cực kỳ khéo léo, từng li từng tí một đút vào.

Yến Chi An tức khắc càng run rẩy dữ dội hơn, côn thịt trước người chưa nhận được bất kỳ sự vuốt ve nào đã ngẩng đầu lên, dịch tuyến trong suốt đang phấn khích chảy ra từ phía trên.

Cái chày thịt nóng bỏng xâm nhập vào khoang sinh sản ở cuối lối rẽ rồi mới ngừng lại, Hứa Ngôn Chiêu buông tha tuyến thể đã bị Pheromone của mình chiếm giữ hoàn toàn, như trấn an mà hôn và mút nhẹ lên làn da đã ửng đỏ, bàn tay đang ôm eo Yến Chi An đi tới bụng dưới của anh, mò mẫm tìm kiếm vị trí đã bị mình đâm đến biến dạng: "Tại sao lại nhỏ đi rồi, rõ ràng lần trước em đã chịch mở ra......"

"Đừng ấn, ưm...... Khốn kiếp, a, đừng...... Ư......" Gần như tất cả các giác quan đều tập trung vào nơi bị xâm phạm trên cơ thể, Yến Chi An hoàn toàn không thể chịu được sự đụng chạm như vậy, cả người đều không tự chủ được cuộn tròn lên. Ngón tay vô thức nắm chặt cổ tay Hứa Ngôn Chiêu không khỏi co giật, thanh âm thoát ra từ cổ họng cũng có chút ướt át, giống như một loại quả mọng nào đó có lớp vỏ ngoài trong suốt, chỉ cần đưa tay véo nhẹ là có thể vắt ra thứ nước ngọt đậm đà bên trong.

Hứa Ngôn Chiêu không nhịn được ấn thêm hai lần nữa. Vì thế, như một lẽ đương nhiên, hắn bị thêm hai vết xước trên cổ tay kéo dài đến mu bàn tay.

Khi Yến Chi An sắp khóc lên thì mới ngoan ngoãn bỏ tay ra, Hứa Ngôn Chiêu hôn lên chiếc mũi đầy mồ hôi của người bên dưới, cảm thấy những cảm xúc u ám vừa nảy sinh đều tiêu tán hơn phân nửa.

—— Bất kể người để lại Pheromone là ai, đều tuyệt đối không thể nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Yến Chi An giống như hắn.

Nghĩ như vậy, Hứa Ngôn Chiêu lại hôn lên môi Yến Chi An. Kết quả bị người đã hơi lấy lại tinh thần nhân cơ hội ngậm lấy môi hắn cắn mạnh một cái, không chảy máu, nhưng Hứa Ngôn Chiêu cảm thấy Yến Chi An cũng không phải là đang hạ miệng lưu tình, mà là anh thật sự không dùng được lực.

Dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm chỗ bị cắn đau trên môi, Hứa Ngôn Chiêu cong khoé môi, sau đó cúi người dán lên má Yến Chi An, tâm lý không chút gánh nặng, bắt đầu cáo trạng trước: "Anh Chi An coi bộ sống tốt ghê......"

"Biết rõ em dễ ghen còn cố ý kích thích em......" Nhân cơ hội liếm vành tai mềm mại của Yến Chi An một chút, lại cắn vào làn da bên cổ anh một cái, giọng điệu của Hứa Ngôn Chiêu nghe càng đáng thương, nếu không nhìn thấy hắn đang làm gì, chỉ cần nghe giọng nói này thôi cũng có thể khiến người ta hình dung ra một con chó lớn ướt sũng với đôi tai cụp xuống đang cúi đầu trong tâm trí họ.

Vẫn chưa thể tỉnh táo lại từ giữa giấc ngủ, ánh mắt Yến Chi An hiện lên chút mơ màng, trong phút chốc bị lời nói của Hứa Ngôn Chiêu làm cho nghĩ sai.

"Hôm nay anh Chi An đã đi gặp ai?" Thế là Hứa Ngôn Chiêu nhân cơ hội này tiếp tục hỏi.

Không chỉ phụ trách phần công việc ở trong văn phòng của mình, Yến Chi An thường xuyên phải tiếp xúc với những người khác giới để giải quyết công việc, khi cơ thể tương đối gần thỉnh thoảng cũng sẽ mang theo một ít mùi của người khác, có lúc là Alpha, có lúc là Omega, nhưng những hơi thở vô tình bị dính lấy kia không cần phải đặc biệt tẩy rửa, hầu hết trường hợp lúc Yến Chi An trở về nhà như thường lệ cũng đã tiêu tán gần hết. Mà mùi của mấy người làm việc chung với Yến Chi An, Hứa Ngôn Chiêu đã sớm nhớ hết rồi.

Mùi trên người Yến Chi An hôm nay không thuộc về ai trong số họ.

Cuối cùng cũng thoát khỏi cơn buồn ngủ do bị cưỡng ép kéo ra khỏi giấc mơ, Yến Chi An suy ngẫm câu hỏi của Hứa Ngôn Chiêu hai lần, cuối cùng cũng hiểu được lời nói của hắn từ đâu ra, không khỏi có chút buồn cười.

"Anh ta chỉ đến để cảm ơn anh vì chuyện lần trước thôi." Đẩy đầu người nào đó đang dụi vào cổ mình ra, Yến Chi An có chút bất đắc dĩ: "Hơn nữa anh đã......"

"—— Là hạm trưởng đã tỏ tình với anh lần trước?!" Thế nhưng, Yến Chi An còn chưa nói xong, Hứa Ngôn Chiêu đã cao giọng, trong giọng nói còn có chút nghiến răng nghiến lợi: "Em biết ngay hắn có mưu đồ quấy rối anh mà!"

Yến Chi An: ......?

Vậy ra tên nhóc này thật sự không biết hôm nay anh đã gặp ai à? Vậy còn phản ứng lớn như thế làm gì chứ?

Song, anh còn chưa kịp nhìn kỹ vẻ mặt của Hứa Ngôn Chiêu, vị Alpha này lại giống như một đứa trẻ, vùi mặt vào cổ anh, thật lâu sau mới rầu rĩ mở miệng lần nữa: "Thế hắn có nói cái gì không?"

"Có thì cũng có...... Nhưng anh thấy phần lớn đó chỉ là nói đùa thôi." Cảm thấy chuyện hôm nay không có gì đáng để che giấu, Yến Chi An nghiêng đầu: "Hoặc có thể là bởi vì hoàn cảnh lúc đó đặc biệt nên khiến anh ta sinh ra chút ảo tưởng."

Dù sao hiệu ứng cầu treo* cũng đã được kiểm chứng trong nhiều năm. Hơn nữa vị hạm trưởng kia có lẽ không phải là loại người sẽ theo đuổi một người có mang hơi thở của Alpha khác trên người.

(*) Hiệu ứng cầu treo: Hiệu ứng cầu treo diễn ra khi một người bước qua một chiếc cầu treo lơ lửng, khiến anh ta cảm thấy nguy hiểm rồi bỗng dưng anh ta nhìn thấy một người phụ nữ ở đó. Khi nỗi sợ hãi vì đang ở độ cao nguy hiểm khiến tim anh ta đập mạnh, anh ta lại hiểu nhầm rằng phản ứng đó là vì nhìn thấy người phụ nữ kia. Nói ngắn gọn hơn, khi một người đang ở trong trạng thái hoảng loạn, sợ hãi và hồi hộp nhưng anh ta thấy bạn, anh ta sẽ tưởng rằng anh ta yêu bạn.

Môi Hứa Ngôn Chiêu giật giật.

—— Thằng khỉ đó nhất định là nghiêm túc đấy.

Chỉ khi đối mặt với người mình thực sự thích và muốn nghiêm túc theo đuổi, Alpha mới cố gắng hết sức tiết ra Pheromone giống như con công xoè đuôi, cố gắng lưu lại một chút hương vị của bản thân trên người đối phương.

Nhưng Hứa Ngôn Chiêu hoàn toàn không có ý định sẽ nói điều này.

Anh Chi An của hắn quá nhẹ dạ, lỡ như anh biết được ý tứ thật sự của hạm trưởng mà do dự thì sao?

Hứa Ngôn Chiêu thậm chí còn có chút cảm kích vì Yến Chi An là một Beta không nhạy cảm với Pheromone, vì vậy anh có thể tránh được sự tán tỉnh của một số người có lòng dạ khó lường, nhưng sau đó hắn lại cảm thấy, nếu Yến Chi An là Omega thì hắn đã có thể trực tiếp đánh dấu anh, để tất cả những người nhìn thấy anh liếc mắt một cái là có thể biết rằng người này đã thuần hoá một con chó săn nằm rạp dưới chân mình, không cần thêm bất kỳ loại người dư thừa nào nữa.

Hứa Ngôn Chiêu hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi thơm của cam quýt trộn lẫn với mùi của Tequila đang tràn vào trong phổi một lượng lớn, sau khi hơi tê dại thì lại phun trở ra, đột nhiên lên tiếng: "Anh Chi An." Hắn nói: "Chúng ta sinh em bé nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro